Lâm An đã từng đọc rất nhiều những đoạn văn miêu tả cảnh người và người gặp lại nhau. Có người yêu từng thề thốt quấn quít không chia xa, có tri âm tri kỉ gặp gỡ người bạn đã lâu không gặp. Những người ấy hoặc buồn hoặc vui, khi khóc khi cười, hoặc là đột nhiên quay lại, hoặc là tình cờ chạm mặt. Thế nhưng chẳng có cái nào có thể dùng để khái quát lại tình cảnh của anh lúc này.
Bước chân vội vã của Lâm An, vào một khắc nhìn thấy người kia, liền đột ngột dừng lại. Anh chăm chú nhìn bóng người, ở dưới ánh đèn đường mờ tối, tựa vào cửa xe. Ánh đèn bên đường dìu dịu hắt xuống, từng cử động nhỏ nhặt của hắn cũng như được chiếu sáng thêm mấy phần. Trông hắn như đang chờ đợi gì đó, chân đứng hơi chùng, tay khoanh trước ngực, mi mắt cụp xuống, tĩnh lặng tập trung. Thế nhưng cũng lại giống như chỉ tình cờ đi ngang qua đây, thanh thản vui vẻ, mãn nguyện hưởng thụ gió đêm nhẹ thổi. Người ấy được bọc trong ánh trăng, cuốn trong làn khói thuốc mơ hồ quấn quanh, hờ hững thản nhiên.
Từ trong khu dân cư có thể nghe rõ tiếng chó sủa văng vẳng. Trộn lẫn trong đó là tiếng còi xe ồn ã từ đường lớn cách đó không xa. Thế nhưng Lâm An im lặng đứng dưới tán cây đổ bóng loang lổ trên mặt đất, trong tai chỉ còn nghe được tiếng trống ngực mình đập dồn.
Cũng không rõ qua bao lâu, người nọ hình như phát hiện ra điều gì, dập tắt điếu thuốc nghiêng đầu nhìn qua đây.
Trong giây lát, ánh mắt chạm nhau. Lâm An ngơ ngẩn, rồi giật mình cúi gằm, vội vã thu lại ánh nhìn nãy giờ vẫn quấn lấy người ấy.
Chỉ lát sau, mặt đất trước mắt đã bị cái bóng của người đang từ từ tiến tới đây nuốt trọn.
Từ Tân bước đến, không nói lời nào đứng trước mặt anh.
Sự im lặng vô cùng quen thuộc, lan tỏa trong một đêm mùa thu vắng lặng mát mẻ.
Đôi con ngươi của Lâm An hơi co rút lại. Hai tay đang buông thõng bên người lặng lẽ siết chặt. Anh đứng im không nhúc nhích, nhìn hai chân của người nọ, cũng không nhích nửa phân, trước mặt mình. Trong im lặng, anh cố gắng che giấu nỗi lo sợ thấp thỏm không yên trong lòng.
Cảm giác kích động của mười mấy phút trước đó tựa như ảo giác. Trong lòng rối bời, lúc này Lâm An thậm chí còn không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để ngẩng lên nhìn người trước mặt.
Mãi cho đến khi giọng trầm trầm của Từ Tân vang lên bên tai.
“Lâm An.”
Lâm An run rẩy chớp mắt.
Hai người lại im lặng thêm lần nữa. Người nọ gọi một tiếng như vậy xong cũng không nói gì thêm, giống như đang chờ một lời đáp.
Nắm tay của Lâm An lại càng siết chặt thêm. Anh cố hết sức gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, chầm chậm ngước lên, gương mặt đã trắng bệch.
Rơi vào trong mắt là một đôi con ngươi dịu dàng.
Từ Tân nhìn anh, qua mấy giây mới nhẹ giọng hỏi, “Vừa tan làm đó à?”
Anh chỉ biết kinh ngạc nhìn thẳng, mãi sau mới ngơ ngác gật đầu.
Hắn khẽ mỉm cười, lại hỏi, “Ăn tối rồi à?”
Lâm An cứ như bị nụ cười đó đâm cho đau nhói, hoảng hốt dời mắt nhìn đi chỗ khác.
“…Ừm.”
