Nhớ dáng vẻ khổ sở khốn cùng của cậu ta, nhớ thời khắc cậu ta điêu tàn trong bùn lầy, nhớ đến cái vẻ mong mỏi đầy ngu xuẩn, nhớ đến lời van nài trước lúc lâm chung.
Cuộc đời của cậu ta chính là một bi kịch rõ ràng kéo dài và xuyên suốt. Nhìn đến thi thể kia, tôi sẽ nhớ về cậu ta, nhìn đến những bi thống kia, tôi cũng sẽ nhớ đến người này.
Nhưng không phải là nhớ đến tháng ngày cậu trở thành đồ chơi cho người khác, mà là nhớ người sinh viên mới đặt chân vào xã hội nọ.
Đàm An nói: “Nhớ tên đó cái gì chứ, nhớ cậu ta hạ thuốc loạn thần cho anh sao?”
Lòng tôi đột ngột nảy lên một cái: “Cậu nói cái gì!”
“Anh biến thành như thế này, rõ ràng chính là chuyện tốt mà cậu ta làm.”
Chuyện xưa không đáng để nhắc đến lần nữa được tái hiện lại trong khoảnh khắc này. Hóa ra, đây mới chính là lý do cho những lời sám hối của cậu ta: “... Là những điếu thuốc đó sao?”
“Biết được việc này, anh còn nhớ cậu ta chứ?”
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: “Người dụ dỗ cậu ta lọt lưới, một tên chủ mưu như cậu, làm sao có tư cách nói những lời này với tôi?”
“Cậu ta đã chết, chính là minh chứng duy nhất.”
“Đừng chứng minh với tôi, tôi không cần!”
“Vì sao lại không cần?” Đàm An bước tới, nắm lấy cổ tay tôi, tiếng nói đột nhiên cất cao lên: “Anh phải cần!”
Thứ mà tôi không cần, không một ai có thể lấy nó áp đặt cho tôi được!
Tôi một phen đẩy tay cậu ta ra, lại bị người này mạnh mẽ ghì chặt lên tấm kính trước mặt. Thanh âm cậu ta tàn khốc vô tình, hệt như bị con thú bị thương, đã lập lời thề quyết phải sâu xé tên thợ săn nọ ra làm hai nửa.
“Nhìn cho kỹ đi, cậu ta đã chết, kẻ sống trong hồi ức của anh là giả, thi thể trước mắt anh mới là thật. Cậu ta hại anh trở thành một kẻ điên, anh lại còn muốn nhớ cậu ta. Lục Trừng Tây, anh thật sự để ý cậu ta đến vậy sao?!”
Không, người tôi để tâm đến không hề là cậu ta!
Người biến tôi trở thành kẻ điên không phải là Mục Ngôn, mà là bản thân tôi, tôi là người đã sáng tạo ra kẻ điên, là tôi đem cốt nhục của bản thân mình chia sẻ với kẻ điên, là tôi khống chế kẻ điên, không phải Mục Ngôn, không phải cậu ta!
Lửa giận cuồn cuộn oanh tạc đại não, vận mệnh chú định, cứ như có cái gì đó đã khống chế được tôi.
Con tim nảy lên kinh hoàng, giống như đã tuột khỏi cái gì, tôi phẫn uất cùng cực mà gào lên: “Buông tôi ra, đồ chó má!”
“Tôi là chó, vậy còn anh là thứ gì?” Cậu ta tiến vào cơ thể tôi tại thời điểm thi thể kia đang nhìn cả hai đầy chăm chú, cứ như đang muốn chứng minh cái gì, lại cứ như, không vì cái gì cả, chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng mà thôi.
“Tôi có thể là con chó của anh, nhưng anh cũng chỉ có thể là con chó cái của tôi. Tôi nghe lời anh, anh cho tôi chơi, như vậy mới là công bằng.”
“Tên chó khốn khiếp! Nhẹ… Nhẹ thôi! Sâu quá...”
“Lục Trừng Tây, tôi có chết cũng sẽ không buông tha cho anh!”
“A! Chơi con mẹ nhà cậu! Tôi bảo cậu làm nhẹ lại!!”
“Còn nhớ cậu ta sao?”
