Mai Linh nằm gối đầu trên ngực người đàn ông, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Sau cuộc nói chuyện, tuy rằng cô chưa thật sự tha thứ cho hắn, thế nhưng ít nhiều gì cũng đã cải thiện được mối quan hệ của hai người, tiến tới giai đoạn 1991*.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ dịu dàng vuốt nhẹ sườn mặt cô, mấy sợi tóc rũ xuống hai bên má được hắn cẩn thận vén gọn ra sau tai, hàng mi dài khô cong như chiếc quạt lông vũ, hơi thở nhè nhẹ chạm vào làn da màu đồng khiến hắn ngứa ngáy.
Hoàng Phong ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt nhàn nhạt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thế nhưng trong đầu hắn hiện tại đang không ngừng tính toán để bày binh bố trận, mưu kế trùng trùng điệp điệp âm thầm được vẽ ra.
Nhà chính đã bắt đầu có động thái, không biết ông nội lại tìm đâu ra một cánh tay trái đắt lực, hành sự còn ghê gớm hơn cả A Long, thời gian này cũng động tay động chân đến Hồng Môn của bọn hắn không ít.
Có lẽ sắp tới hắn phải tìm cớ đưa Mai Linh đi xa một chuyến, tránh cho cô ở đây bị trận tử chiến này làm cho ảnh hưởng.
Đến giờ cơm, còn chưa đợi Hoàng Phong kịp đánh thức người yêu của mình dậy thì đã nghe thấy tiếng gõ của từ phía ngoài, hắn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi khẽ khàng rời đi.
Chờ cho hắn bước ra ngoài, người trên giường mới chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi trong suốt sáng như sao, hoàn toàn tỉnh táo.
Khói thuốc bay lơ lửng trong không trung, phía cuối hành lang có một ban công nhỏ, Hoàng Phong và tên đàn em của mình đang đứng hướng mặt ra biển, bóng lưng ngược sáng vừa uy nghi lại vừa cô độc.
Rít nhẹ một hơi, người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt trầm tư có phần bi thương.
Mãi một lúc sau hắn mới khàn giọng hỏi:
- "Đã điều tra được nguyên do chưa?"
Tên đàn em mặt mũi nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng, mặc dù dáng đứng thẳng lưng những vẫn thấy được sự cung kính.
- "Nghe nói là bị ngã cầu thang, nhưng bọn em còn phát hiện ra được có sự tác động bên ngoài".
- "Tác động bên ngoài?"
Mắt phượng ngờ vực khẽ lóe, Hoàng Phong kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, quay đầu lại hỏi.
- "Ý mày là bị kẻ khác hại chết?"
Nhìn thấy người đối diện mình gật đầu, hắn liền tức giận thở mạnh một hơi, gân xanh trên cánh tay đang chống ở lan can nổi lên, khẽ nhắm mắt, Hoàng Phong châu mày cắn nhẹ điếu thuốc, mùi bạc hà quanh quẩn nơi vòm họng.
- "Đi điều tra tiếp, bằng mọi cách cũng phải điều tra cho ra hung thủ là kẻ nào".
Hắn nhất định sẽ không để bà nội phải chết oan uổng, nếu đây thật sự là mưu sát, vậy thì đích thân hắn sẽ ra tay trả thù cho bà.
Tên đàn em sau khi nghe xong chỉ thị liền cúi đầu định rời đi, thế nhưng còn chưa kịp xoay lưng đã bị hắn gọi lại:
- "Khoan đã".
- "Dạ?"
Lưỡng lự trong phút chốc, người đàn ông khàn giọng lên tiếng:
- "Dặn dò tất cả mọi người, chuyện này tuyệt đối phải được giấu kín, không ai được hé răng dù là nửa lời, nếu để Mai Linh biết, hậu quả sẽ là do tụi mày gánh lấy, nghe rõ chưa!"
