Hồi ức đưa Vĩnh Tân quay về thời gian khi hắn mười tuổi. Lúc đó, Vĩnh Tân vẫn là một cậu bé nghèo khổ, thường xuyên chịu sự đánh đập của ba mình.
Một ngày mùa đông rét mướt ở Hà Nội, người cha nát rượu trở về nhà, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đờ đẫn tiến đến gần Vĩnh Tân lúc bấy giờ đang chăm chú học bài. Ông ta như phát cuồng đưa tay quét ngang bàn học. Toàn bộ sách vở lẫn dụng cụ học tập theo nhau rơi xuống sàn. Vĩnh Tân biết lại sắp có chuyện, lẳng lặng đứng lên rời đi. Nhưng ông ta bỗng dưng rống thật to khiến cậu giật thót mình ngừng lại:
“Mày đi đâu?”
Vĩnh Tân rất sợ những trận đòn của người cha khát rượu kia, lắp bắp trả lời:
“C… con đi đón chị hai.”
“Nó đã lớn rồi có chân đi thì cũng có chân về. Mày lại trốn đi chơi game chứ gì?”
Vĩnh Tân bị oan ức, lắc đầu nguầy nguậy:
“Con không có!”
“Không có? Tụi bây chỉ biết dối trá là giỏi! Đi lại đây, ngồi vào bàn, học bài cho tao!”
“Không phải ông vừa vứt hết tập vở của tôi xuống sàn sao?” Vĩnh Tân muốn hét lên. Nhưng cậu không có cản đảm, rốt cục chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.
Tập vở được lấy lên xếp ngay ngắn, ông ta lại tiếp tục kiếm chuyện:
“Toán vừa rồi được mấy điểm?”
Vĩnh Tân thành thật trả lời:
“Dạ được tám điểm.”
“Tại sao chỉ có tám điểm?”
Tiếng gầm như hùm báo của ông khiến Vĩnh Tân sợ run người không dám đáp trả. Ông ta lại tiếp tục:
“Vô dụng! Sao tao lại có đứa con vô dụng như mày chứ?”
Nói rồi, ông lao vào đánh tới tấp vào người cậu.
Vĩnh Tân co người hứng chịu trận đòn vô cớ từ ba mình, trong lòng sợ hãi tột cùng nhưng không một tiếng cầu xin. Nếu chị gái cậu không về kịp, thì có lẽ cậu đã bị người cha điên khùng kia đánh nhừ tử rồi.
Sau khi trận giông bão qua đi, ông ta cũng mệt mỏi mà lăn ra ngủ. Vĩnh Hà vì xót em trai mà khóc ngập cả nhà. Vĩnh Tân cố nén đau, an ủi chị gái. Đợi cô ngủ rồi, cậu mới lén mở cửa chuồn ra ngoài, trong lòng muốn bỏ đi thật xa.
Vĩnh Tân đi được một đoạn, chiếc bụng nhỏ bé kêu inh ỏi mới biết là từ chiều giờ chưa ăn gì. Cậu ôm bụng ngồi xuống ven đường, cơn đói khiến cậu không còn sức để đi tiếp. Cuối cùng, cậu bất lực gục đầu vào hai đầu gối, trong khoé mắt không tự chủ chảy ra hai hàng lệ.
Bỗng một giọng nói trong trẻo cất lên làm Vĩnh Tân giật mình nín khóc:
“Sao anh lại khóc?”
Vĩnh Tân quẹt nước mắt trên gương mặt lấm lem của mình, rồi nhìn chăm chú vào cậu bé trước mặt. Giữa đêm tối, một nhóc con nhỏ xíu sao lại lưu lạc ở một góc phố thưa người như vậy. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt tròn xoe long lanh trong vắt nhìn cậu chăm chăm. Trong khoảnh khắc đó, Vĩnh Tân ngỡ nhóc con là một thiên thần giáng thế, nhằm xoa dịu nỗi đau gặm nhắm tâm hồn cậu.
Nhóc lại hỏi:
“Anh đói bụng không?”
Cậu nhìn chiếc bánh trên tay nhóc, nuốt nước miếng, nhưng cậu không phải là ăn mày, không cần sự thương hại, liền lắc đầu.
Thật không may chiếc bụng reo hò inh ỏi đã tố cáo cậu. Nhóc con nghe thấy tiếng sôi trong bụng cậu, liền chìa tay ra:
“Cho anh.”
