Thục Thanh Di thấy trời đất trước mặt như sụp đổ, tay cầm túi giấy run lên bần bật khiến nó rơi toạc xuống đất. Mọi thứ trong túi rơi ra vỡ vụn, có món canh cua mà Thục phu nhân thích ăn, có hoa quả được gọt sẵn.
Giọng anh nhẹ bâng, hệt như không nói nổi mà lập lại.
Trương Thịnh Hàm đứng ở bên bàn ngây người, nhìn Thục Thanh Di đang dần rơi vào trạng thái bất ổn. Anh đứng khựng một chỗ, hốc mắt cứ vậy dần đỏ lên cực hạn như ứa máu.
“Thanh Di? Có chuyện gì vậy?”
Anh không trả lời cô, chỉ lắc đầu rồi miệng lẩm bẩm gọi.
“Không!”
“Mẹ!”
“Mẹ ơi!”
Thục Thanh Di quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài sân, Trương Thịnh Hàm cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên lo lắng chạy theo. Cả hai người lên xe, anh đạp chân ga phóng thật nhanh trên đường để về nhà nhanh nhất có thể.
Thục gia lúc này đã bắt đầu có thêm vài người xuất hiện, là một đám phóng viên đang bàn tán xôn xao.
Xe dừng ở bên ngoài, Thục Thanh Di xuống xe liền lách qua người bọn họ, dường như mặc kệ tất cả muốn xô đẩy hết bọn họ đi. Lúc anh chạy đến cửa nhà thì dừng lại, môi hé ra nhưng không thể lên tiếng, cổ họng khô nứt. Trương Thịnh Hàm vừa lúc đến bên cạnh, cảnh tượng trước mặt khiến cô đứng hình, nước mắt trào ra.
“Bác…”
Thục phu nhân nằm trên sô pha trang điểm rất đẹp, tựa như đang ngủ. Mái tóc xoăn dài bung xõa trên ghế cùng chiếc váy màu đen. Khắp người bà là những cành hoa đỗ quyên rực rỡ. Bên dưới sàn nhà, có một lọ thủy tinh chứa dung dịch gì đó đã cạn.
Bác sĩ pháp y kết luận, Thục phu nhân dùng độc hoa đỗ quyên tự chế để tự sát.
Bà ra đi dường như không vướng bận chuyện gì, vì trước đó đã gửi gắm tất cả. Bà gửi sự kì vọng và niềm tin của mình vào Thục Thanh Di, rồi gửi anh cho Trương Thịnh Hàm chăm sóc. Đời này của bà, không còn gì hối hận nữa.
Thục Thanh Di bước từng bước đến, trong gian phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở nhè nhẹ đứt quãng của anh. Ngồi xuống ngay bên cạnh, anh nắm lấy tay Thục phu nhân rồi lên tiếng gọi.
“Mẹ à!”
Vừa gọi một tiếng, trái tim lại đau đớn thêm một lần. Anh hé môi cười, nụ cười mà anh dùng cả sức lực và sự kìm nén để biểu lộ.
“Con biết mẹ của con là đẹp nhất rồi! Nhưng mà… Mẹ không được như vậy đâu!”
Thục Thanh Di nói chuyện rất bình thường, tựa như bà vẫn chưa chết, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sự bình thường này của anh, lại khiến Trương Thịnh Hàm và quản gia Chu đau xót.
“Mẹ gọi con đến để xem mẹ ngủ đấy hả? Thật là! Giờ con đến rồi, mẹ còn không mau dậy đi?”
Anh nói rồi im lặng nhìn, từ đôi mắt đã nhắm cho đến đôi môi. Cử chỉ yêu thương, lời nói ấm áp của mẹ vẫn còn hiện lên rất rõ như thế. Mới hôm qua vẫn còn cùng mẹ đón sinh nhật, được nhìn thấy bà và người mình yêu thân thiết với nhau. Anh cứ ngỡ mình đã là người hạnh phúc nhất trên đời, vì mình được hai người phụ nữ yêu thương.
Nào ngờ, những gì mẹ anh thể hiện ra, những gì mẹ anh đã nói lại là những lời trăn trối cuối cùng mà bà gửi lại.
“Mẹ?”
Thục Thanh Di gọi, nhưng Thục phu nhân vẫn nằm đó không lên tiếng trả lời.
Trương Thịnh Hàm cắn môi run lên, từ từ bước tới gọi.
“Thanh Di! Đừng… Xin anh đừng như vậy!”
Anh không nghe thấy cô nói gì, vẫn rất tập trung mà gọi.
“Mẹ? Con đang gọi đấy! Mẹ không muốn nhìn con ư?”
Đến cả quản gia Chu cũng không thể chứng kiến nổi tình cảnh này, liền tiến tới kéo anh đứng dậy.
“Thiếu gia! Cậu đừng như vậy! Đừng như vậy mà!”
Thục Thanh Di muốn gạt tay ông ấy ra, nhưng lúc này không hiểu sao anh thấy người mình mền nhũn. Không rõ vì lí do gì, mà chân không có sức lực, đến cả việc gào lên cũng không thể. Chỉ có nước mắt từ từ tuôn ra, thấm đẫm làm nhòe đi cả tầm nhìn.
“Mẹ? Mẹ còn không dậy nữa sao? Quản gia Chu… Ông ấy cứ ngăn con gọi mẹ đây này!”
Anh cười, nước mắt lăn xuống chạm vào khóe môi mặn đắng. Cuối cùng cũng gục ngã, nhịn không được nữa mà nức nở.
“Sao ông còn đứng đó? Ông… Ông qua gọi bà ấy dậy giúp tôi đi! Quản gia Chu?”
“Thiếu gia!”
Bác sĩ pháp y có mặt tại hiện trường im lặng rất lâu, đợi đến khi quản gia Chu kéo Thục Thanh Di đang ngồi bệt trên đất đứng lên mới tiến tới. Bọn họ dọn dẹp hiện trường, muốn đem vứt những cành hoa đỗ quyên kia đi. Nhưng anh vừa trông thấy thế và vội hất tay quản gia Chu ra mà lao tới.
“Đừng! Đừng vứt chúng!”
Bác sĩ thấy anh lao tới, lúc đầu quả thật định vứt đi nhưng thấy anh như vậy đã không nỡ.
Quản gia Chu đứng trầm ngâm một lúc rất lâu, dường như có chuyện gì đó phân vân không biết nên nói hay không nói. Ông ấy thở dài, dẫu sao Thục Thanh Di vẫn là người thừa kế duy nhất trong gia đình. Hơn nữa bây giờ quan hệ của anh và Thục phu nhân cũng không còn như trước, vẫn là nên nói hết ra.
“Thiếu gia! Có chuyện này, tôi nghĩ cậu nên biết.”
Thục Thanh Di không lên tiếng nói câu nào, tay cứ ôm khư khư bó hoa đỗ quyên ấy.
“Sau khi sự việc vừa xảy ra, tôi có lên phòng xem lại đoạn ghi hình từ camera ghi lại sự việc vừa qua. Tôi có thấy… Một người đàn bà dẫn theo một cô con gái nhỏ đến nhà gặp bà chủ.”