Từ Tân vẫn nhìn anh không rời. Đoạn, hắn lại nhắc câu hẹn hồi nãy mới nói trong điện thoại, “…Vậy, đi dạo một chút không?”
Lâm An nhìn hắn, trong mắt dường như có thứ cảm xúc nào đó đang bắt đầu không ngừng tìm cách chen ra.
Hắn thản nhiên nhìn lại, lát sau khẽ mỉm cười, rồi xoay người đi về phía chiếc xe dừng ở cách đó không xa.
Giống như là, hắn đã sớm biết trước rằng người kia nhất định sẽ nghe theo mình. Một đường chầm chậm đi về phía xe, người trước người sau, cả hai đều im lặng. Từ Tân cũng chẳng mở miệng hỏi xem người bên cạnh có muốn đi đâu, làm gì không. Sau khi lên xe, hắn lái thẳng một mạch về phía đường Vĩnh Ninh.
Lâm An ngồi nghiêm chỉnh trong xe, đờ đẫn nhìn chằm chằm đầu gối của mình. Trong xe im lặng tuyệt đối, vô số ý nghĩ hỗn loạn thi nhau bay vèo vèo trong đầu.
Những mảng ký ức mơ hồ, trước đây đã từng tìm đủ cách trốn tránh, lúc này không thể kiềm chế được nữa mà thi nhau chạy vụt qua. Đêm say xỉn nọ, những giọt nước mắt mất khống chế, những lời nói lung tung khi tâm trí hỗn loạn. Lại thêm những tin tức về người nọ mà mới biết được gần đây: ‘lời bông đùa’ của Trần Kiến Lương, ‘khuyên nhủ’ của Đinh Hoa, ‘câu hỏi’ của Từ Nguyên. Tất cả những điều đó, khi nhanh khi chậm, khi thì vẹn nguyên lúc lại vụn vỡ, cứ thế giày vò trái tim anh. Không thể đuổi kịp, cũng không cách nào ngăn lại được
Trong cơn hoảng hốt, những suy nghĩ hỗn loạn lại chuyển từ ảo giác sag thực tại trước mắt.
…Hắn đang nghĩ gì?
…Hắn sẽ nói gì?
…Nếu như bị hắn hỏi đến thì phải đáp thế nào, làm thế nào?
Trong lòng Lâm An đầy những lo lắng, trăn trở, suy nghĩ như thế. Một hồi lại phát hiện ra đáp án của những câu hỏi này, người nắm giữ vốn không phải là mình.
Xe dừng lại ở một ngã tư đường lạ hoắc. Từ Tân lúc này mới quay sang nhìn người ở bên cạnh, từ đầu tới cuối vẫn im thin thít. Đột nhiên hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Muốn nghe chút nhạc không?”
Ngón tay Lâm An đặt trên đùi hơi giật giật, qua một lúc, lại chỉ khẽ lắc đầu.
Từ Tân dường như cũng hiểu được sự lo lắng và hoảng loạn và người nọ đang cực lực tìm cách che giấu. Hắn cũng không có ý bóc trần. Nhìn người nọ một lát rồi lại thu tầm mắt, nhìn về phía đèn đường trước mặt. Mãi sau, hắn mới lại lên tiếng, như là tìm bừa một chuyện để nói.
“Nghe Từ Nguyên nói là… Cậu chuẩn bị để con bé tham gia cuộc thi sáng tác văn học cấp thành phố à?”
Lâm An nghe thế thì hơi sững sờ, thoắt cái, chẳng hiểu sao mặt lại đỏ bừng lên.
“Ừm.”
Đèn đường xanh đỏ chuyển màu, xe lại tiếp tục đi thẳng về phía trước. Từ Tân bấm còi xe, không nói gì thêm.
Lâm An lo lắng dời tầm mắt nhìn đường xá qua kính cửa xe, hít một hơi thật sâu, cố gắng ép bản thân nói thêm mấy câu giải thích với hắn, “Con bé… Con bé rất có tài, nên tôi muốn nhân cơ hội này cho con bé thử xem…”
Nói đến đây, cũng không biết là vì duyên cớ gì mà đột nhiên lại dừng lại.
