Chu Vĩ là đàn anh khóa trên vừa ra trường vào năm rồi của Trương Thịnh Hàm. Trước đây lúc còn học cùng trường, cậu vẫn luôn quan tâm và chiếu cố đến cô. Bây giờ khi đã rời khỏi trường, cô không ngờ có ngày mình lại còn được cậu bảo hộ.
"Bây giờ em phải về rồi! Em đi trước nhé!"
Trương Thịnh Hàm mỉm cười sáng trong, hơi cúi đầu chào Chu Vĩ rồi chạy đi để kịp chuyến xe buýt.
Về đến nhà, cô tháo giày và ba lô ra cất vào kệ ngay ngắn, kéo rèm cửa sổ đón gió chiều, pha một ấm trà hoa quả. Trương Thịnh Hàm lấy tài liệu học ra xem, nhưng có một số chỗ vẫn không tài nào hiểu được. Đúng là trước kia còn chưa hiểu biết nhiều, không chịu tập trung, giờ muốn nó vào đầu không hề dễ.
Trương Thịnh Hàm đang xem tài liệu, miệng gặm miếng sandwich phủ phô mai. Điện thoại đột nhiên rung lên, cô cầm xem thì thấy dãy số lạ. Trong lòng có chút dự cảm chẳng lành, vì đang nghĩ đến việc cha mình không có tiền uống rượu, mượn nợ ở bên ngoài.
Không phải chứ?
Là cha sao?
Cha lại muốn con thêm phần bế tắc ư?
Cô có chút mâu thuẫn, nhìn điện thoại đổ chuông liên hồi mà không nhấc máy. Đến khi ngừng, một dòng tin nhắn hiện lên.
[Gọi đến vậy cô còn không nghe máy? Tôi đổi ý hôm nay muốn ăn cơm nhà, cô qua nấu cơm đi!]
Nấu cơm?
Vào giờ này á?
Trương Thịnh Hàm còn chưa ăn xong, đã vội vã đứng dậy luống cuống thu dọn tài liệu trên bàn. Cô chạy vào phòng tắm rửa, sau đó mang theo ba lô để đến căn hộ của Thục Thanh Di. Trên đường đi, cô còn tự hỏi không biết tại sao anh lại có số liên lạc với mình. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lại tự trả lời được thắc mắc ấy. Trên hồ sơ có ghi rõ số điện thoại và địa chỉ nhà, bảo sao anh lại biết được.
Cô đứng ở trạm đợi xe buýt, còn chưa thấy xe tới đã tiếp tục nhận được cuộc gọi của Thục Thanh Di.
"Tôi đang đến đây!"
"Đến cái gì? Cô định đợi xe buýt đến đón cô đi mua rau củ, rồi lại đến nhà tôi bằng chuyến khác nữa à?"
Trương Thịnh Hàm ngạc nhiên, không hiểu sao anh lại biết mình đang đứng ở trạm đợi xe buýt. Cô một tay cầm điện thoại đặt áp bên tai, đầu lại quay qua quay lại tìm kiếm. Cuối cùng, cô trông thấy một chiếc xe hơi màu đen từ từ rẽ hướng đến, dừng trước mặt. Kính xe hạ xuống, Thục Thanh Di nhíu này nhìn.
"Cô còn muốn đứng đây?"
Gật đầu lia lịa, Trương Thịnh Hàm vội vàng mở cửa xe ra rồi lên xe. Nhưng cô hành động lúc này rất vụng về, ngồi vào ghế phụ lái rồi nhưng không biết thắt dây an toàn ra sao. Xe này của Thục Thanh Di là loại xe đời mới, mà người không chuyên về xe như cô nhìn cực kì khó hiểu. Cô loay hoay mãi, vừa quay sang định cầu cứu thì anh tiến lại gần, gương mặt lướt ngang qua mang theo hơi thở, và cả giọng nói cằn nhằn.
"Cả việc thắt dây an toàn thế nào tôi cũng phải dạy cô ư? Cô là trẻ em à?"
