“Không, tôi chấp nhận trả lời thắc mắc của anh.” Người đàn ông cử động thân mình mà đáp.
“Thật đáng tiếc, tôi không còn muốn biết nữa.” Tôi từ chối thẳng.
“Anh phải biết.” Hắn cường điệu.
Tôi vẫn một mực chối từ: “Tôi không muốn nghe dù chỉ là một chút.”
Tôi đã có được con tim kia, tôi đã đạt được mục đích của mình, vậy nên bất kể là niềm nhớ nhung của hắn vào thuở thiếu thời hay là lúc trưởng thành cũng không liên quan chút nào với tôi.
Tôi không muốn nghe, hắn nhất thiết phải hiểu rõ điều đó.
“Anh đã quỳ một ngày.” Hắn nói.
“Tôi có một giấc mơ, giấc mơ về cậu, quỳ một đêm trong tràng mưa to năm nào. Ngẫm lại xem, vì sao cậu phải quỳ ở nơi đó, và vì sao tôi phải quỳ nơi đây, chúng ta thật sự không hề giống nhau.”
“Chỗ nào không giống chứ?”
“Về mục đích, lẫn ý nghĩa. Khi đó cậu vẫn chưa tìm ra mà, tôi thì đã tìm được rồi.”
“Là tính kế.”
“Ý nghĩa cũng được, tính kế cũng thế, tóm lại là tôi đã tìm được rồi, tôi không muốn nghe đáp án của cậu, cũng không hề muốn biết.”
“Làm sao anh biết rằng tôi không tìm được?”
Hắn hỏi dò, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng và không chút để tâm, khiến lửa giận trong lòng tôi càng thêm bộc phát: “Cậu tìm được hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?! Để tôi nói thẳng với cậu, rằng tôi không quan tâm! Tôi không muốn! Tôi mặc kệ, cậu có tìm được hay không là việc của riêng cậu! Như cậu đã nói đấy thôi, cậu xứng đáng, muốn trách chỉ có thể trách chính bản thân cậu mà thôi!”
“Côn Du, đừng đem cái cớ cậu dùng để che giấu nỗi bất kham trong lòng áp đặt lên tôi! Việc tôi hối hận nhất cả đời này, chính là không để cậu chết dưới trận mưa to ngày đó!”
“Anh muốn giết tôi sao?” Ánh mắt hắn bình tĩnh, không một chút dao động, chỉ như đang tự thuật lại.
Cảm giác không sợ hãi bất cứ điều gì mà nói lên tiếng lòng của mình khiến tôi vui mừng khôn xiết. Giờ khắc này, tôi không cần phải e ngại bất kỳ điều gì nữa, chỉ muốn đem hết thảy buồn bực suốt mười mấy năm trời phát tiết bằng hết.
“Đúng vậy! Tôi muốn giết chết cậu! Tôi đã muốn giết cậu từ lâu lắm rồi, từ lúc tôi bế cậu vào cổng lớn Côn gia, từ lúc mà Côn Trì thừa nhận thân phận của của cậu, từ lúc cậu xem tôi như tảng đá kê chân, từ lúc cậu và tôi cùng giương súng lên để giết chết ông ta, tôi không lúc nào là không nghĩ đến việc kết thúc cậu!”
“Hiện giờ cậu hài lòng rồi chứ? Trút hết gánh nặng trong lòng rồi chứ? Là bản thân tôi muốn giết chết cậu, tôi muốn trả thù cậu là một việc chắc chắn, không thể bàn cãi thêm. Vậy lúc này cậu muốn bày ra dáng vẻ của người bị hại cho ai xem chứ! Có phải những tháng ngày vui thích đó đã khiến cậu quên đi hết thảy? Nên nhớ, giữa tôi và cậu chỉ có thể là giết chóc không ngừng.”
Màu mắt hắn đỏ rực như ngọn đuốc, vẫn là những lời lãnh đạm đó, vẫn là khả năng hủy hoại tâm trí con người ta ghê gớm đó: “Nhưng anh lại không hận tôi.”
Tôi vì giận quá mà thấy nực cười: “Làm cho tôi hận cậu, cậu nghĩ mình xứng sao?”
