Người đàn ông vịn chặt vết thương, lê lết thân thể tàn tạ của mình từng bước đi lên cầu thang của căn biệt thự bỏ hoang, vệt máu quệt ngang trên mặt hắn càng làm hiện rõ vẻ hung ác.
Nơi này núi rừng hoang vu, xung quanh cây cối mọc um tùm, là địa điểm lý tưởng để những tên tội phạm dễ dàng hành động.
Không khí se lạnh của những ngày vào thu khiến cho da thịt hắn căng cứng, trên bộ quần áo, có vài chỗ máu chảy loang lỗ giờ đây đã khô cong.
Một thân một mình tiến vào hang ổ của địch có khác nào tự tìm cái chết, thế nhưng hắn không chờ được, Mai Linh còn đang ở trong tay bọn khốn đó.
Lúc đến nơi, Hoàng Phong không giấu nổi từng hơi thở nặng nề gấp gáp của mình, hắn liếc mắt một vòng, cẩn thấn lấy ra khẩu súng lục quen thuộc.
- "Tao đến rồi".
Giọng nói trầm thấp vang dội trong không gian vắng lặng đến gai người, chỗ hắn đang đứng chỉ là một căn phòng lớn vừa được thi công thô sơ với những cột dựng bằng gạch còn đang dang dở, lớp bụi bẩn dưới chân theo từng nhịp động sẽ bay mù mịt khắp nơi.
Ngay lúc đó, từ phía những bức tường và cầu thang mà hắn vừa đi lên liền xuất hiện những tên giang hồ mặt mũi bặm trợn, tay cầm hàng nóng lần lượt bước đến, nhanh chóng bao vây lấy hắn.
Hoàng Phong dù cho đang chịu thất thế nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn quét nhìn từng tên một, dáng vẻ thẳng đứng hiên ngang lại càng thêm phần uy vũ.
Chỉ cần hắn còn đứng được thì sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội khinh thường.
Có tiếng động vang lên ở phía trong, Quang Nam thong thả bước ra giữa mà không bị ai ngăn cản, hả hê đối diện với hắn:
- "Thế nào? Không ngờ mày cũng có ngày này đúng không?"
Người đàn ông không thèm quan tâm đến sự khiêu khích của đối phương, hắn chỉ lạnh lùng hỏi:
- "Mai Linh đâu?"
- "Chị dâu đang ở đây".
Hoàng Tường không biết đã đến từ bao giờ, y nở nụ cười bí hiểm của mình, đi bên cạnh là Mai linh đang bị trói nghiến.
- "Mai Linh!"
Hoàng Phong sốt ruột muốn tiến lên phía trước nhưng rất nhanh đã bị đám đàn em của y ngăn lại, khi này Quang Nam lập tức chau mày, nét mặt có chút không vừa ý.
Mai Linh bị Hoàng Tường giữ chặt thì kịch liệt vùng vẫy, hai tay cô bị trói ngược ra sau, miệng bịt kín bằng băng keo đen, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh còn chưa gài hết nút, lấp ló bên trong là nội y màu đen không che được bầu ngực sữa trắng nõn, đôi chân trần tròn trịa có vài chỗ đã ửng đỏ, trên mặt phủ đầy nước mắt.
Vừa nhìn thấy cảnh đó, máu trong người hắn lập tức sôi lên sùng sục, vài tên đàn em đứng xung quanh cũng không nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt, dáng vẻ yếu ớt này của người con gái dường như đã chọc trúng thần kinh hưng phấn của bọn chúng.
- "Mày muốn gì, mau thả cô ấy ra".
Hoàng Phong đỏ mắt gầm lên, hắn còn đang định bất chấp mà xông về phía trước thì đột nhiên phải dừng lại, bởi vì trên tay y là con dao bén nhọn đang kề sát trên cổ của Mai Linh.
- "Anh hai, anh đừng có làm bậy nha, nếu không thì em không dám đảm bảo chị dâu sẽ toàn mạng mà về với anh đâu".
- "Hoàng Tường, trong thỏa thuận đã nói rõ mày không được làm hại cô ấy".
Quang Nam ở bên cạnh rốt cuộc cũng không thể chịu nổi mà lên tiếng, bỗng dưng một tên đàn em từ phía sau lao đến đấm mạnh vào bụng anh ta, chỉ hai ba chiêu là đã ép anh ta phải quỳ xuống, hai bên có hai người đang giữ chặt anh ta lại.
