Rơi Vào Ngân Hà

Chương 49: He he he



Edit+beta: LQNN203

Tô Dao trở lại bệnh viện Đồng Nhã từ văn phòng Cục trưởng một lần nữa, lúc này đã bảy giờ tối.

Cô vừa xuống taxi thì nghe có người gọi, quay lại thì thấy người nhà bệnh nhân phòng 1806 trên tầng cao nhất khu nằm viện, người phụ nữ mặc váy hồng.

Tô Dao dừng lại: "Xin chào, gọi tôi có gì không?"

Người phụ nữ trả lời: "Vừa nãy tôi xuống lầu mua đồ vội quá, quên mang điện thoại không thể trả tiền. Cô có thể thanh toán cho tôi được không, quay về tôi sẽ chuyển khoản cho cô."

Bị một đôi mắt trong sáng, dịu dàng và đáng thương nhìn vào, người ta khó có thể từ chối,     

Tô Dao lấy điện thoại di động ra, nói: "Bao nhiêu tiền?"

Người phụ nữ đáp: "Năm mươi."

Tô Dao đi theo người phụ nữ đến căng tin ở bên cạnh, trả cho cô ta năm mươi tệ.


Người phụ nữ cảm ơn Tô Dao: "Thêm WeChat đi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô."

Năm mươi tệ không phải là số tiền có thể vứt bỏ đối với Tô Dao, có thể mua được rất nhiều thứ. Vì vậy, cô đã thêm WeChat của người phụ nữ.

Hai người cùng nhau đi bộ đến tòa nhà khu nằm viện, tùy tiện hàn huyên một lúc.

Tô Dao được biết người phụ nữ tên là Sơ Tuyết, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, bệnh nhân sống ở phòng 1806 là chú ruột của cô ta. Bố mẹ cô ta đã qua đời, cô ta có mối quan hệ tốt với chú của mình nên thường xuyên đến thăm.

Tới tầng được chỉ định là tầng mười lăm nơi Trần Ngân Hà đang ở, Tô Dao bước ra khỏi thang máy, không thể không quay lại nhìn người phụ nữ.

Không chỉ riêng cô mà suốt từ cửa bệnh viện, nhiều người đi qua sẽ không ít ánh mắt nhìn người phụ nữ này.


Loại phụ nữ có thân hình nóng bỏng, tính tình dịu dàng, kết hợp giữa sự thuần khiết và quyến rũ, đồng thời có thể kết hợp nhuần nhuyễn hai phẩm chất với nhau quả là hiếm có.

Trần Ngân Hà vừa ăn tối, đang định đến phòng tái thiết tập thể dục thì thấy Tô Dao đi vào, anh đặt chai nước khoáng trên tay xuống, dừng bước đi.

"Về sớm vậy?"

Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đến thăm anh hùng nằm vùng vĩ đại của chúng ta."

Trần Ngân Hà đã đoán được những gì Tô Dao nghe từ Khương cục, mỉm cười: "Con đường thành công không chỉ có máu và mồ hôi, mà còn có sắc đẹp, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, không có gì sai cả."

Tô Dao: "Anh đây là tam quan bất chính."

Trần Ngân Hà mỉm cười: "Vậy em đừng có tiếp tục lén lút nhìn chằm chằm tôi."


Tô Dao: "..." Sau lưng anh có mắt sao, ngay cả biết cô thường xuyên nhìn lén mình.

Trần Ngân Hà kêu Tô Dao ngồi xuống sô pha, rót cho cô một ly nước rồi ngồi đối diện với cô: "Tôi không thích hiểu lầm, nếu em có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

Tô Dao không khách sáo với anh, hỏi thẳng: "Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh bị con gái của lão đại tập đoàn xã hội đen She tóm cổ?"

Trần Ngân Hà: "Ăn cơm, ngủ, bị trở thành bình hoa mang theo các buổi tụ tập, tham gia yến tiệc, tìm hiểu tin tức."

Khi Trần Ngân Hà nói Tô Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, anh quả thực trông giống như một cái bình hoa khi đứng yên.

Tô Dao nhanh chóng bắt được từ khóa: "Ngủ?"

Anh liều mạng ra ngoài, để chống lại thế lực hiểm ác, vì sự ổn định xã hội, an toàn tính mạng của mọi người, anh sẽ không ngần ngại bán thân xác của mình.
Trần Ngân Hà nhìn sắc mặt Tô Dao thay đổi, mỉm cười: "Tôi tự ngủ."

Tô Dao không tin lắm: "Người ta đã tốn rất nhiều công sức cướp anh ở trên đường, vậy mà không làm gì anh hết?"

"Tôi có cách riêng để bảo vệ sự trong sạch của mình," Trần Ngân Hà bóc một quả quýt, tự mình nếm một múi, nhưng thấy nó không ngọt, lại bóc một quả khác, đưa quả ngọt cho Tô Dao, ánh mắt ái muội mà nhìn cô, "Sự trong trắng của một người đàn ông rất quan trọng, và tất nhiên nên được dành cho người phụ nữ anh ta yêu nhất."

