Rơi Vào Ngân Hà

Chương 109: NT 1



Cơ thể Trần Ngân Hà quá yếu nên phải nằm viện hơn một tháng, cứ thế cho tới đầu tháng mười hai mới được xuất viện.

Một ngày trước khi xuất viện, Cục phó Vương từ Nam An chạy đến, hỏi anh dự định ở lại Vân Giang hay về Nam An. Vân Giang là nơi Trần Ngân Hà sinh ra, ba mẹ anh đều là người Vân Giang và anh cũng sinh sống ở Vân Giang tám năm. Nam An là nơi anh lớn lên, anh đã sống tại đó hai mươi mốt năm.

Sau này về Vân Giang một là vì anh hôn mê thành người thực vật, Chu Vũ Trần đã giúp anh tạo điều kiện tốt nhất để chữa trị. Mặc khác là vì đi theo Minh Nguyệt vào Hứa Tiềm. Tất cả những thứ gọi là đội phó của đội Cảnh sát hình sự số ba chỉ là một chức danh vô thực của anh mà thôi.

Khi mới quen biết với Tô Dao, Trần Ngân Hà đã dự tính rằng mình sẽ ở lại Vân Giang lâu dài. Cấp bậc của Trần Ngân Hà cao hơn cô, nên nếu chỉ làm đội phó dưới quyền của cô thì rõ ràng là không bình thường.

“Tôi đã đích thân tới đây đón cậu rồi.” Cục phó Vương sấp ngửa từ Nam An chạy tới, đến một ngụm nước còn chưa kịp uống đã thẳng đến phòng bệnh của Trần Ngân Hà: “Những cấp dưới trước đây của cậu, nhóm Tiền Du vẫn đang đợi cậu kìa, mau thu dọn hành lý rồi về cùng tôi.”

Nếu không sẽ muộn mất, Cục trưởng Khương sắp lao tới đây để cướp người rồi.

Cục phó Vương tiếp tục nói: “Lần này cậu lập công lớn, tổ chức sẽ không đối xử tệ với cậu, người giữ chức vụ Phó Chi đội trưởng hiện tại đã già, sang năm là về hưu, cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Sau khi tan làm, Tô Dao đến gặp Trần Ngân Hà, vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng nói bên trong, cô nghe ra là Cục phó Vương đang nói chuyện.

Cô nắm chặt túi hạt dẻ ngào đường vừa mua trước cửa bệnh viện, nếu Trần Ngân Hà chuẩn bị về Nam An, vậy thì cô sẽ phải yêu xa, mối quan hệ như vậy rất dễ xảy ra vấn đề, cái gì mà đầu bạc răng long, “thọ” qua được bảy năm đã là tốt lắm rồi.”

Trần Ngân Hà ở lại Vân Giang hay về Nam An là quyền tự do lựa chọn của anh, cô không có quyền can thiệp, càng không thể lấy danh nghĩa tình yêu ra để trói buộc anh.  Xét về mọi mặt, thì Nam An vẫn tốt hơn Vân Giang, kinh tế phát triển, mùa Đông còn có tuyết, lại có cả kẹo hồ lô đường phèn nữa. Về Nam An cũng có lợi rất nhiều cho việc phát triển sự nghiệp của Trần Ngân Hà.

Cục phó Vương luôn nghiêm túc, hiếm khi lộ ra nụ cười trên gương mặt, để lôi kéo người, khoé môi ông ấy cong lên, nở nụ cười như đang bán thuốc giả: “Đã bao nhiêu năm rồi mà Cục Công an thành phố Nam An chúng ta chưa có một Phó chi đội trưởng nào trẻ tuổi như vậy, tôi đã nộp đơn báo cáo lên giúp cậu rồi. Tiểu Trần, tương lai của cậu rộng mở lắm đó!”

Trần Ngân Hà đang ngồi tại giường bệnh, trên người đắp chiếc chăn bông màu hồng cam mà Tô Dao mang từ nhà đến, nghe lời nói của Cục phó Vương, anh chậm rãi nhướng mày: “Giàu sang không thể bừa bãi, nghèo hèn chẳng thể buông thả.”

Cục phó Vương bị từ chối thẳng mặt, khi đó khi lên kế hoạch nằm vùng, bọn họ đã nói rõ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì Trần Ngân Hà sẽ về Nam An. Vậy mà hiện tại anh nhất quyết muốn ở lại Vân Giang không chịu về cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại thoả thuận.