Khi này, Hoàng Tường mới chậm rãi quay sang, nét mặt gian xảo hiện rõ:
- "Mày đúng là đồ ngu, ban đầu tao muốn dựa vào mày và con chó kia để giết chết Hoàng Phong, nhưng cuối cùng thì sao? Cả ba người tụi mày đứa nào cũng bị nó hạ đo ván".
Nói rồi, y quay mặt sang nhìn hắn:
- "Mày có biết tại sao Hoàng Lan lại một mực muốn trả thù như vậy không? Vì nó cho rằng mày là người giết chết Hoàng Quân và đứa con trong bụng nó, nhưng nó đâu có biết, chính ông nội mới là người ra lệnh cho tao làm tất cả".
Khi này, Hoàng Tường đã bị con dã thú trong lòng mình hoàn toàn thao túng, y chẳng khác nào loài quỷ dữ nơi địa ngục, tàn độc và âm hiểm, vì mục đích riêng mà không từ thủ đoạn.
- "Thằng chó, quả nhiên là mày".
Hoàng Phong tức giận nghiến chặt răng, thảo nào khi đó Hoàng Lan một mực đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu hắn, thì ra là bị đám người ở nhà chính vu khống.
Thế nhưng đối diện với điều đó Hoàng Tường lại chẳng chút mảy may quan tâm, y đột ngột kéo Mai Linh vào lòng mình, một dao liếc nhẹ qua cổ cô, dòng máu nóng ấm nhanh chóng trào ra.
- "Khốn nạn mày muốn làm gì".
Hoàng Phong như bị ai dội cho một xô nước sôi lên người, hắn nhìn đến vẻ mặt đau đớn của cô thì lồng lên, cơn thịnh nộ dâng trào.
Con dao ấy vẫn cứ vung vẫy một cách đầy hời hợt, thế nhưng chỉ cần Hoàng Tường nhấn tay một cái thì tính mạng của Mai Linh cũng khó lòng giữ lại, thế nên dù cho có nổi điên đến mấy thì hắn cũng phải cố gắng kềm chặt.
Đầu lưỡi thô ráp trườn qua da thịt mềm mại thơm ngát, Mai Linh quay mặt đi, dạ dày cuộn lên từng đợt buồn nôn.
Y quay đầu nhìn hai người đàn ông đang tức giận, nhếch môi cười:
- "Tao cũng muốn thử một chút, xem con đàn bà này có gì mà lại khiến bọn mày si mê đến vậy".
Nói rồi Hoàng Tường thô bạo xé mở lớp vải mỏng manh trên người cô ra, Mai Linh sợ hãi khom người, tiếng la hét bị ấm ứ trong miệng như hóa thành thanh chùy nặng nề giáng mạnh vào ngực hắn.
- "MAI LINH!"
- "KHÔNG ĐƯỢC".
Cả hai người cùng đồng thanh thét lên, Hoàng Tường hơi dừng tay lại, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục việc còn đang dang dở.
Lúc này thì Hoàng Phong thật sự không thể nhịn được nữa, hắn bất chấp sự cản trở của đám đàn em mà xông lên, thế nhưng chỉ vừa đánh được hai ba người thì đã bị Hoàng Tường đe dọa.
Mũi dao đặt thẳng trước ngực Mai Linh, có một dòng máu đỏ thẫm chảy uốn lượn theo bầu ngực đầy đặn, cực kỳ kích thích thị giác.
- "Mày đừng nên mạo hiểm, con đàn bà của mày còn đang trong tay của tao đây".
Rốt cuộc thì Hoàng Phong vẫn không thể nào tiếp tục liều mạng, hắn thở gấp từng cơn, đám đàn em dưới sự ra lệnh của y nhanh chóng đánh cho hắn gục xuống.
- "Đừng, đừng mà, anh Phong..."
Không biết miếng băng keo đã rơi xuống từ lúc nào, Mai Linh khi này khóc nức nở muốn chạy về phía hắn, thế nhưng cô chỉ có thể bất lực nhìn hắn dù bị đánh nhưng lại không thể chống trả.