Tô Dao bị Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm, nhận lấy quả quýt: "Sau khi hành động chấm dứt, con cá lọt lưới kia có phải chính là cô ta hay không, con gái của lão đại xã hội đen đã cướp anh ở trên đường?"

Trần Ngân Hà gật đầu.

"Anh không phải cảnh sát nằm vùng, mà là áp trại phu nhân," Tô Dao cảm thấy chua sau khi ăn một múi quýt, "Không có gì lạ khi tổ chức nghi ngờ lập trường chính trị của anh."
Nằm vùng cũng là người, là người thì phải có thất tình lục dục, có nhiều ví dụ về các nhiệm vụ nằm vùng có tình cảm với đối tượng không phải là không có.

Hơn nữa với thân phận khác thường của người phụ nữ đó, cô ta giống như một cây thuốc phiện độc, sinh ra đã có một sức hút chết người đối với đàn ông, khiến người ta phải thần phục và muốn chinh phục.

Tô Dao ăn xong quả quýt chua trong tay rồi xoa xoa tay: "Sau này thì sao, anh phá hủy tập đoàn gia tộc của cô ta, bố mẹ và người thân của cô ta cũng bởi vậy mà chết, nên cô ta bắt đầu theo dõi, ám sát anh báo thù cho người nhà mình?"

Trần Ngân Hà: "Cũng gần như vậy, tám chín không cách mười mấy."

Tô Dao: "..."

Sau khi trải qua sự việc này, cô không còn tin rằng tám chín không cách mười trong miệng anh, chỉ sợ là cách xa vạn dặm.
Đến bữa tối Tô Dao đi theo Trần Ngân Hà đến nhà ăn của khu nằm viện, nhanh chóng bị thu hút bởi nhiều món ăn ngon khác nhau.

Đúng là bệnh viện tư nhân cao cấp, nhà ăn giống như tiệc buffet trong khách sạn năm sao, có đủ loại đồ ăn ngon.

Tô Dao cầm một khay đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Trần Ngân Hà thì điện thoại rung lên, thấy người phụ nữ tên Sơ Tuyết thông qua ứng dụng kết bạn WeChat chuyển cho cô năm mươi tệ.

Sau bữa tối, Trần Ngân Hà đóng gói một phần điểm tâm, đưa Tô Dao trở lại phòng bệnh.

Chu Tiểu Nghiên đến gặp Trần Ngân Hà, đang đợi ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy người, cô ấy vội vàng chào hỏi, ánh mắt sáng ngời nói: "Anh Ngân, làm sao anh biết em chưa ăn tối, còn đóng gói cho em một phần điểm tâm, bánh hoa quế táo đỏ, món khoái khẩu của em, oa, còn có cánh gà chanh!"
Trần Ngân Hà như không nghe thấy, rất thờ ơ: "Không phải cho cô."

Không phải cho cô ấy, nhất định là cho một cô gái khác, Chu Tiểu Nghiên quay đầu nhìn Tô Dao, tặc lưỡi một tiếng: "Dao Dao, chắc kiếp trước cô đã cứu vớt cả hệ ngân hà đi."

Trần Ngân Hà: "Người kiếp trước cứu vớt hệ ngân hà là tôi."

Chu Tiểu Nghiên ôm ngực làm bộ đau lòng: "Anh Ngân, anh có nhớ lúc trước em theo đuổi anh không, anh nói như vậy không sợ em buồn sao?"

Cô ấy có thể nói những câu như thế này, có nghĩa là cô ấy không còn buồn nữa, vốn dĩ cô ấy đã không còn hy vọng gì.

Trần Ngân Hà tự nhận mình không phải người tàn nhẫn như vậy, không nỡ để Chu Tiểu Nghiên đi qua thăm mình mà vẫn còn đói nên đưa cho cô ấy một rổ quýt: "Muốn ăn thì cứ tùy ý ăn."

Chu Tiểu Nghiên rất cảm động: "Anh Ngân, anh vẫn nhớ em thích ăn quýt."
"Mà sao quả nào cũng bị bóc vỏ ra vậy?"

Trần Ngân Hà: "Bởi vì tôi đã chọn những quả ngọt cho cô ấy ăn rồi."

Cô ấy không phải là cô ấy, khẳng định là dành cho cô ấy khác. Chu Tiểu Nghiên có thể hiểu tại sao mỗi lần cô ấy rũ Hứa Gia Hải đến thăm Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải đều miễn cưỡng đến.

Mới bước vào cửa được vài phút, cô ấy đã sắp ngất đi với cái mùi chua chua ái tình trong phòng. Họ chưa yêu nhau, nếu thật sự yêu nhau thì còn lợi hại hơn nữa, cô ấy đoán rằng anh Hứa sẽ phải tuyệt giao với anh Ngân nhà mình.

