Lâm An lập tức ngây người tại chỗ, tất thảy những âm thanh xung quanh đều chẳng lọt vào tai. Phụ huynh hai bên đều đã có mặt, Trần Kiến Lương hồ hởi chào hỏi, giới thiệu nhiệt tình một phen, xong xuôi mới vẫy tay gọi anh lại.
Lâm An vẫn còn đang kinh ngạc, không nhúc nhích.
Đối với sự thất lễ của anh, chủ nhiệm Trần hơi ngạc nhiên. Vừa định gọi anh lần nữa thì Đinh Hoa, lúc này đang đứng cạnh Từ Tân, đã không kìm nén được sự hưng phấn mà nhảy vọt tới.
Gã cười lớn, thoải mái khoác vai Lâm An, hoàn toàn không hề chú ý tới nét hốt hoảng vì không kịp đề phòng của đối phương.
“Ha ha, lão Trần, người này thì không cần phải giới thiệu đâu.”
Đinh Hoa siết tay, “Tiểu Lâm ấy à, năm đó là anh em đồng cam cộng khổ ở xưởng sắt với chúng tôi, quen thuộc lắm rồi!”
Gã vừa nói, vẻ mặt vừa không giấu được vui mừng, hỏi Từ Tân đang đứng cách đó không xa, “Em nói không sai chứ anh?”
Cách vài bước, Từ Tân nhìn Lâm An khẽ cười, “Đúng vậy.”
Trần Kiến Lương nhìn qua nhìn lại hai bên. Mặc dù khá bối rối về thái độ của thầy Lâm, ông vẫn vui vẻ cười, “Hèn gì, chẳng trách. Xem ra chuyện hôm nay dễ giải quyết hơn nhiều rồi. Lúc trước tôi đúng là đã phí lời rồi.” Vừa nói, ông vừa nhìn Đinh Hoa, lúc này vẫn đang khoác vai Lâm An khư khư không muốn buông tay, cười cười, “Đinh tiên sinh, cố tình giếm tin không báo, lát nữa lên bàn dù thế nào cũng phải tự phạt một chén tỏ thành ý chứ nhỉ?”
Đinh Hoa nghe thế thì cười ha ha, đồng ý ngay, “Không thành vấn đề. Hôm nay là ngày vui, đừng nói một chén, trăm chén ngàn chén cũng tuyệt không hứa suông!”
Nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của phục vụ nhà hàng, nhóm người cũng tiến vào một phòng ăn lớn.
Vợ chồng Chu run rẩy đứng ở cạnh bàn, không dám tùy tiện ngồi xuống. Mãi cho tới khi Từ Tân bỏ qua ghế chủ tọa không ngồi, hết sức tự nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh Lâm An để ngồi xuống thì chủ nhiệm Trần mới nháy mắt ra hiệu cho những người còn lại cùng ngồi.
Rượu và đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Khi khách khứa đã yên vị, từng món lần lượt được bưng lên. Đinh Hoa nhìn một bàn đầy ‘cơm canh đạm bạc’ trước mặt, đạm đến mức tưởng là đang cho chim ăn, không khỏi sửng sốt, “Anh, có phải mất mặt quá rồi không, dù gì cũng đã chọn tiệm có tiếng nhất rồi mà.”
Từ Tân liếc gã, thản nhiên bảo, “Buổi tối không nên ăn đồ nặng bụng.”
Đinh Hoa không nói nên lời, chẳng hiểu cái ý tưởng kì quái này của Từ Tân từ đâu mà ra. Gã tức giận nhấc đũa lên, nhằm đĩa thức ăn trong có vẻ tươi ngon nhất trên bàn gắp một miếng, miễn cưỡng bỏ vào miệng. Trần Kiến Lương ngồi ở phía đối diện, đợi ly rượu của mình được rót đầy liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện ban nãy đang nói dở ngoài sảnh chờ.
Từ Tân im lặng lắng nghe, bàn tay đặt trên bàn thi thoảng lại gõ mấy nhịp, ngoài ra không phát biểu thêm ý kiến gì.
Trần Kiến Lương chậm rãi nói chuyện. Bắt đầu nói từ lợi ích cá nhân đến danh tiếng của trường, từ sau này tốt nghiệp ra trường có lợi thế hơn ra sao cho đến áp lực xã hội trong tương lai. Chủ trì câu chuyện hết sức trôi chảy hợp lý, không có dấu vết gì như là đang diễn kịch cả.