Vết thương trên người đã rút của hắn hết không biết bao nhiêu sức lực, sau một trận đòn thẳng tay, thân thể Hoàng Phong càng đau đớn đến không chịu nổi. Hắn run rẩy muốn đứng dậy, nhưng rồi lại bị một tên từ phía sau đạp thẳng vào đầu gối ép hắn phải quỳ xuống. Hoàng Phong nghiến chặt răng, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Hoàng Tường khoái trá cười phá lên, y vỗ bem bép lên đùi, chỉ tay về phía hắn:
- "Ha ha ha, cuối cùng tao cũng được thấy dáng vẻ này của mày".
Nói đoạn, y lôi cô đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, Hoàng Tường dùng chân đạp lên bả vai khiến hắn ngã xuống, sau đó dẫm mạnh lên lưng hắn.
- "Mày có biết không? Chỉ vì mày mà tao phải sống chui sống nhũi như một con chó, chỉ vì sự hiện diện của mày mà mẹ con tao không có lấy một cái danh phận, đứa con trai như tao lại không được nhận tổ quy tông. Tao thì có gì thua mày, tại sao ông nội lại không để quyền thừa kế cho tao, tại sao tao lại phải chui rúc cả đời như dưới cái bóng của mày chứ."
Người ta chỉ biết đến một đứa cháu trai xuất sắc của dòng họ Đinh là Hoàng Phong, lại chưa từng thừa nhận sự cố gắng của một đứa cháu ngoài giá thú là Hoàng Tường. Suốt mấy chục năm qua, y đã phải chịu đựng sự cay nghiệt, sự ghẻ lạnh, chịu đựng những bất công chỉ vì thân phận không được chấp nhận của mình, dù cho có cố gắng đến mấy thì trong mắt ông nội, y mãi mãi chỉ là bàn đạp cho Hoàng Phong, kể cả hắn có chống đối hay phản nghịch bao nhiêu thì ông nội cũng muốn để lại toàn bộ gia sản cho hắn.
Thế nhưng đứa cháu đích tôn lại ngu ngốc không chịu nghe lời, hắn một mực tự làm theo ý mình, khiến cho ông nội tức giận đến mức suýt chút nữa là gạch tên hắn ra khỏi gia phả.
Nhưng rồi thì sao, đến cuối cùng, ông lão vẫn nhất quyết muốn Hoàng Phong quay về thừa kế gia tộc, vì ông chỉ công nhận năng lực vượt trội cùng với thân phận đường đường chính chính của hắn.
Và toàn bộ những tâm huyết, cố gắng của y lại bị bác bỏ.
Nỗi hận này Hoàng Tường y nuốt không trôi, không loại bỏ được Hoàng Phong, y vĩnh viễn không cách nào vươn lên được.
Nhìn xuống con người kiêu ngạo đang bị đè dưới chân mình, Hoàng Tường dồn hết những thù hận bao nhiêu năm qua, biến nỗi uất nghẹn thành từng cú đạp hăng say trút xuống người hắn.
- "Đều là tại mày, rõ ràng mày là đứa không nên sống trên đời này, sao mày không đi chết đi. Mẹ kiếp, sao mày không chết đi".
- "Đừng, không, cầu xin anh".
Mai Linh hoảng hốt đến mức khuỵu ngã, lúc nhìn thấy hắn bị chà đạp như vậy, trái tim cô cũng như vỡ tan theo.
- "Làm ơn, đừng..."
Gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt, cô nhìn về phía y mà cầu xin, hy vọng mong manh để hắn giữ lại chút tôn nghiêm của mình.
Thế nhưng cô lại không thể biết được, dáng vẻ hiện tại của bản thân đang mị hoặc đến mức nào.
Hoàng Tường híp mắt âm thầm quan sát người đang bị y giữ trong tay, thân thể đầy đặn, đường cong không những không mất đi mà lại cực kỳ uyển chuyển, mấy vết thương đậm nhạt trong lúc vùng vẫy trên thân thể cô càng được tô điểm như một lời dụ dỗ.
- "Hoàng Tường, tao cảnh cáo mày, mày không được làm tổn thương Mai Linh".
Quang Nam nãy giờ ở một bên nhìn thấy toàn bộ sự chuyển đổi trên gương mặt của y thì gằn giọng lên tiếng, đôi mắt lừ lừ nhìn theo từng cử động của Hoàng Tường.
- "Hay là bây giờ để tao chơi con nhỏ này xong rồi sẽ tính sổ với bọn mày sau".
