Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 36: Tớ sẽ hằng ngày trù ẻo cậu sớm chia tay



Chí Khang nhìn nàng không vui cậu cũng chậm rãi rút khăn giấy lau miệng, ánh mắt cũng dần chuyển từ vui vẻ sang nghiêm túc:

“Cậu và Lâm Phong yêu nhau sao?”

Đan Tâm bị nói trúng tim đen, tay nàng run lên đôi mắt giả vờ không hiểu mở tròn, hỏi ngược lại:

“Cậu điên hả? Đừng suy diễn lung tung!”

Nàng không biết vì sao bản thân mình lại trốn tránh tình yêu này như vậy, nhưng nếu Chí Khang biết hai người đang trong tình trạng gì, có lẽ cậu ta sẽ nghĩ nàng là loại hám tiền.

Vì xuất thân của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, Chí Khang dù sao cũng là anh họ của Lâm Phong nếu như nàng nói là ‘phải’, thì đồng nghĩa với việc kéo Lâm Phong cùng nhau xuống vực thẳm.

“Nếu là phải thì tớ cũng không bất ngờ gì, nhưng cậu đã nói là ‘không’, khả năng cao cậu có thứ gì đó đáng để nó lợi dụng.” Chí Khang nhìn Đan Tâm, dùng những lời nói thật thà nhất nói với nàng.

Đan Tâm nghe hiểu hết, nhưng nàng không có biểu hiện lo lắng hay bất ngờ gì, khuôn mặt vẫn bình thản như mây.

Có lẽ Chí Khang thật sự lo cho nàng, nhìn cậu ta đối đãi thật thà như vậy, nàng cười trừ xoay ngón tay trỏ lên bàn:

“Thật ra do tôi tình nguyện rơi vào cạm bẫy, dù sao cũng đang nợ anh ta rất nhiều, nếu tôi xuất hiện ở đây đều có mục đích… vậy thì tôi sẽ trở thành mũi tên sắc nhọn, cho anh ta lợi dụng tùy thích.”

Nàng mỉm cười nhìn Chí Khang mang theo vẻ mặt tùy hứng, như kiểu phó thác cuộc đời của mình cho Lâm Phong.

Chí Khang thấy vậy hơi không vừa ý, cậu nghiêm túc đáp lại: “Cậu sao lại phải khổ sở như vậy, nếu khó khăn cứ nói với tớ, chỉ cần cậu chịu mở lời mà thôi.”

Vạn vật trên đời đều có sự sống, vì vậy không lý gì cậu phải để cho Đan Tâm buông thả bản thân mình.

Chí Khang tuy có lòng tốt, nhưng sự mâu thuẫn lẫn rắc rối phía trong câu chuyện vẫn còn là một ẩn số. Nàng không muốn kéo thêm một ai vào nữa, chỉ cần giúp đỡ từ phía ngoài, còn lại nàng sẽ tự lo.

Nàng lắc đầu từ chối lòng tốt của Chí Khang, nhướng chân mày về phía tô há cảo, ý là bảo Chí Khang hãy ăn hết phần của mình.

Đan Tâm hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau nhìn Chí Khang khẩn cầu: “Mong cậu hãy cố gắng giúp đỡ ông chủ, hai người dù sao cũng là anh em họ, nếu có cậu ra mặt tôi chắc chắn lão già Tiêu Đông sẽ không dám manh động.”

Chí Khang nhìn tô há cảo, khẩu vị cũng không còn, cậu lắc đầu rồi đẩy tô sang một bên.

“Tớ sẽ giúp, nhưng cậu đã quá xem thường ông ta rồi. Nếu tớ thật sự lộ diện, thì toàn bộ tin đồn sẽ trở thành sự thật, lúc đó chúng ta mới chính là người tự chui vào bẫy.”

Nàng biết chứ, nhưng Thế Khải vẫn còn một con cờ cất giấu. Với kế hoạch tạm thời thì đã ổn, hiện tại tin đồn chủ tịch đang đi nghỉ dưỡng ở nhà ông nội mình đã được lan truyền.

Nếu Lâm Phong rơi vào tình huống xấu quá lâu dự định mà không tỉnh dậy, nàng và Thế Khải sẽ tiến hành bước thứ hai mời Chí Khang lộ diện.

“Tôi biết, nhưng cậu đừng quá lo lắng, Thế Khải đã chuẩn bị sẵn sàng khi trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra rồi.”