“Thử xem cái gì?” Từ Tân liếc sang nhìn anh một cái, hỏi.
Lâm An lúng ta lúng túng, lại không nói gì nữa.
Xe vẫn ổn định chạy tới đầu đường Phi Long. Ở ghế lái, Từ Tân khẽ cười, thay anh nói nốt, “Là thử bỏ nghiệp đánh đấm theo nghiệp văn chương? Hay là thử cải tà quy chính?”
Lâm An dường như bị bốn chứ này đánh trúng, ngồi ngây ra một lúc lâu mới tỉnh ngộ, buột miệng thốt lên phủ nhận, “Không! Không phải thế…” Tuy giọng rất nhỏ nhưng lại gấp gáp.
Ánh mắt Từ Tân vẫn nhìn thẳng phía trước, vẻ như không hề hay biết sự thất lễ mới rồi của anh. Chỉ cười cười, hỏi tiếp, “Con bé chịu không?”
Lâm An còn chưa kịp bình tâm lại từ cơn kích động vừa xong, lát sau mới sa sút tinh thần, nhỏ giọng đáp, “…Vẫn chưa.”
Hình như xe đã chạy gần tới điểm đến, tốc độ bắt đầu chậm lại. Từ Tân lái xe dọc theo đại lộ dày đặc cây xanh, tìm đại một chỗ cho phép đỗ xe rồi dừng xe lại.
Buồng xe yên tĩnh cực độ, chỉ còn nghe thấy tiếng hai người hít thở, bao trùm bởi ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường trên đầu.
Bàn tay hắn đặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn sang ghế phó lái.
Lâm An cả người cứng đờ ngồi trên ghế, đã lâu không nhúc nhích. Dường như cảm nhận được ánh mắt cực kỳ tập trung đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt liền không tự chủ được mà trở nên đỏ bừng.
“Cậu có thể thử hỏi lại lần nữa xem.”
Trong không khí im lặng khó xử, giọng nói của Từ Tân lại đột nhiên vang lên.
Ngón tay Lâm An hơi co lại, ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
Hắn vẫn đang nhìn anh không rời. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, vẻ mặt hắn có chút dịu dàng lạ thường.
Hình ảnh đó đập vào mắt Lâm An khiến cho hoảng sợ trong lòng cũng dần dần phai nhạt. Thay vào đó lại là một cơn đau nhói khó giải thích khác không thể nói ra.
Từ Tân cười với anh, sau một hồi im lặng, hắn lại tiếp tục nhỏ giọng bảo, “Xét cho cùng, lòng người vẫn là hay thay đổi. Thời gian trôi qua, có nhiều khi cùng một vấn đề nhưng đáp án có thể sẽ khác nhau.”
Trái tim Lâm An run lên.
Từ Tân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh một hồi, đoạn mới cúi đầu cởi dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, nói nhỏ, “Xuống xe đi, tới rồi.”
Lâm An vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói chưa rõ là có ý gì kia của đối phương, suy nghĩ đến xuất thần, mãi sau mới phản ứng lại, vội vàng mở cửa xe.
Hai bên đường là cây cối sum xuê, được tô vẽ lên bằng ánh sáng của rất nhiều bóng đèn nhỏ, trông cứ như ảo mộng.
Lâm An lặng lẽ đứng sau Từ Tân. Dưới chân là thảm lá rụng mỏng tang, thi thoảng bị mấy chiếc xe chạy qua cuốn đi vang lên tiếng lạo xạo.
Từ Tân dừng lại ở bên đường một chút, rồi mới đi về phía một trong những cây cầu gỗ dựng sau hàng cây.
Đây là công viên nổi tiếng mới mở mấy năm gần đây ở phía Đông C thị. Diện tích lớn, bên trong xây dựng đủ loại trò chơi, có cả đình đài lầu các, vườn hoa công viên, phù hợp với mọi lứa tuổi. Lại thêm vị trí đắc địa – phía đông là phố đi bộ buôn bán, phía tây là một ngồi trường nổi tiếng – nên từ sáng tới tối đều không ngớt khách tham quan ra vào tấp nập. Cả những người dân sống gần đây cũng đặc biệt thích tới chơi sau bữa tối. Mấy cặp tình nhân trẻ tuổi sẽ rủ nhau vào vườn hoa tâm sự, những cặp đôi lớn tuổi thì rủ nhau đi dạo dọc bờ sông.