Một lời thốt ra khiến cho cả ba người đồng thời run rẩy, Hoàng Phong nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên trán.
- "Đừng, đừng, tha cho tôi...A".
Hoàng Tường túm tóc của cô lôi đi xềnh xệch, đám đàn em ở sau lưng giữ chặt tay hai người đàn ông, chăm chú nhìn về phía y như đang đợi trò vui.
- "Không, tránh ra, bỏ tôi ra".
Mai Linh kinh hoàng vùng vẫy, tiếng gào thét đến khàn cả giọng của cô truyền đến tai Hoàng Phong khiến hắn vừa đau đớn vừa phẫn hận. Một nữa gương mặt bị áp xuống nền đất bẩn thỉu lắm lem bụi đất, hắn siết tay, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng quật ngã đám đàn em ra, sau đó điên cuồng lao đến chỗ của Hoàng Tường.
Ngay tức khắc, trên gương mặt hao hao giống hắn liền lãnh trọn một cú đấm mốc đến nỗi lệch sang một bên.
Một loạt tiếng súng nổ giòn sau lưng hai người. Trong lúc hoảng loạn, Hoàng Phong ôm chặt lấy cô trốn vào một góc tường khuất sâu bên trong, tránh thoát được một trận hỗn chiến bên ngoài.
Hắn nhanh chóng cắt đứt dây trói cho cô, ngay khi hai cánh tay được thả tự do, Mai Linh liền vội vã ôm chầm lấy hắn, bao nhiêu sợ hãi trong thời khắc này đều đồng loạt biến mất.
- "Mai Linh, Mai Linh".
Người đàn ông đang thì thầm tên cô bên tai như một thứ bùa chú may mắn, hắn cúi đầu, che giấu đi đôi mắt đỏ ửng của mình, hôn hôn lên da thịt lạnh buốt.
- "Không sao rồi, không sao rồi, ngoan, đừng sợ".
Đến tận khi đã siết chặt người yêu trong lòng, Mai Linh vẫn không cách nào đè nén được tâm tình bất an lại, cô mím môi, ngăn không cho tiếng khóc phát ra khỏi miệng.
Rất nhanh sau đó Hoàng Phong buông cô ra, hắn giữ chặt đôi vai tròn trịa, nghêm túc nhìn sâu vào mắt cô mà căn dặn:
- "Nghe anh nói, bây giờ người của anh đã đến rồi, em trước hết đi theo A Hào rời khỏi đây, chỉ cần đi hết cánh rừng này sẽ gặp được Minh, sau đó, hãy cứ nghe theo những gì Minh sắp xếp, có được không".
Đây là lần đầu tiên Mai Linh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đến bây giờ thì cô đã biết rõ sự việc đang diễn ra nghiêm trọng đến mức nào.
- "Không được, em không đi đâu hết, anh ở đâu thì em sẽ ở đó với anh".
Cô lắc đầu nguầy nguậy, giữ chặt bàn tay chai sần thô ráp, gương mặt trắng bệch nhưng lại kiên định.
Rõ ràng người đàn ông này cũng đã phải trải qua không biết bao nhiêu đau khổ mới đến được thành công, lý nào lại cho rằng hắn không xứng đáng với công sức mình bỏ ra.
- "Em sẽ không rời đi, em không thể bỏ lại anh ở nơi nguy hiểm này được".
Mai Linh một mực không đồng ý, càng bám chặt vào vạt áo đã thấm đẫm những vết máu của hắn hơn. Đột nhiên, Hoàng Phong nhìn sâu vào mắt cô, yêu thương hỏi:
- "Mai Linh, em tha thứ cho anh được không?"
Những đau đớn mà hắn gây ra, những lỗi lầm mà hắn ngu ngốc mắc phải, tất cả những điều ấy, hắn nguyện ý trả giá bằng cả sinh mạng của mình.
Đối mặt với người đàn ông cô đặt nơi đầu quả tim, Mai Linh mím môi rơi lệ:
- "Em đã nói rồi, sẽ không bao giờ giận anh nữa, em tha thứ cho anh, chỉ cần anh bình an, chúng ta cùng nhau trở về làm lại từ đầu".
Nghe vậy, Hoàng Phong không nhịn được mà bật cười, hắn ghì hôn lên trán cô, dịu dàng nói:
- "Mai Linh, anh yêu em".