Chu Tiểu Nghiên đáng thương tách quýt chua để lấp đầy bụng, vừa hàn huyên với Tô Dao một hồi.

Trần Ngân Hà chỉ dựa vào cửa sổ để xem họ trò chuyện, tất nhiên, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào Tô Dao.

Chu Tiểu Nghiên chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ nhìn thấy vẻ mặt si mê trên khuôn mặt của Trần Ngân Hà. Anh thường ngày là người đàn ông kiêu ngạo bao nhiêu, những người phụ nữ bình thường cũng không thể chống lại anh, anh không bao giờ liếc mắt một cái với những người phụ nữ đó.
Chu Tiểu Nghiên thầm mừng rỡ trong lòng, may mà cô ấy thoát ra sớm, nếu không đã không đau lòng đến chết đi sống lại.

Tô Dao cảm nhận được ánh mắt quá chuyên chú của Trần Ngân Hà: "Anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không, quá không được tự nhiên."

Trần Ngân Hà: "Em là người đẹp nhất trong cả phòng, tôi không nhìn em thì nhìn ai?"

Tô Dao: "Tôi vẫn cảm thấy anh trông đẹp hơn, anh có thể soi gương thử."

Chu Tiểu Nghiên: "..."

Cả phòng chỉ có ba người, anh nói cô đẹp nhất, cô nói anh đẹp nhất, bọn họ có phải coi cô ấy không tồn tại không?

Chu Tiểu Nghiên một lần nữa hiểu sâu sắc cảm nhận của Hứa Gia Hải.

Chu Tiểu Nghiên không thể ở lại được nữa, cô ấy đứng dậy chuẩn bị đi, nhìn Tô Dao trước khi rời đi: "Tôi có một chuyện quan trọng bí mật muốn nói với Anh Ngân."
Chu Tiểu Nghiên là người cung cấp thông tin cho Trần Ngân Hà, chắc là có chút manh mối quan trọng để báo cáo, Tô Dao thức thời đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Tiểu Nghiên khóa trái cửa phòng bệnh, giống như có mối liên hệ ngầm, lén lút lấy một quyển sách từ trong túi xách ra đưa cho Trần Ngân Hà: "Anh Ngân, đây là quyển mật mã mới nhất mà anh muốn. Đừng lo, lúc em đi mua đã đeo kính râm và khẩu trang, không có bất kỳ ai nhìn thấy."

Trần Ngân Hà xem qua《 Các kiểu đan cao cấp đa dạng 》, khen ngợi Chu Tiểu Nghiên: "Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt."

Cuốn sách《 Nhập môn đan 》lần trước đã không còn thỏa mãn anh.

Tô Dao đợi ở cửa phòng bệnh, chẳng mấy chốc Chu Tiểu Nghiên đã đi ra, Tô Dao vẫy vẫy tay: "Mỹ nữ, lại đây."

Chu Tiểu Nghiên vừa nghe thấy hai chữ "mỹ nữ" liền biết là đang gọi cô ấy, quay đầu nhìn thấy Tô Dao rồi bước tới: "Sao vậy, thần thần bí bí."
Tô Dao kéo Chu Tiểu Nghiên đi đến cuối hành lang: "Tôi muốn hỏi cô một chuyện."

Tô Dao liếc nhìn phòng bệnh của Trần Ngân Hà rồi thấp giọng hỏi: "Người mà cô đã nói lần trước, nữ rắn rết, người phụ nữ đã ám sát Trần Ngân Hà, tại sao lại gọi cô ta là nữ rắn rết?"

Vừa rồi cô không nói gì nhiều trong phòng bệnh của Trần Ngân Hà, không ngừng nghĩ về người phụ nữ đã cướp Trần Ngân Hà về làm áp trại phu nhân.

"Bởi vì cô ta hung ác, người phụ nữ đó hay mang theo một con dao nạm bảo thạch hồng bên mình bất cứ nơi nào cô ta đi, lưỡi dao tẩm độc rắn và bò cạp, một dao là có thể đem người ta chém đến thất khiếu đổ máu," Chu Tiểu Nghiên đánh cái rùng mình, "Tâm địa rắn rết."

Tô Dao: "Mỹ nhân rắn rết, rất có cá tính."

Không biết ai sẽ chiến thắng trong cuộc chiến giữa cô và người phụ nữ đó.
Tô Dao là người hiếu chiến, khi ý niệm này xuất hiện, lòng bàn tay cô hơi ngứa, muốn đánh một chọi một với người phụ nữ đó.

Chu Tiểu Nghiên dường như nhìn ra được suy nghĩ của Tô Dao: "Cô đánh không lại cô ta đâu."

Tô Dao cười: "Làm sao cô biết tôi không đánh lại cô ta?"

