Robot Papa Và Robot Cha

Chương 8: Nuốt hận mặc quần



Thụ nhận lấy đơn đăng kí, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong mắt.

Công nhấc chân, cởi cái quần vướng ở mắt cá chân ra, đưa tay ý đồ cũng cởi cho thụ, nhưng thụ nghiêng người, né tránh, ngồi lên sô pha nghiêm túc đọc đơn đăng kí báo danh.

Công ngồi xuống kế bên thụ, vội vàng sờ tới sờ lui, muốn thế này thế nọ với thụ — thật ra anh cũng không định làm, nhưng lúc nãy thụ quá nhiệt tình, khiến anh vô cùng xao động.

Nhưng thụ đã toàn tâm toàn ý nghiên cứu đơn đăng kí, cũng lạnh lùng ra lệnh: “Mặc quần vào.”

Công: “…”

Công nuốt hận mặc quần.

Thụ đọc xong các hạng mục đăng kí, ngọn lửa sôi trào trong mắt hơi nguội đi một chút, cậu tìm lại lý trí, bình tĩnh nói: “Chuyện thay thế thi đấu thế này, một khi bị phát hiện, anh sẽ bị cấm thi cả đời.”

Công giang tay ra, không cho là đúng, nói: “Vốn dĩ anh cũng không định dự thi, cả đời cũng không định, bọn họ thích cấm thế nào thì cấm… Hơn nữa em cho rằng anh chỉ muốn cho em giấu mặt thi đấu cho đỡ thèm thôi sao?”

Thụ im lặng một lát, đáy mắt xẹt qua một tia điên cuồng, nhưng rất nhanh cậu lại ngăn chặn nó, chỉ ra vẻ bình tĩnh hỏi lại: “Nếu không thì sao?” Dừng một chút, cậu quay đầu đi, tránh cho công nhìn ra cậu đang nói trái với lòng mình: “Thật ra em hết thèm rồi… Mà nếu thèm cũng không cần thi cái đó, em đến sân thi đấu dưới lòng đất thi cũng vậy.”

Đôi mắt công bỗng dưng sáng lên, ngày thường anh luôn dịu dàng thân sĩ, có đôi khi còn hơi khờ khạo, nhưng lúc này, vẻ mặt của anh lại có hơi tương tự với thụ, ẩn chứa một tia sáng điên cuồng.

Có lẽ đây là tướng phu thê trong truyền thuyết.

Công liếm liếm môi, chậm rãi nói: “Đợi khi em đánh thắng, giành được quán quân hoặc á quân – dựa vào hiểu biết của anh với thực lực của em, ít nhất cũng có thể lấy được á quân, sẽ không thấp hơn – em cứ ở trước mặt camera livestream toàn Tinh Võng mà gỡ mặt nạ này xuống, nói cho bọn họ biết em là Omega, là phu nhân của anh, nhưng em đánh còn giỏi hơn anh, cũng giỏi hơn phần lớn Alpha có mặt tại đó, vả mặt hết tất cả những kẻ cho rằng Omega không lái được robot… Tất cả mọi người sẽ biết có một Omega từng tỏa sáng rực rỡ trong khi thi đấu.”

Thụ nghe thấy đề nghị này cũng không kinh ngạc lắm, hiển nhiên cậu cũng đã sớm nghĩ đến thao tác này, nhưng cậu lắc đầu: “Em không muốn khiến anh phải chịu phiền phức.”

“Anh sẽ có phiền phức gì chứ?” Công khoa trương bày ra một vẻ mặt con ông cháu cha, “Cha anh là đại thần quân bộ, ai dám làm gì anh?”

Thụ nhìn anh, cười nhẹ một tiếng.

Công rút lại vẻ mặt lúc nãy, nắm lấy tay thụ: “Điều anh lo lắng là em, nếu thật sự làm như vậy, em sẽ phải đối mặt với áp lực dư luận rất lớn…”

Thụ nhún nhún vai, con ngươi đen láy hiện lên một tia sáng, sắc bén như lưỡi dao: “Không sao cả, em không nghe lũ bại tướng ba hoa.”

Công cười hê hê, như một đứa nhóc thích đùa dai: “Vậy cứ quyết định như thế.”

Anh không nhìn lầm, khi anh nói ra đề nghị điên cuồng kia, thụ mấy ngày nay vẫn luôn buồn bực không vui cả ngày bỗng có sức sống hẳn lên, giống cây non khô héo được nước mưa tưới đâm chồi nảy lộc, vươn thẳng thân mình.

“Em yêu anh.” Thụ đưa tay ôm lấy cổ công, cụng trán với anh, hơi nghiêng đầu, vô cùng khí phách hôn lên bờ môi anh.

“Anh cũng yêu em.” Công mặt mày hớn hở, hỏi: “Bây giờ anh có thể cởi quần chưa?”