Rớt Đài - Cộng Cốt Huyết

Chương 29: Trông Thấy Ánh Mặt Trời



Ngày hôm sau, Kế Lăng mở xiềng xích trên cổ chân tôi ra.

Tôi đã sớm không nhớ nổi bản thân đã bị giam cầm ở nơi này qua bao nhiêu ngày rồi. Kể từ ngày vết thương ở chân hồi phục đến khi có thể đi lại bình thường, mãi đến tận hôm nay gông xiềng trên chân mới có thể được gỡ bỏ.

Kế Lăng đưa cho tôi một cây gậy chống khảm hồng ngọc. Đây chính là cây gậy khi trước mà Côn Du đưa cho tôi, nó đã bị bám bụi được một thời gian, mà nay rốt cuộc đã có thể trông thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.

Tôi cầm trong tay tự mình ước lượng. Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là một cây gậy chống bình thường, không phải là quyền trượng, nếu nó không thể trở thành vũ khí có thể giơ đến trước mặt Côn Du, vậy thì mang theo nó có lợi ích gì.

Tôi vứt nó sang một bên, từ chối sự giúp đỡ của Kế Lăng, tự mình đỡ vách tường bước xuống lầu.

Khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu khắp toàn thân mình, tôi lặng im nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu, để cho bản thân đắm chìm trong ánh mặt trời tươi sáng rực rỡ.

Triền núi, bình nguyên, từng thớ đất mỡ màu, cánh chim bay, muông thú chạy khắp, bốn mùa thay đổi, bãi bể nương dâu, vạn vật trên khắp thế gian đều được ánh mặt trời đối đãi một cách đầy dịu dàng. Mặt trời tượng trưng cho sự ấm áp, tượng trưng cho sự tái sinh, tượng trưng cho sự hiện hữu bất diệt trường tồn. Nhưng đồng thời, nó cũng tượng trưng cho sự hủy diệt.

Ánh mặt trời chiếu khắp vạn vật, nhưng khi màn đêm buông xuống, che lấp cả đường chân trời. Đến lúc đó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

—— Thế đành phải nương thân trong màn đêm mà thôi.

Một "tôi" khác cười điên dại mà nói ra đáp án.

Đây là thứ mà cậu muốn sao?

Đây là thứ mà tôi muốn sao?

Tôi mở mắt ra, dưới ánh mặt trời sáng tỏ, lẳng lặng mà cười.

—— Đó không phải là đáp án của tôi, tôi không cần.

Tôi không cần bất kỳ kẻ nào lựa chọn thay cho tôi, cho dù là một bản thân khác cũng nhất quyết không được.

Tôi sáng tạo ra nó, vốn tôi nên là kẻ khống chế nó, mà không phải là nó khống chế tôi, đó không phải là đáp án mà tôi muốn, đó không phải là lựa chọn của tôi, đó không phải là quyết định của chính tôi, tôi không cần!

—— Cậu đang mong mỏi điều gì?

Một tiếng nói khác trong đầu tôi vang lên một câu hỏi.

Tôi đang mong mỏi điều gì?

Một món hàng giả, cũng xứng để biết được thứ tôi muốn?

Nó nghĩ nó có thể thay thế được tôi, kẻ chết trước chỉ có thể là chính nó.

Thứ mà tôi muốn, nếu không chiếm được, vậy tôi huỷ hoại nó, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có thể cướp đi được.

Tôi không ngu ngốc như Mục Ngôn và Hứa Thanh Hà, tô điểm bản thân bằng những giọt nước mắt chát chúa và thứ tình yêu đơn thuần ngu xuẩn đó để làm cái gì? Nếu chỉ dựa vào van nài hay trao đi hết thảy, thì sẽ không thể chiếm được bất kỳ thứ gì, mà kết cục chỉ còn sót lại hai bàn tay trắng. 

Muốn có đủ thứ mà mình cần, nhất định phải đoạt lấy, phải đòi cho bằng được, phải không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nắm giữ được trong tay mới chân chính là thuộc quyền sở hữu của mình. Từ đó về sau, chỉ có tôi tự mình buông tay, chứ nhất định thứ đó sẽ không rời khỏi lòng bàn tay tôi dù chỉ một khắc.

Tôi không quan tâm liệu thứ đó có tình nguyện hay không, chỉ có tôi muốn hay không mà thôi.