Cục phó Vương túm cổ tay Trần Ngân Hà, muốn kéo anh đi: “Cậu có đi không thì bảo, nếu không chịu là tôi ra tay đó.”

Trần Ngân Hà xoa xoa cổ tay bị nắm đến đỏ ửng của mình, chậm rãi nói: “Uy lực không thể khuất phục.”

Cục phó Vương hiểu tình khí của Trần Ngân Hà, ông ấy chẳng còn cách nào với anh chỉ đành thở dài: “Cậu thử cân nhắc lại xem sao nhé, sau khi cân nhắc kỹ càng rồi thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Tô Dao đứng ở cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng bước phía sau đi tới, quay lại thì nhìn thấy Cục trưởng Khương. So với sự nóng vội của Cục phó Vương thì Cục trưởng Khương bình tình hơn nhiều, ông ấy cầm chiếc bình giữ nhiệt trên tay, vừa đi vừa ngâm nga bài hát.

Tô Dao vội vàng chạy đến đón, có chút lo lắng, nói: “Cục trưởng Khương, Cục phó Vương đến cướp người rồi, ông ấy lôi vị trí Phó chi đội trưởng Cục Công an thành phố Nam An ra để dụ dỗ đội phó Trần của chúng ta. Ngài mau nghĩ cách đi, Vân Giang chúng ta có gì có thể mang ra để cạnh tranh với Cục phó Vương hay không?”

Cục trưởng Khương nhàn nhã mở bình giữ nhiệt ra uống một ngụm nước: “Đừng vội.”

Tô Dao: “Vội chứ!” Có người định bắt chồng chưa cưới của cô đi kìa, cô có thể không vội hay sao?

Cục trưởng Khương nhìn Cục phó Vương bước ra khỏi phòng bệnh, khẽ mỉm cười: “Lão Vương, hàng xóm của tôi ơi, từ khi nào mà ông lại có cái kiểu “đập chậu cướp bông” thiếu đạo đức vậy hả?”

Cục phó Vương khẽ khịt mũi: “Cậu ấy vốn dĩ là người của Nam An chúng tôi, cái gì mà gọi là “đập chậu cướp bông”?”

Cục trưởng Khương: “Vậy người ta cũng không muốn đi với ông phải không?”

Cục phó Vương nhìn Tô Dao đang đứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra mình đã dùng sai cách rồi: “Tiểu Tô, cô cảm thấy Nam An chúng tôi thế nào, có suy nghĩ muốn đến Nam An phát triển không?”

Cục trưởng Khương thấy Cục phó Vương đã tìm được cửa ải sinh mệnh của Trần Ngân Hà, cuối cùng cũng sốt ruột: “Lão Vương, ông thế này là không phải rồi, sao thấy người nào là muốn đào người đó vậy hả?”

Cục phó Vương: “Tôi không cần Trần Ngân Hà nữa, tôi muốn đưa tiểu Tô đi, như vậy là được rồi chứ?”

Cục trưởng Khương: “Ông đang bắt giữ con tin đó!”

Cục phó Vương nói với Tô Dao: “Nếu nói về cơ hội phát triển và phúc lợi trong công việc thì đương nhiên là Nam An chúng tôi vẫn tốt hơn.”

Cục trưởng Khương quay đầu lại nhìn Tô Dao: “Tiểu Tô, mấy năm nay Cục Công an thành phố Vân Giang chúng ta có đối xử tệ bạc với cô không?”

Hiện tại thì cả hai đều đã biết, có được Tô Dao là giành được thiên hạ. Tô Dao giống như chiếc cần câu, còn Trần Ngân Hà là con cá, Tô Dao ở đâu thì Trần Ngân Hà sẽ ở đó.

Hai vị Cục trưởng và Cục phó, Tô Dao đều không thể đắc tội với ai, lên vội vàng viện cớ chuồn đi: “Hạt dẻ ngào đường nguội sẽ không ngon, tôi vào trong trước đây, hai người từ từ nói chuyện đi ạ!”

Dứt lời liền vội vàng vào trong phòng bệnh, đóng cửa lại.

Trần Ngân Hà thấy Tô Dao liền lật một nửa chiếc chăn của mình lên: “Lên giường làm ấm chân nào.”

“Em vừa mới ở hiện trường vụ án về, người bẩn lắm.” Tô Dao nâng túi hạt dẻ ngào đường trong tay lên: “Đợi em rửa tay rồi bóc cho anh ăn.”

