Đám người Hoắc Đình Thâm bắt đầu đi vào bên trong kim tự tháp Unas, pharaoh cuối cùng của Vương triều thứ Năm.
Trên đầu mỗi người đều được trang bị một chiếc đèn pin để thuận tiện cho việc đi lại quan sát. Họ phải đi vào bằng một lối dốc từ phía Bắc, bởi lối đi vào chính đã bị che khuất dưới lớp lát đá. Cảm giác đầu tiên khi bước vào kim tự tháp này là rất tối và lạnh. Trong không khí tràn ngập mùi đất đá của thời gian.
Đoàn người Hoắc Đình Thâm đi đến một phòng chờ, ở đó có một hành lang ngang bị ngăn bởi ba cửa sập .
- Đình Quân ,chúng ta đi đường nào đây ?
Vu Quân lên tiếng hỏi.
Sau ba cánh cửa này đều không biết sẽ dẫn đến đâu , có nguy hiểm gì đang chờ họ ở phía sau hay không ?
Hoắc Đình Thâm chỉ huy :
- Chúng ta chia nhau ra hành động ,chúng ta sẽ chia làm ba đội , Vu Quân cậu dẫn một đội đi vào cánh cửa bên trái, tiến sĩ Thomas dẫn một đội đi vào cánh cửa bên phải , tôi và Vương Đan Hi sẽ đi vào cánh cửa ở giữa. Mọi người phải tự bảo vệ bản thân tùy cơ ứng biến, đã nghe rõ chưa ?
- Rõ, thưa ông chủ.
- Hoắc Đình Thâm chỉ có cậu và Vương Đan Hi một đội thôi sao ? Cậu xác định không cần ai trợ giúp à ?
- Không cần.
Hoắc Đình Thâm cùng Vương Đan Hi tiến vào cánh cửa ở giữa, họ mở cửa ra bên trong không có gì cả, Vương Đan Hi nhìn thấy một tảng đá hình vuông ở trên tường, khác với những tảng đá khác ,có lẽ đấy là cơ quan nào đó. Cô tò mò đi đến đang định sờ tay vào thì nghe Hoắc Đình Thâm quát lên :
- Đứng im.
Vương Đan Hi giật mình không dám có hành động gì khác, cả người cô cứng đờ vẫn đang giơ tay trên không trung.
- Mọi thứ ở đây không có sự cho phép của tôi em không được phép đụng linh tinh, rất có thể đó là một cái bẫy. Khi em động vào cơ quan đó nó sẽ mở ra một chiếc bẫy ,ví dụ như mặt đất dưới chân sẽ nứt ra và chúng ta sẽ bị rơi xuống hầm mà căn hầm đó có thể là hầm giáo gươm hoặc là hầm rắn độc .
Vương Đan Hi trong lòng run rẩy, đáng sợ như vậy sao, cô suýt nữa thì ... Trời ơi, cô không dám nghĩ tiếp.
Vương Đan Hi chạy đến khoác tay Hoắc Đình Thâm thật chặt, thôi cứ theo sát anh ta là tốt nhất.
- Sợ rồi ?
Hoắc Đình Thâm hỏi một câu.
- Tất nhiên là tôi sợ rồi, sao anh không nói sớm ,anh làm tôi giật mình mất cả lớn đấy.
- Em còn lớn được nữa sao ?
-Lớn chứ ,tôi vẫn còn ngây thơ lắm.
- Ngây thơ sao ? Ngực em lớn như vậy , nếu lớn thêm chút nữa chắc phải cỡ cup D ,đến lúc đó tôi sợ tôi lại bị sái quai hàm.
Người đàn ông này sao lại có thể nói như vậy , may mà ở đây chỉ có anh và cô nếu để người ngoài nghe thấy không phải là rất xấu hổ sao ?
- Biến thái sao ? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, không thể phủ nhận là ngực em rất lớn . Tôi rất thích.
- A, anh còn nói nữa.
Vương Đan Hi nhéo Hoắc Đình Thâm một cái.
- A, Được, được ,tôi không trêu em nữa.
Hai người tiếp tục đi, cuối cùng cũng đến một căn phòng trung tâm. Ba cửa sập ngoài kia đích cuối cùng đều thông đến căn phòng này.
Cánh cửa vừa được mở ra ,một mũi tên xé gió lao đến.
- Cẩn thận.
Hoắc Đình Thâm nhanh nhẹn ôm lấy Vương Đan Hi lăn một vòng, mũi tên đâm trúng vào tường. Căn phòng này có bẫy cung tên. Chỉ cần người bên ngoài mở cửa sẽ kích hoạt cung tên ngắm bắn , may mắn là Hoắc Đình Thâm đã nhanh nhẹn cứu thoát Vương Đan Hi ,nếu không mũi tên này sẽ bắn thẳng vào tim cô.
Một lúc sau ,cánh cửa bên phải được mở ra , tiến sĩ Thomas cùng đội của mình đến tập hợp với Hoắc Đình Thâm .
Ông tiến lên báo cáo :
- Ông chủ , căn phòng bên trái có phát hiện được rất nhiều quan tài bằng gỗ sơn vẫn còn nguyên vẹn và nhiều đồ tạo tác như xác ướp rắn, chim, bọ hung và các loài động vật khác.
- Được , tốt lắm ,lát nữa chúng ta sẽ cho người vận chuyển ra ngoài.
Cánh cửa bên trái lại tiếp tục mở ra , Vu Quân đi đến chỗ Hoắc Đình Thâm.
- Mọi người đều tập hợp cả ở đây rồi sao ? Bên kia tôi phát hiện được rất nhiều quan tài và nhiều đồ tạo tác nhưng người của tôi không cẩn thận chạm phải một cơ quan, cậu biết không trên tường liền xuất hiện rất nhiều khe hở, bọ cạp độc từ đó chui ra rất nhiều, may mà chúng tôi có đồ bảo hộ và các vật dụng để tránh thoát.
Vương Đan Hi nhìn Vu Quân rồi cô đột nhiên biến sắc .
- Vu Quân có một con bọ cạp đang bám trên vai anh.
Vu Quân hoảng hồn nhảy cẫng lên khiến con bọ cạp rơi bịch xuống đất.
Vương Đan Hi nhanh nhẹn rút dao ra đâm trúng người con bọ cạp.
Tất cả mọi người đều nhìn cô, ngay cả Vu Quân và Hoắc Đình Thâm cũng không ngoại lệ.
Vương Đan Hi cười gượng rồi giải thích:
- Tôi chỉ là tiện tay theo phản xạ thôi, tôi chỉ nói tôi chưa bao giờ giết kiến thôi chứ con này cũng không phải là con kiến .
Vu Quân giơ ngón cái lên với cô.
- Cảm ơn cô nhé.
Hoắc Đình Thâm xoa đầu cô.
- Phản ứng nhanh đấy, cứ tiếp tục phát huy.
- Tôi cũng chỉ là học theo anh mà thôi ,có câu sao nhỉ : đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.
- Ồ, thế theo em tôi là bụt hay là ma.
- Ôi , anh đương nhiên là bụt rồi.
Hoắc Đình Thâm cũng không trêu chọc cô nữa. Anh tập hợp mọi người cùng tiến vào căn phòng trung tâm.