Hiện giờ hung thủ vẫn chưa được điều tra rõ, để bảo vệ an toàn cho Mai Linh hắn chỉ có thể tiếp tục để cô ở lại bên cạnh mình, nếu muốn vậy thì đành phải giấu kín chuyện này, tránh việc cô kích động muốn trở về nhà.
- "Dạ!"
Nói xong, hắn phất tay để tên đàn em rời đi, tên đó vừa xoay người thì lập tức toàn thân cứng đờ, hai mắt mở to, lắp bắp gọi:
- "Cô...cô Mai Linh".
Lời vừa thốt ra, Hoàng Phong liền nghe thấy tiếng trái tim mình hẫng mất một nhịp, tàn thuốc nóng bỏng rơi xuống tay cũng không thể làm hắn chú ý.
Ở phía sau, Mai Linh đang đứng nhìn chăm chú về phía hắn, áo sơ mi mỏng manh bị gió biển thổi ngược ôm sát cơ thể cô, lộ rõ từng đường cong uyển chuyển.
Hoàng Phong nóng mặt, vội vã kêu đàn em của mình rời khỏi. Hắn dùng tay dập tắt điếu thuốc, mỉm cười dịu dàng bước đến bên cạnh người con gái.
- "Mai Linh, sao em lại ra đây? Mau, đi vào trong, để anh nói người làm chuẩn bị đồ ăn cho em có được không".
Trốn tránh ánh mắt sáng như tinh tú, hắn vụng về che giấu sự hoảng hốt của mình, đôi bàn tay ôm lấy hai vai tròn trịa.
- "Có chuyện gì vậy?"
Phớt lờ sự nhiệt tình của hắn, Mai Linh đối mặt nhìn thẳng vào người đàn ông, mày liễu hơi nhíu lại, sự bình tĩnh khiến người ta lạnh sống lưng.
- "Là chuyện gì mà tôi không được biết?"
Mỗi lời nói đều rất nhẹ nhàng, nhẹ như một hơi gió thoáng qua thùy tai hắn, khiến cho trái tim trong lồng ngực như rơi vào nam cực buốt giá.
- "Ngoan, không có gì cả, sau này anh sẽ nói rõ cho em nghe có được không".
Hoàng Phong mỉm cười dịu dàng dỗ dành, nhất định đợi đến khi cô biết tất cả mọi chuyện sẽ hận hắn đến thấu xương, thế nhưng không có cách nào khác, bằng mọi giá hắn phải bảo vệ cô an toàn.
Bàn tay chai sần đặt trên đôi vai mỏng manh nhanh chóng bị gạt ra, người con gái ngẩn đầu nhìn hắn, không có một tia biểu lộ nào cả, chỉ là vẻ mặt càng ngày càng lạnh, càng ngày nỗi thất vọng lại càng hiện rõ trong từng cái đảo mắt.
Hoàng Phong không dám lên tiếng, hắn như bị giam lỏng trong nhà tù ảo ảnh mà Mai Linh tạo ra, mỗi một phút qua đi là mỗi một lần hắn thấy mình tựa hồ đang bị rút cạn sức lực.
- "Anh lại muốn che giấu tôi chuyện gì nữa?"
Người con gái hơi mấp máy môi, tức giận đè nén sâu trong lòng lại sắp bùng phát.
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh thật sự..."
- 'Tại sao lúc nào anh cũng muốn tự làm theo ý mình hết vậy? Đến cả quyền được biết mọi chuyện của tôi anh cũng muốn tước đoạt. Anh có còn xem tôi là con người nữa không?"
Nhìn dáng vẻ bốc hỏa của người trước mặt, Hoàng Phong khổ sở không biết làm cách nào cho phải, hắn thở dài, vuốt nhẹ mi tâm, cuối cùng chỉ có thể ngẩn đầu lên khó nhọc nói:
- "Thôi được, Mai Linh, nếu em đã muốn biết, vậy thì anh sẽ nói cho em nghe, nhưng mà trước hết em phải bình tĩnh một chút, tuyệt đối đừng kích động".
