Rơi Vào Bẫy Tình Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 22



“Không có không có.” Cô đáp. Dù sao Lâm Đoàn cũng không phải loại người đó, hơn nữa còn có bạch nguyệt quang trong lòng. Khẩu vị của anh cũng không tệ tới mức chọn một cô gái “dở dở ương ương” chẳng có điểm gì nổi bật như vậy.

Phần sau của bữa tiệc khá yên bình, song có lẽ vì sự cố ban nãy mà khách khứa cũng tranh thủ ra về. Mẹ Lâm cũng bảo hai người nhanh chóng về nghỉ đi, việc còn lại cứ để người lớn trong nhà lo. Dù sao cũng mới chuyển ra biệt thự cũng sẽ còn nhiều việc.

Ngay lúc hai người định rời đi, phía góc bữa tiệc có chút ồn ào. Đám đông vây quanh một chỗ còn phục vụ thì vội vã chạy ra ngoài. ‘Hướng đó, hình như là chỗ Lục Hoài đứng.’

“Em ở đây, anh qua đó xem sao.” Lâm Đoàn để cô ở lại rồi nhanh chóng đi qua đó. Cha mẹ Lâm cũng theo sau, để lại cô đứng một mình. Một cảm giác trống vắng khó tả xâm lấn khiến cô khó chịu, việc bị bỏ rơi thế này cũng chẳng hay ho tí nào dù có trong hoàn cảnh ra sao đi nữa.

“Viên Viên.” Sau lưng cô có tiếng gọi. Khung cảnh nực cười giống như cả thế giới lúc này chỉ có người đó quan tâm cô.

“Gia Bảo, có việc gì sao?” Cô hỏi. Cậu mặc bộ vest phẳng phiu càng làm tôn lên vẻ đẹp trai cuốn hút, song đôi mắt lại vẫn đượm buồn. “Em thật sự thích Lâm Đoàn sao? Anh vẫn chưa nhận được câu trả lời của em.”

“À…” là câu hỏi mà lần trước cậu chưa nhận được đáp án. Viên Viên vừa định trả lời thì đã bị một lực rất mạnh kéo ngược về phía sau, trên đỉnh đầu có giọng nói âm u phát ra. “Cô ấy là vợ tôi, không thích tôi chẳng lẽ lại thích cậu?”

“Đúng vậy, tôi chỉ thích anh ấy.” Viên Viên vội đáp. ‘Phù… giật cả mình.’

Nhưng có vẻ Lâm Đoàn đang rất giận, mặc kệ ánh nhìn của mọi người, anh kéo tay cô rời khỏi bữa tiệc. Chặng đường từ nơi tổ chức lễ đính hôn tới biệt thự mới không xa, nhưng Lâm Đoàn cứ im lặng và lái xe với tốc độ chóng mặt khiến cô cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại, chặng đường như kéo dài thêm gấp bội.

“Sao vậy? Lúc nãy có chuyện gì… sao?” Cô vừa cất tiếng hỏi thì bắt gặp gương mặt lạnh lẽo của Lâm Đoàn. Lại bộc phát chuyện gì nữa đây?

“Lâm Đoàn?” Tới nhà, căn biệt thự không bóng người chỉ có ánh đèn được bật sẵn. Lâm Đoàn lôi kéo cô lên tầng, nơi cuối hành lang có một căn phòng tối. Trước căn phòng đó không có đèn hay bất kì gì cả, từ xa nhìn lại nó như một hốc tối ẩn chứa những nguy hiểm rình rập. “Đó đâu phải phòng chúng ta…”

“Là phòng của em.” Lâm Đoàn gằng giọng. Anh mở cửa, hung hăng đẩy cô vào trong. Mắt cô không thể thích nghi được với bóng tối nên chỉ đứng đực ra tại chỗ, nghe âm thanh loạt xoạt của tiếng cởi quần áo. Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, nhưng cô không dám chọc giận anh: “Anh… anh mở đèn lên được không?”



‘Mình không thích bóng tối.’

Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng một chiếc nắp rượu vừa được vặn ra cùng mùi rượu nực nồng trong không khí. Viên Viên cảnh giác lùi về sau hai bước, vấp phải cạnh giường và ngã hẳn ra đó. Trong đêm tối mịt mờ, cô cảm nhận được anh đang tiến tới sát bên cạnh mình. Anh đứng ở bên giường, giương đôi mắt cao cao tại thượng như loài thú săn mồi đang hứng thú nhìn con mồi vùng vẫy.

“Anh… anh đừng làm em sợ… có gì từ từ nói…” Cô chống tay lùi về sau. Bất chợt, cẳng chân cô bị một lực rất mạnh nắm lấy kéo về phía trước. Rồi cảm giác siết ở chân được thay bằng cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến cô giật mình đến không thốt nên lời. ‘Là còng chân?’

“Khoan đã Lâm Đoàn… anh…” Lần này là một cảm giác nặng nề đè hẳn lên người cô. Anh hôn cô, mùi rượu lẫn vào khoang miệng khiến cô bị sặc. Màn đêm khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, duy chỉ có cảm giác anh đang xâm lấn cô là rõ ràng từng chút một.

“Hức… Lâm Đoàn…dừng lại… em mệt.” Cô nức nở. Hai cánh tay bị áo sơ mi của anh trói ngược lên trên đến mỏi nhừ, bên dưới phải liên tục chịu nhồi ép, vừa mang lại khoái cảm lại vừa trướng đau.

“Ư… ưm…”

“Em hơi ồn. Anh chỉ thích nghe em rên rỉ thôi, biết không?” Hơi thở nặng nhọc phả lên người cô, anh với tay nhét một thứ gì đó vào miệng cô rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Đêm dài đằng đẵng như vô tận, lần này Lâm Đoàn chỉ có mạnh bạo và thô lỗ hơn, không có kém.

- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Sáng hôm sau, gần giờ trưa Viên Viên mới tỉnh giấc. Không giống như lần trước Lâm Đoàn vẫn ở bên cạnh, lần này anh đã đi đâu mất hút. Căn phòng lạnh lẽo chỉ có Viên Viên với rèm cửa khép hờ. Ánh sáng bên ngoài dội vào tuy không nhiều nhưng đủ để cô nhìn thấy xung quanh.

‘Cái quái gì thế này?’ Căn phòng bày trí vô cùng đơn giản: một tủ đồ, một giường lớn đối diện với một tivi, cạnh đó là phòng vệ sinh. Thứ duy nhất còn lại trong phòng là một cái tủ kính trong suốt, bên trong chứa toàn những thứ đồ người lớn đặc biệt…