Vĩnh Tân ngập ngừng một lát, rồi đưa tay đón lấy chiếc bánh. Một ngón tay vô tình chạm vào bàn tay nhỏ bé của nhóc, giống như bị điện giật, mặt cậu nghệch ra như một thằng ngốc.
Khi cậu nhận lấy chiếc bánh, nhóc cũng ngồi xuống bên cạnh, tay ôm hai đầu gối. Vĩnh Tân nhìn nhóc, tò mò hỏi:
“Sao không về nhà?”
Nhóc quay sang cậu:
“Ra là anh biết nói…” Ánh mắ[email protected] rũ xuống để lộ hàng mi dài cong vút: “Em đi lạc.”
Vĩnh Tân nhìn nhóc ngạc nhiên. Lẽ ra trẻ con như nhóc, đi lạc sẽ sợ hãi rồi khóc rống. Nhóc thì ngược lại, vẻ mặt bình thản như mây trời, không gợn chút hoang mang lo sợ. Rồi hắn nhìn chiếc bánh trên tay, bẻ làm đôi, đưa cho nhóc. Nhóc lắc đầu:
“Em không đói.”
Vĩnh Tân lẳng lặng ăn nửa cái bánh, nửa cái còn lại không ăn vội, sợ rằng nhóc đói bụng không có gì để ăn nên gói lại để dành.
Lúc này đây, nhóc mới quay sang hỏi cậu:
“Nhà anh đâu? Sao anh không về?”
Nghe nhắc tới nhà, cõi lòng cậu chợt lạnh, rồi bật ra thành tiếng:
“Không thích về.”
“Tại sao?”
Nhóc hỏi, đôi mắt long lanh to tròn nhìn cậu tò mò, rồi chợt nhìn thấy những vết bầm trên tay và mặt cậu, dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhóc lại hiểu chuyện rất sớm, đoán ra cậu vừa bị đánh đau. Nhóc đưa tay chạm vào mặt cậu, dịu dàng nói:
“Anh đừng khóc.”
Vĩnh Tân giật mình đưa tay sờ mặt, nãy giờ đã chùi hết nước mắt rồi cơ mà. Sao nhóc vẫn nhận ra cơ chứ?
“Không có khóc!” Cậu nhấn giọng.
Nhóc nhìn cậu, bỗng dưng áp đôi bàn tay lên hai má cậu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ba em bảo, đàn ông con trai đổ máu không rơi lệ. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được khóc.”
“Đã bảo không có khóc mà!” Cậu vừa nói vừa gạt tay nhóc ra, nhưng mà sự thật thì những giọt nước mắt một lần nữa lại rơi xuống từ lúc nào.
“Khóc nữa là tóc sẽ bạc trắng đó.” Nhóc lại đưa tay chạm vào những sợi tóc bạc lưa thưa trên mái đầu cậu.
“Do máu xấu, liên quan gì khóc hay không?”
Thấy cậu bắt đầu nổi giận, nhóc liền rụt tay lại, rồi im lặng không nói gì nữa. Trời càng về đêm càng lạnh, cậu thấy nhóc bắt đầu run rẩy. Đôi má hồng hồng giờ đây chuyển màu trắng như tờ giấy, đôi môi cũng bắt đầu tái nhợt.
Cậu rụt rè ngồi nhích lại gần, rồi quàng tay qua vai nhóc, kéo nhóc vào lòng mình, như thể muốn dùng thân hình to lớn của mình, che chắn cho nhóc khỏi những cơn gió lạnh.
Hai cậu bé cứ thế ngồi tựa vai nhau hàng giờ đồng hồ, bất chấp cái lạnh tê tái mùa đông thủ đô.
Nhóc cuối cùng ngủ quên mất, dựa hẳn vào người cậu. Vĩnh Tân nhìn hai má phúng phính mịn như cánh hoa của nhóc, trái tim bỗng nảy lên không biết nguyên do. Cậu đưa một ngón tay, chạm nhẹ vào những sợi lông mi mảnh mai cong vút che đi đôi mắt đen láy, rồi lại di chuyển xuống, chọt chọt vào một bên má trắng như chiếc bánh bao của nhóc, khoé môi vô thức vẽ nên một nụ cười.
Cậu giật mình nhận ra, đã lâu không còn nhớ nụ cười là như thế nào. Thì ra nó lại ấm áp và ngọt ngào như vậy.
Cứ thế ngồi đây suốt đêm không phải ý hay, cậu toan gọi nhóc dậy, dẫn nhóc đi tìm ba mẹ. Nhưng vừa chạm bàn tay vào vai nhóc, đã nghe từ xa có tiếng gọi thất thanh:
“Nam ơi! Con ở đâu?”