Chu Tiểu Nghiên: "Bởi vì cô là cảnh sát, không đủ độc. Nếu đánh nhau, người ta muốn chính là mạng sống của cô, còn cô chỉ muốn khuất phục người ta, cho nên kẻ nào điên sẽ thắng."

Tô Dao nghĩ những gì Chu Tiểu Nghiên nói có lý: "Cô đã thấy người phụ nữ đó chưa?"     

Chu Tiểu Nghiên từ trong túi xách lấy ra thỏi son: "Chưa, tôi chỉ là tôm tép sao có thể thấy loại tiểu thư cao cao tại thượng đó, nhưng thật ra đã gặp qua một lần từ xa, thấy được bóng dáng cô ta, dáng người rất tốt."

Tô Dao: "Ngực to, eo thon, chân dài, mông cong?"
Chu Tiểu Nghiên gật đầu lia lịa: "Đúng!"

"Người phụ nữ đó rất thích anh Ngân, yêu anh ấy chết đi sống lại."     

Tô Dao nghe thấy bốn chữ "chết đi sống lại", nhớ Trần Ngân Hà đã từng nói khi tổ chức sinh nhật cho cô trên con truyền ở thôn Liễu Hà.

Anh nói muốn làm bạn gái anh, làm người phụ nữ của anh thì nhất định phải yêu anh đến chết đi sống lại. Tô Dao biết mình không đáp ứng được điều kiện này, xem ra sẽ có người khác thỏa mãn.     

Chu Tiểu Nghiên nhìn thời gian: "Ai ya, tôi phải đi rồi, đã đến giờ phỏng vấn xin việc mới rồi, tạm biệt." Nói xong dẫm lên giày cao gót chạy đi như một cơn gió.     

Tô Dao quay trở lại phòng của Trần Ngân Hà: "Mấy ngày nữa tôi lại đến thăm anh."   

Trần Ngân Hà tiễn Tô Dao đến cửa phòng, cau mày: "Mấy ngày nữa, không phải nói mỗi ngày đều đến sao?"
Tô Dao: "Tôi nói vậy khi nào, anh đây là ăn vạ!"     

Trần Ngân Hà đưa điểm tâm đã đóng gói cho Tô Dao: "Buổi tối đói bụng thì ăn."    

Tô Dao đi xuống từ tòa nhà bệnh viện, cô nhìn lên phòng của Trần Ngân Hà, thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn cô, cô vẫy tay với anh và anh đáp lại cô bằng một nụ hôn gió.

Trời đã hoàn toàn tối, đây không phải là trung tâm thành phố, đèn xung quanh cũng không quá nhiều hoặc sáng, khiến toàn bộ tòa nhà trở nên rất cô đơn, gợi cgo người ta nhớ đến ngôi nhà xinh đẹp trên núi Nhược Đàn một cách khó hiểu.

Người đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới cho đến khi cô lên taxi.

*****

Khoảng hơn một tháng sau, Tô Dao còn bận rộn hơn, cô thường ra khỏi văn phòng lúc mười một giờ tối, lúc này mới là thời gian thuộc về cô.

Tô Dao nằm trên giường đơn trong phòng trực ban, nhìn trần nhà, suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của cô.
Cô không biết mình có thích Trần Ngân Hà hay không.

Nếu thích, phải hòa thuận với người ta làm những điều ái muội, chờ đến khi cô yêu anh đến chết đi sống lại mới có tư cách làm bạn gái anh, bọn họ liền có thể ở bên nhau.

Nếu không thích người ta, phải nói rõ với người ta càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn người ta được.

Lần cuối cùng cô đến bệnh viện gặp Trần Ngân Hà là ba ngày trước, sức khỏe của anh đã tốt lên rất nhiều, thời gian tập thể dục cũng tăng lên, cảm giác thèm ăn cũng tăng lên một chút.

Tô Dao đứng dậy xuống giường, thay quần áo rồi lái xe đến bệnh viện của Trần Ngân Hà.

Lúc cô đến bệnh viện đã rạng sáng, hầu hết đèn trong khuôn viên bệnh viện đều đã tắt, chỉ còn một vài khu vực còn sáng.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho các bác sĩ, y tá đi lại và hỗ trợ kịp thời cho những bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, cửa của các phòng bệnh thường không khóa. Tô Dao đến trước cửa phòng của Trần Ngân Hà, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trần Ngân Hà đang nằm trên giường nhắm mắt, mặc bộ đồ ngủ 300 tệ mà cô mua cho.

Tô Dao đứng ở bên giường, đột nhiên không biết phải làm sao.

Cô không thể chạy xa đến chỉ để nhìn anh một cái, quá buồn nôn.

Tô Dao giúp Trần Ngân Hà đắp chăn bông, sau khi chăm sóc cho cấp dưới xong, cô xoay người định rời đi, trong bóng tối, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Nhớ tôi à?"

Tô Dao thu tay lại: "Tôi đi ngang qua, thuận tiện đến thăm anh."