Mẹ nó!
Chó điên!
Khi cậu ta lần nữa phóng thích, rút phân thân ra khỏi cơ thể tôi, tôi lập tức đẩy ngã người này, chủ động cưỡi lên trên người cậu ta. Ngay trước mặt người nọ, tôi dùng tay giữ lấy thứ vẫn cứng rắn như lúc đầu, chậm rãi mà ngồi xuống.
Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà thứ đó tiến vào, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Đôi tay tôi chống ở trước những múi cơ săn chắc trên bụng người nọ, khiến cho toàn bộ đi vào bên trong mình, khẽ cong môi mà cười với cậu ta: “Thế này đã thỏa mãn rồi sao? Không phải cậu nói muốn chơi chết tôi sao? Nếu cậu không làm được, vậy thì đến lượt tôi vậy. Tiểu An, nói rằng cậu muốn.”
Đàm An trầm mặc không nói một lời.
Ngón tay của tôi bò lên trên ngực cậu ta, dừng lại trên đôi môi của người này, vội đẩy cánh môi ra mà đưa hai ngón tay của mình vào, kẹp lấy cái lưỡi bất tuân kia, bất đắc dĩ nói: “Cậu không muốn nói, thì làm sao tôi có thể chơi cậu được?”
“Đúng là kẻ trong ngoài bất nhất, vật này của cậu xem chừng còn thành thật hơn cậu nhiều lắm. Cậu xem, nó đang thèm khát ra sao này, tôi cũng sắp bị nó thiêu chết mất rồi.”
“Tiểu An à, cậu muốn nhìn dáng vẻ Trừng ca —— bị chơi hư sao?”
Tôi rút ngón tay ra, đưa lên môi liếm nhẹ, dư quang thoáng nhìn thấy lửa dục trong đôi đồng tử của người này, không khỏi bật cười mà cúi người hôn lên đôi môi của cậu ta. Môi lưỡi giao triền, thân mật đến mức làm cho cậu ta không thở nổi, tôi tiến đến ân cần mà kiên nhẫn dụ dỗ: “Tiểu An, nói rằng cậu muốn đi, Trừng ca sẽ làm cho cậu xem.”
“Trừng ca...” Đôi mắt xanh sẫm của cậu ta chợt tối đen một mảnh.
“Ngoan, Tiểu An, nói đi, chỉ nói cho mình Trừng ca nghe thôi.”
“Muốn...”
“Muốn cái gì?”
“... Muốn.”
“Điều cậu đang suy nghĩ trong lòng là gì?”
“Muốn... Trừng ca.”
“Ngoan lắm, bé ngoan à.” Tôi dành lời khen cho cậu ta, sau đó thực hiện lời hứa của mình, khẽ động vòng eo, thong thả nhấp nhô trên cơ thể người này.
Cậu ta thất thần mà thừa nhận tôi sau mỗi đợt va chạm, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt tràn đầy mê say, cánh môi hồng nhuận hơi hơi hé, lớp mặt nạ vô bi vô hỉ không thấu sắc tình nhất thời bị tôi đánh vỡ.
“Bé ngoan, gọi Trừng ca.”
Nghe được lời nói của tôi, ánh nhìn mờ nhoè của người này cố gắng mà ngó dò xung quanh, giọng điệu khàn đặc cất lên nghe vô cùng dịu ngoan: “Trừng, Trừng ca...”
“Ngoan.” Tôi hôn lên đôi môi của cậu ta.
“Đây là khen thưởng.”
Phải nghe lời mới có được khen thưởng.
Đàm An à, cho dù là cậu muốn thể xác của tôi, hay là tình yêu của tôi, tôi đều có thể cho cậu. Chỉ cần là thứ mà cậu muốn, tôi luôn có thể đưa nó đến trước mặt cậu.
Thế nên, mau mở rộng vực thẳm nội tâm của cậu cho tôi xem đi, nói với tôi rằng cậu đang mong đợi điều gì, nói ra hết thảy những khát cầu trong lòng cậu, tôi sẽ không keo kiệt với cậu đâu.
Sau đó, hãy đổi chác với tôi, giao ra thứ mà tôi luôn mong mỏi.