Hành lang yên tĩnh chìm trong bóng tối. Từ Tân lặng lẽ buông tay, cơn tức giận trong lòng cũng đã biệt tăm biệt tích.
Không phải hắn chưa từng thấy người khác khóc. Chẳng cần nói đâu xa, thằng nhóc Đinh Hoa từ nhỏ lớn lên cùng hắn, tính tình tuy là vừa lỗ mãng vừa cứng đầu, nhưng gặp chuyện buồn nhất định sẽ khóc đến mất hết hình tượng. Trần Gia Lâu khi đó còn không ngừng chỉ mặt cười nhạo, làm ông lớn gì mà còn khóc nhè, không biết xấu hổ các kiểu. Lúc ấy Đinh Hoa nói gì ấy nhỉ? À, gã bảo, ông lớn thì làm sao, ông lớn thì không được khóc à?! Ông đây có phải đàn ông hay không là dùng nắm đấm quyết định, không phải bằng nước mắt nhé! Gã thẳng thắn nói như thế, thế nên mỗi lần khóc đều không buồn giấu giếm, cứ thế mà khóc như mưa như gió.
Ngay cả mới hôm nay thôi, lúc cầm ô đem cho cậu đứng ngoài phòng chờ, cách một tấm cửa kính cũng thấy mẹ già cúi đầu gạt nước mắt. Dù không nghe được là nói những gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự chua xót, khổ sở trong đó.
Chỉ là người trước mặt lúc này lại không giống.
Cho dù là ngấm ngầm chịu đựng, khuất nhục, tuyệt vọng, hay là sợ hãi, đau khổ, tổn thương, người ta đều là mượn nước mắt để xả ra. Thằng nhóc này lại như đang nuốt ngược xuống vậy. Từ Tân chưa gặp chuyện thế này bao giờ, không hiểu rõ được. Lúc này nhìn Lâm An nghẹn ngào không thành tiếng trong bóng tối, hắn lại thấy rất bức bối.
Trong một chốc, ngay cả không khí xung quanh cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Từ Tân lẳng lặng đứng đợi, không gây khó dễ cho cậu nữa, dẫn người về phòng. Thuốc nhờ Đinh Hoa mua lúc trước vẫn để ở trên bàn. Hắn rót một cốc nước, lại tìm thuốc hạ sốt rồi cầm cả hai tới bên giường, dúi vào tay cậu.
Đầu ngón tay chạm vào li nước nóng khiến Lâm An không khỏi run lên, đôi con người nhìn sàn nhà đến phát ngốc lúc này mới chuyển hướng nhìn vào tay Từ Tân. Hắn nhướn mi, lại đưa cốc tới lần nữa, giọng nói đã trở lại bình thường, "Uống thuốc."
Lâm An hơi nhếch khóe miệng, chậm chạp nhận lấy.
Hai người một đứng một ngồi qua một lúc lâu, Lâm An mới nuốt được viên thuốc, lại nghe lời Từ Tân uống hết cả cốc nước nóng. Bởi vì vừa khóc xong, uống hết sạch cốc nước liền nhịn không được mà ợ một hơi. Cậu lúng túng nâng đầu lên nhìn người trước mặt, sau đó lại suy sụp cúi gằm xuống. Hắn làm như không nghe thấy, mặt không đổi sắc rút cái cốc đã rỗng trong tay cậu ra, đặt qua một bên. Đoạn, hắn nhìn đống chăn mền bên cạnh, thản nhiên nói, "Ngủ đi, tao tắt đèn đây."
Tay Lâm An đặt trên đùi khẽ cử động, nhỏ giọng đáp vâng. Chỉ chốc lát sau, phía bên kia phòng vang lên một tiếng tách. Đèn tắt, phòng lại tối om.
Lâm An hai mắt nhắm, cuộn trong chăn, từ tay đến chân đều lạnh như băng.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, giường của Từ Tân đã trống không. Lâm An vén chăn ngồi dậy, phát hiện ra đầu giường đặt thêm một cái ghế, trên ghế còn có một cốc nước. Làn khói mỏng manh lượn lờ bốc lên từ miệng cốc, dường như còn rất nóng. Đặt bên cạnh là mấy viên thuốc đã được lấy đủ, có cả thuốc viên và thuốc con nhộng. Bên cạnh nữa là hai cái bánh bao và một túi sữa đậu.
