Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 33: Lại càng hưng phấn



Trời xanh mây trắng, gió mát rười rượi.

Quy Hải ngoan ngoãn nằm bò trên cái bàn ngọc thạch, làn gió biển thổi nhè nhẹ, vừa ngẩng đầu lên chân trước chống lấy thân thể liền có thể nhìn thấy kiếm tu kia đang múa may quay cuồng.

Kiếm tu này đã trút bỏ trang phục màu xanh của Ngự Kiếm môn, thay vào đó là một thân áo trong màu trắng sát người, kéo một cái là thấy rõ đường cong của cánh tay, đối chiếu với tập tranh để giải thích cho Quy Hải về tác dụng và sự biến hoá của cơ thịt trong lúc vận động.

Ánh mặt trời sáng lạn rơi trên gương mặt của kiếm tu kia khiến cho đôi mắt hắn càng thêm long lanh có hồn. Vị kiếm tu kia lại còn có một bộ râu rậm, động tác dứt khoát, lời lẽ hào hùng, Tuy nhìn có vẻ giống một hán tử thô thiển nhưng lời giải thích của hắn lại sinh động thú vị,so sánh với lời tự thuật lầm bầm của Sư Vân Phong thì khiến Quy Hải nghe thích thú hơn.

Tuy nhiên lúc trước cho rằng Sư Vân Phong không đáng tin nên Quy Hải mới không nghe kỹ càng lười lời y dạy. Bây giờ biết rằng muốn hóa hình thì phải hiểu biết được về cấu tạo thân thể của con người Quy Hải mới chăm chú lắng nghe. Cách cho dù bị kiếm tu này giảng không tốt Quy Hải cũng sẽ chăm chú nghe giảng. Tuy đã từng là người nhưng kết cấu cụ thể nội tạng bên trong của con người Quy Hải cũng không quá rõ ràng, phải có người giúp hắn bổ sung kiến thức.

Sau đó khi Sư Vân Phong hưng phấn chạy tới thì chỉ nhìn thấy cái dáng vẻ khát cầu tri thức của Quy Hải, không biết trong lòng Quy Hải nghĩ gì. Chỉ nhìn thấy rùa con yêu quý nhà y đang đối diện với một kiếm tu yếu ớt, mặt đầy râu, lại còn duỗi dài cái cổ mà chỉ những lúc bón ăn mới duỗi ra, không chỉ như vậy, rùa con nhà y lại còn dùng chân trước để nâng người lên khiến cho hắn càng cao hơn.

Sư Vân Phong không khỏi nghĩ cho dù lúc được y bón, rùa con nhà y cũng không làm như vậy, rùa con chỉ nằm yên, và chính y yêu cầu rùa con phải nhìn mặt y mới cho ăn thì rùa con mới chịu nhìn y.

Nghĩ đến đây, người của Sư Vân Phong còn chưa bay tới hai mắt đã nhìn chăm chăm vị kiếm tu kia. Kiếm tu râu rậm kia giống như có linh cảm, vẫn giữ nguyên tư thế giơ cánh tay lên nhưng âm thanh giải thích đã ngừng lại.

Quy Hải khó hiểu nhìn kiếm tu râu rậm kia, vừa nãy không phải đang giảng rất tốt sao, vẫn chưa nói xong sao mà lại dừng lại rồi.

Cho dù kiếm tu râu rậm kia đột nhiên ngừng lại, môi run cầm cập không phát ra âm thanh nhưng mẫu tiên quy và đám rùa con nhà nàng vẫn đang vui vẻ mà chơi cùng các kiếm tu khác.

Một tay kiếm tui đang khống chế nướng cá bạc nhỏ, giống như lúc không chế phi kiếm vậy, khiến cho lũ cá bạc nhỏ bay lên không trung, đùa cho đám rùa con bắt tới bắt lui. Đám rùa con ở trong biển nhanh nhẹn giống như con thoi nhưng khi trên mặt đất thì lại có vẻ nặng nề ngốc nghếch. Cái đầu nhỏ tròn tròn ngốc nga ngốc nghếch, phản ứng bị chậm mất mấy nhịp trông rất thú vị. Quy Hải hứng thú bừng bừng nhìn chúng, hắn cũng muốn khống chế cá bạc nhỏ để đi chêu chọ đám rùa con kia.