Nhóc nghe có người gọi tên mình, liền choàng tỉnh, reo mừng:
“Là mẹ em!”
Nói rồi nhóc đứng lên:
“Em đi đây! Anh mau về nhà đi! Ngồi ngoài đây sẽ cảm lạnh đó!”
Dứt câu, nhóc liền chạy theo hướng mẹ cậu vừa khuất bóng. Rồi như nhớ ra gì đó, nhóc quay lại, gỡ chiếc khăn trên cổ mình xuống, choàng lên người cậu, mỉm cười thật dịu dàng:
“Tặng anh!”
Nói xong liền co giò chạy mất. Cậu vội vàng hỏi:
“Em tên gì?”
Nhóc vừa chạy vừa quay lại nói:
“Em tên Nam, Trần Thành Nam!”
Giọng nói dần mất hút theo bóng lưng của nhóc, để lại cậu cái nhìn ngẩn ngơ và tiếc nuối. Rất nhiều năm sau đó, cậu không còn gặp lại Thành Nam nữa. Nhưng ấn tượng về đêm gió lạnh năm nào vẫn không thể phai nhoà. Nhóc chính là hồi ức đẹp đẽ nhất tuổi thơ của cậu.
Khi gặp Thành Chương, Vĩnh Tân đã vui mừng không tả xiết. Cứ tưởng cậu bé năm nào mãi mãi chỉ là những kỷ niệm thơ ấu, thì nay lại xuất hiện trước mặt hắn vô cùng sống động, nụ cười vẫn sáng chói xinh đẹp như xưa. Tuy đã bao nhiêu năm qua đi, những những đường nét thanh tú trên gương mặt người nọ vẫn không hoà lẫn được với bất cứ ai. Hắn đã từng thấy ba mình bị người người chỉ trích vì ngoại tình với người đồng giới. Thậm chí hắn đã hận ông ấy rất nhiều. Nhưng từ khi gặp lại người đó, hắn đã tự nhủ, yêu người cùng giới tính thì đã sao, tình yêu không có tội, miễn là trao cho nhau sự chân thành.
Hắn bắt đầu quá trình theo đuổi “Thành Nam”. Còn “Thành Nam” đi theo hắn hoá ra chỉ vì tò mò muốn thử cảm giác nắm tay một người đàn ông là thế nào thôi. Nhưng hắn nào biết ý nghĩ trong đầu người nọ, cứ thế điên cuồng si mê, chìm đắm.
Tới khi Vĩnh Tân muốn “tiến xa hơn” thì “Thành Nam” lại như không khí, bốc hơi không một dấu vết.
Hắn đã đau khổ một thời gian dài, không hiểu mình sai chỗ nào, mà lại khiến người đó hoảng sợ và bỏ chạy. Cho đến khi gặp lại Thành Nam thật, hắn vẫn không biết mình nhầm. Vì “Thành Nam” kia đã từng nói:
“Những thứ không quan trọng, tốt nhất đừng nên đặt trong lòng. Vì vậy, mà có những người, hoặc những sự việc, sau một thời gian em liền quên đi mất.”
“Thành Nam này” và “Thành Nam kia” đều dị ứng lông động vật, đều sợ độ cao. Vĩnh Tân ngây thơ tin là thật. Có lẽ hắn chưa đủ gây ấn tượng để anh lưu giữ mình trong tim. Hoặc do tính tình đã thay đổi theo thời gian. Không những thay đổi tính tình, bên cạnh anh còn xuất hiện một đứa con trai y hệt anh lúc nhỏ. Dù thất vọng, dù đau đớn khi nghĩ rằng trong lòng người nọ không hề có mình, hắn vẫn muốn thử làm lại từ đầu. Lần này nhất định hắn sẽ khiến Thành Nam tự động ngã vào vòng tay mình, không bao giờ quên hắn nữa.
Khi nhận được những hình ảnh của Vĩnh Thuỳ gửi cho, hắn đã thất vọng, ghen tuông mù quáng. Hắn đã nghĩ, thì ra Thành Nam cũng không khác gì ba anh, thích đùa giỡn với tình cảm của người khác. Hắn đã ngu ngốc nghe lời xúi giục của Vĩnh Thuỳ gài bẫy anh. Để rồi nhận ra bản thân mình vô cùng sai lầm.
Vĩnh Tân mất cả thanh xuân để đuổi theo một bóng hình ảo ảnh. Đến khi hắn nhận ra thứ quý giá nhất thật ra ở ngay trước mặt thì đã quá muộn màng.