Trần Ngân Hà từ trên giường ngồi dậy nói: "Em nhìn tôi hai phút mười giây."

Tô Dao: "Anh giả vờ ngủ à?"

"Không phải." Trần Ngân Hà bước xuống giường, "Nếu một người sống cứ lao vào mà tôi không tỉnh lại, thì tôi đã chết cả trăm lần rồi."

Trần Ngân Hà bước đến trước mặt Tô Dao, ngồi ở đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô: "Trong khoảng thời gian này em đang bận việc gì?"
Tô Dao nói thật: "Trong Cục có rất nhiều việc, cho nên tôi cũng không thể tới đây thường xuyên."

Trần Ngân Hà ngồi ở mép giường, ra hiệu với Tô Dao: "Lại đây."

Tô Dao xoay người: "Làm gì?"

Trần Ngân Hà: "Em muộn như vậy chạy tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?"

Cổ áo ngủ của anh mở lớn, vừa dậy từ trên giường, quần áo xộc xệch, cổ áo lệch sang một bên lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh, anh không nhận ra, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt như trái đào lười biếng kia.

Tô Dao lại nhớ tới lời của Khương cục, anh không cố ý làm cảnh sát nằm vùng, mà là bị đại tiểu thư kia trên đường cướp đi, lúc đó mới tương kế tựu kế dùng thân phận giả là tình nhân của người ta.

Nhìn khuôn mặt này, Tô Dao thầm nghĩ, đại tiểu thư kia có ánh mắt thật tốt.

Thấy Tô Dao không lên tiếng, Trần Ngân Hà nhướng mày: "Lái xe nửa giờ chỉ để nhìn trộm mỹ nam?"
Tô Dao: "Không phải, tôi đến đây đắp chăn cho anh."

Trần Ngân Hà: "... Đây không phải có ý sao?"

Trần Ngân Hà lên giường, nhường một nửa giường cho Tô Dao, dù cô có muốn lên hay không, để lại một chỗ cho cô trước rồi nói: "Lên đi."

Anh nhìn cô nói: "Em đã ba ngày lẻ tám giờ không ở đây, lại đây tôi nhìn xem."

Khi anh đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ bên ngoài khu phòng bệnh, hẳn là là bác sĩ trực ban đang đi kiểm tra, Trần Ngân Hà nhấc chăn bông lên, kéo cổ tay Tô Dao, đặt cô lên giường, dùng chăn phủ lên, nói nhỏ: "Bệnh viện có quy định, bệnh nhân và người nhà không được phép lêu lổng trong phòng bệnh."

Tô Dao vùng vẫy một chút: "Ai cùng anh lêu lổng?!"

Trần Ngân Hà ấn đầu cô lại vào chăn bông: "Suỵt."

Bác sĩ trực nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh rồi rời đi, Tô Dao nghe thấy tiếng đóng cửa thò đầu ra khỏi chăn: "Anh làm tôi ngạt thở đây này."
Trần Ngân Hà nằm nghiêng nhìn Tô Dao: "Hôm nay đừng đi, đi tới đi lui không đủ mệt sao, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, không cần phải đi làm."

Tô Dao không bao giờ nghĩ sẽ trải qua một đêm trên giường bệnh của Trần Ngân Hà. Khi anh hôn mê vì sốt cao và phải nằm trong phòng vô trùng, cô chỉ nằm trên băng ghế trước cửa canh giữ cho anh.

Chiếc giường anh ngủ có vẻ khác với những chiếc giường khác, thoang thoảng mùi sữa tắm mùi đào xen lẫn mùi hương hormone chỉ thuộc về đàn ông, đèn ngủ màu vàng cam ấm áp chiếu xuống, khiến cho toàn thân người ta đều lười biếng.

Tô Dao từ trên giường ngồi dậy với ý chí mạnh mẽ: "Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha." Nếu bị người ta nhìn thấy cô đang ngủ trên giường, không thể giải thích được.

Trần Ngân Hà xuống giường trước: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha."
Đương nhiên Tô Dao không thể chiếm giường bệnh, vì vậy cô cướp ghế sô pha trước.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao chiếm địa bàn trên sô pha, mỉm cười, không ép cô nữa, anh nhấc chăn lên giường.

Tô Dao nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên ghế sô pha, Trần Ngân Hà vẫn chưa ngủ, anh bước xuống giường và nhẹ nhàng bế Tô Dao lên khỏi ghế sô pha.

Cô khá cao trong số những người phụ nữ, nhưng trông cô vẫn rất nhỏ bé khi nằm trong vòng tay anh, đôi mắt cô nhắm nghiền và tiếng hít thở rất lặng lẽ.

