Rỉ Sắt

Chương 5



Lúc đến xưởng, Đinh Hoa và Trần Gia Lâu đã tìm được một chỗ đất trống, đang ngồi với nhau. Hôm nay không có việc gì làm, hai người bọn họ lôi hết một đống đồ đạc linh kiện giấy tờ ra dọn dẹp sắp xếp một lượt. Xong xuôi hết thì lôi bài ra chơi. Từ Tân vừa đẩy cửa đã thấy Đinh Hoa đang bị Trần Gia Lâu khóa tay sau lưng đè xuống đất, bên dưới là một đống bài.

Đinh Hoa liếc thấy bóng dáng Từ Tân, liền ngoan cố hét thảm xông ra cửa. Vừa gào được hai tiếng đã đột nhiên im bặt.

Trần Gia Lâu nhìn theo tầm mắt gã, thấy bên chân lão đại là bóng của một người trông nhỏ nhắn gầy gò. Chủ nhân của cái bóng ấy lúc này đây đang cúi gằm mặt, đứng phía sau lưng Từ Tân, một bộ dáng ngoan ngoãn cẩn thận, tựa như một cây non nhỏ xíu mới mọc lên đón ánh mặt trời.

Trần Gia Lâu thả Đinh Hoa ra, đứng bật dậy, "Ây da tiểu Lâm à, sao rồi, đi cùng với Đại ca luôn rồi à?"

Từ Tân đưa tay ra sau chụp lấy người, đẩy mạnh về phía trước, lại nói, "Sau này sẽ cùng đi."

Nói là cùng đi, mấy tên với nhau đều hiểu nghĩa là đi ăn đi uống đi tán gái đều sẽ đi cùng nhau. Thế nhưng người ngoài nhìn vào lại thành một cặp uyên ương tình sâu ý nặng, như hình với bóng. Chuyện hư hỏng trước đây của Lâm An đã chẳng còn là bí mật trong xưởng nữa, mỗi người một lời, tùy tiện nói dăm ba câu chuyện phiếm. Tuy rằng ai cũng hiểu rõ lão Đại của bọn họ là một tên lưu manh thẳng nam cứng rắn như sắt thép, thế nhưng vẫn không tránh khỏi thì thầm cười xấu xa hóng chuyện thị phi.

Còn có ai lại không biết bên cạnh anh Từ bây giờ có thêm một tên nhóc như cái đuôi họ Lâm?

Có vài tên không sợ chết, lớn tiếng gọi Lâm An là chị dâu không phải chuyện một hai lần. Lâm An một bộ mặt đỏ hồng ngượng ngùng không khỏi thấp thỏm, mà Từ Tân ở bên cạnh vẫn cứ là thờ ơ lạnh nhạt, bất động thanh sắc.

Trêu đùa mãi thì cũng đến lúc chán ngấy. Huống hồ, Từ Tân và tiểu Dương ở phòng 3 càng ngày càng thêm thân thiết. Cô gái nhỏ nhà người ta đến giờ ăn trưa còn gấp gáp chạy qua chỗ hắn, chỉ sợ anh Từ của cô đói bụng, chẳng sợ bị đám quần chúng trêu chọc đến đỏ mặt. Cơm vẫn đều đều đưa tặng cho hắn.

Tiểu Dương vốn là mĩ nữ nổi danh của xưởng dệt, Từ Tân quả thật là diễm phúc không cạn.

Các anh em đều nghĩ thế, hâm mộ có, ghen tị cũng có.

Trái lại, Lâm An vẫn luôn yên lặng. Người thì gọi cậu là chị dâu khiến cậu đỏ mặt. Người lại nghe người khác, gọi một người khác nữa là chị dâu, thế là cậu cũng gọi theo.

Từ Tân có lúc đang hút thuốc, đột nhiên chụp lấy bả vai cậu, giọng nói nửa đắc ý nửa giễu cợt, "Còn chưa thành đôi, gọi loạn gì đó?"