Chỉ có Đinh Hoa đáng thương chỉ biết ngồi ngáp cho qua bữa. Bình thường gã nhìn thấy quyển sách đã đau đầu. Vốn dĩ hôm nay tới ăn bữa cơm này bảo là để tỏ thành ý xin lỗi gì đó chỉ là phụ thôi, lấy việc công làm việc tư để gặp bạn cũ Lâm An mới là chính. Thế nên mấy lời Trần Kiến Lương nói nãy giờ đối với gã đều là lời vô nghĩa. Gã buồn chán nhìn vợ chồng họ Chu ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, lại nhìn Từ Tân vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thở dài thườn thượt.
Khoảng mười phút sau thì bài diễn thuyết tưởng như bất tận của Trần Kiến Lương cuối cùng hình như cũng tới hồi kết. Ông tổng kết ngắn gọn mấy câu, vừa thay mặt trường bày tỏ lời xin lỗi chuyện lần này, đồng thười cũng thay trường học tiếp thu ý kiến đóng góp cho sự việc. Ông cũng nói thêm là X trung hết sức quý trọng và không có ý định đuổi học em nào cả.
Vợ chồng Chu thị im lặng cả buổi, hiển nhiên là đã không muốn phản đối gì nữa.
Trần Kiến Lương thấy thế thì hiểu ý mỉm cười. Mặc dù trong lòng đã biết trước kết quả cuối cùng nhưng ông vẫn không quên kê một bậc thang cho Từ Nguyên bước xuống, trao lại quyền quyết định cuối cùng cho Từ Tân. Từ đầu đến giờ hẵn vẫn luôn ngồi im chẳng nói nửa câu.
“Từ tiên sinh thấy thế nào?”
Từ Tân không đáp ngay. Tầm mắt hắn rơi đâu đó trên đồ ăn trên bàn. Trong một khoảnh khắc, hắn quen tay định rút bao thuốc ra châm một điếu. Vừa tính châm thuốc, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, bật lửa lấy ra rồi lại đặt lên bàn.
Hắn quay sang nhìn Lâm An đang thấp thỏm ngồi bên cạnh, sắc mặt anh đã hơi tái. Hắn nói câu đầu tiên trong tối hôm nay.
“Thầy Lâm thấy thế nào?”
Bầu không khí trên bàn ăn chợt rơi vào im lặng.
Cả vợ chồng họ Chu và Trần Kiến Lương cùng đồng loạt nhìn người bên cạnh Từ Tân. Lâm An vẫn cúi đầu không nói lời nào. Bát đũa trước mặt anh vẫn còn nguyên chưa động, gọn gàng ngăn nắp. Chén rượu bên cạnh thì càng không cần phải nói. Bên dưới tấm khăn trải bàn, hai bàn tay anh siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu anh vẫn không có phản ứng.
Trần Kiến Lương đè xuống ánh mắt kinh ngạc, nhìn qua lại hai người bọn họ, nghi vấn trong lòng càng ngày càng nhiều. Ông nhìn thế nào cũng không thấy vẻ mặt vui mừng khi gặp lại bạn cũ như lời Đinh Hoa nói trên người thầy Lâm. Thậm chí, từ lúc Từ Tân bước vào phòng đến giờ, anh trở nên căng thẳng xưa nay chưa từng thấy. Đến câu hỏi rõ ràng của Từ Tân ở ngay bên cạnh, anh cũng làm như không nghe thấy.
Tinh thần bất ổn đến mức này, bảo là sợ hãi như rơi vào đại họa cũng không nói quá chút nào. Làm gì có chút nào gọi là vui mừng đâu?