Lâm An hơi ngạc nhiên một chút, mặc quần áo đi giày. Dù đã ngó cả ban công và buồng vệ sinh cũng đều không thấy Từ Tân đâu cả. Cậu trở về phòng ký túc trống trải, lại nhìn một lượt, hơi thất vọng cúi đầu. Thế là khi Từ Tân tắm xong, vừa lau khô tóc vừa đi vừa đi về phòng đã thấy cậu ngây người trước cửa đón gió, không hiểu là suy nghĩa cái gì. Bộ dáng giống như bị ốm bệnh rất khó chịu.
Lâm An nghe thấy tiếng động thì quay phắt lại, mắt chợt sáng lên mấy phần, "Anh Từ..."
Từ Tân cau có ném khăn bông vào cái chậu trên kệ, ngẩng lên thấy cậu vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, không khỏi bực mình, "Đần ra cái gì đó? Khỏi bệnh rồi hả?"
Lâm An chột dạ đi vào phòng, hít hít cái mũi, chỉnh trang gọn gàng chút rồi ngồi lên giường mình. Từ Tân nhoáng cái đã ăn xong bữa sáng của mình. Hắn nhìn sang bên này, thấy cậu có điều muốn nói lại thôi, thấy hắn nhìn qua thì vội vã cuống cuồng dùng tay chải lại đầu tóc. Cái động tác quen thuộc này Từ Tân đã nhìn hơn nửa tháng rồi, sớm đã không còn lạ lẫm gì. Thế nhưng trong lòng lại không khỏi hơi chùng xuống. Nhanh chóng đè lại cảm giác nóng nảy bất an trong lòng, hắn đi tới bên cạnh cái ghế, cầm đồ nhét vào tay Lâm An, "Còn ngơ ra đó làm gì, nhân lúc còn nóng thì nhanh ăn đi!" Nói xong lại nhìn sang chỗ thuốc bên cạnh, "Còn chỗ này nữa, đừng quên."
Lời nói thoáng nghe như thể hai người trước kia vốn là anh em thân thiết tối ngày có nhau vậy.
Lâm An kinh ngạc ngẩng lên nhìn, lại kinh ngạc nhận lấy hai cái bánh bao, cắn mấy miếng mặt liền đỏ bừng. Phản ứng của cậu, Từ Tân đều nhìn thấy cả nhưng cũng không nói thêm câu nào. Do dự một hồi, hắn mới dứt khoát ngồi xuống bên cạnh.
Đệm giường phía bên cạnh lún xuống một cái, động tác trên tay Lâm An liền khựng lại, quay sang nhìn hắn. Từ Tân liếc nhìn sang, tự nhiên lại thấy lo lắng. "Nhìn cái gì, ăn thì ăn đi."
Lâm An nhỏ giọng "Dạ", lại quay đầu nhấp một ngụm sữa đậu.
Hắn nhấc mông lên rồi lại đặt xuống, khụ một tiếng mở lời, "Chuyện mà hôm qua mày hỏi... Anh cũng muốn..." Vừa nói vừa liếm môi, "Sau này hai đứa... còn như vậy mà."
Nói xong quay sang nhìn, lại không ngờ rằng người kia không hề phản ứng gì. Hắn nhíu mày, tự nhiên lại thấy có chút không thoải mái trong lòng. Thế nhưng đó chỉ là một cảm xúc mơ hồ, tồn tại trong chớp mắt. Bởi vì, ngay lúc hắn đang định nói tiếp gì đó, lại thấy gò má Lâm An tuy đã hết sức gắng gượng trấn định vẫn cứ đang nhô lên.
Hai người họ cũng rất ăn ý, không hề nhắc gì đến sự cố tối hôm qua.
Từ Tân nán lại ký túc một lát rồi cũng đi ra ngoài. Dù sao cũng phải tới báo cho ông chủ Tiền một tiếng. Lâm An thì bệnh, Trần Gia Lâu bị thương. Đinh Hoa ở cách vách, lúc sáng đi gội đầu hắn có tiện qua ngó thử, cũng chưa về. Đột nhiên bớt đi ba người, dù ít dù nhiều cũng phải báo cho Tiền Tiễn Khang một cái.
Tất nhiên quan trọng nhất không phải chỉ là gặp mặt.
Lúc Từ Tân tới xưởng, Tiền Tiễn Khang lại đang chuẩn bị đi ra ngoài, chạm mặt hắn còn cởi găng tay cười nói, "Tới rồi à, còn tưởng rằng mấy đứa muốn nghỉ việc tập thể cơ đấy."
Từ Tân cười cười, bảo, "Đâu có."
Ông Tiền liếc nhìn phía sau hắn, kỳ quái hỏi, "Ô, tiểu Lâm đâu?"