Cô thường nóng nảy và nổi nóng, hiếm khi nào trầm lặng như vậy. Rút kinh nghiệm lần trước bị đá bay vào tường, động tác của Trần Ngân Hà nhẹ nhàng hơn rất nhiều, anh đặt người lên giường, kéo ghế ngồi ở đầu giường, bắt đầu nhìn cô chăm chú, đôi mắt, mũi, môi, cái tai nhỏ, như thế nào cũng không nhìn đủ.
Anh đã không nhìn cô trong nhiều ngày. Mấy ngày trước, anh lẻn ra khỏi bệnh viện bắt xe đến Cục Cảnh sát thành phố, không đi vào, không thấy ai nên đã đường cũ trở về.

Cứ như vậy, chỉ cần ở chỗ cô trong vài phút đã khiến trái tim anh rung rinh.

...

Ngày hôm sau, Tô Dao thấy cô tỉnh dậy trên giường của Trần Ngân Hà, nhìn xuống bản thân vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô yên tâm.

Không phải cô sợ Trần Ngân Hà lợi dụng mình, mà chỉ vì bộ dạng hấp dẫn của anh tối hôm qua, cô sợ mình sẽ làm gì người ta trong lúc ngủ mơ.

Tô Dao đứng dậy rửa mặt, ăn sáng với Trần Ngân Hà rồi vội vàng trở lại Cục.

Tô Dao đã sống như vậy trong khoảng hai tháng tới, ban ngày cô bận việc, nếu không tăng ca thì cô ấy sẽ đến gặp Trần Ngân Hà. Có khi cô mang cháo cho anh từ quán cháo trước Cục Cảnh sát thành phố, cũng có khi cô đến tay không, từ chỗ anh mang đi một ít điểm tâm.
Hai robot y tế hàng đầu, Thất Thượng và Bát Hạ được Trần Ngân Hà đưa đến phòng bệnh này điều chỉnh sang chế độ quản gia, phụ trách làm việc nhà, các việc lặt vặt khác, và tranh giành tình cảm.

Nếu không tăng ca cuối tuần thì càng tốt.

Trong tiết trời thu se se lạnh, Tô Dao đến phòng bệnh của Trần Ngân Hà, hai người ngồi trước cửa sổ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên đầu ngón chân của họ. Anh cắt trái cây cho cô, cô thảo luận vụ án với anh trong khi ăn.

"Vụ án của Lý Thư Bân đã khép lại hoàn toàn, tòa án đã tuyên án rồi."

Trần Ngân Hà: "Nói như thế nào?"

"Tử hình, xem như là một niềm an ủi nhỏ cho bố mẹ của Lương Tiểu Ninh đi," Tô Dao nghĩ về lần trước  cô cõng Trần Ngân Hà xuống núi, anh ngất xỉu trên lưng cô, sốt cao 43 độ, hôn mê nhiều ngày như vậy, hiện tại Lý Thư Bân đã phải nhận hình phạt mà anh ta đáng phải chịu, cũng coi như trả trù cho Trần Ngân Hà, "Còn anh, nếu anh ta không chôn quả bom, thì bây giờ anh còn ở bệnh viện sao?"
Trần Ngân Hà mỉm cười xoa tóc Tô Dao: "Cảm ơn lãnh đạo đã thay tôi báo thù rửa hận."

Tô Dao: "Chắc chắn rồi, anh là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ che chở anh."

Trần Ngân Hà không nói, âm thầm cảm nhận dư vị mà Tô Dao nói, anh là người của cô, cô đang bao bọc và bảo vệ anh.

Gió thu từ cửa sổ thổi vào, mang theo hương thơm ngào ngạt của cây hồng trồng ở vườn dưới lầu, lưu luyến nơi chóp mũi, khiến người ta mê mẩn.

Tô Dao ở cùng Trần Ngân Hà ngây người một lúc thì nhận được một cuộc điện thoại, trưởng đồn công an thôn Liễu Hà gọi đến. Có một vụ tai nạn xảy ra tại nhà của Lý Thư Bân, nhà của anh ta bị đánh bom.

Cầm điện thoại, Tô Dao cau mày: "Nói rõ ràng."

Trưởng đồn công an: "Dân làng báo cảnh sát rằng họ nghe thấy tiếng động lớn vào sáng sớm, thấy nhà của Lý Thư Bân bị cháy quá lớn không thể dập tắt được, chỉ có thể cứu nhà hàng xóm trước, chờ nhà Lý Thư Bân cháy nhỏ xuống rồi mới dập. Người của chúng tôi đến nơi tìm thấy dấu vết của chất nổ tại hiện trường."
Không chỉ vậy, nhà của Lý Thư Bân trong thành phố cũng bị đập phá.

Cảnh sát khu vực nói qua điện thoại với Tô Dao: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy, giống như một vụ nổ bom nguyên tử. Ti vi bị đập nát, trên sàn nhà có dấu vết bị rìu chém sâu chừng ba bốn centimet, tường và trần nhà, không ngoa khi nói rằng một lớp da đã bị bong tróc, lớp xi măng và gạch bên trong lớp da tường lộ ra, thù hận có bao nhiêu lớn chứ."