Từ Tân hình như đã đoán trước được phản ứng này của anh. Hắn chờ giây lát, thấy đối phương không có ý định trả lời, liền quay sang mỉm cười với vợ chồng Chu ngồi đối diện, “Tôi sẽ về nhắc nhở Từ Nguyên. Còn về yêu cầu trước đó của hai vị ở trường nói…”
Hắn còn chưa dứt lời, vợ chồng họ Chu đã vội vã xua tay, “Không cần nữa, không cần nữa. Từ tiên sinh đã có thành ý rồi, chúng tôi, yêu cầu đó chúng tôi không cần nữa đâu…” Nói xong lại lúng túng nhìn Lâm An và Trần Kiến Lương, “Chuyện của Từ Nguyên chúng tôi có vừa nghe chủ nhiệm Trần nói sơ qua, đã hiểu rõ rồi. Ha ha, là trẻ con thôi ấy mà, đôi khi nghịch ngợm phá phách rồi mâu thuẫn hiểu lầm cũng là chuyện bình thường thôi. Hiện tại bài vở nhiều, áp lực lớn, chúng tôi là phụ huynh cũng phải thông cảm.”
Từ vấn tội lại biến thành nhận lỗi, Trần Kiến Lương đương nhiên rất vui khi nhìn thấy khung cảnh yên bình hòa thuận này. Ông cười vui vẻ nâng chén lên, nói với vợ chồng Chu, “Đúng là phụ huynh của học sinh ưu tú có khác, có chí khí. Xem ra chuyện này mọi người đều hiểu ý nhau rồi nhỉ, hai nhà trở về lại cùng con trẻ nói chuyện tâm sự một chút. Dù sao cũng sắp tới tháng chín rồi, sẽ phân khối học sớm thôi. Bài kiểm trả lớn nhỏ nhất định là không ít, không nên vì chút chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến chuyện học hành của bọn trẻ. Sau này học tập cũng không tiện, ha?”
Vợ chồng họ Chu luôn miêng nói ‘Phải.’
Đinh Hoa thấy hai bên cuối cùng cũng đã thống nhất, chủ đề khiến người ta muốn ngủ gục này cũng sắp kết thục rồi. Gã lập tức nâng chén lên, cười hề hề nói với cả hai gai đình, khiến không khí trở nên thoải mái một chút, “Nào, mọi người đừng nghiêm trọng thế. Có chuyện hiểu lầm, giờ đều thông suốt rồi không phải chuyện tốt à? Đã là thời đại nào rồi, con cái nghịch dại nhưng bậc phụ huynh đâu nhất thiết cũng phải đấu đá nhau đâu, đúng không nào?”
Vợ chồng họ Chu bị cách nói tự nhiên thoải mái của gã tác động, cuối cùng mặt cả hai mới giãn ra một nụ cười.
Trần Kiến Lương lắc đầu bất lực, dở khóc dở cười. Rõ ràng là Tam thiếu gia họ Từ nhà các cậu chọn một chỗ ăn khoa trương bất thường thế này, thế mà qua lời hô hào của Đinh Hoa, lại biến thành nhà bọn họ mới là người chịu oan ức. Có điều cũng không thể không thừa nhận rằng ông nói nãy giờ tốn nước bọt mười phút cũng không địch lại mười mấy giây Đinh Hoa cợt nhả nói hươu nói vượn. Bầu không khí quả thật đã giãn ra rất nhiều. Đinh Hoa vận hết tài ăn nói đã được rèn giũa trên bàn rượu với Từ Tân trong nhiều năm qua. Sau một hồi nói chuyện, cả Trần Kiến Lương lẫn vợ chồng họ Chu đều bị gã chọc cho cười ngặt nghẽo.
Cuộc trò chuyện diễn ra với tâm trạng thoải mái, thư giãn cuối cùng cũng xứng đáng với một bàn rượu ngon và đồ ăn ngon.
Nhưng cũng vì thế, hai người yên lặng nhất trong phòng ăn bỗng trở nên đặc biệt gây chú ý. Cứ thi thoảng, Trần Kiến Liên lại đưa mắt nhìn Lâm An đang ngồi im lặng ở phía đối diện. Món ăn trên bàn đã được thay đổi mấy lần.
Đinh Hoa vui vẻ uống thêm vài chén. Như đã hứa lúc mới vào cửa, gã uống đến quên đời. Lúc còn trẻ, tửu lượng của gã cũng đã khá tốt. Hiện tại được rèn giũa nhiều lại càng tốt hơn, uống đán xen mấy loại cũng không ảnh hưởng gì. Gã bông đùa nói vài câu vô thường vô phạt, vừa kể mấy chuyện phiếm hay ho xảy ra gần đây khiến mọi người thích thú. Người nghe đều nhất thời phải sững sờ, nghe qua thấy rằng gã học rộng biết nhiều lắm, những thật ra cũng chỉ là bút khong mực mà thôi. Ai không biết còn tưởng đi lạc vào buổi thuyết giảng hay ho của vị sư phụ nào.