Sau đó lại hỏi, "Thấy anh mày lợi hại không?"

Lâm An rụt cái vai bị túm đau lại, rất tự nhiên cười nói, "Lợi hại."

Lúc nói, ánh mắt đều nhìn xuống đất, nói xong miệng liền mím thành một đường thẳng. Từ Tân vô tình liếc nhìn thấy, vẫn cứ có cảm giác thằng nhóc này sao lại nữ tính như thế, lại không kiềm chế được nhìn lén thêm vài lần.

Không tới ba ngày sau, toàn bộ anh em trong xưởng đều nhận được một thông báo rằng Từ Tân mời mọi người sau khi tan làm thì tụ họp một chút, giới thiệu chị dâu.

Đinh Hoa là tên phụ trách truyền tin. Gã cả ngày chỉ có loanh quanh chạy đi thông báo, cuối cùng cũng báo xong hết. Đương lúc nhàn rỗi, bèn đi tới phía sau kho hàng, vừa đi vừa xấu xa cười cười, tới phía sau Lâm An đang nghiêm túc học bài.

"Hê hê anh bảo này tiểu Lâm, lão Đại cưới chính cung rồi, trong lòng có khó chịu không?"

Động tác trên tay Lâm An dừng khựng lại, rồi cúi đầu lật trang sách.

Đinh Hoa thấy câu im lặng, dằn xuống cảm giác bực bội vì bị coi thường trong lòng, "Nhất định là khó chịu lắm nhỉ... Mày xem Đại ca đối xử tốt với mày như thế. Tao với Trần Gia Lâu theo Đại ca lăn lộn bao nhiêu năm, cũng chưa được ảnh đối xử dịu dàng bao giờ hết!" Vừa nói, gã vừa vỗ vỗ cái vai gầy gò của Lâm An, mồm mép bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Thế mà mày nhé, thuốc không hút, rượu không uống. Đổi lại là người khác, lão Đại đã cho cút xéo từ sớm rồi..."

Lâm An ngồi đã hơi run run, lệch cả người đi. Đinh Hoa vẫn ngại chưa nói đủ, đem người dựng dậy ngồi cho ngay ngắn rồi nước miếng lại tiếp tục tung bay, "Có điều cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Sau này nếu Đại ca thực sự không để ý đến mày nữa, tới lúc đó, anh đây cũng không bạc đãi mày đâu..."

Ai biết được đang cao hứng nói, cái gốc cây im thin thít từ đầu đến cuối kia lại đột nhiên ngẩng đầu như con mèo nhỏ, nhỏ giọng bảo, "Anh Đinh, em... Tối nay em không đi đâu."

Đinh Hoa trố mắt, "Hả?"

Lâm An không đáp, lại cúi đầu mân mê góc áo, hồi lâu cũng không nói thêm gì.

Đinh Hoa nóng ruột, đập cậu một phát, "Thằng nhóc này, mày đừng có điên. Đại ca đã bảo rồi tất cả đều phải đi!" Nói xong lại thần bí cười trêu ghẹo, "Sao nào? Ghen đấy à?"

Mặt Lâm An đỏ bừng, vội giải thích, "Không, không có. Anh Đinh, anh chớ nói lung tung..." Vừa nói mặt vừa cúi thấp, nhỏ giọng, "Hôm nay bụng dạ em không được thoải mái..."

Còn chưa nói hết Đinh Hoa đã lại phun nước miếng ầm ầm, "Xạo chó! Lúc nãy có thấy mày có gì không thoải mái đâu? Vừa nghĩ đến gặp chị dâu đã thấy đau à..."

Nói xong đứng lên, phủi phủi quần, "Mày tự đi mà nói với lão Đại, xem ảnh có chịu không."

Lâm An tất nhiên là không dám nói với Từ Tân rồi. Thế là tối hôm đó, vừa thấy Từ Tân đi ra cửa liền ngoan ngoãn đi theo.

