Rùa Con, Định Chạy?

Chương 29: Nguy hiểm



Lão dò dẫm dìu cô vào phòng ngủ, rồi cẩn thẩn đặt cô nằm xuống giường. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang mê man, ông ta lớn tiếng cười to:

- Ha ha ha ha ha ha hôm nay tao sẽ từ từ thưởng thức mày.

Nói xong, lão ta bắt đầu kiếm dây trói tay trói chân cô vào bốn góc giường thật chặt. Rồi tay ông ta lại móc từ trong túi áo ra, một ống kim tiêm có nước màu vàng ngả, cẩn thận tìm mạch máu cô tiêm vào. Hoàn thành tất cả các bước, lão nhãn nhã ngồi cạnh giường chờ đợi.

Chỉ sau vài phút, thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể cô, từng cơn nóng rực bắt đầu lan toả khắp thân thể cô. Gương mặt vốn đang trắng hồng cũng vì thế mà dần dần trở nên đỏ ửng.

Dược liệu mạnh mẽ khiến cả người cô nóng như lửa đốt, trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò xung quanh cắn loạn. Mộ An khó chịu cau mày, rỉ rón rên rỉ:

- Ưmmm

Âm thanh mềm mại mang theo cảm giác không thoải mái vang lên giữa căn phòng yên tĩnh. Dương Hoàn kìm lòng không nổi mà đưa bàn tay mập ú ra mơn trớn gương mặt cô.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Mộ An cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt như bị vật nặng đè ép. Cô dùng sức nhấc hàng mi nặng trịu lên, thì liền nhìn thấy ánh mắt đói khát của Dương Hoàn đang nhìn mình chằm chằm.

Vì quá sợ hãi, cô theo bản năng muốn chạy trốn thì phát hiện ra tay chân của bản thân đều đã bị trói chặt. Cô kịch liệt cựa quậy muốn thoát ra nhưng không sao thoát nổi.

- Thả tôi ra, thả tôi ra.

Bàn tay mập ú của ông ta khẽ vỗ vỗ lên mặt cô, cười đê tiện nói:

- An An đừng phí sức nữa, con không thoát nổi đâu.

Mặc kệ lời ông ta nói, Mộ An vẫn ra sức giãy giụa muốn thoát ra. Ngồi bên cạnh, lão ta lại tiếp tục nói nữa:

- Dượng đã tiêm vào người con một loại thuốc kích thích có tên Ái Dục. Loại thuốc này có thể biến một người từ trinh nữ thành *** nữ. Chỉ cần đợi mấy phút nữa thôi, con sẽ phải khóc lóc xin dượng làm con ha ha ha ha ha ha..

Lúc này, Mộ An mới để ý sự bứt rứt khó chịu trong cơ thể, đặc biệt những nơi nhạy cảm trên người cứ râm ran nổi lên những ham muốn xa lạ. Cô tự cắn mạnh vào lưỡi mình để giữ sự tỉnh táo, run rẩy đe doạ ông ta:

- Ông làm thế là phạm pháp, tôi sẽ kiện ông đi tù.

Nghe xong, ông ta không tỏ ra chút sợ hãi nào mà còn cười lớn tiếng:

- Mày nghĩ tao sẽ để bản thân bị mày kiện đi tù sao? Tao đâu có ngu. Tao sẽ đợi mày hoàn toàn bị thuốc khống chế rồi mới bật điện thoại ra quay lại. Nếu mày kiện tao, tao sẽ đưa cho đám cảnh sát đoạn clip đó. Để xem là họ phán tao hiếp mày hay là phán chúng ta đôi bên tình nguyện vui vẻ ha ha ha ha..

Lời ông ta nói khiến sắc mặt cô tái mét. Cô thật không ngờ lão ta lại gian xảo như vậy. Phút chốc, trong đầu Mộ An chỉ còn nghĩ ra một cách để bảo toàn trong sạch. Cô nhắm mắt chuẩn bị cắn đứt lưỡi tự sát, thì cằm cô lại bị tay lão bóp mạnh. Tiếp đó là tiếng nói ồm ồm hung tợn của lão vang lên:

- Hừ, mày muốn tự sát để tao chịu tội à, không dễ đâu.

Tay lão vớ tạm cái giẻ gần đó nhét vào miệng cô, đắc chí nói:

- Nào giờ mày cắn đi, cắn cho tao xem nào ha ha ha..

Cái miệng nhỏ nhắn bị chiếc giẻ chặn làm Mộ An không thể nói lên lời. Cô cố gắng liều mạng giãy giụa với hy vọng có thể thoát ra khỏi mấy sợi dây kia. Nhưng dần dần cơ thể cô bị thuốc chi phối sức lực từ từ cạn kiệt, thần trí cũng bắt đầu trở lên mơ hồ.

Biết thời cơ đã đến, ông ta lấy điện thoại bật chế độ video lên, rồi đặt ở phía đối điện giường. Xác định góc quay ổn thoả, lão liền tiến về phía giường định hưởng thụ mỹ nhân.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị đạp tung ra, thân thể cao lớn đằng đằng sát khí bước vào. Đập vào mắt anh là thân thể manh mai bị trói thành hình chữ đại trên giường. Gương mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt đang mơ màng. Miệng cô thì bị nhét khăn. Đặc biệt, những vết bầm tím trên cổ tay cổ chân của cô vô cùng đáng sợ, khiến trái tim Tần Cảnh Chi như bị ai đó siết lại vô cùng đau đớn.1

Dương Hoàn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, thì đã bị anh giơ chân đá một cú rất mạnh vào bụng khiến lão ngã lăn ra đất. Ông ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, Tần Cảnh Chi đã lao đến đấm lão ta tới tấp. Từng cú đấm như trời giáng xuống mặt ông ta. Chẳng mấy chốc, gương mặt mập ú đã bê bết máu, cảnh tượng nhìn vô cùng đáng sợ.

Bác Trần cùng mấy người cảnh vệ vừa lúc lên đến nơi thì gặp thấy cảnh này, họ liền vội vàng lao đến kéo anh ra. Bác Trần giữ tay anh, lo lắng nói:

- Tiểu Chi, cháu đừng đánh ông ta nữa, sẽ xảy ra án mạng mất.

Tay anh hất mạnh bác Trần ra, lạnh lùng quát:

- Cút.

Nhìn anh sắp xuống tay tiếp, bác Trần như nghĩ đến gì đó, ánh mắt ông ấy bỗng loé lên, giọng vội vàng nói:

- Tiểu Chi đừng đánh nữa, Mộ An đang bị trói, cháu..

Chưa để bác Trần nói hết, Tần Cảnh Chi như sực tỉnh, anh gấp gáp đứng lên đi lại giường, nhẹ nhàng giúp cô cởi trói rồi cẩn thận ôm cô về nhà mình.

Thấy anh rời, bác Trần liền thở phào nhẹ nhõm ra lệnh:

- Nhanh, lập tức đem ông ta đi bệnh viện.

Mấy người cảnh vệ vội khiêng ông ta rời đi. Họ sợ, tí người đàn ông kia mà quay lại đánh tiếp thì họ cản không nổi.