Sau khi cảnh sát điều tra ra, hung thủ nhanh chóng bị bắt, là hai tên côn đồ đường phố thất học và thất nghiệp làm, thái độ nhận tội tốt và sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật.

Nói về động cơ phạm tội, cả hai cho biết đọc báo trên mạng, họ rất ghét những người như Lý Thư Bân, không đáng thay cho Lương Tiểu Ninh, nên quyết định trừng ác hướng thiện, đốt nhà của Lý Thư Bân.
Tuyên bố này có vẻ hợp lý vì đã có nhiều vụ việc tương tự xảy ra trong quá khứ, một số vụ án kinh hoàng sẽ rất thu hút sự phẫn nộ và trả thù từ công chúng.

Tô Dao không hoàn toàn tin vào điều đó, cô nghi ngờ Chu Vũ Trần có thể đã làm tất cả những điều này.

Cô vốn tưởng Chu Vũ Trần thuê luật sư cho Lý Thư Bân để chống lại Trần Ngân Hà, cho rằng hai anh em không hợp nhau.

Bây giờ nhìn vào, tình cảm của Chu Vũ Trần dành cho Trần Ngân Hà chắc chắn không phải tầm thường.

Hai anh em họ không phải anh em sinh đôi, dù giống nhau nhưng nhìn chung không phải cố ý bắt chước thói quen ăn mặc, cư xử của nhau, thậm chí nhiều chi tiết nhỏ cũng rất giống nhau.

Chu Vũ Trần dường như có một tình yêu gần như bệnh hoạn với Trần Ngân Hà, anh ta thuê luật sư cho Lý Thư Bân không phải để cứu anh ta mà để gϊếŧ anh ta bằng chính tay mình.
Nếu như thật sự là Lý Thư Bân được thả ra, e rằng hắn còn chết thảm hơn, tám phần là bị bom gϊếŧ, máu thịt bay khắp nơi, không còn một mảnh xương.

So với cách chết này, cách xử bắn của cảnh sát ci thể nói là tử tế và nhẹ nhàng.

Đứng dưới nắng, Tô Dao không khỏi rùng mình. Lần này là Lý Thư Bân, nếu một ngày cô trở thành thù địch với Trần Ngân Hà, hay cô làm tổn thương Trần Ngân Hà dù cố ý hay vô ý.

Nếu cô dùng dao làm bị thương Trần Ngân Hà, Chu Vũ Trần chắc chắn sẽ chém cô ra thành nhiều mảnh.

Nếu cô làm tan vỡ trái tim của Trần Ngân Hà, Chu Vũ Trần sẽ moi tim cô ra và để cho bầy sói cắn xé.

Tô Dao cảm thấy Chu Vũ Trần quá nguy hiểm, liền bí mật nhờ người điều tra chi tiết của Chu Vũ Trần.

...

Khúc dạo này đi qua, hai tháng nữa lại trôi qua, khi thời tiết chuyển lạnh vào cuối tháng 11, Trần Ngân Hà cuối cùng đã hoàn thành mọi việc dưỡng thương và bắt đầu chuẩn bị xuất viện.
Tại Văn phòng Đội điều tra hình sự số 3, Ngô Thanh Đào lấy ra một biểu ngữ đặt làm riêng từ một túi giấy, với câu nói chào mừng đơn giản được viết bằng chữ trắng trên nền đỏ: "Đội phó Trần, chúng em nhớ anh, chào mừng trở lại đội!"

Giang Bất Phàm đến giúp đỡ, kéo biểu ngữ đến treo trên cửa văn phòng, cậu ấy hỏi: "Sáng mai đội phó Trần đến hay chiều?"

Ngô Thanh Đào bước lên ghế và giơ biểu ngữ và dán lên tường: "Hình như là buổi sáng, muộn nhất cũng phải 10 giờ."

"Tiểu Vũ, xem nó có thẳng không, có bị nghiêng không?"

Tiểu Vũ vừa chạy ra vừa ngẩng đầu nhìn: "Bên trái xuống một chút… Xuống một chút nữa, được rồi."

Triệu Dương từ bên ngoài trở lại, trong tay cầm một cành đào: "Đây là cành đào, mẹ em bảo em mang đến, nói rằng quơ quơ trên người người bệnh, có thể xua đuổi được tà khí bệnh tật."
Ngô Thanh Đào: "Em dám quơ trên người đội phó Trần, chán sống rồi sao?"

Triệu Dương sợ đến mức vội xua tay: "Em không dám, em đi tìm người dám."

Cả văn phòng người dám quơ roi vào người đội phó Trần cũng không tìm được người thứ hai, chỉ có Tô Dao.

Tô Dao cầm lấy cành đào do Triệu Dương giao cho, cô không tin vào mấy trò mê tín phong kiến ​​này, nhưng nghĩ có thể cho Trần Ngân Hà một roi cũng không tồi, cô vui vẻ cất đi: "Mười giờ ngày mai, xem tôi!"

