Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 32: Thân phận thật sự của Chí Khang?



Nàng chỉ nhớ luôn có một Chí Khang lẽo đẽo theo sau mình, cậu ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ nàng mọi việc.

Giọng nói quen thuộc ấy, không bao giờ nàng quên được. Đã rất lâu râu rồi từ lúc học xong cấp hai, Chí Khang như nước dưới hồ, bốc hơi không còn một vết tích.

“Cũng khá lâu rồi nhỉ? Dạo này cậu đang làm gì rồi?” Nàng chậm rãi hỏi thăm, có lẽ vẫn còn nhớ đến cậu thiếu niên lẽo đẽo theo mình năm ấy.

Trong trí nhớ của nàng, Chí Khang có gương mặt rất ưa nhìn, chiều cao cũng cân đối. Học vấn cũng gọi là khá tốt, còn hiện tại giọng nói có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều.

[Mình không học đại học, mà đi theo nguyện vọng của người nhà, vào công ty VF thực tập.]

Đan Tâm nghe xong gương mặt có hơi hướng bất ngờ, vì Chí Khang cũng chỉ bằng tuổi nàng, với độ tuổi này VF sẽ không nhận làm thực tập.

Nàng là do Lâm Phong đặc cách đưa vào, vậy còn Chí Khang, người nhà cậu ta có thế lực gì cao lớn mà có thể chống lưng cho cậu ta đi vào được?

“Sao cậu lại nói với tôi điều này?” Nàng nhạy bén hỏi lại, tâm trạng bối rối không hiểu lý do gì khiến Chí Khang nói ra những lời như vậy.

[Ba mẹ mình có quen biết với chủ tịch tập đoàn VF, nhờ vậy mà mình mới biết được cậu đang làm ở đó… vì vui mừng quá nên mình không kìm được muốn điện cho cậu báo tin này.]

Giọng nói ríu rít này không lẫn vào đâu được, Chí Khang vẫn như xưa gặp nàng liền như một máy nói, luyên thuyên liên tục.

“Cậu vẫn như xưa nhỉ? Tính cách một chút cũng không thay đổi, tôi cứ tưởng chúng ta cứ như vậy mà quên mất nhau!”

Nàng không nói tiếp lời Chí Khang vì hiện tại cũng chẳng vui vẻ nổi, lý do đương nhiên có liên quan đến Lâm Phong.

Anh ấy đang nằm ở đây mà lại có người mới vào, còn lại có quen biết. Nàng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nếu là Chí Khang thật thì cậu ta rất dễ mến.



Một người luôn có tính cách tích cực, luôn giúp đỡ nếu nàng cần. Vậy thì không có lý do gì có thể khiến cậu ta từ một người tốt trở thành người xấu, trừ khi mục đích tiếp cận nàng là khác.

Vì vậy nàng không muốn đề cập tới vấn đề công việc trong lần nói chuyện này, nàng chỉ muốn tâm sự như hai người bạn tri kỷ lâu ngày gặp lại.

[Xin lỗi vì đã không liên lạc với cậu từng ấy năm, do gia đình tớ xảy ra vài biến cố lớn. Khi biết công ty sắp phải vào làm có cậu ở đó, tớ thật sự rất vui. Mong là không lâu trong tương lai, chúng ta có thể gặp nhau để tâm sự.] Chí Khang khựng lại vài giây, cậu thật lòng trả lời Đan Tâm.

Còn nàng sau khi nghe được những lời này, trong lòng cũng buông lỏng một chút: “Đừng khách sáo, chỉ cần cậu đến tôi sẽ tiếp đón thật long trọng.”

Cả hai như đã cạn ý tưởng nói chuyện, cuối cùng cũng tạm biệt rồi gác máy. Đan Tâm nhìn vào màn hình điện thoại tâm trạng rối bời, nàng gõ dãy số quen thuộc, cố ý bật loa ngoài, ánh mắt đờ đẫn chờ đợi.