Lúc này, ánh mắt sắc bén của cô khi nhìn hắn đã có phần dịu đi, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại trở nên hồi hộp, trống ngực đập không ngừng.
Khẽ liếm đôi môi khô khốc, Hoàng Phong nắm lấy tay cô, hắn trốn tránh ánh nhìn của người con gái, khó khăn nói:
- "Mai Linh, bà nội...đã mất rồi".
Giống như bị sét đánh qua tai, Mai Linh sau khi nghe hắn nói xong thì ngẩn người trợn tròn mắt, cả cơ thể mềm mại trở nên tê cứng, quai hàm căng chặt không thốt nên lời.
- "Bà nội không may bị ngã cầu thang, bởi vì phát hiện trễ, nên..."
Nói đến đây, hắn lại không có cách nào để có thể tiếp tục, bà nội đối xử với hắn rất tốt, lại còn không ngừng ủng hộ chuyện của hắn và Mai Linh, bởi vì bà nội của hắn đã mất từ trước khi hắn ra đời, ông bà ngoại thì mấy năm mới gặp một lần, tình cảm không có, càng đừng nói đến ông nội, giữ lại mạng cho hắn là vì ông cảm thấy hắn vẫn còn có giá trị lợi dụng, thế nên tình yêu thương mà bà nội cô dành cho hắn khiến hắn rất cảm động, ở trong lòng từ lâu cũng xem bà như người thân cận của mình, việc bà ra đi đột ngột thế này cũng khiến cho hắn cảm thấy rất đau buồn.
Mai Linh vô thức thốt lên, ngây dại:
- "Không, không thể nào, không thể nào đâu".
Đầu óc trống rỗng, linh hồn như bị xẻ ra làm đôi, giống như có ai đó cầm dao đâm nát trái tim cô vậy.
Làm sao có thể, trước khi cô làm đám cưới, bà nội còn ngồi chải tóc cho cô nữa mà.
- "Anh, anh nói bậy, không phải, không phải đâu mà..."
Mai Linh như không thể tin được vào hiện thực trước mắt, cô điên cuồng phản bác lại những gì hắn nói, liên tục lắc đầu muốn chối bỏ sự thật đau thương kia.
- "Không phải, không phải..."
Cô ngồi thụp xuống, ôm lấy thân mình mà khóc lớn, nước mắt rơi ướt đẫm bàn tay trắng nõn, dáng vẻ đau đớn đến mức khiến cho Hoàng Phong không chịu nỗi.
Hắn quỳ xuống bên cạnh, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, muốn an ủi gì đó để cô có thể dễ chịu hơn, thế nhưng loay hoay một lúc lâu vẫn không biết nên mở miệng ra sao.
- "Không đâu, làm sao bà nội lại bị ngã cầu thang được, trước giờ lúc nào nội đi đâu cũng phải có người đỡ ở bên cạnh, lại còn đi rất cẩn thận nữa, làm sao có thể ngã được chứ!"
Mai Linh nức nở, giọng cô khào đi, không ngừng tự đấm vào ngực mình.
- "Đều là tại tôi, là do tôi không ở bên cạnh chăm sóc cho nội, là do tôi không tốt, tất cả đều là do tôi".
Cô tự trách, khốn khổ đổ mọi tội lỗi cho bản thân, hối hận đến mức khóc lạc cả giọng.
Hoàng Phong vội bắt lấy nắm tay của cô lại, hắn ghì chặt cô vào lòng, xót xa nói:
- "Không phải, Mai Linh, không phải tại em, là có người cố tình ra tay sát hại bà nội, em không có lỗi gì cả, nếu như lúc đó em cũng có mặt, vậy thì rất có thể ngay cả em cũng bị liên lụy".
Ban đầu chỉ là muốn dỗ dành cho nỗi đau của cô nguôi ngoai đi, thế nhưng càng nói, hắn lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, máu nóng chạy rần rần lên đầu.