Ngô Thanh Đào treo biểu ngữ, thổi một chùm bóng bay và treo nó quanh bàn của Trần Ngân Hà, ngân nga một bài hát nhỏ trong khi làm việc, cô ấy cũng rất vui.

Ngay sau khi đội phó Trần nhà cô ấy trở về, tủ lạnh sẽ chứa đầy sôcôla, nước trái cây và kem nhập khẩu, đồ ăn vặt sẽ được phát vào thứ sáu hàng tuần. Máy tạo độ ẩm trên bàn của đội phó Trần đã không được bật trong bốn tháng, cô ấy có thể tận hưởng độ ẩm của dãy núi Los Angeles một lần nữa. Ngoài ra còn có kem dưỡng tay tự làm của đội phó Trần, các cô ấy đã dùng hết từ lâu, vì vậy họ đang đợi đội phó Trần quay lại!
Ngô Thanh Đào không thể không gào lên: "Tôi yêu đội phó Trần, tôi sẽ luôn yêu đội phó Trần!"

Sau khi gào lên, cô ấy cảm thấy có điều gì đó không đúng, giải thích với Tô Dao: "Đó không phải là tình yêu, là tình yêu của các fan nhỏ dành cho thần tượng."

Tô Dao: "Không phải gần đây em rất mê một nam minh tinh nhỏ sao, tên là gì nhỉ, còn muốn kéo chị lọt hố theo."

Ngô Thanh Đào: "Kỳ Bác Nhiên, mặc dù chỉ là minh tinh nhỏ hạng năm hạng sáu, nhưng rất có tiềm năng lớn, vừa đẹp trai kỹ năng diễn xuất cũng tốt, chắc chắn sẽ nổi tiếng."

"Gần đây nhất anh ấy có diễn chính một bộ phim điện ảnh, mọi người đã xem chưa?"

Tiểu Vu thích nhất là xem phim điện ảnh: "Phim gì?"

Ngô Thanh Đào: "《 Đường Khang Dân số 44 》, một bộ phim có chút kinh dị, chồng Kỳ Bác Nhiên của em diễn vai chính."
Tiểu Vu: "Phim đó à, em vốn dĩ muốn xem, nhưng các bài đánh giá trên mạng không phản hồi tốt, nói rằng nó không xứng với giá vé, vì vậy nên em không đi."

Tô Dao lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút.

Cô biết Đường Khang Dân số 44, nó ở thành phố Vân Giang, là bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang nhiều năm, tương truyền rằng vị giám đốc cuối cùng là một bác sĩ đã từng làm thí nghiệm trên người với cơ thể của những bệnh nhân tâm thần. Sau đó bệnh viện tâm thần đó trở thành một ngôi nhà ma ám được nhiều người biết đến.

Đạo diễn đã thực hiện bộ phim dựa trên câu chuyện này.

Bên cạnh tấm áp phích là bảng giới thiệu nam diễn viên, Tô Dao nhìn thoáng qua nam chính Kỳ Bác Nhiên: "Anh chàng này đẹp trai đấy, tạo hình cũng không tệ."

Ngô Thanh Đào bước đến bên cạnh Tô Dao: "Em nhìn xem em nhìn xem, thật sự rất đẹp trai, nhìn còn đẹp hơn ảnh lưu trong điện thoại di động của em."
Tô Dao bình luận: "Chân dài."

Ngô Thanh Đào gật đầu lia lịa: "Muốn ôm."

Tô Dao lại nhìn: "Cơ bắp trên người cũng không ít, trông rất cường tráng. Ai u, bộ râu này cũng rất gợi cảm."

Ngô Thanh Đào lau nước miếng: "He he he, muốn ngủ."

Tô Dao cũng he he he vài tiếng, hai người cười làm cả văn phòng như cái chuồng gà, nếu như để đội trưởng Hoàng nghe thấy, sẽ chuẩn bị đem các cô tận diệt.

Vốn dĩ Trần Ngân Hà ngày mai mới được xuất viện, nhưng Tô Dao đã không đến bệnh viện thăm anh đã bốn ngày. Anh muốn nhìn thấy cô, nghĩ về cô như điên mỗi ngày.

Anh trằn trọc trở mình, cả đêm mất ngủ, cô không đi gặp anh đã bốn ngày, đây là điều tuyệt đối chưa từng có trước đây.

Sau khi hút xong điếu thuốc, anh quyết định rời bệnh viện sớm để xem cô làm gì cả ngày, bước vào cửa văn phòng anh đã nghe thấy tiếng cười của cô.
Tô Dao đang cười thì nghe thấy một giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu: "Chân dài, vạm vỡ, cường tráng, gợi cảm, muốn ngủ."

Vừa ngẩng đầu, cô đối diện với một khuôn mặt như mây đen giăng đầy mưa gió sắp đến lại lạnh như núi băng và đằng đằng sát khí...