Thục Thanh Di hôm qua bảo sáng mình phải ra ngoài, nhưng không nói rõ là giờ nào cũng không bảo mình có ăn sáng không. Trương Thịnh Hàm đoán không nổi người này, nên mới sớm tinh mơ đã dậy rửa rau củ, áp chảo một miếng ức gà bày ra đĩa cùng nước ngọt trên bàn.
Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm 7 giờ thì anh từ trên lầu đi xuống. Áo sơ mi trắng không cài hai cúc trên cùng, quần jean đen rách gối năng động, trên thắt lưng còn có một chuỗi dây bằng kim loại. Anh vừa đi xuống vừa xắn tay áo lên, lại vô tình bị mùi thơm nào đó làm cho dừng bước.
"Gì đấy?"
"Bữa sáng á! Anh ăn đi rồi ra ngoài!"
Thục Thanh Di vốn không định ăn mà ra ngoài luôn, nhưng nhìn trên bàn thấy có cả món ức gà áp chảo cùng nước ngọt, anh đã đổi ý.
"Làm có một phần vậy?"
Trương Thịnh Hàm cười nhẹ.
"Dù sao lát nữa anh cũng ra ngoài rồi! Tôi định hỏi ý anh, lúc anh đi rồi tôi có thể về nhà không?"
Thục Thanh Di nhai nhồm nhoàm trong miệng, ngước nhìn cô hỏi.
"Về làm gì?"
"Về để dọn dẹp thôi! Tôi định lấy một ít tài liệu mang đến đây xem! Không biết anh thấy có phiền hay không?"
"Tùy cô! Đừng bày biện tùm lum là được!"
Sau khi ăn xong, Thục Thanh Di đi ra ngoài bãi đỗ xe, còn bảo Trương Thịnh Hàm đi theo mình. Ban đầu cô còn nghĩ hầm đỗ xe sẽ hơi tối tăm, nhưng đối với nhà của anh thì lại khác. Trong hầm luôn mở đèn sáng rực. Mà điều đáng nói ở đây, là không chỉ có một chiếc siêu xe thường ngày anh đi, mà còn có thêm hai chiếc nữa.
Trương Thịnh Hàm suýt nữa đứng không vững, đoán rằng số tiền mua ba chiếc siêu xe này cộng lại quy ra cô ăn cả đời cũng không hết.
"Đợi chút! Tiện đường tôi đưa cô về!"
Cô còn tưởng anh bảo cô sang đây để dặn dò chuyện gì quan trọng, hóa ra là bảo đợi để được đưa về. Mang tiếng là làm giúp việc cho người ta, nhưng hết gây ra phiền phức này đến phiền phức khác. Kì hạn đến khi có lương vẫn còn lâu, mà cô tự thấy khả năng làm việc của mình thì hạn hẹp, gây chuyện thì quá nhiều rồi.
"Không cần đâu! Anh đi công việc của anh đi!"
Thục Thanh Di nhìn cô nhăn nhó.
"Đừng có cãi được không vậy? Tôi trả lương hay cô trả lương?"
Thế là, cô lại lần nữa được anh đưa về nhà.
Sau khi về, Trương Thịnh Hàm nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại cẩn thận, như cũ mà dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa. Cô xắn tay áo lên ra sau vườn, khu vườn nho nhỏ trồng ít cải xanh và cà chua. Tuy chỉ trồng mỗi thứ một ít, nhưng chúng lại được chăm chút rất kĩ, lúc này đã vô cùng xanh tốt.
Trương Thịnh Hàm tưới nước cho rau, lại nhớ đến bộ dạng của Thục Thanh Di lúc nói chuyện với mình.
Nhưng mà...
Sao lại đột nhiên nhớ đến?
Chiếc xe hơi màu đen đậu trước một nhà hàng sang trọng theo phong cách của Ý.
Thục Thanh Di xuống xe, nhìn nơi này đã không có hứng thú bước vào. Chỉ là mới dạo trước bà Thục có gọi điện, bảo rằng thủ tục li hôn của bà và ông Thục vừa hoàn tất từ tuần trước. Tài sản của Thục gia đều có cả công chồng lẫn công vợ, nên phân chia không dễ. Họ lại có duy nhất một người con trai là Thục Thanh Di, nên muốn gọi anh ra mặt thương lượng.
"Thanh Di! Nào! Qua đây con!"
Bà Thục mặc một chiếc váy đen sang trọng, gương mặt tuy đã có chút nếp nhăn trên mắt, nhưng nhìn chung vẫn rất trẻ. Đứa con trai này bà vô cùng tự hào, vô cùng hãnh diện.
"Có chuyện gì hai người nói nhanh đi! Con bận lắm!"
Thục Thanh Di không có hứng thú cho những chuyện này. Vì với anh, số tài sản của bản thân trong suốt bao nhiêu năm qua cố gắng cũng đã đủ sống dư giả, không cần tiền của họ. Hơn nữa, chẳng ai là vui vẻ khi ngồi xuống bàn cùng cha mẹ nói chuyện li hôn.
"Ngồi với mẹ một lát! Lâu vậy rồi chúng ta không ăn cùng nhau mà!"
Anh đưa tay lên tiện thể xem đồng hồ, chỉnh lại một chút.
"Không có chúng ta! Chỉ có con và mẹ! Hoặc là con, hoặc là mẹ, hoặc là ông ta."
Ông Thục trầm mặc từ lúc anh bước chân vào nhà hàng đến giờ, lúc này mới lên tiếng.
"Tôi cũng không có hứng thú ở lại đây! Có chuyện gì thì nhanh một chút!"
Tài sản của ông Thục gồm một công ty môi giới bất động sản có tiếng nằm tại trung tâm thành phố, một tòa cao ốc và một cửa hàng xe hơi. Của bà Thục bao gồm một khu trưng bày đồ cổ, một chuỗi cửa hàng quần áo và một khách sạn. Tính tổng cộng lại, số tài sản của họ cũng phải hơn 500 tỷ.
Thục Thanh Di ngồi đó nghe luật sư của hai bên thảo luận việc phân chia tài sản, đã chán chường đến mức ngáp ngắn ngáp dài. Anh đợi đến hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ nói một câu.
"Họ chia thế nào thì chia. Tôi không lấy!"
Anh nói rồi đứng dậy, rời khỏi nhà hàng mà ra về.
Việc xác nhận li hôn của ông bà Thục đã diễn ra rất nhiều lần, có vẻ như chuyện này không phải ngày một ngày hai. Năm Thục Thanh Di còn học Đại học, bọn họ đã chung sống không hòa thuận, chỉ trên danh nghĩa ràng buộc vì con. Đến khi anh trở thành vận động viên đua xe đạp được người người săn đón, quan hệ rạn nứt kia mới chính thức bắt đầu.
Người ta đồn nhau rằng từ lâu ông Thục đã có tình nhân ở bên ngoài, nhưng không phải người trẻ đẹp hơn bà Thục. Người đó chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bán hàng hóa bình thường, biết nấu nướng, biết dọn dẹp. Ông bắt đầu đề nghị ly thân với bà Thục, nhưng không cho Thục Thanh Di biết, sợ ảnh hưởng đến việc tham gia các hoạt động thi đấu của anh.
Nhưng chính vì che giấu quá kĩ, nên khi lộ ra mới khiến cho anh không tài nào chấp nhận nổi. Và khi đối mặt với việc gia đình mình tan vỡ từ lâu, mà mình lại là người bị lừa dối và biết sau cùng, anh chọn cách im lặng.