Ra tay tàn độc như vậy, là có thâm thù đại hận đến mức nào.
Nhưng tại sao lại chỉ ra tay với mỗi bà nội mà không phải là ai khác.
Thật trùng hợp, đây là người duy nhất trong nhà ủng hộ cho chuyện của hắn và Mai Linh.
Còn có thể là ai được nữa?!
Cắn chặt răng đến mức quai hàm bạnh ra, Hoàng Phong cúi đầu nói bên tai cô, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự chết chóc:
- "Mai Linh, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ, đến lúc đó anh sẽ trả thù cho bà nội".
Cuối cùng thì hắn cũng phải đưa Mai Linh trở lại nhà, ngồi ở trong xe, cô thất thần hỏi:
- "Tại sao anh lại muốn giấu tôi chuyện này?"
Mặc dù cô không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ duy trì trạng thái ngơ ngẩn, thế nhưng hắn biết, Mai Linh đang trách hắn.
- "Anh xin lỗi, anh sợ rằng nếu như em trở về đó thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên anh mới cố tình không muốn nói cho em hay".
Không sợ đao to búa lớn, chỉ sợ rằng những thứ nhỏ nhặt nhất khiến cho hắn không kịp đề phòng sẽ có thể là nguy cơ làm tổn hại đến cô.
Nghe xong lời người đàn ông nói, Mai Linh chậm rãi quay đầu sang, đôi mắt đỏ ửng ầng ậng nước sưng to chứa đầy tơ máu, cất giọng lạnh nhạt:
- "Bà nội tôi mất, người làm cháu như tôi đã không thể ở bên cạnh bà những phút cuối cùng, ngay cả đám tang của bà cũng không xuất hiện chỉ vì muốn giữ mạng cho mình. Anh không thấy điều này quá mức khốn nạn sao?"
Bị Mai Linh chất vấn, Hoàng Phong chỉ có thể giữ im lặng nhíu mày nhìn đến khi cô tức giận quay đi.
Phải, hắn đương nhiên biết việc này thật sự rất không phải đạo, rất ích kỷ, rất tán tận lương tâm.
Thế nhưng hắn không thể làm khác được.
Mai Linh là điều quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, hắn không có cách nào mạo hiểm để mất cô.
Hèn hạ cũng được, vô liêm sĩ cũng tốt, chỉ cần giữ được Mai Linh luôn bình an, hắn dù bị phỉ báng đến mức nào cũng cam lòng chấp nhận.
Quỳ gối trước di ảnh hiền từ của bà nội, Mai Linh không quá kích động, cô chỉ lẳng lặng không ngừng chảy nước mắt, khăn tang trên trán càng khiến cho khung cảnh thêm phần bi thương.
Người ra vào rất đông đúc, ai nấy đều đi đến vỗ vai cô an ủi, ngay cả bà Tuyết thường ngày vẫn nghiêm khắc cẩn trọng như vậy nhưng khi thấy cô trở về thì vẫn không nén nổi mừng rỡ, không có lời trách móc nào cả mà chỉ dịu dàng đeo khăn tang cho cô.
Có tiếng gậy lộp cộp vội vã ở sau lưng, ông ngoại vừa hay tin cô trở về liền chống gậy đi đến muốn tìm cô tính sổ, cả gương mặt uy nghi của ông lão vì tức giận mà đỏ bừng, vừa thấy Mai Linh đang quỳ dưới đất ông liền không kềm chế được mà run rẩy giơ gậy lên nện liên tục vào lưng cô mấy phát.
- "Đồ mất nết, mày còn dám về đây".
Vừa chửi ông vừa vung tay đánh không ngừng, mọi người sau khi chứng kiến một màn hung hãn này của ông thì liền bị dọa cho đơ ra, đến lúc này mới có thể lấy lại được tinh thần để lao đến cố gắng ngăn ông lại.