- "Em cũng...A"
Lời còn chưa nói xong, cả cơ thể của cô bỗng dưng hẫng đi một nhịp, trong lúc rơi xuống, cô còn nhìn thấy dáng vẻ bi thương của người đàn ông, dường như hắn đang thì thầm:
- "Anh xin lỗi..."
Một viên đạn bay đến, máu từ người hắn bắn ra, thân thể to lớn đổ gục xuống, Mai Linh chứng kiến tất cả chỉ có thể mở to mắt gào lên một tiếng đau thương:
- "KHÔNGGGG..."
Cô rơi vào vòng tay của A Hào, anh ta đã đợi sẵn ở đó từ bao giờ, kịp thời đỡ lấy cô.
Gương mặt người con gái trắng bệch, ướt nhòe nước mắt, khiến cho trái tim trong lồng ngực anh ta khẽ quặn lại.
Mai Linh đã ngất đi, A Hào lập tức bế cô rời khỏi đó.
Đường núi hiểm trở, anh ta cắm đầu chạy thẳng một mạch, thế nhưng bởi vì vẫn còn phải mang theo một người nên rất nhanh đã nghe thấy tiếng súng cùng tiếng bước chân đuổi kịp phía sau.
- "Không xong rồi".
A Hào nhíu chặt đầu mày, cắn răng nấp vào một hốc cây bên đường, anh ta ôm lấy Mai Linh vào lòng, nín thở giữ chặt khẩu súng trong tay.
- "Đi mau đi".
Một giọng nói vang lên bên trên khiến cho A Hào không khỏi giật mình, anh ta vội vàng ngẩn đầu nhìn, lập tức thấy được Quang Nam đang vịn một bên eo.
- "Anh..."
A Hào nhíu mày không thể tin, thế nhưng Quang Nam lại gấp gáp nói:
- "Mau đưa cô ấy rời khỏi đây, tôi sẽ cản bọn chúng lại. Nhớ, nhất định phải để cô ấy được bình an".
Nói xong, anh ta vội vã xua A Hào đưa Mai Linh đã bất tỉnh chạy đi, đến khi cả hai chỉ còn là cái đốm nhỏ giữa rừng, Quang Nam mới khẽ mỉm cười nhìn theo.
Một tiếng đạn vang dội khắp không trung, kéo theo là một loạt tiếng xả súng đinh tai nhức óc. Quang Nam đến cùng chỉ là một kẻ tầm thường, anh ta làm sao có thể đấu lại đám giang hồ máu lạnh đó được, có chăng, chỉ là dùng thân mình để cầm chân bọn chúng được đôi ba phút.
Quang Nam năm nay hai mươi lăm tuổi, mục đích cả đời này của anh ta là có được tình yêu của Mai Linh và cùng cô kết hôn. Kiếp này anh ta đã làm nhiều việc ác, mưu mô toan tính hại người, thế nhưng đến cuối cùng, trước khi linh hồn rời khỏi thể xác, anh ta rốt cuộc cũng có thể làm được gì đó cho người mà mình yêu.
- "Anh, anh ơi, anh dậy chơi với em đi mừ".
Có giọng nói ngọng ngịu bập bẹ vang lên bên tai, cô bé cột tóc đuôi gà, mang bộ quần áo mùa hè đang bĩu môi làm nũng với anh ta, gương mặt trắng nõn đáng yêu như một chiếc bánh ngọt tan dần trong miệng.
- "Em muốn chơi cái gì nào?"
Quang Nam bế cô bé lên, cưng chiều hôn vào đôi má bánh bao tròn trịa, khiến cho nhóc con cười vang khúc khích.
- "Em muốn trò chơi điện tử của anh, chơi ăn nấm cứu công chúa đi anh, đi anh".
Cô nhóc câu lấy cổ anh ta, không ngừng vùng vẫy muốn được anh ta cho đồ chơi. Quang Nam rốt cuộc đành chịu thua, nói:
- "Thôi được, anh sẽ cho em chơi, nhưng em phải hứa trước đã".
- "Hứa gì ạ?"
Cô bé ngây thơ nghiêng đầu hỏi.
Anh ta hơi ậm ừ một chút rồi đáp:
- "Hứa lớn lên sẽ gả cho anh, chỉ làm vợ của anh thôi, như vậy thì anh sẽ cho em tất cả đồ chơi và bánh ngọt của anh luôn, có chịu không?"