Dọc đường đi Từ Tân thấy cậu không nói câu nào, còn tưởng cậu đang lo lắng bị mấy anh em làm khó. Nghĩ một chút, hắn liền không nhịn được quay sang bảo, "Yên tâm, tối nay không quá mức náo nhiệt đâu. Nếu không muốn uống thì không cần uống. Bản thân thấy thoải mái là được, không cần phải lo lắng." Vừa nói, vừa bóp bóp vai cho người nọ thả lỏng, "Nghe chưa?"

Lâm An vừa đi vừa nhìn mũi chân, nghe xong dừng bước, ngẩng đầu xấu hổ cười cười.

Đến Cửa Đông, Từ Tân dẫn cậu rẽ vào một con ngõ. Ngõ này khá có danh ở C thị, nổi tiếng là nhiều đồ ăn, trong đó có hai cửa tiệm được nhiều người yêu thích nhất, một cái đầu phố một cái cuối phố. Tiệm ăn đầu phố là quán chuyên món cay Tứ Xuyên, dân địa phương gọi nó là Quán Đầu Hẻm. Món đỉnh nhất là đầu cá cay, giá không cao ăn lại ngon, Từ Tân Đinh Hoa bình thường lúc có chút tiền đều thích đến đây ăn. Gọi một chút rượu nhắm rồi ăn, một ngụm nuốt xuống cả người liền sảng khoái.

Tương ứng với Quán Đầu Hẻm thì quán ăn ở cuối ngõ liền gọi là Quán Cuối Hẻm. Ông chủ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trước làm đầu bếp ở tiệm ăn lớn, sau có một lần đưa vợ về thăm mẹ đẻ thì bị tai nạn giao thông. Một tay bị thương nặng, mặc dù không tàn phế nhưng không ở lại tiệm cơm làm được nữa. Vậy là ông dọn ra, cùng vợ mở một quán cơm nhỏ. Quán cơm cũng khá bình thường, thiên về các món thanh đạm.

Trước đây giữa hai nhà này thì Từ Tân vẫn thích quán Đầu Hẻm hơn. Hắn từ nhỏ đã lớn lên dưới đòn roi của Từ Bá Đạt, khẩu vị cũng nặng, phải là kiểu kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác các thứ các thứ. Bây giờ đột nhiên lại lựa chọn quán cơm Cuối Hẻm, khiến các anh em có hơi hoang mang, nhưng Đinh Hoa chỉ nói một câu cả đám liền thông suốt.

"Chẳng phải vì Lão Đại còn đang lo cho chị dâu à..."

Lâm An vừa bước vào tiệm, nghe được câu đầu tiên chính là như vậy. Cậu theo bản năng quay đầu liếc nhìn Từ Tân, chỉ thấy hắn tươi cười tiến về phía đám người, vỗ vai chào hỏi một lượt.

Tiệm này không lớn lắm, mọi người đến đông đủ là chẳng còn dư được bao nhiêu bàn nữa. Ông chủ cũng rất tâm lý, biết hôm nay anh Từ mang người yêu tới ra mắt liền vui vẻ dành cả cửa hàng cho hắn bao nguyên tối. Lúc này chén bát thi nhau nâng lên đặt xuống, bóng người qua lại, ngay cả đèn treo cũng trở nên nóng hơn mấy phần.

Lâm An theo Từ Tân tiến tới, vừa đi được nửa đường đã bị một cánh tay kéo ngược trở lại. Cậu sửng sốt một chút, quay đầu thấy Đinh Hoa mắt hấp háy, nháy nháy, "Mày theo sau làm gì, không thấy bên kia là ai đang ngồi à..."

Lâm An bình tâm lại nhìn theo hướng gã chỉ, mới chú ý đến chỗ mình suýt chút nữa đi tới, đang ngồi chính là một cô gái xinh đẹp ngại ngùng.