Tô Dao rửa tay xong, đi đến ngồi bên giường, vừa cúi đầu bóc hạt dẻ, vừa nói: “Anh dự định thế nào, ở lại Vân Giang hay về Nam An?”

Hạt dẻ đã được tách vỏ, vẫn còn nguyên cả hạt, màu vàng ươm thơm ngon hấp dẫn. Nếu anh về Nam An thì cô sẽ ăn hết, chẳng cho anh hạt nào.

Trần Ngân Hà hơi nhíu mày, làm bộ khổ não, khó nghĩ: “Anh vẫn chưa nghĩ xong, hay là em cân nhắc giúp anh nhé?”

Tô Dao bỏ hạt dẻ vào miệng, cô không những chẳng thấy ngọt mà còn có cảm giác hơi chát.

Cô chẳng vui vẻ đáp: “Việc của anh, anh tự đi mà nghĩ.”

Dứt lời lại tiếp tục bóc hạt dẻ, cả nửa túi đều bị cô ăn sạch, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Vậy anh về Nam An đi, Nam An tốt là thế, đã là tháng mười hai rồi, sắp có tuyết nhỉ? Trời có tuyết đẹp biết bao, còn có thể chơi đánh trận tuyết cùng các em gái xinh đẹp, anh ném em một cái, em ném anh một cái, anh đuổi em theo, đúng là tuyệt quá còn gì.”

Trần Ngân Hà ngồi trên giường, thấy Tô Dao tự lên cơn ghen tuông, liền lén nở nụ cười thoải mái.

Đợi cô lẩm bẩm gần xong, anh khẽ xoa đầu cô một cái, cong môi mỉm cười: “Việc này còn cần phải cân nhắc nữa hay sao, đương nhiên là anh sẽ ở lại Vân Giang rồi.”

“Đâu có thể kết hôn xong lại sống riêng, mỗi người ở một phòng, đến đời sống tình dục cũng không có, vậy thì anh kết hôn còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

Tô Dao đỏ mặt: “Chẳng có nhẽ anh kết hôn là vì… Cái đó!”

Trần Ngân Hà nghiêng người, đưa ngón tay xoa lớp son môi trên môi cô gái, đầu ngón tay anh dính chút son đỏ, xấu xa nhìn cô: “Không thế thì sao, lẽ nào em lại không muốn?”

Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao: “Em xem em đi, lần trước hôn anh đã kích thích tới mức liên tục em muốn em muốn rồi, nếu đây không phải là phòng bệnh thì anh thấy không chừng em sẽ “thịt” anh luôn rồi đó.”

Tô Dao bóc một hạt dẻ nhét vào miệng Trần Ngân Hà, để ngăn không cho anh nói: “Anh còn nói em mà không biết xấu hổ hả?”

Cô kéo cổ áo len của mình, lộ ra một mảng lớn dấu hôn: “Chỗ này là do tên chó nào cắn em mà ra?”

Trần Ngân Hà ăn xong hạt dẻ, đưa đầu lưỡi khẽ liếm môi, hơi nheo mắt lại, giọng điệu ái muội: “Ngày mai anh xuất viện rồi, có phải chúng ta còn chút việc chưa làm xong không nhỉ?”

Tô Dao biết Trần Ngân Hà đang nói gì, anh muốn động phòng, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc động phòng.

Tô Dao ngẫm nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Dù sao thì cũng sắp kết hôn rồi, em thấy không bằng đợi đến đêm tân hôn vẫn hơn, như vậy chẳng phải sẽ đáng nhớ hơn sao, ngày một ngày hai anh cũng đâu có vội, phải không?”

Trần Ngân Hà nhướng mày: “Em cho rằng anh có thể nhịn được đến tháng ba năm sau hả, em đáng giá anh quá cao rồi đó.”

Tô Dao: “Anh là đàn ông, kiên định một chút có được không?”

Trần Ngân Hà tỏ vẻ đương nhiên: “Không được!”

Tô Dao: “Anh có vẻ tự hào quá nhỉ?”

Trần Ngân Hà trìu mến nhìn vợ chưa cưới của mình: “Việc này có thể trách anh được sao, ai bảo em đẹp như vậy, khiến anh cứ hễ nhìn thấy là thích không chịu nổi, chỉ cần nhìn thấy em là lại muốn phát điên.”

Tô Dao: “…” Bỗng dưng lại được khen ngợi như một bông hoa, lời đường ý mật như thể chẳng mất tiền cứ thế ném lên người cô, vậy thì là bất cứ ai cũng sẽ chẳng thể chịu nổi. 