Có điều hôm nay hai người họ đến quá muộn. Tối nay tầm gần 10h trời còn vừa mưa một trận lớn, thành ra trên đường ngoại trừ một đôi tình nhân thân mật không muốn về nhà, thì trong vườn cũng im ắng vắng vẻ. Thoạt trông còn có vẻ hơi lạnh lẽo, ảm đạm.
Lâm An đỏ mặt lặng lẽ đi theo Từ Tân, thi thoảng lén liếc mắt một cái, cố ý lờ đi tiếng bước chân mơ hồ của hai người trên chiếc cầu gỗ.
Vài phút sau, cả hai cuối cùng cũng đi qua được cây cầu gỗ hẹp được xây vắt ngang mặt nước, và bước lên mặt đất bằng đá phiến rộng rãi bằng phẳng.
Từ Tân thả bước chậm lại, ung dung thản nhiên lui tới sóng vai bước bên cạnh người còn lại.
Lâm An cũng nhận ra điều đó, thoáng thở ra rồi lấy hơi cho bình tĩnh lại, cụp mí mắt nhìn chăm chăm còn đường trước mặt. Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, đôi lúc cánh tay sẽ chẳng biết là vô tình hay cố ý mà đụng nhau.
Thành ra hơi ấm nóng rực cứ quanh quẩn mãi không tan đi, khiến cho bờ vai cũng có cảm giác bị thiêu đốt theo.
Trong hương quế thoang thoảng, giọng Từ Tân truyền vào tai anh rất rõ ràng.
“Còn nhớ chỗ này không?”
Lâm An ngẩng đầu lên, hơi lúng túng nhìn xung quanh. Anh chỉ thấy trên dòng sông cách đó không xa là vài đóa hoa đăng trôi nổi. Dọc bờ sông là mấy trụ bằng đá, bên trong có thắp đèn. Mỗi trụ đá đều có một trụ khác đứng đối diện, chiếu sáng lẫn nhau. Trông lại tựa như người tình phải chia lìa, ở hai bên bờ sông trông nhau trìu mến.
Lâm An mới trở lại C thị không bao lâu. Có rất nhiều nơi anh chưa kịp đi thăm thú, hơn nữa mấy năm qua thành phố cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ dựa vào những ký ức sâu thẳm cũ kĩ, lắm khi anh chẳng còn nhận ra nơi nào với nơi nào nữa.
Nhìn khung cảnh độc đáo nhưng xa lạ trước mắt, sau một hồi cố gắng lục lọi trí nhớ, anh chỉ đành chán nản lắc đầu.
Từ Tân thu lại ánh mắt rơi trên người anh, rồi cùng anh ngắm nhìn mặt sông nhân tạo cách đó chục bước chân.
“Chỗ này trước kia từng là một khu vườn bị bỏ hoang, mười năm trước còn có mấy nhà máy cũ.”
Dứt lời, hắn quay đầu lại, nhìn anh không rời mắt với vẻ bình tĩnh dị thường.
Lâm An sửng sốt. Khi anh hiểu ra ẩn ý đằng sau lời nói và ánh mắt của đối phương, cả người đều sững sờ.
Trong sự kinh ngạc tột độ, một cảm giác bất lực quét ngang qua.
Từ Tân không biết mình đã dừng lại từ lúc nào, đứng bên cạnh Lâm An quan sát vẻ mặt người ấy một lát. Sau đó, hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu lấy hộp thuốc lá trong túi ra.
