Hai người quay lại nhìn, lại không ngờ người nhảy ra là Đinh Hoa miệng mồm tươi rói mặt mày hớn hở.
Đinh Hoa nhìn thấy Từ Tân và Trần Gia Lâu thì hơi sửng sốt, sau đó lập tức nịnh nọt tiến tới, có hơi chột dạ đá chân Trần Gia Lâu đứng ở bên cạnh, "A ha ha, hê hê, anh mệt không đại ca? Đi thượng Đông uống rượu đê?"
Từ Tân nhìn gã không rời, nhướn mày.
"Mày vừa mới ở trong làm gì đó?"
Đinh Hoa mồm lại toe toét, cười hinh hích, lôi kéo Từ Tân rời đi, "Còn làm cái gì nữa, kiếm chút bổng lộc từ cửa hàng tiện lợi a~"
Từ Tân đứng sững lại, nhớ tới gia cảnh của tên nhóc kia mà Tiền Tiễn Khang kể hồi chiều, giơ tay cho Đinh Hoa một cái cốc đầu.
"Đưa đây."
Đinh Hoa xoa đầu, còn chưa kịp phản ứng, giương mắt nhìn Từ Tân không chớp. Từ Tân không nhịn được lại muốn giơ tay nhấc chân, "Nhanh cái tay mày lên."
Đinh Hoa nhìn Từ Tân bằng vẻ không thể tin nổi, làu bàu mấy tiếng không rõ. Hồi lâu sau mới rút trong túi áo ra một cái phong bì đưa cho hắn. Hắn không nói hai lời xoay người lập tức bỏ đi, trở lại phòng kí túc.
Góc phong bì đã có chút sờn, bên trong là chút tiền lẻ cũ rách chẳng đáng bao nhiêu. Từ Tân đóng phong bì lại, tay đặt trên nắm cửa ngập ngừng một lát rồi mới chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Lâm An đứng ở bên cửa sổ, nghe tiếng cửa mở thì giật mình, lui vào góc tường. Thấy người tới là Từ Tân, cậu đỏ mặt, đi tới, hắng giọng mấy tiếng.
"Anh... Anh Từ, em ngủ ở trên giường thôi, em sẽ an phận, sẽ không... sẽ không làm ảnh hưởng gì đến anh đâu."
Từ Tân nhìn chiếc giường cách mình xa nhất kia. Giường đã được trải một tấm drap mới màu xanh sọc trắng, gối cũng đã thay vỏ thành một màu xanh biếc nhìn rất mới, buổi tối nhìn thấy lại có chút cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn quay qua nhìn Lâm An, khóe miệng có hơi sưng đỏ, trên quần áo mơ hồ có thể nhìn thấy dấu giày, sơ mi trắng cũng bị bẩn, còn có thể nhìn thấy áo may ô ở bên trong. Từ Tân bước vài bước về phía Lâm An, cậu theo bản năng cũng lui lại phía sau mấy bước, cuối cùng là lưng dán lên tường, chỉ còn biết nở nụ cười đáng thương nhìn Từ Tân.
Từ Tân trong lòng thầm mắng, đúng là một thằng đàn bà.
"Sau này giữ tiền cho kĩ. Là đàn ông, đừng có bị đánh vài cái đã nộp tiền ra."
Lâm An ngơ ngác nhận lấy phong bì từ tay hắn, mở ra, 'A' một tiếng giọng run run.
Từ Tân không để ý đến cậu nữa, cởϊ áσ nằm lên giường, mãi lâu sau mới nghe thấy một giọng lí nhí, "Anh... Anh Từ... Là anh Đinh hỏi nên em liền đưa, em không dám đánh trả."
Từ Tân không xoay người, hai mắt nhắm, môi mím chặt.
Con mẹ nó đúng là một thằng đàn bà.
