Rỉ Sắt

Chương 25



Sáu giờ sáng, Lâm An tỉnh giấc. Từ Tân đã không còn trong phòng. Cậu ngây người ngồi trên giường, tay mân mê sờ bộ đồ đang mặc. Thật ra tối qua cậu cũng không ngủ sớm lắm. Người nằm bên cạnh cứ sốt ruột trở mình qua lại, cậu đều nghe thấy cả. Thế nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên chính là người đó vẫn tuyệt nhiên không hề rời đi.

Lâm An cúi đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, không nhịn được mà vươn tay ra sờ sờ tấm ga giường đã lạnh lẽo từ lâu. Cậu ngơ ngẩn nhìn, đoạn mới vén chăn lên, xuống giường.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Từ Tân đang dựa người vào tường hút thuốc, nghe tiếng thì ngẩng lên nhìn. Trên mắt đất còn vương nước, gương mặt phản chiếu trong đó trông khá bối rối nhếch nhác.

Lâm An đứng ở cửa kinh ngạc gọi, "Anh Từ?"

Hắn không lên tiếng, hút thuốc một lần rồi lại một lần nữa. Lúc sau, hắn mới gạt tàn thuốc, đứng thẳng người lên, nhìn cậu hỏi, "Mấy giờ rồi?"

Lâm An ngây ra, trong lòng chợt có cảm giác bất an, "Sáu, sáu giờ"

Từ Tân 'Ừ' một tiếng, vuốt mặt rồi thản nhiên nói tiếp, "Ờ, thế đi chuẩn bị đi, đừng để ông chủ Tiền chờ lâu."

Lâm An cụp mắt, khẽ dạ vâng đáp. Hắn cũng không nhìn cậu nữa, xoạy người, thoắt cái liền đi ra ngoài. Chưa được mấy bước đã nghe tiếng người phía sau lại gọi, "Anh Từ!"

Dường như trong một khoảnh khắc, xao động vừa mới chìm xuống trong lòng lại bất chợt dâng lên. Hắn phiền nào cau mày, quay đầu lại, "Chuyện gì?"

Lâm An bị bộ dáng hung thần ác sát của hắn dọa cho sợ giật cả mình, do dự mấy giây mới đi tới, "Hộp thuốc của anh... rơi ở đây."

Hắn ngơ ngác một lát mới vươn tay nhận lấy đồ từ cậu. Vừa định quay đi, cậu lại khẽ cười với hắn, lí nhí bảo, "Chớ, chớ hút nhiều quá, không tốt cho sức khỏe."

Trong lòng Từ Tân vì vẻ mặt kia mà run lên, sau đó lập tức bất động thanh sắc quay người bỏ đi.

*

Đến khoảng mười giờ, Từ Tân cùng Lâm An đi theo Tiền Tiễn Khang đã kiểm xong hàng. Vừa lúc đó Đinh Hoa và Trần Gia Lâu cũng ở ngay gần đó, thấy ông Tiền vừa đi, Đinh Hoa liền dẫn Trần Gia Lâu chạy qua chỗ Từ Tân.

Đinh Hoa vừa nhập bọn là bầu không khí muốn không nóng lên cũng không được. Gã lê là dài dòng kể lể một đống chuyện. Đơn giản thì là xưởng dệt đối diện có một em gái nhỏ để ý gã rồi, sáng sớm đã nhìn trộm. Không thì là gần đây yên bình quá, mỗi ngày chỉ lao lực vì ăn cơm đến ông nội gã cũng chán chết rồi. Trần Gia Lâu ở bên cạnh thi thoảng lại đâm chọt mấy câu, Đinh Hoa sớm đã quen với chuyện gần đây y quái gở như thế nên cũng chẳng buồn chấp chặt. Còn Từ Tân, suốt thời gian đó cứ không yên lòng nghe cũng không nghe lọt. Chỉ có Lâm An trái ngược là lần này rất nể mặt Đinh Hoa, nghiêm túc mỉm cười ngồi nghe gã nói liên thiên. Gã được thể càng hăng hái, hê hê, có thể nói đến mức khiến một người văn hóa học thức như tiểu Lâm đây muốn ngừng mà không ngừng được, cả mặt mày gã đều sáng bừng bừng. Nghĩ như thế gã lại càng hí hửng, dính đến bên cạnh Lâm An, mặt mày như hoa sóng vai mà ngồi. Nghiễm nhiên Lâm An được hưởng trọn bộ một buổi diễn thuyết riêng.

Cậu một bên cười cười nói nói đáp lại, trong lòng thật ra đang hết sức lo lắng. Từ Tân hôm nay im lặng đến dị thường. Mặc dù thường ngày hắn vốn không phải kiểu nói nhiều gì cho cam, thế nhưng cũng vẫn không giống như hôm nay, trầm tĩnh đến mức khiến người khác hốt hoảng. Tình cảnh bây giờ không khỏi khiến cậu nhớ lại quan hệ đóng băng giữa hai người mấy tháng trước. Bây giờ cũng thế, giữ khoảng cách im lặng lạnh lùng. Có điều nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cũng không hoàn toàn giống như lúc đó.

Cậu vừa nghe Đinh Hoa ngồi bên cạnh nước miếng tung bay, vừa cẩn thận để ý phản ứng của Từ Tân ngồi ở bên còn lại.

Đột nhiên không hiểu Đinh Hoa nói đến vấn đề gì, bất ngờ vỗ vai Lâm An một cái rõ mạnh, la ầm lên, "Ấy tiểu Lâm nói nghe chút coi, tối hôm qua anh với Trần Gia Lâu người nào hơn người nào! Thằng kia chày cối cãi ngang nhất định không nhận thua ông đây, cậu nhận xét anh nghe xem nào." Vừa nói vừa khiêu khích nhìn Trần Gia Lâu ngồi đối diện, cười cười như không.