Quay đầu lại Quy Hải nhìn thấy kiếm tu râu rậm kia vẫn khônh có động tác gì, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán hắn xuống một đoàn. Trong lòng Quy Hải thấy kì lạ, kiếm tu râu rậm rốt cuộc bị làm sao vậy, mọi người vẫn bình thường mà mình hắn tạm ngừng vậy ta.

Lúc này thời tiết trên đảo nhỏ cũng có sự thay đổi.

Trước đó một khắc vẫn còn mưa thuận gió hòa mà ngay sau đó mây đen kéo đến. Khi bóng mây đen kéo đến trên mặt kiếm tu râu rậm, Sư Vân Phong rốt cuộc cũng bay từ hướng xa tới, nhảy xuống bên cạnh Quy Hải, nâng Quy Hải đang nằm trên bàn ngọc thạch lên tay, lạnh lùng nói với kiếm tu râu rậm kia một câu: “ Rút kiếm.”

Kiếm tu râu rậm mồ hôi vã ra như tắm, nhất thời vẫn không có động tác gì.

Mà phản ứng của Quy Hải cũng chậm mất nửa nhịp, hắn bất ngờ không kịp đề phòng đã bị phản diện lắm lấy, độ ấm quen thuộc của sư Vân Phong dưới bụng, trên mai thì truyền đến cảm xúc quen thuộc. Quy Hải không cần nhìn người đang cầm mình là ai thì cũng đã biết đó chính là phản diện nhà hắn rồi.

Cho dù như vậy Quy Hải cũng nhịn không được quay đầu lại, nhìn đường nét của cái cằm kiên nghị của phản diện, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng đẹp trai đó, cảm nhận được độ ấm mà chuông đồng tâm ở trong thức hải truyền đến, hiểu thêm biểu tình và tình cảm của phản diện có chút bất đồng. Nhưng mà, lúc này Quy Hải chỉ  ngốc ngốc nghĩ, nếu như phản diện mát xa cái cổ của hắn thì tốt quá, vừa nãy duỗi cổ lâu quá giờ có chút mỏi.

Thế là Quy Hải duỗi dài thêm cái cổ, dùng đỉnh đầu cọ cọ ngón tay phản diện hi vọng y hiểu.

Sư Vân Phong cảm nhận được cảm giác nhạy bén trên ngón tay, hơi hơi rũ mắt, trong lòng ấm áp, ngón tay quen thuộc mà nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu và cái cổ của Quy Hải. Rùa con nhà y nhất định là lâu không được gặp y nên không nhịn được mà cọ y, biểu hiện sự nhung nhớ thân thiết của mình.

Trong lòng Sư Vân Phong ấm áp, uy áp đối với kiếm tu râu rậm kia cũng giảm bớt.

Mà trong thức hải Quy Hải, sợi tơ bao lấy chuông đồng tâm lại thắt chặt thêm một chút.

Chỉ là Quy Hải mới không thèm Sư Vân Phong đang nghĩ cái gì, dù sao chỉ cần giúp hắn mát xa cái cổ đang mỏi kia là được. Đúng rồi, vừa nãy phản diện nói cái gì vậy, hình như là rút kiếm?

Lúc này, áp lúc của kiếm tu râu rậm kia cũng giảm bớt, cuối cùng cũng phản ứng lại, cất tiếng chào vang như chuông đồng: “ Môn chủ! Ngài trở lại rồi!”

Kiếm tu râu rậm vừa kêu lên xong đã kinh động đến mọi người trên đảo. Các kiếm tu đều không đùa đám rùa con nữa, ào ào ném cá nướng đi, chạy về hướng Sư Vân Phong, xếp hàng chào hỏi. Đám rùa con không có gì tỏ vẻ không vui, cắn lấy cá nướng xa xăm ngóng nhìn bên này.

Quy Hải chớp chớp mắt, mỗi lần phản diện nâng hắn lên là hắn lại trở thành tiêu điểm của tất cả.

Các kiếm tu lần lượt tranh công: “ Môn chủ! Chúng ta đang giúp sủng vật yêu quý của môn chủ ngài tiếp đón bạn bè! Giúp môn chủ tiếp đón khách quý!”

