Tôi dời mắt ra khỏi quyển sách, khe khẽ liếc nhìn hắn một cái: “Vừa lòng cái gì?”
Côn Du cởi áo ngoài ra, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tôi: “Anh nói xem?”
Hắn mang đến cho tôi một cảm giác lạnh thấu xương và xa cách nghìn trùng, trùng hợp là bên ngoài kia, tuyết đã rơi.
Tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, một trận tuyết lớn ngợp trời, ngó xem chỉ trông thấy được gió mạnh gào thét, tôi nói: “Tôi không biết.”
“Anh đã nói gì với ông ấy?”
“Nếu muốn biết, cậu có thể xuống địa ngục để hỏi thử.”
“A Trừng, chớ chọc tôi tức giận.” Hắn nắm lấy cổ tay của tôi, động vào vòng Phật châu bên trên, đôi bàn tay hắn lạnh lẽo như băng.
Tôi vội rút tay ra: “Lạnh.”
Hắn không nghe tôi nói mà tiếp tục giữ lấy tay tôi trong lòng bàn tay: “Chỉ là lạnh, chứ không phải là đã chết.”
Tôi rũ mắt, tầm nhìn lại trở về với những con chữ trong cuốn sách, cũng không tìm cách để thoát ra nữa: “Ông ta đã chết, tôi biết chứ, không cần cậu nhắc nhở.”
“Kế Lăng vì anh mà đã chịu phạt.”
“Chà, cậu ta tự nguyện.”
“Cậu ta xứng đáng.”
“Đúng vậy, đó chính là điều mà tôi muốn nói, Côn gia có thể hiểu tường tận những ý định của tôi. Vậy ngài có muốn thử đoán xem, liệu rằng bây giờ tôi đang nghĩ đến điều gì không??”
“Đừng kích tôi, A Trừng.” Côn Du rút quyển sách ra khỏi tay tôi.
“Liệu cậu có muốn tiết lộ cho tôi, rằng phải làm như thế nào mới có thể khiến cho cậu sập bẫy? Hay là nói, cậu nói nhiều lời vô nghĩa đáng chết như thế, còn cướp lấy sách của tôi, tất cả chỉ vì cậu cảm thấy nhàm chán, hoặc là nhàn rỗi đến đau trứng đi?”
Hắn không nói một lời, chỉ đứng dậy đưa tôi đến phòng khách, đẩy tôi ra bên ngoài cơn bão tuyết lớn, đứng trên bậc thang cao xa quyền uy mà nói: “Quỳ đến khi tuyết ngừng, tôi sẽ nói cho anh.”
Cơ thể đơn bạc và hai chân trần trụi ngã ngồi trên nền tuyết lạnh, ý lạnh thấu xương, tôi chậm chạp bò dậy mà nhìn thẳng vào hắn: “Nếu tôi bất hạnh bị đông chết thì sao?”
“Đừng để bị đông chết. Quỳ xuống.”
Tôi cười mà quỳ xuống, ngẩng đầu nói với hắn: “Chờ đến tuyết ngừng, nhớ phải nói cho tôi biết. Nếu dám nuốt lời, tôi sẽ giết chết cậu.”
Trong mắt hắn nổi lên trời dông gió lốc, tựa như muốn hủy diệt hoàn toàn tôi lẫn cơn bão tuyết này. Nhưng cuối cùng, tất thảy đã biến mất, không hề có bất kỳ động tĩnh nào khác, hắn cứ vậy xoay người mà rời đi.
Gió lạnh gào thét, sương tuyết đan xen, tôi biết chân mình nhất định sẽ lại đau nhói đến phát điên đi được, nhưng tôi không muốn xin tha.
Tôi muốn biết.
Trận tuyết lịch sử kéo dài ròng rã một ngày trời. Tôi cứ nghĩ bản thân có thể kiên trì được đến ba ngày ba đêm, lại không nghĩ rằng chỉ vừa đến chập tối của hôm đầu tiên, tôi đã bị tê cóng đến mức ngất xỉu.
Nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi, tôi không nên hôn mê như thế này.
Tại sao lại mơ thấy tràng mưa nọ?
Màn trời đen nhánh, cứ như vĩnh viễn không thể nào chạm đến điểm cuối.