- "Ba, ba làm gì vậy, hôm nay là đám tang của bà nội con bé mà, sao ba lại có thể làm như vậy được".
Bà Tuyết nghẹn nào nói, khăn tang trên trán bị xô lệch đi.
Mấy người vừa tiến tới ngăn ông lão lại, ai nấy cũng đang muốn nhanh chóng đưa ông ra ngoài, tránh để làm náo loạn không khí trong lễ tang. Ngay lúc đó, bình hoa ly đặt trước linh cữu đột nhiên rớt xuống, vỡ tan nát, tựa như biểu lộ cho sự tức giận của một thế lực siêu nhiên vô hình với hành vi của ông ngoại.
Mọi người hoảng hồn quay đầu nhìn, khi này mới thấy được ở chỗ của Mai Linh đang quỳ từ nãy đến giờ đều có một người đàn ông thân thể to lớn che chắn cho cô, khi ông ngoại vừa cầm cây gậy gỗ đánh cô được hai phát thì hắn đã lao đến ôm cô vào trong ngực mình, lãnh trọn năm sáu roi quật trên lưng.
Người âm kẻ dương, ai nấy đều muốn bảo vệ Mai Linh bình an vô sự.
- "Mày, mày..."
Ông ngoại còn đang định chửi gì đó thì đã bị mọi người đỡ ra ngoài, bấy giờ bà Tuyết mới quay đầu lại nhìn, mày liễu khẽ nhíu.
Trên lưng áo vest của hắn hiện rõ mấy đường lằn trăng trắng, hẳn là rất đau, ông lão xuống tay không thương tiếc, dùng hết sức mình để đánh cơ mà. Thế nhưng hắn dường như không quan tâm đến điều đó, chỉ một lòng cuống quýt lo lắng cho người con gái yếu ớt kia.
- "Mai Linh, em có sao không? Hả? Hồi nãy có phải bị đánh ở đây không? Anh đưa em đi bôi thuốc cái đã, bôi thuốc rồi lại quay về đây có được không em?"
Đáp lại sự sốt sắng của hắn, Mai Linh lại khó chịu nhăn mặt mà đẩy hắn ra:
- "Anh đi đi, để tôi một mình".
Bi thương chứa đầy nơi đáy mắt, hiện giờ trong lòng cô đã bị sự ra đi đột ngột của bà nội chiếm toàn bộ tâm trí, không thể phân rõ đúng sai gì nữa.
Hoàng Phong bị hất ngã thì mới cảm thấy hơi ê ẩm ở phần lưng, tuy vậy hắn vẫn không quá để ý, lại muốn tiến đến khuyên cô, bỗng dưng, có một bàn tay ấm áp đặt lên vai ngăn cản hắn lại.
Người phụ nữ vẻ mặt hiền hòa nhỏ nhẹ nói:
- "Cậu cứ để mặc con bé ở đây, cho nó chút không gian riêng đi".
Nghe xong, Hoàng Phong dù cho trong lòng có không muốn cách mấy thì cũng phải đứng dậy rời đi, hắn lưu luyến quay đầu nhìn bóng lưng đơn độc mấy lần, trái tim không khỏi cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Ở phía bên ngoài, nơi không mấy ai để ý đến, Quang Nam từ nãy đến giờ đứng lẫn trong đám người chứng kiến toàn bộ sự việc thì tức giận nắm chặt tay, hai mắt chứa đầy vẻ thù hằn nhìn về phía người đàn ông đang được đường đường chính chính đi theo mẹ của cô bước ra phía sau.
- "Dầu đây, cậu thoa trước đi".
Bà Tuyết đưa chai dầu xoa bóp về phía hắn, Hoàng Phong ngơ ngẩn nhận lấy, có chút lúng túng không biết nên làm thế nào:
- "Cảm...cảm ơn...uhm...dì".
Hắn năm nay ba mươi sáu, mẹ của Mai Linh hai mươi tuổi thì sinh ra cô, tính tới lui thì hai người chênh nhau còn chưa quá năm tuổi, xưng hô có phần hơi khập khiễng.