Vị kiếm tu râu rậm giúp Quy Hải giảng dạy kia cũng không hề khúc mắc, vô cùng hưng phấn mà tranh công với Sư Vân Phong: “ Ta đang giảng giải kết cấu cơ thể con người cho sủng vật yêu quý nhà ngài! Nhìn phản ứng của nó chắc là rất thích nghe!”

Hồi tưởng lại cái dáng vẻ nghe mê đắm xủa Quy Hải nhà y, sắc mặt Sư Vân Phong lại càng đen hơn.

Các kiếm tu đột nhiên cảm thấy âm thanh của bọn họ đang thi nhau tranh công rất ồn ào, nên tất cả đều im lặng trong chớp mắt. Ánh mắt liếc Sư Vân Phong hi vọng môn chủ của bọn họ không quá tức giận.

Sư Vân Phong dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: “ Lệnh cảnh giới cao nhất của Ma vực đã phátra, mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình. Ví dụ như các ngươi, vốn dĩ phải tuần tra hải vực của Ngự Kiếm môn.”

Tuy âm thanh của Sư Vân Phong không lớn nhưng tất cả kiếm tu đều chăm chú lắng nghe.

Kiếm ru râu rậm nghe vậy, lau mồ hôi lạnh, một mặt đầy tôn kính mà nhìn Sư Vân Phong, dõng dạc hùng hồn bày tỏ sự kính yêu của mình đối với môn chủ: “ Kính thưa môn chủ! Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, đã có một nhóm các đệ tử khác đi tuần tra hải vực! Chúng ta tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để cống hiến càng nhiều hơn cho môn chủ!”

Các kiếm tu khác nghe vậy ào áo nhỏ giọng đón ý.

Quy Hải bị tiếng nói của kiếm tu râu rậm làm giật mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoá ra, cống hiến cho môn chủ chính là chăm sóc rùa con của môn chủ. Cũng đúng, Quy Hải nghĩ lời đời trước, ví dụ như thư kí cũng sẽ làm việc vặt, giúp sếp chăm sóc cún con mèo con, khiến sếp yên tâm làm việc.

Chẳng qua là, kiếm tu râu rậm kia cứ nói như thế sắc mặt của Sư Vân Phong lại càng đen. Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong lạnh giọng nói: “ Trên kiếm đạo có tiến bộ mới chính là sự cống hiến cho Ngự Kiếm môn, ta cũng sẽ ban thưởng cho mọi người, các ngươi không cần làm như vậy.”

Tuy rằng trong lời nói của Sư Vân Phong có “ các ngươi” nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm kiếm tu râu rậm, biểu tình lạnh lùng cool ngầu, giọng nói không có chút độ ấm: “ Rút kiếm, để ta xem thuật ngự kiếm của các ngươi như thế nào, sau chỉ điểm lần trước có tiến bộ hay không.”

Lúc này thần thái ngữ khí của Sư Vân Phong lạnh lẽo, nhưng các kiếm tu nghe được lại càng hưng phấn, đồng thanh trả lời: “ Vâng!”

# Cái biểu tình này của môn chủ, nhất định là muốn để cho bọn họ nghỉ ngơi thoải mái!#

# Lần trước để chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi trị thương biểu tình cũng như thế này nè#

# Tuy rằng môn chủ nói vậy, nhưng lại càng muốn giúo môn chủ chăm sóc bé rùa nàm thao bây giờ? Lần sau vẫn muốn đến!#

# Treo thưởng gì đó không quá để ý, trọng điểm là môn chủ nguyện ý lại chỉ đạo chúng ta kiếm thuật, nhất định phải cố gắng biểu hiện!#

↑Suy nghĩ của các kiếm tu.

Thế là tiếp đó Sư Vân Phong chán nản phát hiện, biểu tình của mình hình như không hề có tác dụng. Càng chỉ ra sự thiết sót các các kiếm tu thì bọn họ lại càng không nản chí, lại càng hưng phấn hơn.

Tên râu rậm bị mắng thảm nhất, nhưng lúc này hắn cũng là kẻ hưng phấn nhất. Vừa nãy vừa chịu uy áp đối với hắn hoàn toàn không có ảnh hưởng, chỉ cần thấy Sư Vân Phong  cau mày chỉ điểm là hắn lại hăng tiết lên không thèm để ý mồ hôi lạnh và uy áp, kĩ thuật phi kiếm còn tốt hơn bình thường gấp mấy lần.