Tôi lao ra trận mưa to, muốn rời khỏi nơi này, cơ thể lại không nghe theo sự khống chế của bản thân mà chạy ra cửa lớn Côn gia, ôm chặt cơ thể nhỏ bé kia mà kéo vào lồng ngực, chắn cho người nọ một cơn dông cuộc đời.
Thiếu niên Côn Du chậm rãi mở mắt, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu, thoạt nhìn cứ như cặp mắt kia có thể ngắm nghiền lại mà chết đi bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi đợi đã lâu, cũng không thấy người này khép hai mắt lại.
Tôi vươn tay muốn vuốt xuống những vướng bận trong mắt thiếu niên nọ, bàn tay lại chạm phải gương mặt non nớt kia. Tôi khẽ khàng lau đi những giọt nước mưa trên mặt cậu ta, nhưng càng lau, nước mưa mỗi lúc một nhiều, ngoài những giọt mưa nặng hạt, còn có vô vàn lọn tóc của tôi loà xoà rũ xuống.
Chỉ cần mưa vẫn không dứt, gương mặt nọ dù có lau kỹ càng đến thế nào, cũng sẽ không sạch sẽ hoàn toàn được.
Cửa lớn Côn gia đứng lặng trong trận mưa dai dẳng, vẫn là cái vẻ kín kẽ, thin thít như cái ngày tôi lần đầu đặt chân đến.
Con tim tôi hoen ố, rỉ sét, còn nó vẫn mãi bạc đầu như tựa thuở nào.
Tôi vội lao vào cánh cổng lớn nọ, lặng lẽ nghĩ về lí do mình lao ra trận mưa to khi nãy.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Côn Trì không hề đuổi cậu ta đi.
Nếu đứa trẻ này có thể khiến cho Côn Trì mềm lòng, vậy thì sự bảo hộ của tôi không phải là vô nghĩa.
Nếu Côn Trì thật sự có một ý chí thật sự sắt đá như ông ta vẫn luôn thể hiện, vậy tôi sẽ lấy nỗi thất vọng ông ta giành cho tôi ra để cược một phen. Ngược lại, ông ta phải nhận lấy nỗi đau mất đi một đứa con trai khác, xem như là cái giá cho màn cược lần này.
Dù có cái nào, tôi cũng sẽ không lỗ.
Dù có là cái nào, tôi cũng sẽ không thua.
Nhưng sau nhiều năm qua đi, lúc này đây, tôi lại cảm thấy vô cùng hối hận. Hối hận vì con người tự đại cuồng vọng của mình khi trước.
Tôi không nên trêu chọc một tên ma quỷ.
Ma quỷ nhỏ yếu gối đầu lên khuỷu tay tôi, hơi thở mỏng manh mà hỏi dò: “Anh là ai?”
Tôi nhấp máy môi, nghe rõ bên tai là câu trả lời của bản thân:
“Từ nay về sau, anh chính là anh trai của em.”
Anh trai...
Trừng ca...
A Trừng...
Từng tiếng gọi đó, hệt như một thứ bùa chú ma mãnh, lại hệt như một thứ trái cấm không ngừng được sự sinh trưởng của bản thể. Ngay từ lúc bắt đầu, luôn là báo ứng, là gieo nhân nào gặt quả đó, tôi trốn không thoát, buộc phải chuốc lấy cái khổ về mình, gánh trọn hậu quả xấu.
Nếu muốn tìm cách thoát thân, chỉ có thể cắt đứt hết thảy, cắt đứt mối liên kết chồng chéo giữa chính mình và cả hắn.
Tôi không cách nào giết được hắn.
Nếu mũi dao không thể hướng về phía trước, vậy chỉ có thể nhằm vào bản thân mà thôi.
Tôi bế Côn Du thiếu niên lên, đứng dậy bước chân vào cổng lớn Côn gia, khi này cặp mắt người nọ mới chịu khép lại.
Vực sâu vô vọng, ba ngày bảo hộ, tôi lại đợi đến cái ngày cậu ta mở to đôi mắt đó.
Chờ cậu ta gọi tôi một tiếng "anh".
Chờ cậu ta châm ngòi cho trận lửa lớn kia.
Tôi nghĩ rằng đó không phải là ghen ghét.
Mà là mơ tưởng đến.
Nhưng khi đó tôi phân không rõ.
Mà lúc này tôi cũng chẳng cần.
Dù là thế nào đi nữa, cũng không quan trọng.
Tôi chỉ không muốn bản thân mình phải cảm thấy hối hận.