Từ Tân thu lại nụ cười, trong mắt chợt lạnh, "Tối hôm qua nó bị cảm lạnh phát sốt, tôi để nó trên giường tĩnh dưỡng rồi."
Tiền Tiễn Khang cười híp mắt, thoải mái bảo, "Ha, vậy được." Nói xong, ông tháo kính xuống lau mấy cái, "Tiểu Đinh thì sao? Ở lại chỗ tiểu Trần à?"
Vừa nói vừa ngẩng lên, động tác tay cũng không ngừng lại. Tư Tân gật đầu đáp, "Vâng."
Ông lại cười ha hả hai tiếng, "Hai thằng nhóc này, gây chuyện rồi, tình cảm cũng không tệ ha."
Từ Tân không lên tiếng, chỉ nhìn ông, đột nhiên nói, "Ông chủ, tôi có điều muốn hỏi."
Tiền Tiễng Khang ngừng lau, đeo lại kính, chớp mắt mấy cái, nụ cười trên mặt cũng biến mất. "Ừ? Chuyện gì? Nói đi."
Từ Tân nhíu mày, giống như đang nghĩ xem phải làm sao để mở miệng, qua một lúc mới hỏi, "Là thế này, tôi muốn hỏi thăm chút... Là chuyện của Lâm An trước đây đó. Đối tượng là ai, ông biết không?"
"Ha ha, tôi làm sao mà biết được."
Từ Tân một khắc cũng không ngừng, lập tức hỏ,i "Không phải nói là người thân thích à?"
Tiền Tiễn Khang hắng giọng, khoát tay, "Thân thích gì, xa lắm, người ta gọi là bà con xa hiểu không..."
Nói xong đột ngột ngậm miệng, lời định nói cũng kẹt lại. Tiền Tiễn Khang dùng vẻ mặt kì quái nhìn Từ Tân chằm chằm. Khóe miệng hắn nâng lên, "Ông xác định là thân thích chứ không phải bạn bè gì đó hả?"
Tiền Tiễn Khang ngượng ngùng, kéo ống quần ngồi xuống bậc thềm, lúng túng bảo, "Thằng nhóc cậu thật là, vẫn còn sớm, ngồi với tôi một lúc."
Từ Tân không đáp, cúi đầu rút bao thuốc trong túi ra. Đây là bao thuốc tối qua cậu đưa cho hắn. Hẳn ngẩn người, rút một điếu, dừng một chút lại bỏ về, sau đó cầm ra mời Tiền Tiễn Khang.
"Ây da, còn chia cơ à?"
Từ Tân cười cười, "Đương nhiên là phải hiếu kính rồi, còn không phải đang có việc cần nhờ đây à." Nói xong quay sang nhìn ông Tiền.
Tiễn Tiễn Khang lặng im một lúc, đoạn thở dài, "Nhóc à, chuyện này đừng hỏi nữa, hỏi cũng không để làm gì. Tôi thật sự không biết, cũng không muốn biết. Tôi sắp về hưu đến nơi rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Hiểu không?" Nói xong lại nhắc chuyện cũ, "Chuyện hôm qua trong bệnh viện mà tôi nói, cậu đừng quên là được rồi."
Từ Tân nhướn mày, "Trước đây không phải chú bảo tôi là phượng hoàng xuống đất không bằng gà, có thể giúp đỡ à?"
Ông Tiền trầm mặc, đứng lên vỗ vỗ vai Từ Tân, "Không phải hiện giờ rất tốt sao?" Nói xong ông lại thở dài, "Được rồi, bên kia còn có việc. Hôm nay cũng không có gì gấp, cứ về đi, ở nhà còn có hai người bị thương đang chờ đó." Nói xong liền rời đi. Từ Tân nheo mắt nhìn bóng lưng Tiền Tiễn Khang đi xa, lặng lẽ đứng trước cửa nhét điếu thuốc vừa rút ra vào bao, đứng lên rời đi theo.
Về đến túc xá, Từ Tân đứng dưới lầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi lên mà xoay người ra khỏi cửa chính, hướng về phía bệnh viện đi.
Còn sớm mà trong bệnh việt đã rất đông đúc. Thi thoảng có tiếng trẻ con khóc từ xa truyền đến. Trong không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng. Từ Tân vốn đã luôn không thích cái mùi này, bước chân càng mau. Tới phòng bệnh của Trần Gia Lâu, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng bò rống của Đinh Hoa, cười đến bay cả nóc nhà, không mảy may quan tâm đây là nơi cần phải giữ yên lặng. Từ Tân tới cửa, thấy không khóa mà còn khép hờ, không nói nhiều liền trực tiếp đẩy cửa vào.