Quy Hải thoải mái nằm trong lòng bàn tay Sư Vân Phong hưởng thụ mát xa không ngừng nghỉ của Sư Vân Phong, thi thoảng nghiêng đầu dùng một bên mắt liếc đám kiếm tu kia. Nhìn thấy cái dáng vẻ không hiểu tại sao hưng trí bừng bừng của tên râu rậm kia, có một loại cảm giác nhìn thấy Lí Quỳ bổ rìu còn có loại cảm giác hào khí khi các hảo hán uống rượu.

Sư Vân Phong thậm chí còn đem kiếm Phá Thiên ra trực tiếp chọc cho kiếm tu râu rậm kia một trận, chọc cho hắn sưng mắt sưng mũi, Quy Hải nhận không ra đó là hắn nữa. Nhưng kiếm tu râu rậm vẫn ngoạc mồm ra cười, tỏ vẻ ra bị đánh rất thích, lại vui mừng chỉ vào vết thương của mình khoe khoang với đồng môn: “ Hâm mộ chưa! Ha ha! Ta đạt được cơ hội đích thân môn chủ rút kiếm ra dạy!”

Sắc mặt Sư Vân Phong đen như chưa bao giờ từng đen.

Sau đó Sư Vân Phong cho mọi người quay về, chỉ lưu lại kiếm tu râu rậm kia, tự mình nâng Quy Hải ngồi xuống mới nói với kiếm tu râu rậm: “ Ngươi giảng giải như thế nào cho bé rùa, tiếp tục.”

“ Vâng!” Kiếm tu râu rậm phi thường hưng phấn, không thèm để ý toàn thân bị thương, lôi kéo cánh tay của mình bắt đầu tiếp tục giảng giải.

Có sự cổ vũ trực tiếp từ Sư Vân Phong ngồi kia, kiếm tu râu rậm giảng giải càng tốt hơn.

Sư Vân Phong nhíu mày nghe, rũ mắt nhìn Quy Hải đang trầm mê nghe giảng, đột nhiên lòng bàn tay tay phải che lại đầu Quy Hải, để Quy Hải chỉ có thể nhìn tay y.

Quy Hải: “…….”

Quy Hải định ngó từ kẽ hở ra xem, hoặc là gãi lòng bàn tay phản diện. Nhưng đáng tiếc Sư Vân Phong che vô cùng kín, trước mắt Quy Hải là một mảng tối đen.

Phản diện nhà hắn lại sao vậy.

Sư Vân Phong thấy dị động của Quy Hải, tay trái tiếp tục vỗ về, tay phải lại vẫn cứ che lại, bảo kiếm tu râu rậm dừng lại một lát, lời nói rít từ kẽ răng ra: “ Đi về đi, nội dung giảng của ngươi khắc vào ngọc giản, mỗi câu đều phải khắc vào, sau khi hoàn thành thì giao tới đây để người phụ trách đưa cho ta.”

“ Tuân mệnh!” Kiếm tu râu rậm lĩnh mệnh rời đi.

Chờ kiếm tu râu rậm đi khỏi, Sư Vân Phong và Quy Hải quay lại đảo nhỏ, Sư Vân Phong mới mở cái tay đang che mắt Quy Hải ra, nâng Quy Hải lên ngang với tầm mắt, nói với Quy Hải: “ Kiếm thuật của hắn không lợi hại bằng ta, mi cũng thấy rồi.”

Quy Hải chớp chớp mắt, đúng vậy, kiếm tu râu rậm vừa nãy bị Sư Vân Phong đánh không ra cái gì, lại còn bị chọc thương.

Sư Vân Phong lại nghiêm túc nói: “ Hắn chính là nói như rồng leo làm như mèo mửa. Ta cải tiến kĩ thuật lần sau mi nên nghe ta nói. Ta sắp bận rộn xong rồi, lẻ kì Hợp thể cũng bị ta mang tới luyện tay, cùng với yêu thú biển sâu hợp lại với nhau tạo thành quái vật uy lực cực đại gần với kì Đại thừa, cho nên tình cảnh không dễ nhìn lắm, mi sẽ không thoải mái ta mới không mang mi theo. Nguyên liệu linh khí ngũ hành cũng đã chuẩn bị xong hết cho mi rồi, chờ mi hoá hình xong kế hoạch của ta đã có thể bắt đầu.”