Thế Khải bên kia thấy cuộc gọi liền nhấc máy, nhưng không có ai trả lời, cậu liền nhắc đi nhắc lại liên tục.

[Alo! Đan Tâm, cô bị gì sao? Đan Tâm!!!]

“A… tôi xin lỗi!” Nàng chợt tỉnh táo rồi nhìn xung quanh nói: “Có việc muốn hỏi anh, những suy nghĩ nhiều quá, nên quên mất phải trả lời.”

[Việc gì quan trọng lắm hả?]

“Đúng!” Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng chói, liền kể ra cho Thế Khải nghe: “Có thực tập sinh tầm tuổi tôi chuẩn bị vào làm phải không?”

Thế Khải ở đầu dây bên kia ngớ người, cậu ta cũng không biết. Nhưng tại sao Đan Tâm lại hỏi kỳ lạ như vậy? Thế Khải cố lục tìm lại trong trí nhớ của mình, dù như thế nào cũng không nhớ ra.

Cậu chần chừ một lúc, sau đó hỏi lại Đan Tâm: [Công ty đã không nhận thực tập sinh từ đầu năm rồi, cô có nhầm thực tập thành chức vụ gì không?]

“Vậy anh có biết ai sắp tới sẽ vào công ty làm việc không?” Đến cả Thế Khải cũng không biết, nàng chắc chắn Chí Khang đang bịa chuyện hoặc cố tình giấu thân phận của mình.

[Khoan đã, để tôi xem lại mấy báo cáo ngày hôm nay, có gì gọi lại sau nhé!?]



“Được.” Nàng đồng ý, sau đó tắt máy đi suy nghĩ, nếu Chí Khang là người có gốc rễ thì nàng có thể lợi dụng cậu ta để đối phó với đám người kia.

Nhưng nếu là… đối thủ, chỉ sợ nàng và Thế Khải càng thêm gánh nặng.



Rời khỏi bệnh viện nàng quay trở về dinh thự của Lâm Phong, chủ yếu nàng muốn nhìn xem mimi như thế nào.

“Chị!” Tiểu Cần đang ôm mimi thấy nàng về liền vui vẻ chạy ra, giao cho nàng bé mèo: “Trả chị.”

“Cảm ơn em!” Nàng nhận lấy mimi, ôm trọn bộ lông ấm áp vào lòng, cơ thể nàng liền thoải mái không còn gò bó.

Có lẽ chỉ nơi gọi là nhà mới làm ta thoải mái, nàng ôm bé mèo vào dinh thự, trong không gian rộng lớn thế này lại không có người mà nàng yêu.

“Chị, công việc hôm nay ổn không ạ? Sao dạo này em ít thấy anh Thế Khải về, còn ông chủ nữa, sao mọi người ai cũng làm em lo lắng hết.”

Tiểu Cần như em gái lải nhải theo sau, nàng khẽ đặt mimi xuống đất trả lời qua loa: “Công việc dạo này hơi nhiều, có thể ngày mai chị sẽ làm việc tại công ty luôn.”

“Vậy còn em? Chị tính để em ở nhà một mình sao?” Tiểu Cần lo lắng hỏi, ánh mắt như sao lấp lánh mong chờ câu trả lời từ Đan Tâm.

“Còn mimi mà…” Nàng nhìn xung quanh, người hầu cũng khá nhiều đâu có như Tiểu Cần nói: “Chị sẽ cố gắng sắp xếp thời gian, vì dinh thự khá xa nơi làm việc.”

Thật ra nàng không phải không có khả năng đi về, mà nàng muốn sau khi xong việc sẽ tiện đường ghé viện ở lại với Lâm Phong luôn.

Nàng nhìn mimi đang quấn dưới chân của mình, ánh mắt trìu mến cúi người xuống vuốt ve lông nói: “Mẹ và ba sẽ mau chóng về nhà, bé yêu ở nhà phải nghe lời cô Tiểu Cần đó.”