Mai Linh của năm bốn tuổi ngây thơ ngờ nghệch, cô bé con chỉ vừa nghe thấy sẽ được cho đồ chơi và bánh ngọt liền khoái chí đến quên mất trời trăng, vội vàng gật đầu đồng ý.
- "Được, vậy thì mai mốt lớn lên em sẽ làm vợ anh thôi".
Ánh nắng xuyên qua khe lá, chiếu rọi đến gương mặt thanh tú của người thanh niên. Anh ta an tĩnh nhắm mắt, môi mỉm cười như thấy được niềm vui, thân thể dần dần lạnh ngắt.
Hoàng Phong nắm chặt khẩu súng trong tay, chữ P nho nhỏ chạm vào làn da ấm áp. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, ướt đẫm cả một vạt áo.
Hắn đảo mắt, nhìn anh em xung quanh mình, người thì ngã xuống, người thì đang bị thương, người thì không rõ sống chết ra sao, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến người con gái mà mình luôn tâm niệm đã thoát khỏi nơi đây lại khiến cho hắn thở phào trong lòng.
Đột nhiên, Hoàng Phong mở to mắt, thân thể dù mạnh mẽ nhưng cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng, sự đau đớn tê dại từ sau lưng theo dây thần kinh truyền đến đại não.
Người đàn ông ngã xuống đất, để lộ ra sau lưng là họng súng đen ngòm của Hoàng Tường. Y hưng phấn phá lên cười:
- "HA HA HA, đồ khốn này, cuối cùng thì mày cũng chết, rốt cuộc thì mày cũng chết rồi. Ha ha ha...hức."
Một loạt tiếng đạn vang lên, phía sau là người của hắn đang nã súng vào Hoàng Tường, y rất nhanh liền gục ngã, lúc này, đám đàn em liền chạy lại vậy xung quanh hắn.
Tiếng người gọi bên tai, tiếng la ó, tiếng súng đạn, mọi thứ hỗn độn và huyên náo, thế nhưng người đàn ông nằm dưới đất lại không cảm giác được gì cả.
Hắn ngửa đầu nhìn vô định vào không trung, lại mơ hồ nhìn thấy gương mặt xinh xắn đáng yêu của người con gái hiện ra, tiếng cười khúc khích của cô, tiếng khóc, tiếng cô nói chuyện, tiếng cô oán trách, tất cả như một thước phim tua chậm đang chiếu lại từng khoảnh khắc một cho hắn xem.
Hơi thở mỏng nhẹ dần dần tan biến đi, Hoàng Phong khẽ đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng chậm rãi khép lại, bên tai vẫn còn văng vẳng một lời nói dịu dàng:
"Chỉ cần anh bình an, chúng ta cùng nhau trở về làm lại từ đầu".
Thế nhưng... Mai Linh, anh xin lỗi, Mai Linh, xin lỗi em, anh thật sự...phải thất hứa với em rồi.
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, cuối cùng, hắn thở ra một hơi thật nhẹ, lập tức xung quanh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Mai Linh ngồi chờ ở sân bay, gương mặt cô trắng bệch lại tiều tụy, đôi mắt vô hồn nhìn bất định vào không gian, bên cạnh là hai vali hành lý đã được chuẩn bị sẵn.
Một loạt tiếng bước chân sầm sập chạy đến, bọn họ rất nhanh đã xuất hiện trước mặt cô, ai nấy đều mang vest đen, đeo kính đen, dáng vẻ mỗi người có chút đau thương.
Mai Linh im lặng không nói lời nào, thế nhưng nơi đáy mắt lại chất chứa đầy sự căng thẳng.
Rốt cuộc, sau một hồi đắn đo, một người đàn ông ở hàng đầu bước đến chỗ cô, anh ta hít sâu một hơi, rụt rè đưa đến cho cô một chiếc hộp:
- "Cô Mai Linh, cái này... là anh Phong để cho cô..."
- "Anh ấy đâu, sao anh ấy không đến đây với tôi?"
Mai Linh nhíu mày hỏi lại, đôi môi nhợt nhạt hơi giần giật, bàn tay đang siết chặt đặt trên đùi cũng run lên.
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, anh ta chỉ trầm tư đáp:
- "Cô Mai Linh, cô cứ xem trước đi đã".