Ánh mắt Lâm An kiên định dán chặt vào hắn. Trong làn gió đêm mát mẻ, có một phút chốc, dường như tất cả mọi giác quan của anh đều mất đi khả năng cảm nhận tất cả những thứ khác. Vì vậy trong mắt, trong tai và trái tim của anh, chỉ còn lại một mình Từ Tân. Từng biểu cảm, từng chuyển động như được tua chậm lại, rồi mở rộng đến vô hạn.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên miệng hắn, vẻ khó chịu thấp thoáng hiện ra giữa hai hàng lông mày vì cơn nghiện thuốc lá. Lại nhìn hắn đút một tay vào túi, cầm hộp thuốc trên tay rồi nhìn anh. Bởi vì hắn rít một hơi thuốc mà đầu thuốc đỏ lên những tia lửa ngập ngừng, rồi hắn nhìn anh tò mò.
Môi Lâm An hơi hé, những lời quan tâm muốn nói ra với đối phương bị chặn lại giữa kẽ răng đã không biết bao nhiêu lần. Từ Tân thấy thế lại mỉm cười, đưa điếu thuốc trở lại miệng.
Động tác nhỏ nhặt và bí mật này dường như là lời thì thầm mà chỉ anh và đối phương mới hiểu được. Tâm trí Lâm An run lên, tim đập loạn xạ.
Giọng Từ Tân lại vang lên bên tai, khẽ khàng như thì thầm, “Mấy năm nay tôi vẫn thường quay lại đây.”
Lâm An yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt sông trôi.
Từ Tân nhìn anh, sau một hồi im lặng, đột nhiên hỏi, “Lâm An, mười hai năm qua cậu sống có tốt không?”
Hàng lông mi của anh hơi run lên, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác chua xót.
Anh đứng ngây ra, không nói nên lời mất một lúc.
Không thể đếm nổi bao nhiêu đêm trôi qua, trong những đêm ấy đã hơn một lần lo lắng, hơn một lần sợ hãi, hơn một lần hoảng hốt. Sợ rằng một ngày nào đó nếu có thể gặp lại người ấy, anh sẽ bất lực chẳng biết phải làm sao nếu người ấy tức giận chất vấn anh. Nhưng anh cũng chưa từng dám mơ tưởng viển vông hay mong đợi. Càng không mơ đến ngày như hôm nay, Từ Tân sẽ bình tĩnh chào hỏi anh thật đơn giản như gặp lại một người bạn cũ.
Trong quầng sáng yếu ớt, Lâm An gật đầu, nhìn cái bóng xiêu vẹo của hai người đàn ông sóng vai nhau đứng dưới ngọn đèn, rồi không hiểu nghĩ sao lại lắc đầu.
Từ Tân thấy vậy cũng không hỏi nhiều, cười cười rồi lại đột nhiên nói tiếp, “Nói thật thì tôi trải qua cũng không tốt.”
Lâm An hơi kinh ngạc. Giữa những bàng hoàng trong lòng lại dâng lên thêm một cảm giác nhói đau.
“Có biết vì sao không?”
Lâm An ngây ngẩn nhìn dưới chân mình, ánh mắt cũng không ngờ mà bắt đầu mông lung. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lát sau mới lại đau lòng gật đầu.
Đối diện với mặt sông gợn sóng lăn tăn theo từng đợt gió thổi, Từ Tân kể tiếp, “Tôi thường nghĩ đến những năm tháng còn trẻ lang bạt đó đây. Khi ấy, lúc muốn đi đâu gần thì chạy bằng hai chân, muốn đi xa thì đi thuyền, đi xe. Hoặc giả nếu có muốn hút thuốc cũng phải để ý xem trong túi còn điếu nào không.” Nói đến đây, hình như hắn cũng đột nhiên bị sự khó khăn của mình ngày đó làm cho buồn cười. Nụ cười ngắn ngủi vụt qua, theo sau là một cái thở dài sượt, “Cũng may khi đó vẫn còn có tiểu Đinh, Trần Gia Lâu ở bên cạnh.”
Lâm An yên lặng lắng nghe. Trong mắt có ánh sáng chớp tắt, dường như có ngàn vạn lời muốn nói nghẹn trong họng, nhưng lại không nói ra được.
Từ Tân dừng lại, tựa hồ cũng đang bị cuốn vào mớ ký ức hỗn độn nhưng sống động của quá khứ. Thu lại tầm mắt nãy giờ thả trôi theo dòng sông, hắn quay về phía Lâm An, tiếp tục nhẹ giọng khẽ nói, “Sau này có cả cậu nữa.”