Có điều trải qua một trận càn quấy của Đinh Hoa như thế, Từ Tân lại yên tâm thêm một chút. Nói cho cùng thì cũng chỉ là một cái túi bông, còn làm thế nào được nữa? Chỉ cần một trận quyền đấm cước đá là có thể thu phục được rồi.
Cứ như vậy, trôi qua nửa tháng an ổn vô sự. Từ Tân cũng chẳng phát hiện bạn cùng phòng mới có hành vi cử chỉ nào quá phận. Ngoài trừ việc cứ hễ gặp người là lại mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cà lăm thì cũng không có gì là không đúng.
Trái lại Đinh Hoa ở phòng cách vách lại thấy nhàn nhã quá mà đâm hoảng. Cứ khi nào rảnh rỗi, gã lại nhìn chằm chằm Lâm An đang rúc trong góc. Gã nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Thằng nhóc này sao lại có chỗ dựa tốt thế. Lão Đại thì cứ để mặc như vậy. Chuyện gã đánh người mới đòi tiền có phải mới ngày một ngày hai đâu, Từ Tân cũng chưa từng ngăn cản. Thế mà lần này thằng nhóc họ Lâm kia có lòng hiếu kính cho hẳn cả trăm đồng, kết quả còn nhét còn chưa ấm túi đã bị Từ Tân lấy lại mất.
Cái đạo lý quái quỷ gì đây?
Nín nhịn mười ngày, cuối cùng nín không nổi nữa. Đinh Hoa vốn không phải kiểu người có thể suy diễn chuyện ở trong lòng, thế là gã chọn một tối nọ, ba anh em rủ nhau đi Thượng Đông đánh chén một bữa. Rượu vào lời ra, Đinh Hoa vỗ bàn một cái, xông đến ngồi đối diện Từ Tân, "Lão Đại à, anh em mình cũng coi như là quen biết nhau từ thời mặc quần đùi, lăn lộn nhiều năm rồi, em rất phục anh!" Vừa nói vừa lảo đảo, chiếc đũa khua khua dí đến trước mặt Trần Gia Lâu, "Nhưng mà mấy hôm trước anh làm thế rất là không trượng nghĩa nhá!... Lão, lão tử chỉ là tìm mầm non bé nhỏ mềm mại thu một tí phí, ờ, phí bảo hộ thôi... Anh này, lại chặn đường người ta... Như thế này làm sao mà anh em còn mặt mũi gì nữa..."
Từ Tân im lặng ngồi, không ngừng uống rượu. Bảy tám phút trôi qua, Đinh Hoa vốn đang nằm rạp trên bàn đột nhiên dựng dạy tuôn một tràng, "Tiểu Trần! Đúng là mĩ sắc hại người! Tao cũng là người số khổ cơ mà!"
Từ Tân quơ quơ bình rượu, rút một điếu thuốc trong túi đặt lên miệng, mà móc mãi không lấy được cái bật lửa. Hắn bực mình, mồm vẫn ngậm thuốc mắng, "Câm mồm!" dừng một chút lại nói, "Bắt nạt một thằng nhóc còn hôi sữa mà không thấy mất mặt!"
Trần Gia Lâu che miệng nín cười, còn đang muốn nâng chén chúc rượu nữa thì cái rèm xoát một cái bị kéo ra. Chạy vào là tiểu Vương ở cùng xưởng, hổn hà hổn hển, trán đầm đìa mồ hôi, cảm giác mồ hôi có thể chảy hết cả vào bát canh trước mặt, "Anh Từ, ở kia, kia, anh em của anh bị người ta chặn lại... Ở cửa Bắc, có vài đứa, anh mau đi xem..."
Từ Tân quay lại nhìn, "Anh em?"
Tiểu Vương hổn hển thở, mắt trợn tròn, "Ơ? Chẳng lẽ không phải à? Không thể nào... Tôi thấy nó đi vào nhà anh mà."
Từ Tân nghe đến đây đứng lên ngay, vừa mặc áo vừa hỏi, "Có chuyện gì nói rõ nghe xem?"