Nói rồi anh ta liền nhẹ nhàng đặt chiếc hộp vào tay cô, dù muốn hay không thì Mai Linh cũng phải mở chiếc hộp đó ra, ngay khi nhìn thấy món đồ được đựng bên trong, gương mặt của người con gái trở nên biến sắc, thân thể giống như được vớt ra từ hầm nước đá mà trở nên lạnh lẽo:
- "Đây, đây là, đây là cái gì...Sao anh ấy...sao anh ấy có thể đưa cho tôi những thứ này được".
Đến bây giờ thì Mai Linh đã không thể nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, cô hoảng loạn đánh rơi chiếc hộp xuống đất, để lộ ra một mảnh khăn tang trắng cùng với băng tang đen.
Đây là...để tang chồng.
- "Không thể nào, không thể nào, tôi phải đi tìm anh ấy, tôi phải hỏi cho ra lẽ, tôi phải đi tìm anh ấy".
Mai Linh lảo đảo muốn chạy đi, thế nhưng đôi chân mềm nhũn không cách nào chịu nghe lời, khiến cho cô chỉ có thể khụy xuống đất mà bật khóc đến xé lòng.
Sau cùng, có một người đàn ông bước đến đỡ cô ngồi lên ghế, anh ta thở dài nói:
- "Cô Mai Linh, cô hãy chuẩn bị đến nước ngoài đi, bây giờ ở trong nước vẫn còn tàn dư của nhà chính rất nguy hiểm, cô không nên ở lại đây nữa".
Nghe vậy, Mai Linh chỉ có thể thống khổ lắc đầu, tiếng khóc thê lương của cô vang lên khiến cho ai nấy đều cảm thấy không nỡ đối diện:
- "Tôi không, tôi không đi đâu cả, tôi phải đi tìm anh ấy, tôi nhất định phải gặp anh ấy".
Mai Linh cuồng loạn muốn đứng dậy để rời đi, thế nhưng những người đó chắc chắn sẽ không đời nào để cô làm như vậy.
Một người đàn ông khác bước đến, nói:
- "Cô Mai Linh, cô nhất định phải sống cho thật tốt, bởi vì anh Phong dù cho có phải chết cũng nhất quyết đảm bảo cho cô được an toàn".
Một lời này nói ra, khiến cho Mai Linh như muốn lập tức chết đi, cô gian nan ngẩn đầu nhìn về phía trước, đáy mắt mịt mờ bi thương.
- "Anh ấy chết rồi, còn muốn tôi sống tốt thế nào nữa đây".
Dứt lời, Mai Linh liền tựa như con rối đứt dây ngã xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền chảy dài từng dòng lệ nóng.
Tám tháng sau...
Trong phòng sinh, người phụ nữ đau đớn cong người, cô nhíu chặt đầu mày, mồ hôi tuôn ra như tắm, mỗi một lần cô muốn buông xuôi là mỗi lần cô giống như nhìn thấy người đàn ông đó đứng bên cạnh mình.
Phải rồi, đây là cốt nhục của hắn, là đứa con của hai người, sống chết thế nào cô cũng phải sinh nó ra, nhất định phải kiên trì để có thể gặp mặt điều quý giá cuối cùng hắn để lại cho cô trên cõi đời này.
Mai Linh cố gắng bình tĩnh lại, cô hít thở thật sâu, các bác sĩ đỡ đẻ không ngừng khích lệ cô. Một lần cuối cùng, Mai Linh siết chặt tay, ngẩn cao đầu thét lên.
Tiếng khóc của em bé vang vọng trong không gian, ai nấy đều mừng rỡ đến ứa nước mắt. Bởi vì trong quá trình mang thai, người thai phụ này bị suy nhược trầm trọng, thế nên đã ảnh hương đến quá trình sinh nở dẫn đến tình trạng khó sinh.
Có thể để em bé bình an chào đời đã là một kỳ tích rồi.
Đứa trẻ sơ sinh được đưa đến gần người mẹ, Mai Linh dù cho có sống dở chết dở cũng phải mở mắt ra nhìn. Bất chợt, một dòng lệ nóng trào ra.
Này mắt phượng, này mày kiếm, này mũi cao, này môi mỏng.
Còn có thể là con của ai được.
Trong phòng sinh kín bưng, không hiểu từ đâu có một cơn gió mát thổi qua, lướt nhẹ trên gò má của người thai phụ, ấm áp như một nụ hôn quen thuộc.