Cuối cùng thì nước mắt cũng không kìm được rơi xuống. Bả vai Lâm An run lên những anh không ngẩng đầu.
“Lâm An, lúc đó tôi và cậu đều giống nhau.”
Chỉ khác là, một người bị đá từ trên mây xuống vũng bùn. Một người sinh ra trong bùn, lớn lên trong vũng bùn đó.
Từ Tân nhìn người trước mặt hồi lâu. So với hơn mười năm trước, ánh sáng trong mắt anh dường như vẫn hệt như năm đó chẳng khác gì. Nhưng khi nhìn kỹ lại, hình như chỗ nào cũng đều rất khác.
Hắn nhìn gò má ướt ánh lên dưới ngọn đèn của Lâm An thật lâu, thật lâu. Mãi sau mới lấy từ trong túi ra một vật nhỏ cũ kĩ, nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi đưa qua.
Là một chiếc chìa khóa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, phần giấy ghi chú được dán bằng băng dính đã ố vàng, chìa cũng đã rỉ sét. Các góc băng dính đã bong tróc, nếu không giữ cẩn thận thì chắc vài ba hôm nữa là bay biến hết. Thế những những con số trên mảnh giấy ố vàng đó hình như chẳng hề bị thời gian tàn phá, vẫn còn sáng ngời rõ ràng.
305
Cả người Lâm An lại run lên. Anh không dám nhúc nhích, nhìn chiếc chìa khóa cũ mình từng nâng niu rồi lại đánh mất, giờ đang ở trước mặt lần nữa. Bàn tay run rẩy giơ lên.
Chỉ nghĩ là sẽ chạm vào bàn tay kia một chút thôi. Lại không ngờ rằng cổ tay lạnh như băng của mình sẽ bị một bàn tay ấm áp vững chãi khác nắm chặt lấy.
Hơi ấm nóng rực truyền dọc theo cánh tay, lập tức lan ra.
Lâm An ngẩng phắt lên, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của người nọ.
Từ Tân nhìn anh, lát sau mới khẽ bật cười rồi buông ra. Thay vào đó, hắn lại nắm bày tay nhợt nhạt những cũng hơi lạnh của anh.
Chiếc chìa khóa bị kẹt giữa bàn tay của hai người, giống như một trái tim bất an đang không ngừng đập thình thịch.
Hai mắt Lâm An đã ầng ậc nước, nhìn về phía trước cũng mông lung không thấy rõ. Dáng vẻ của Từ Tân với anh vốn đã mờ mịt. Bù lại, những cảm xúc trước đây từng chôn chặt trong lòng, cả những bồi hồi trong mộng, tất cả đều bởi hơi ấm quấn quanh hai bàn tay chạm nhau mà đồng loạt bùng phát trở nên rõ ràng.
Khóe miệng Lâm An hơi nhếch lên định nói gì đó. Từ Tân đã lắc đầu với anh, nhẹ buông ra.
Hắn yên lặng nhìn anh, rồi lại dời mắt tới nơi đó trên trán anh, khẽ thở dài, “Vẫn còn sẹo nhỉ?”
Lâm An hơi hoảng hốt.
Hắn lại nhìn chăm chăm vết sẹo kia thêm một chút rồi cười khẽ. Đoạn, như nửa hồi tưởng nửa chế giễu bảo, “Còn nhớ năm đó, cậu ở đầu hẻm bị bọn kia đánh bị thương. Tôi vội ôm cậu đi viện. Dọc đường nhìn cậu máu chảy đầy mặt, chảy cả xuống cổ, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, thiếu điều chân biến thành cọng bún.”
Lâm An cũng ngây ngẩn nghe.
Từ Tân chậm rãi thu lại vui vẻ trong đáy mắt, thấp giọng hỏi anh, “Có còn nhớ gì không?”
Lâm An nhìn hắn.
