Rơi Vào Tay Anh

Chương 15: Ai nói tôi có vị hôn thê



Vu Quân đang đứng ở sảnh khách sạn đợi Hoắc Đình Thâm thì thấy anh bế Vương Đan Hi từ trên xe xuống đi vào . Vu Quân liền chạy tới hỏi :

- Đình Thâm em ấy làm sao vậy, hồi sáng tôi thấy hai người đi vẫn bình thường mà, sao giờ...

- Suỵt ,cô ấy ngủ rồi, cậu có chuyện gì không ?

- Ồ , ngủ rồi sao, cậu làm gì người ta mà người ta lại ngủ mê man như vậy hả ?

Vu Quân đương nhiên nhìn thấy dấu hôn mập mờ trên cổ Vương Đan Hi, anh đoán chắc cái tên Hoắc Đình Thâm này ăn chay lâu quá giờ mới được ăn thịt nên mới làm con người ta ra nông nỗi này .

Hoắc Đình Thâm lườm Vu Quân anh vừa bế Vương Đan Hi lên phòng nghỉ vừa nói :

- Không phải chuyện của cậu. Có chuyện gì lát nữa nói sau .

Anh bế Vương Đan Hi vào phòng rồi gạt chân vào cửa, cửa đóng sầm một tiếng suýt chút nữa thì sập cả vào mũi Vu Quân.

Vu Quân ôm mũi vội lùi lại oán thán : đúng là cái đồ có bồ quên bạn .Vu Quân tức mà không làm gì được ,anh hậm hực bỏ về phòng mình.

Hoắc Đình Thâm đặt Vương Đan Hi xuống giường ,hôn nhẹ lên trán cô ,sau đó anh đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.

Hoắc Đình Thâm sang phòng Vu Quân gõ cửa :

Cốc...cốc ...

Vu Quân đi ra mở cửa mặt vẫn còn đen như than. Thấy người ngoài cửa là Hoắc Đình Thâm thì lạnh lùng châm biếm :

- Không ở lại với người đẹp chơi liên minh sao ? Giờ lại sang phòng tôi, đừng nói cậu thèm khát tôi đấy nhé. Tôi là thẳng nam đó.

- Vu Quân cậu vừa ăn tỏi hả ? Sao lại nói chuyện bốc mùi như vậy ?

Hoắc Đình Thâm bật lại.



Vu Quân hà hơi ra tay ngửi thử.

- Đâu có đâu, bữa trưa nay tôi ăn mỳ mà, làm gì có tỏi gì đâu, tôi cũng đánh răng rồi mà , cậu thấy miệng tôi hôi lắm hả ?

- Đúng là rất hôi.

Hoắc Đình Thâm thủng thẳng đáp.

Vu Quân lúc này mới hiểu ý Hoắc Đình Thâm đang nói mỉa mình liền nghiến răng ken két.

- Hoắc Đình Thâm cậu cũng thâm thật đấy. Đúng là tên làm sao người bù ngao làm vậy.

- Còn cậu, Quân trong quân tử mà nhỏ mọn như đàn bà vậy .

- Cậu ...

- Thế cậu có định mời tôi vào phòng không hay cứ đứng đây nói chuyện giống như thiểu năng vậy .

Hoắc Đình Thâm nói xong cũng không đợi Vu Quân phản ứng anh đẩy Vu Quân sang một bên rồi bước vào phòng.

- Hoắc Đình Thâm , cậu với cô bé đó là thế nào vậy ? Chẳng phải cậu đã có vị hôn thê rồi hay sao ?

- Ai nói tôi có vị hôn thê, đó là do cha tôi chỉ định thôi. Ông ấy thích thì đi mà lấy , tôi lại chưa có đồng ý.

- Tôi nói này Hoắc Đình Thâm sao cậu lại tốt số như vậy, đúng là người ăn không hết , kẻ lần không ra . Chẳng bù cho tôi, chưa có mảnh tình nào vắt vai đây này.

- Vậy mới đúng chuẩn người đàn ông độc thân hoàng kim người yêu không có , chó không nuôi .

- Vậy cậu làm thế nào mà yêu được cô bé đó xinh vậy ? Chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm đi .

- Cô ấy là người yêu cũ của tôi.

Vu Quân tưởng mình nghe nhầm rồi.



- Hả, là tình cũ không rủ cũng tới trong truyền thuyết đó sao ? Không phải là cô bé ngày xưa khiến cậu lao đầu vào công việc sống như một khúc gỗ mấy năm nay đấy chứ .

Năm năm trước Vu Quân và Hoắc Đình Thâm mới quen nhau, hiển nhiên là không hề biết Vương Đan Hi, cậu ấy cũng chỉ là nghe loáng thoáng được mà thôi.

Hoắc Đình Thâm cũng không phủ nhận.

- Là cô ấy ,giờ cô ấy chính là người phụ nữ của tôi.

Vu Quân đã được bật công tắc hít drama.

- Làm thế nào mà cậu lại thu được người ta vào trong túi vậy ?

- Thì dùng kế rút củi đáy nồi, cường thủ đoạt hào thôi. Chính là mạnh mẽ chiếm làm của riêng .

- Chà chà, chả trách cô ấy lại ngất đi như vậy ,chính là bị tên lang sói như cậu giày vò chứ gì . Có khi tôi cũng phải học tập cậu thấy cô nào ưng mắt cũng cường thủ chiếm đoạt nhỉ ?

- Cậu sao ? Tôi sợ cậu lại phải đi bóc lịch ý chứ. Rồi lại mang tội danh là yêu râu xanh ,đến lúc đó cậu đừng nhận tôi là bạn.

Vu Quân tức mà không nói được câu gì.

- Công việc bên phía khai quật mộ cổ thế nào rồi ?

Hoắc Đình Thâm cuối cùng cũng hỏi đến chuyện công việc .

- Bây giờ mới hỏi tới sao ? Tôi đã xử lý xong hết rồi . Cậu thì hay rồi vứt một mớ hỗn độn cho tôi để đi hẹn hò.

- Sắp tới sẽ thưởng thêm cho cậu, cứ ngoan ngoãn sẽ không thiếu phần của cậu đâu.

Hoắc Đình Thâm vỗ vai Vu Quân.

Nghe vậy hai mắt Vu Quân sáng lên không tiếp tục than phiền nữa .