Tô Dao không nhịn được, khẽ mỉm cười, ngọt ngào bóc một hạt dẻ đút vào miệng Trần Ngân Hà. Đút xong hạt dẻ, đang định rút tay về lại cảm thấy đầu ngón tay bị thứ gì đó ấm áp quấn lấy. Tô Dao rụt mạnh tay lại, mặt đỏ bừng, mắng chửi: “Anh nghiêm túc chút đi!”

Người đàn ông trên giường bệnh mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, làn da anh trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, như cười như không nhìn chằm chằm vào mắt và môi cô.

Tô Dao nóng bừng cả mặt, người đàn ông này lại đang dụ dỗ cô rồi, nhưng cô không thể chịu được khi anh như vậy, bèn đứng dậy, nói: “Em về đây, còn chút việc chưa giải quyết xong.”

Trần Ngân Hà nắm cổ tay Tô Dao, đưa bàn tay đeo nhẫn của cô lên môi hôn một cái, ánh mắt thẳng thắn dụ dỗ cô, yết hầu khẽ cuộn: “Em mau giải quyết cho xong mấy cái công việc vớ vẩn của mình đi, ngày mai đến đón anh xuất viện, mang đồ của anh về để ở nhà em.”

Anh chỉ nói một nửa, nửa còn lại thì phải tự hiểu, e là cho dù ngày mai trời có sập xuống thì anh cũng phải động phòng cùng cô.

Não bộ Tô Dao tự bổ sung một vài hình ảnh khó miêu tả, táo bạo đến đỏ bừng cả hai tai. Viền cổ áo của anh hơi hở, lộ ra đường xương quai xanh sắc nét, bên cạnh cổ có một vết sẹo chưa lành, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với khuôn mặt thanh tú, gợi cảm và quyến rũ của anh.

Cô bị anh hấp dẫn đến khô cả họng, đến hơi thở cũng có chút gấp gáp, bèn với chai nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi chạy trối chết ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa thì đụng phải Đường Chu đang đi đến kiểm tra phòng.

Đường Chu sớm đã chẳng còn xa lạ gì với tình huống như vậy, trong một tháng Trần Ngân Hà tỉnh lại, một người thì lẳng lơ chọc ghẹo, một người thì đỏ mặt bỏ chạy ra ngoài. Vì vậy, đã nhiều ngày nay Hứa Gia Hải không thèm đến thăm Trần Ngân Hà nữa, chẳng có bất cứ con chó độc thân nào tình nguyện nhìn người khác show ân ái, đặc biệt là kiểu người mất nết chuyên ngáng mồm người ta ra để ép người ta ăn cơm chó như Trần Ngân Hà.

Tô Dao về đến nhà, cô dọn dẹp cẩn thận lại căn nhà một lượt, trong đó phòng ngủ phụ là được dọn dẹp kỹ càng nhất, đó là phòng mà Trần Ngân Hà sẽ ở sau khi xuất viện, còn phòng ngủ chính là của cô. Bất luận thế nào thì hai người họ vẫn chưa kết hôn, nếu cứ thế ở chung với nhau thì không hay cho lắm.

Tô Dao mở tủ quần áo ra, trong đó có đầy đủ quần áo mà Trần Ngân Hà mua cho cô, giá cả thế nào cô không rõ, cũng không dám hỏi, vì sợ biết rồi sẽ không nỡ mặc.

Cô lấy một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng, vào phòng tắm tắm rửa rồi mặc vào, sau đó leo lên giường, nằm một mình trong chăn, lăn qua lăn lại. Hành vi này thể hiện sự mong đợi và hồi hộp của cô về thời gian sống chung sắp tới.

Ngày hôm sau là thứ bảy, sáng sớm Tô Dao đã đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho Trần Ngân Hà. Bác sĩ điều trị chính của Trần Ngân Hà cũng chính là giáo viên của Đường Chu, lúc này đang viết một dòng hướng dẫn sau khi xuất viện vào hồ sơ bệnh án: Chú ý nghỉ ngơi và tránh vận động mạnh.

Tuy rằng Trần Ngân Hà được phép xuất viện, nhưng tình trạng thể chất của anh không mấy tốt, do bị thương quá nặng, khi được đưa vào bệnh viện đã ở trong trạng thái sắp chết, cộng thêm đủ các vết thương cũ, nên cơ thể hồi phục chẳng đáng là bao.