Chưa ăn được mấy miếng, gốc gác của người ta cũng đã bị hắn moi cho bằng hết. Biết được rằng bà Chu làm ở hiệu thuốc trong khu nhà mình, coi như cũng cùng một ngành với gã và anh Từ nhà gã, liền rút ngay danh thiếp ra. Nhà họ Chu đúng thật là ‘thụ sủng nhược kinh,’ mừng rõ nhận lấy, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác và đề phòng. Đinh Hoa lại tiếp tục trò chuyện thêm với hai vợ chồng và Trần Kiến Lương thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly.
Gã vẫn ấp ủ trong lòng, thi thoảng lại liếc nhìn người ngồi bên cạnh anh Từ nhà mình. Vụng về tự rót cho mình một chén đầy, gã mon men tới cạnh Lâm An.
“Hì hì, tiểu Lâm à, bao nhiêu năm không gặp rồi, uống với anh một chén đi?”
Lâm An đột nhiên nghe thấy tiếng người sát bên mình, ánh mắt ngơ ngẩn mới trở lại, lại ngơ ngác nhìn Đinh Hoa mặt mày tươi rói.
Đinh Hoa nhìn anh không rời mắt. So với mười năm trước, mái tóc có vẻ ngắn hơn một chút, nhưng lông mày thanh tú, đôi môi và sống mũi vẫn chẳng thay đổi chút nào. Nhìn một hồi, vẻ đùa cợt trong mắt dần biến mất, thay vào đó là tia hi vọng cùng mong đợi thấp thoáng, không cách nào diễn tả thành lời.
Hình như Lâm An hiểu được sự chờ mong trong mắt gã, khóe miệng cứng ngắc mới hơi nhếch lên thành một nụ cười, nhưng không hiểu sao giọng anh lại có chút khàn khàn.
“…Anh Đinh.”
“Ôi!” Đinh Hoa lớn tiếng đáp lại.
Bàn tay đặt trên đùi của Lâm An khẽ giật. Bất chợt anh rút tay dưới gầm bàn, cầm lấy chén rượu trước mặt đã rót sẵn từ lâu lắc, ực một cái uống cạn.
Đinh Hoa đúng là đã giật mình không nhẹ, theo bản năng nhìn sang Từ Tân. Hắn chỉ đang vuốt ve miệng chiếc chén trong tay, dường như chẳng hề để tâm đến tác phong khác lạ chẳng giống lúc xưa của Lâm An.
Nháy mắt, chén rượu của Lâm An đã thấy đáy. Anh đặt xuống, yếu ớt cười với Đinh Hoa một cái.
Đinh Hoa sửng sốt một chút, phải nói là gã vui vẻ vô cùng. Cười phá lên, gã vươn tay ôm chầm lấy Lâm An đang càng ngày càng tái nhợt, vui mừng nói, “Ôi chao, quả nhiên không hổ là tiểu Lâm tốt nhất của anh. Quá là nể mặt anh rồi, chén rượu này mời cậu, nói thế nào thì sau này anh Đinh cũng sẽ bảo vệ cậu ha!”
Trần Kiến Lương nhìn chuỗi hành động ngày càng quái lạ của Lâm An, hàng chân mày không khỏi nhíu lại.
Trong trường, thầy Lâm vốn nổi tiếng là giữ mình. Không hút thuốc cũng không rượu bia, đối xử với ai cũng hiền hòa tao nhã. Uống cạn chén như hôm nay thật là không dám nghĩ tới. Lần trước, mọi người có rủ nhau liên hoan một bữa để chào các giáo viên chủ nhiệm mới vào, đồng nghiệp đã thay nhau thuyết phục anh uống rượu nhưng anh đều ý tứ từ chối hoặc chỉ nhấp môi một chút. Sau đó ai nói gì cũng không được.