Ký ức phủ bụi đã lâu lại vọt tới lần nữa – sáng sớm ra đã nhốn nháo hoảng loạn, bên tai không ngừng văng vẳng tiếng văng tục chửi thề, xung quanh là quyền cước tung bay loạn xạ. Lão Vương vội vã chạy tới báo là Đinh Hoa đụng mặt hội Hoàng cẩu ở Hồng Mai. Bởi vì gã nghi ngờ bọn kia chính là bọn đâm anh em tốt Trần Gia Lâu của mình nên đã ghi thù từ lâu, lời qua tiếng lại liền vung nắm đấm. Từ Tân dứt khoát đi thẳng xem tình hình, còn ra lệnh bắt anh phải ở yên đợi ở nhà.
Anh ở xưởng chờ mà ruột gan nóng như lửa đốt. Dù biết rõ mình chạy qua đó cũng chỉ như châu chấu đá xe, là không biết tự lượng sức mình. Cũng biết rõ mục đích của bản thân, không thể do dự chần chừ. Càng biết rằng việc ở lại đây chờ theo đúng lời dặn của Từ Tân mới là lời nhắc nhở lớn nhất, cảnh bảo bản thân không thể chìm sâu hơn nữa. Nhưng khi thấy bóng lưng người ấy dần biến mất khỏi tầm mắt, anh vẫn không thể kìm được chạy theo.
Anh núp ở một góc, trộm nhìn. Nhìn người kia cúi đầu tránh mấy cú đánh lén, lại nhìn người nọ linh hoạt né gậy gốc tới tấp phang sát người. Nhìn người nọ lấy một đánh mười đấu với một đám ỷ đông hiếp yếu, nhiều lần đầu vai, bắp chân, ngực bị đối thủ đánh tới, cũng nhiều lần né được những đòn hung hiểm.
Trái tim như bị ném lên rồi thả rơi tự do xuống, lý trí càng khó mà kiên định.
Vậy là cứ đứng xem một lúc như thế, anh cũng dần quên mất mình đang ở đâu, quên mất ý định ban đầu, quên rằng mình không nên tái phạm sai lầm nữa.
Anh cũng quên từ khi nào lý trí đã lạc trên con đường không nên đi, một khi đã đi, chỉ có một kết cục là ‘tan vỡ.’
“… Nhớ.” Lâm An nhẹ giọng trả lời.
Từ Tân vẫn đang nhìn anh, qua chốc lát, hắn đột nhiên đưa tay ra vuốt ve vết sẹo gần như không còn nhìn thấy rõ, thì thào nói, “Sau khi cậu tỉnh lại, bởi vì rất nóng vội nên tôi đã nói với cậu điều gì, còn nhớ không?”
Lâm An bình tĩnh nhìn hắn.
Ngọn đèn treo lơ lửng trên đầu trong phòng bệnh ngày ấy, cùng với câu hỏi đó, dường như vừa đâm xuyên qua một lớp bụi thời gian thật dày, lần nữa đè nặng lên nỗi sợ hãi bàng hoàng của anh.
Vẻ mặt u ám của Từ Tân khi đó, nhìn anh, tức giận hỏi anh tại sao lại muốn đi theo.
Còn anh, dưới ánh nhìn thiêu đốt của đối phương, thì do dự bàng hoàng, cuối cùng mới run rẩy trả lời. Vì lo lắng, vì bận tâm, vì muốn giống như bao người khác, khi khó khăn đến có thể đứng về phía hắn, cùng nhau chống đỡ, cùng nhau vượt qua.
Nhưng người ấy đã dứt khoát nói với anh rằng, anh và những người kia không giống nhau.
Lâm An im lặng, từ từ hạ tầm mắt xuống, chiếc chìa khóa trong tay nóng rực.
Từ Tân dường như nhìn thấu được nội tâm của anh, im lặng một lát liền tiến lên một bước.
Vậy là, trong hơi thở nóng rực tiếp cận bất ngờ, lời đáp khiến anh thất vọng năm đó lặp lại lần nữa, nhưng hình như bây giờ đã thay đổi, trở thành lời yêu đương khiến người ta đỏ mặt.
Hắn dịu dàng lặp lại câu nói ấy lần nữa, “Em và những người khác quả thực là không giống nhau.”
Lâm An nhìn lên.
Chỉ thấy ánh mắt chăm chú của Từ Tân dành cho anh, “Ít nhất đối với tôi, xưa nay đều không giống.”