Trương Thịnh Hàm áy náy.
"Thật xin lỗi!"
"Thiệt tình! Có ai làm giúp việc mà lại để chủ nhà đến đón đi làm như cô không chứ?"
Thục Thanh Di lầm bầm, nói rồi xoay vô lăng lái xe đi. Anh dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, sau đó đi cùng Trương Thịnh Hàm vào bên trong để mua rau củ. Anh đi trước để chọn, còn cô đi phía sau đẩy xe, cùng anh nhìn vào các quầy hàng.
Chọn một bó cải ngọt, cà rốt thì vài củ, ớt chuông, susu, cà chua bi, táo xanh, bông cải. Cô nhìn những món đồ anh cho vào xe, thầm nghĩ người này quả nhiên sống rất có nguyên tắc, rất biết chăm sóc cơ thể mình, chỉ ngoại trừ việc để nhà bừa bộn.
"Này! Qua đây đi!"
Anh nói rồi chỉ tay về phía quầy trưng bày nước ngọt, sau đó quay lại nhìn. Trương Thịnh Hàm thấy số đồ chất trong xe đúng là càng lúc càng nhiều, đẩy không được mà đứng một chỗ cũng không xong. Thục Thanh Di dứt khoát đi đến, đứng bên cạnh.
"Nhích cái người qua! Đi trước đi! Quầy nước ngọt ấy!"
Trương Thịnh Hàm gật đầu, mỉm cười nhanh nhẹn đến chỗ quầy nước ngọt. Bóng dáng của cô thoăn thoắt, bước đến cầm lên một lon đọc rất chăm chú, gương mặt trái xoan xinh đẹp. Thục Thanh Di đến gần, đứng ở sau lưng cô, cứ như vậy im lặng không nói gì cả. Anh từ từ tiến đến, một mùi hương dễ chịu từ phía sau ôm trọn lấy người cô. Anh đưa tay ra, dáng người cao lớn dễ dàng lấy được một lon nước ngọt ngang tầm mắt.
"Lấy cái này đi!"
Trương Thịnh Hàm quay lại nhìn anh, hơi ngước lên nói.
"Anh uống nhiều nước ngọt như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!"
Anh nhíu mày, nhoài người đến gần cô, hai tay thuận tiện cho vào túi quần short.
"Thế nào là không tốt? Hử?"
"Thì à... Dễ gây béo phì ấy!"
Thục Thanh Di "xì" một tiếng.
"Béo gì? Cô không thấy tủ lạnh nhà tôi chất đầy nước ngọt sao? Nhìn xem! Tôi béo chỗ nào?"
Trương Thịnh Hàm bĩu môi, không thèm đôi co với anh nữa mà đành gom cả số nước ngọt anh vừa chọn cho vào xe đẩy. Sau khi thanh toán xong, số đồ đạc mà Thục Thanh Di đã mua phải nhờ bảo vệ của cửa hàng mang ra ngoài xe.
Hai người về đến căn hộ thì đã là 7 giờ tối.
Cô vừa vào nhà đã chạy đến bếp, xắn tay áo lên rồi mở tủ lạnh ra, quay lại tìm anh.
"Anh ăn gì? Tôi sẽ làm ngay!"
Thục Thanh Di đứng ở ngay cửa, quay lưng lại với cô. Căn nhà này khi tối đến mở đèn sáng rực. Ở phòng trách, phía trên trần nhà có một chùm đèn pha lê sáng lấp lánh, kiểu cách cầu kỳ rực rỡ. Trương Thịnh Hàm lại vô tình trông thấy thứ mà mình không nên nhìn, khi mà anh đột nhiên cởi áo ra để trần. Anh vươn vai, hai bên bắp tay lộ ra cơ bắp săn chắc.
"Salad rau củ! Cô muốn ăn thì có thể làm hai phần! Tôi ra hồ bơi một lát!"
Trương Thịnh Hàm bối rối, đỏ mặt quay lại bếp mà không nhìn nữa, im lặng lúc lâu mới trả lời.