Đinh Hoa rõ ràng cũng biết rõ Lâm An không uống được rượu, cho nên gã càng đặc biệt vui vẻ. Gã cười sang sảng, nói với những người còn lại trên bàn, trừ Từ Tân, “Mọi người không biết đấy thôi. Năm đó tiểu Lâm ở xưởng sắt nổi tiếng là bông hoa kiêu ngạo đó. Bình thường khó tiếp cận thì không nói, cũng không uống rượu. Tôi lo lắng cho người anh em của mình lắm á. Lại còn đẹp trai nữa chứ, lúc đầu bị không ít người tranh nhau ghét bỏ ấy.”
Trần Kiến Lương cũng không hề biết chuyện quá khứ này của Lâm An, thế là cũng chăm chú lắng nghe.
Đinh Hoa kể chuyện thời niên thiếu, càng kể càng phiêu. Từng câu từng chữ đều như được thổi hồn, từng chi tiết nhỏ đều được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần. Kể rồi lại thổi phồng, khiến người nghe đều kinh ngạc.
Tay Đinh Hoa khoác trên vai Lâm An, nồng nhiệt hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, giống như sống lại trong đoạn kí ức kia.
“Lúc đó ấy à, quan hệ với Đại ca nhà tôi là tốt nhất. Khỏi phải nói luôn, ăn chung ở chung, cùng ngủ cũng có luôn. Khỏi phải nói nhiều thêm nữa, nói nữa tôi đây ăn cũng thấy mất ngon ấy. Tiểu Lâm đọc không hiểu sơ đồ, Đại ca liền đích thân ra tay chỉ dạy. Đi đâu làm gì, Đại ca cũng dõi theo không rời mắt. Ôi chao, rồi giả sử có trúng gió, cảm lạnh, hay ngã bay mất miếng da miếng thịt nào nhé thì cũng không ngại ngày đêm, quên ăn quên ngủ mà chăm sóc nữa chứ. Mọi người nói xem, có thân không hả! Anh em chúng tôi còn đùa bảo nhau, nếu không phải Tiểu Lâm là đàn ông con trai hàng thật giá thật, còn tưởng hai người họ cưới nhau đến nơi rồi ấy.” Đinh Hoa nói mãi nói mãi, nước miếng tung bay. Gã cười hề hề, sau đó quay lại nhìn Từ Tân đang đang lười biếng dựa lưng vào ghế, lén bảo, “Đại ca à, em nhớ lúc đó anh còn có một cô bạn gái cùng xưởng, đúng không? Tên gì nhỉ, Dương Cầm à?”
Từ Tân nâng mắt lên nhìn gã.
Đinh Hoa vẫn cười hề hề, không sợ chết đùa giỡn, “Rồi sao lại chia tay? Hê hê, không phải là vì tiểu Lâm đấy chứ…” Nói xong lại tự đập miệng mình hai cái, “Chà… Bây giờ nghĩ lại, cũng có khả năng lắm chứ nhỉ. Hai người tối ngày dính nhau như sam thế, là em nhiều lúc còn không nhịn được. Huống hồ người ta là con gái, phát hiện ra vị trí của mình trong lòng người yêu còn không bằng anh em tốt của anh ấy, làm sao mà nhịn cho nổi chớ.”
Trần Kiến Lương quả thật không ngờ Lâm An lại có quan hệ với Tam thiếu gia họ Từ tốt đến như thế, không khỏi nhìn đối phương bằng một con mắt khác.
Chẳng ngờ Đinh Hoa vừa dứt lời, Lâm An vốn im lặng trầm mặc nãy giờ lại đột ngột đứng lên. Mọi người trên bàn đều kinh ngạc nhìn anh.
Anh ngập ngừng mấy giây, không rõ vì sao lại bị kích động, chỉ biết hoảng hốt bảo, “Tôi… Tôi đi rửa tay.”
Phòng ăn trong chốc lát chợt yên tĩnh.
Trần Kiến Lương suy tư nhìn theo hướng anh rời đi, nhấp một ngụm trà, không nói thêm gì.
Đinh Hoa hình như cũng vừa nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Gã chỉ bảo Lâm An quả nhiên vẫn chẳng khác xưa, một chút liền xấu hổ luống cuống. Hoặc có khi chỉ vì uống nhiều rượu nên mới cần đi vệ sinh gấp. Gã vỗ vỗ cái gáy, cười tươi rói, còn đang định tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi. Thế nhưng chưa kịp nghĩ xong nên nói gì tiếp thì Từ Tân ở bên cạnh đã đột nhiên đặt chiếc cốc trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.