Y lệnh của bác sĩ vừa đưa đến trước mặt anh, đã bị anh xé rách, rồi bĩu môi: “Lão già đúng là chẳng có ý gì tốt đẹp, vì ngăn cản việc động phòng của anh mà lời nào cũng dám bịa đặt.”

Làm như cả thế giới đều đang ngăn cản việc động phòng của anh không bằng, Tô Dao: “Vị bác sĩ lớn tuổi đó cũng đâu có biết chuyện riêng tư của anh.”

Sau khi thu dọn đồ đạc, Trần Ngân Hà nhìn Thất Thượng và Bạt Hạ đang đứng bên giường. Hai người máy này được Chu Vũ Trần tìm đến cho Trần Ngân Hà, chúng đã tiêu tốn rất nhiều tiền và chỉ có hai con duy nhất trên thế giới.

Tang lễ của Chu Vũ Trần được tổ chức sau khi Trần Ngân Hà tỉnh lại, bia mộ của anh ta nằm cạnh Hạ Nhã Đàn. Tất cả tài sản của anh ta đều để lại cho Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà nhận lại căn biệt thự xinh đẹp của Hạ Nhã Đàn, tất cả những bất động sản còn lại anh đều bán hết rồi mang đi làm từ thiện dưới tên của Chu Vũ Trần.

Toàn bộ cổ tức Chu Vũ Trần được thừa kế của Chu Chính Thanh tại công ty nhà họ Chu, đều được Trần Ngân Hà giao cho chuyên gia, tất cả số tiền thu được cũng mang đi làm từ thiện dưới tên Chu Vũ Trần. Một số thì quyên góp cho các tổ chức bảo vệ động vật, một số là dự án hy vọng, một số là nghiên cứu Y tế, một số là cho các khu vực bị lũ lụt và động đất…

Hai người máy này, theo chương trình cài đặt của chúng thì Thật Thượng là anh, còn Bát Hạ là em, việc hai người máy thích làm nhất đó là tranh sủng trước mặt chủ nhân.

Trần Ngân Hà vỗ vỗ đầu Thất Thượng và Bát Hạ: “Lần tới tôi sẽ đến đón hai cậu về nhà.”

Hai con robot Y tế hàng đầu có giá hàng trăm triệu này sắp trở thành những con robot trông nhà đáng thương, trong tương lai chúng sẽ được điều chỉnh sang chế độ hỗ trợ chăm sóc em bé, máy dạy học, hay là chế độ chơi game… Quả là sự xuống cấp quá rõ rệt.

Trước khi rời đi, Tô Dao và Trần Ngân Hà đến phòng bệnh của Chu Tiểu Nghiên. Tóc trên đỉnh đầu của Chu Tiểu Nghiên đã bị cạo sạch trong quá trình phẫu thuật mở sọ, tóc mới đã mọc ra khoảng năm, sáu centimet và khu vực tóc xung quanh không phải làm phẫu thuật vẫn còn dài. Phần tóc ngắn xấu xí trên đỉnh đầu được Đường Chu kẹp lên một chiếc nơ màu hồng, trông rất dễ thương.

Tô Dao nắm tay Chu Tiểu Nghiên, nói với cô ấy: “Tôi muốn mời cô làm phù dâu, vào tháng ba năm tới, chắc chắn cô sẽ đến được, phải không?”

Người trên giường yên lặng không phản ứng, Tô Dao đã quen với điều này, cô giúp Chu Tiểu Nghiên vén chăn: “Nếu tỉnh lại sớm một chút, thì năm mới có thể cùng nhau đến Nam An ngắm tuyết.”

“Căn nhà lần trước mà cô thích, anh Ngân của cô đã mua mất rồi, chỉ đợi cô tỉnh dậy mua lại của anh ấy thôi, cô là tiểu phú bà có tiền mà.”

“Hứa Gia Hải đã bán nhà riêng của mình và đổi sang căn nhà mà trước đây Trần Ngân Hà ở. Mọi người đều sống trong cùng một khu, thật tốt biết bao.”

Trần Ngân Hà cảm thán theo một câu: “Tốt biết bao.” Nó đem lại sự thuận tiện, thiên thời địa lợi nhân hoà cho việc show ân ái của anh.

Tô Dao ở lại với Chu Tiểu Nghiên một lúc, rồi nắm tay Trần Ngân Hà: “Đi thôi, chàng tiên nhỏ, về nhà nào.”