"Hầy, trời tối lắm tôi có nhìn rõ đâu, đại khái trông dáng người thì vội chạy tới báo anh thôi à... Nhưng mà trông quần áo với dáng người khá là giống đó..."
Trần Gia Lâu thấy Từ Tân không nói câu nào đã xoay người ra ngoài, cũng lập tức đứng dậy, "Anh, em đi cùng."
Từ Tân khoát tay, xoay người nhìn Đinh Hoa nằm bẹp trên đất, "Không cần đâu, chắc lại là bang hội khác thôi, mày ở lại trông tiểu Đinh."
Nói xong vén màn, biến mất trong đêm tối.
Tiểu Vương nói không sai, cậu con trai nằm thành một đống bùn nhão ở góc tường này đúng là có đi ra đi vào nơi hắn ở, nhưng so với anh em của hắn thì kém xa vạn dặm.
Tiểu Vương vốn là người ở phân xưởng bên cạnh, bình thường khi nào uống rượu gặm chân gà sẽ chạy sang góp vui với bọn họ, cho nên anh ta cũng biết Từ Tân là đại ca ở đây. Thế nhưng anh em dưới trướng vị đại ca này thì quả thật là không nắm rõ. Chỉ là nửa tháng nay mỗi lần đến tìm Trần Gia Lâu và Đinh Hoa ăn uống, đều sẽ nhìn thấy một cậu trai mi thanh mục tú đi ra đi vào gian phòng Từ Tân ở, thế nên mới cho rằng cậu nhóc là người đám này mới thu vào. Tối hôm nay, từ xa trông thấy cơ thể bé nhỏ của Lâm An, liền vội vã chạy đi tìm Từ Tân báo tin.
Từ Tân ngồi xổm, dùng tay nắn bóp trên người một lượt kiểm tra, xác định là không tổn thương gì tới gân cốt mới lật người lại.
Mí mắt Lâm An giần giật, hé ra nhìn, trông thấy người trước mặt là Từ Tân, vội nhắm lại.
Tiểu Vương ở bên cạnh bị dọa sợ rồi, nhỏ giọng hỏi, "Có cần đưa đi viện không?"
Từ Tân ôm người lên, giọng cười lạnh, "Không sao, không cần." sau đó quay lại hỏi, "Là đứa nào, nhìn thấy không?"
Tiểu Vương vận hết công lực khoa tay múa chân, "Không thấy rõ. Những mà dáng người không lớn, giống đám công nhân hồi trước tới gây sự thôi à..." Liền thoắng một hồi, đột nhiên lại do dự, "Có điều chúng nó hạ thủ cũng quái dị."
Từ Tân ngừng một chút, "Quái thế nào?"
Tiêu Vương vò đầu ngượng ngùng, lời nói lùng bùng trong cổ họng, "Vây lấy người đòi cởϊ qυầи..."
Từ Tân sững người, im lặng hồi lâu, tay có hơi siết lại.
Trở về phòng kí túc, tiểu Vương đi theo hắn kể huyên thuyên cả nửa ngày, thấy Từ Tân đi qua đi lại cũng không có ý nhờ mình giúp, liền hô một tiếng bảo mình về đây.
Từ Tân lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường. Sau khi xử lý xong mấy vết thương trên người, hắn mới giúp cậu cởϊ qυầи áo. Vừa kéo khóa quần xuống, muốn bàn tay đã gấp gáp che lấy.
Từ Tân nhíu mày, "Bỏ ra."
Người nọ không nhúc nhích, bàn tay vẫn cố chấp che chắn.
Từ Tân ngước lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt hơi hé, mặc dù con ngươi đen nhánh nhưng lại không có chút ánh sáng.
Hắn bĩnh tĩnh lại, hồi lâu mới giúp người nọ lau mặt, trầm giọng nói, "Từ ngày mai trở đi, mày đi theo anh."
Nói xong, chỉ dùng thêm một tí sức, xoát một cái đã kéo được khóa xuống.