Lâm An đột nhiên bị vỗ tỉnh người, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, "Hả?" một tiếng rồi hỏi, "Nhận xét cái gì?"

Đinh Hoa không vui, trợn mắt nói, "À há, hôm nay mày cũng đối chọi anh phải không!?" Vừa nói vừa vỗ đùi, "Anh Đinh ngày hôm nay cũng không tin mấy thứ kì quái này, nhưng mà mày nói nói nghe coi! Nhận xét chút đi! Cũng chỉ là một tên Trần Gia Lâu, cho vui vui thôi ha, là mấy cái chuyện ma kể tối hôm qua đó, rốt cuộc cái nào mày thấy hay hơn."

Lâm an vừa nghe đến "chuyện ma", không hiểu nghĩ tới cái gì vội xua tay.

Đinh Hoa chưng ra vẻ măt mong đợi nhìn cậu, đợi mãi lại thấy mặt cậu đỏ lên, nhìn sang phía Từ Tân. Mà Từ Tân nãy giờ im lặng không nói kia, cũng đúng lúc này ngẩng lên. Tầm mắt hai người chạm nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt, Từ Tân đã tránh đi ngay như chưa có gì. Hắn đứng lên, dẫm dẫm tàn thuốc rồi bảo Đinh Hoa, "Tao đi mua thuốc."

Đến lúc thì thì Đinh Hoa cũng nhận ra Từ Tân có gì đó không đúng, chỉ ồ lên một tiếng rồi im re. Chờ lúc hắn đi xa rồi mới quay lại hỏi Lâm An, "Ê này, Đại ca không sao đấy chứ?"

Ai ngờ Lâm An không chỉ im lặng không trả lời gã, còn đột nhiên đứng bật lên, xoay người biến mất theo hướng Từ Tân vừa đi. Đinh Hoa bị bỏ rơi, nhất thời ngây ra không hiểu đầu cua thế nào, mê mang quay sang nhìn Trần Gia Lâu đang cười tủm tỉm ở đối diện. Y đột nhiên giễu cợt cười một tiếng, bảo, "Bị quỷ nhập rồi."

Lúc Lâm An ra khỏi xưởng đã không thấy Từ Tân đâu nữa rồi. Cậu nghĩ một hồi, vòng qua cửa hàng rượu bia thuốc lá ở đầu hẻm xem, cũng vẫn không thấy. Thế là đứng thẫn thờ trước cửa tiệm hồi lâu rồi mới trở về ký túc. Vì chưa tới giờ nghỉ ăn cơm trưa cho nên ký túc vắng vẻ không một bóng người, chỉ có mấy cây vạn tuế xanh tươi vẫy chào.

Từ Tân hiển nhiên là cũng không có ở đây. Cậu do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi lên tầng xem sao. Có điều trời phụ lòng cậu rồi, dường như Từ Tân cũng chưa từng trở về phòng. Ngồi trong phòng một lát, Lâm An lại quyết định đi xuống.

Không ngờ là xuống lầu đi loanh quanh tìm, lại phát hiện ra người ở gần đó. Lòng cậu thả lỏng hẳn ra, vừa muốn đi tới lại không tự chủ được mà dừng bước –

Bởi vì không chỉ có một mình Từ Tân ở đó.

Đứng đối diện với hắn là một cô gái, tóc dài bay bay, dáng người yểu điệu, Tuy Lâm An chưa gặp được mấy lần nhưng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là Dương Cầm đã biến mất hơn một tháng qua. Hai người họ đứng trước cổng khu đất hoang, cách Lâm An một quãng khá xa.

Cậu không nhúc nhích đứng nhìn cặp trai gái kia. Bởi vì Từ Tân quay lưng lại cho nên cậu chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy nét mặt và cử chỉ của Dương Cầm. Trông cô ấy vẫn y nguyên như trong ấn tượng của cậu, xinh đẹp sáng ngời.

Hai người nói gì đó, Dương Cầm vốn luôn luôn căng thẳng ôn hòa đột nhiên tiến tới ôm chầm lấy Từ Tân. Cô nhẹ nhàng dựa bên vai hắn, vẻ mặt thoáng buồn, nhìn vừa dịu dàng lại thân mật. Qua hồi lâu, Từ Tân mới đưa tay vuốt tóc cô, cúi đầu nói gì đó. Dương Cầm đứng thẳng người lên, khẽ mỉm cười vẫy tay chào hắn.

Lâm An đột nhiên luống cuống. Chân giống như bị đóng đinh xuống đất, bản năng bảo cậu phải tránh đi, nhưng không hiểu sao chân lại cứ như mọc rễ, không tài nào nhúc nhích được. Dương Cầm đứng đối diện với cậu cho nên lúc rời đi phát hiện ra người đứng cách đó không xa liền vỗ vai Từ Tân, chỉ ra phía sau hắn.

Từ Tân cau mày quay lại nhìn, thấy người kia mặt mày trắng bệch vì hốt hoảng.

Dương Cầm mỉm cười với Lâm An rồi xoay người rời đi. Vậy là chỉ còn lại người im lặng đứng cách nhau một khoảng xa xa. Gió hiu hiu thổi, Lâm An miễng cưỡng nở một nụ cười với người đang đứng phía đối diện. Từ Tân lặng lẽ nhìn cậu một hồi mới cất bước tiến về phía này.