Nghe thấy lời hắn nói, bà Tuyết mỉm cười dịu dàng, khóe mắt cong cong hệt như người con gái trong lòng hắn. Ngồi xuống đối diện, bà cất giọng hỏi:
- "Cậu là bạn trai của Mai Linh sao?"
Hoàng Phong không nghĩ mẹ của cô sẽ thẳng thắn như vậy, hắn có hơi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh sau đó liền ngồi ngay ngắn lại, đáp:
- "Dạ phải".
Bà Tuyết nhìn người ở trước mặt, gật nhẹ đầu:
- "Chắc là cậu cũng đã biết, tôi là mẹ của Mai Linh".
- "Dạ".
Bàn tay thon dài với những vết chai sần đan vào nhau mà xoắn xuýt, hóa ra bất kỳ ai khi gặp mặt phụ huynh của người yêu cũng sẽ phải trải qua cảm giác hồi hộp thế này, dù là chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia hay là đại ca của Hồng Môn thì cũng không thể tránh khỏi.
Bà Tuyết vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhẹ nhàng nói:
- "Cậu và con bé đã quen nhau bao lâu rồi?"
- "Gần một năm rồi ạ!"
Hoàng Phong ngẩn đầu đáp.
Nghe xong, bà lại hỏi:
- "Nếu như bây giờ tôi yêu cầu cậu tránh xa Mai Linh ra và phải chấm dứt hoàn toàn với con bé, cậu cảm thấy thế nào?"
Đến đây, người đàn ông lập tức nhìn thẳng về phía mẹ của cô, mắt phượng khẽ nheo lại, hai hàng chân mày nhíu chặt, vẻ mặt trở nên căng thẳng:
- "Không thể, tôi sẽ không rời khỏi Mai Linh".
Bà Tuyết bị dáng vẻ hoảng hốt của hắn làm cho hơi buồn cười, khẽ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh sáng dội vào đầu móng tay hồng hồng trở nên lấp lánh:
- "Vậy thì cậu lấy tư cách gì để ở bên con bé? Tuổi tác không phù hợp, những việc cậu đang làm cũng có thể khiến cho Mai Linh bị ảnh hưởng, nếu nghĩ cho con bé, sao cậu không rời khỏi nó đi, để nó có được một cuộc sống bình thường như bao người khác".
- "Tôi tự tin mình có đủ năng lực để bảo vệ Mai Linh, bản thân tôi cũng biết mình hơn Mai Linh rất nhiều tuổi, nhưng chính vì lẽ đó, tôi có thể lo cho cô ấy được những thứ tốt nhất, tôi hy vọng dì sẽ cho phép tôi và Mai Linh có thể ở bên nhau".
Hắn mở to mắt, bàn tay nắm chặt trên đùi thể hiện rõ sự kiên định. Mặc dù lời lẽ đanh thép, nhưng thái độ vẫn trầm ổn cứng rắn, không hề có chút hung hăng.
Bà Tuyết im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhớ đến hình ảnh hắn không ngần ngại lao đến để che chở cho con gái mình, bất chấp những đòn roi đang giáng xuống trên lưng, thoáng chốc, nơi đáy mắt của người phụ nữ trở nên mờ mịt, cảnh cũ như tái hiện trước mặt bà một lần nữa.
Năm đó, dưới cơn mưa như trút nước, cũng có một chàng thanh niên bất chấp tất cả mà quỳ dưới mưa để có thể xin cưới bà. Thế nhưng đáng tiếc, ngày ấy xã hội vẫn chưa phát triển như bây giờ, một người con gái chốn khuê phòng như bà không thể nào bỏ rơi tất cả để chạy theo tình yêu của mình được, cuối cùng, bà cũng chỉ đành cắn răng nuốt lệ vào trong mà dối lòng để trao cho người ấy một lời đoạn tuyệt.