Tôi dành một buổi chiều của mình ở tại vườn hoa, Kế Lăng bày ra một bàn cờ, thời gian tiêu phá trên bàn cờ đen trắng là một đi không trở lại.

Tôi hỏi cậu ta: “Ai đã dạy cậu chơi cờ?”

Cậu ta chỉ cười khẽ, nói phải thắng được cậu, thì cậu ta mới nói cho tôi biết.

Vào buổi chiều hôm đó, tôi thất bại trên bàn cờ nọ.

Cậu ta không phải là bác sĩ Diệp, không cần phải từng bước phá vỡ những lớp phòng vệ trong lòng tôi, cậu ta chỉ cần thắng, chỉ cần qua mỗi lượt mà thắng được tôi một cách dễ dàng, người này sẽ ngẫu nhiên mà mách nước cho tôi.

Tôi yêu cầu cậu ta giúp đỡ tôi.

Bởi vì tôi muốn dành chiến thắng.

Mà cậu ta biết, tôi không thích thua cuộc.

Không gì hơn.

Hai tuần sau, khi Kế Lăng lần nữa quay trở lại, chúng tôi chính thức đánh ngang tay với nhau. Nhưng ở cuối mỗi ván chơi, dù có cố gắng như thế nào tôi cũng không thắng được cậu ta.

Tôi dùng cây gậy chống kia mà quét sạch bàn cờ của cậu ta, quân cờ trắng đen rơi vãi khắp nơi, có cái còn mất tăm tại nơi sâu thẳm của vườn hoa.

Kế Lăng vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, không hề bị động tác bất thình lình của tôi tác động đến, chỉ kiên nhẫn mà trấn an: “Trừng ca, anh đừng gấp. Những ngày qua anh đã tiến bộ rất nhiều, anh không hề thua, chỉ là không thắng mà thôi. Nếu anh thật sự muốn thắng đến như vậy, thế thì tôi thua cho anh vui nhé, được không? Trừng ca.”

Đây mà là thắng sao? Rõ ràng là bố thí!

“Tôi không cần!” Tôi cắn răng mà nói.

“Trạng thái hôm nay của Trừng ca không tốt lắm, là đêm qua tôi làm đau anh sao? Xin lỗi, là do tôi sai, đừng tức giận mà, ngồi xuống đi, nhé?”

“Câm miệng!” Tôi giương gậy chống về phía cậu ta, lại bị người này dùng một bàn tay dễ dàng ngăn lại được.

Trên mặt cậu ta vẫn là nụ cười khó nén, không có chút nào vẻ giận hờn cũng không vui: “Xin lỗi vì không thể thực hiện được lời hứa. Bây giờ tôi đưa Trừng ca ra ngoài giải sầu nhé, xem như là lời xin lỗi tôi dành cho anh. Trừng ca không nói lời nào, tôi sẽ xem như Trừng ca đồng ý rồi nhé.”

Kế Lăng dắt tay tôi ra khỏi trang viên nhà họ Côn. Khi ngồi vào trong xe, xuyên qua cửa kính xe trong suốt, tôi chăm chú nhìn vào cổng lớn Côn gia, nó trước nay chưa bao giờ thay đổi.

Nhiều năm trước là như thế nào, lúc này vẫn chẳng khác là bao.

“Đi đâu?” Tôi hỏi dò.

“Trừng ca muốn đi đâu?” Cậu ta lại ném vấn đề về phía tôi.

Tôi không có lời nào để nói, không biết liệu đây có phải là một phép thử hay ý đồ gì khác hay không.

Đi đâu? Chà, đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi cái nơi quỷ quái này là được.

Nhưng tôi nói: “Không biết còn có mưu đồ gì nữa đây? Không bằng là đợi bên trong tiếp tục chơi cờ!”

Cậu ta chỉ mỉm cười đầy dung túng: “Chỉ là tôi đã hứa với Trừng ca rồi mà, nếu tôi không làm sao có thể khiến Trừng ca nguôi giận được chứ? Tức giận không tốt cho cơ thể của anh đâu. Yên tâm, tôi nói được nhất định sẽ làm được.”

Tôi bịt chặt hai tai lại, không muốn xem, càng không muốn nghe, không hề muốn tin lời ma quỷ của cậu ta.