Nàng chỉ mong trường hợp xấu nhất sẽ không xảy ra, và trong mấy ngày tới Lâm Phong sẽ tỉnh dậy như dự đoán của bác sĩ. Nàng chỉ mong muốn điều nhỏ nhoi thế thôi, mong rằng Lâm Phong nghe được tấm lòng nàng, mà mau chóng bình phục.

“Nếu như phi vụ này thành công… Tâm à, tớ sẽ chính thức công khai theo đuổi cậu. Dù sao người tình bí mật ấy và cậu cũng chưa có kết hôn, tớ vẫn còn cơ hội đúng không?”

Chí Khang nói bằng cả tấm lòng của mình, cậu thở phào nhẹ nhõm vì Đan Tâm và Lâm Phong chỉ là mối liên kết lợi dụng.

Nàng nhìn cậu bạn mà khi xưa mình rất thân, hiện tại đang chính thức tỏ tình mình. Nàng thở dài, nhìn Chí Khang lắc đầu: “Cậu cố chấp như vậy, sau này đừng hối hận.”

“Cô bé nhút nhát cũng biết nói như vậy sao?” Chí Khang cười tươi xoa đầu nàng một cái, cậu vẫy tay gọi người đến tính tiền, còn không quên ra vẻ:

“Lần này tớ mời, xem như mời người mình thích một bữa cơm.”

Nàng không ngăn cản Chí Khang, tuy lúc đầu dự định là nàng mời, nhưng cậu ta đã nói như vậy, nếu nàng không làm theo ý muốn e rằng sẽ làm cho đối phương bị bẽ mặt.

Đan Tâm ngồi im, nhìn Chí Khang tính tiền, xong việc hai người liền đi ra khỏi quán, nàng không quên chọc ghẹo Chí Khang vài câu: “Cậu đúng là thông minh, giành trả tiền bữa này, vậy bữa sau lỡ cậu chọn nhà hàng sang trọng chẳng phải tôi là người lỗ vốn sao?”

“Nếu cậu không ngại, thì cả đời này Chí Khang tớ sẽ chi trả hết cho cậu, được chứ!?” Chí Khang thuận theo nàng đùa vui vẻ, ánh mắt nhu tình không rời một khắc.

Cậu luôn vậy, mãi theo dõi nàng từ phía sau, chỉ là nàng quá ngây thơ không nhận ra cảm tình của cậu.

Hiện tại thì tốt rồi, cả hai đều đã trưởng thành, cậu không cần phải giấu đi tình cảm đơn phương này nữa. Dù xa cách mười năm, hay lâu hơn nữa, Chí Khang vẫn luôn nhớ về người con gái chịu khó luôn cỗ vũ bên cạnh mình.

Khoảnh khắc nàng nói đã có người tìm hiểu, trái tim cậu dường như bị lỡ đi mất một nhịp. Toàn bộ cơ thể cứng đờ, gương mặt sượng trân.

Lúc ấy cậu chỉ nghĩ duy nhất một điều, nếu bản thân về nước và tìm nàng sớm hơn thì có lẽ Đan Tâm đã thuộc về một mình Chí Khang cậu.

Nhưng bây giờ cậu không còn quan tâm nữa, vì đâu ai biết được người Đan Tâm hiện tại đang tìm hiểu rất tệ thì sao.

“Nếu sau này cậu có bị bỏ rơi, thì hãy nhớ đến tớ, Chí Khang luôn ở đây chờ Đan Tâm trở về.”

Đan Tâm nghe một loạt câu nói sến súa của Chí Khang, nàng liền rùng mình run rẩy: “Cậu đúng là miệng thối, tình cảm người ta còn chưa đi đến đâu, đã trù ẻo cho nó dập tắt rồi. Nếu sau này mà có như vậy thật, tôi sẽ đến tìm cậu tính sổ!”

“Haha!” Chí Khang cười lớn thỏa mãn, cậu chỉ thẳng vào ngực trái mình vô tội nói: “Nhưng mà… tớ thật sự thích cậu lắm đó Tâm à. May mắn cho tên đó là tớ chỉ ngồi im mà trù ẻo, chứ tớ thật sự làm gì đó thì đúng là chết dở…”

Khuôn mặt vô tội của Chí Khang cũng không cứu nổi câu nói lạnh lùng này, nàng đành phải gật đầu, chấp nhận sự thật rằng sẽ có một người đàn ông, hằng đêm chấp tay trù ẻo nàng sớm ngày chia tay.

“Tôi chịu thua rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi… thưa quý ngài thân mến!”