Đinh Hoa ở trong phòng chợt nghe tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, liền giống như điện giật nhảy dựng lên. Quay lại nhìn thấy là Từ Tân, bị dọa bay cả hồn phách, "Lão Đại, anh anh anh tới?"
Từ Tân lườm gã, "Mày làm gì ồn ào quá vậy?"
Đinh Hoa gãi đầu, chột dạ, "Ha ha, có gì đâu!" Vừa nói mắt còn liếc qua liếc lại, "Đại ca, anh biết gì chưa, tiểu Trần có người yêu nhớ."
Từ Tân nghe thế thì kinh ngạc thật. Trần Gia Lâu ở cùng hắn cũng khá lâu rồi, bình thường có chuyện gì cũng rất biết cách giải quyết. So với Đinh Hoa phải nói là chín chắn hơn gấp mười lần. Thế nhưng phàm là người càng chín chắn, tâm tư lại càng khó đoán. Chẳng như Đinh Hoa, gió thổi cỏ lay gì cũng đều viết hết lên mặt. Thế nên nếu nói một cách công bằng thì ngoại trừ việc quen Đinh Hoa trước một năm, thì Từ Tân vẫn thân với Đinh Hoa hơn một chút. Tuy là nói vậy, hắn vẫn rất quý mến Trần Gia Lâu. Trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, nói thành lời ra sao thì lại là chuyện khác.
Đinh Hoa một bên hưng phấn ra mặt, mắt nhấp nháy hoa tay múa chân báo cáo Từ Tân, "Anh à, anh đừng có không tin em. Đêm qua lúc ngủ chính tai em nghe thấy á. Vừa nói, vừa mô phỏng lại bằng dáng vẻ đau thương lúc ngủ mớ của Trần Gia Lâu tối qua, Đừng đi... Em đừng đi mà... "Anh nói xem, đã như thế rồi còn không phải là nhớ thương em gái nhà nào rồi ngủ mớ à!"
Nói xong lại không nhịn được cười ha ha.
Cũng chỉ cười được hai tiếng Trần Gia Lâu ở phía sau đã giận dữ gầm lên, "Không phải, đủ chưa hả? Tɦασ má đừng có lải nhải cả ngày như thế!"
Nói xong mặt trắng bệch, không ngừng ho khan.
Đinh Hoa hết hồn, không hiểu vì sao Trần Gia Lâu lại phản ứng dữ dội như thế, vội vàng giúp gã vuốt lưng thuận khí. "Ây da thôi đừng nóng đừng nóng ha, tao không nói nữa là được chứ gì..."
Ngoài miệng thì an ủi, trên mặt lại lén lút nhướn mày cười cười, chính là cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí khi thành công trêu ghẹo người khác. Từ Tân chỉ cười cười, không nói chuyện. Hai tên này quan hệ vốn luôn tốt, cho dù có loạn thế nào cũng không thành thù địch được.
Từ Tân ở lại một lát, cũng không có việc gì nữa. Tình trạng của Trần Gia Lâu cũng không còn đáng lo ngại, ở lại theo dõi nghỉ ngơi mấy hôm là có thể xuất viện. Thế nên hắn không nán lại thêm nữa, hỏi thăm mấy câu rồi cũng rời đi.
Vừa xuống tầng, không ngờ lại thấy một người đứng ngay đại sảnh. Hắn dừng bước một chút, rồi lại thản nhiên bước tới. Vừa tới cửa người đó liền quay lại, thấy Từ Tân chỉ cách mình có vài bước hai mắt nhất thời sáng ngời.
"Ha ha, cậu Ba! Anh còn đang nghĩ xem liệu có đụng mặt chú không, thế mà chú đã tới rồi à!"
Văn Vĩ.
Từ Tân lần này cũng không định trốn tránh, chính ra hắn cũng đang lúc muốn tìm người. Chỉ là hắn không ngờ người này tối hôm qua còn vội vã gấp gã rời đi, mới qua mấy tiếng đồng hồ đã tìm đến cửa lần hai. Từ Tân khẽ mỉm cười với anh ta, không còn lộ vẻ thờ ơ nữa.
Văn Vĩ vui vẻ chạy tới, tóm lấy vai hắn, "Lại tới thăm bạn đó hả? Đi đi đi, anh đang có chút thời gian rảnh, chẳng mấy khi gặp được nhau, đi uống mấy chén, anh mời!" Từ Tân lắc nhẹ vai, tránh bàn tay kia ra, nhưng cũng không từ chối, hết sức tự nhiên đi trước.
Văn Vĩ thì vui đến cười ngoác mồm, bám sát theo sau.