Tôi căm thù tất cả mọi người, Côn Du hắn sao có thể là ngoại lệ? Đương nhiên là tôi vô cùng căm hận hắn rồi, tôi...
Trong nháy mắt, tôi phát hiện rằng chính mình không tìm được lý do để căm ghét người này.
Tôi không có lý do nào để hận hắn cả.
Là tôi bế hắn vào Côn gia, là tôi, ngay từ đầu đã tính toán lợi dụng hắn, là tôi khiến cho Côn Trì chết trong tay hắn, là tôi nổi lên sát tâm muốn giết chết hắn. Nếu hắn muốn trả thù tôi cũng chỉ là lẽ thường mà thôi, cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông.
Tôi căm hận tất cả mọi người, tôi không muốn thua thiệt bất luận kẻ nào, nhưng tôi lại không tìm thấy lý do để có thể hận hắn.
Lửa giận nghi ngút tròn lòng tôi, vào khoảnh khắc này, lập tức tan thành mây khói.
Hắn rời khỏi phòng, với phong thái của một kẻ chiến thắng.
Tôi tức giận mà gỡ chuỗi Phật châu trên cổ tay xuống, hung hăng vứt mạnh trên nền đất.
Kể từ cái hôm tôi quỳ trên nền tuyết một ngày ròng rã, vết thương ở chân tôi thi thoảng lại nhói lên một chút, có khi lại đau đớn vô cùng, khó có thể đi đứng bình thường như trước, cuối cùng thì cây gậy chống kia cũng đã có đất dụng võ.
Kế Lăng và Đàm An đã không còn xuất hiện nữa, từ đó Côn Du trở thành khách quen trên giường tôi.
Bản năng sớm đã thâm nhập vào cốt tủy không cách nào có thể thay đổi, tôi trước sau luôn sợ hãi việc làm tình với hắn.
Tôi không thể thuận theo như trước, mà luôn cố sử dụng cây gậy bên mình. Hay kể cả là chỉ có hai bàn tay trắng, tôi cũng muốn chống cự đến cùng.
Nhưng lúc nào hắn cũng áp chế tôi đến gắt gao. Hắn dùng bạo lực, dùng đớn đau, dùng những mệnh lệnh không cách nào cự tuyệt, ở trên giường, ở trong phòng tắm, ở bất kỳ địa phương nào mà tôi không thể tránh né hắn. Hắn khống chế nỗi sợ của tôi, làm nỗi sợ hãi của tôi càng thêm mãnh liệt, "làm" tôi đến mức tôi kinh hãi tột cùng.
Hắn đem lại cho tôi nỗi sợ hãi khôn cùng, lại chưa một lần muốn thu hồi trở về.
Trừ những ngày tình tự xâu xé, đa số thời gian còn lại cũng gọi là an ổn.
Côn Du vẫn đối xử với tôi như trước, tôi cũng cam chịu sự tồn tại của hắn. Đôi lúc, chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, nhưng hầu hết thời gian còn lại chỉ trầm mặc không nói gì. Dần dần từng chút một, tôi để con tim mình chìm đắm trong guồng quay bình lặng và yên ắng này, cũng chẳng để tâm rằng bản thân đã bỏ lỡ bao nhiêu tháng ngày tự do tự tại.
Tôi dường như đã hoàn toàn chấp nhận một cuộc sống như vậy, dường như con tim được tái sinh từ trong lớp tàn tro của tôi cũng không hề tồn tại.
Mãi đến một ngày, tôi tỉnh táo nhận ra rằng, bản thân tôi chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ điều gì thuộc về khoảng thời gian lâu dài đằng đẵng này cả.
Tôi không cam lòng phải vĩnh viễn mai táng ở nơi này.
Tôi đào lấy con tim gần như đã bị ma sát đến nhẵn nhụi của mình, phủi đi lớp bụi dày bên trên, đưa nó đặt lại vào lồng ngực.
Một khắc đó, tôi thấy được gương mặt lạnh nhạt một cách dị thường của Côn Du, cũng đồng thời nhận ra rằng, hóa ra, hắn cũng giống với chính mình.
Trò chơi của chúng tôi đã đến hồi kết thúc.
Dã thú bị giam cầm phá lồng mà ra.
____
Cá Viên: Chap sau có biến căng nè, mọi người đoán xem là ai làm ☺️🫶