Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 56



Nhưng A Sơn chỉ quỳ cạnh chân Quy Hải, đầu gối lên chân hắn, cọ cọ rồi mới ngẩng đầu nhìn lên mở miệng xin xỏ: “ Cái thứ này đeo lâu rất ngứa, có lúc còn bị đau nữa. Bởi vì nghĩ đến có thể chủ nhân sẽ triệu hoán ta, tránh cho việc không kịp thời gặp được chủ nhân nên ta mới không dám bỏ nó xuống. Bây giờ chủ nhân ở bên cạnh, có thể gỡ xuống rồi. Chủ nhân, có thể sờ sừng ta một chút được không?”

Quy Hải không động tay, trầm giọng nói: “Ngươi bỏ nó xuống sẽ không dễ nhìn bằng trước đó đâu”.

Quan trọng không phải là dễ nhìn, nhưng đương nhiên, A Sơn đeo xích đen vẫn tốt hơn. Bởi vì A Sơn đeo nó thì Quy Hải mới có thể sử dụng trừng phạt, để khống chế A Sơn thì mới đạt được mục đích của mình được.

Quy Hải cho rằng nói như vậy A Sơn sẽ phản ứng.Nhưng A Sơn nghe xong lại ngây ngô tự khen: “ Ta cũng nghĩ như vậy, chủ nhân giúp ta đeo lên lại được không?” Nói xong, còn mong ngóng nhìn Quy Hải.

Quy Hải thở dài, bỏ hết những do dự trong lòng, không khỏi hỏi: “ A Sơn, ngươi không biết dây xích đen này có thể khống chế ngươi sao?“ Ta chỉ cần niệm chú ngôn là ngươi sẽ bị đau. Rõ ràng ngươi có thể bỏ nó ra, sao lại còn muốn đeo vào nữa.”

A SơnNgạo đưaPh dây xích đến tay Quy Hải, tươi cười rạng rỡ, lộ ra hai chiếc răng khểnh đặc trưng của hắn đáphỏi: “Lần đầu tiên đeo Sư Vân Phong nói đeo cái này rất đẹp trai, taVậy cũnghắn đánhđi không lại y nên đồng ý đeo một năm.Sau khi nhìn thấy chủ nhân lớn lên, chủ nhân thật đẹppp, cứ cho là chủ nhân niệm chú ngôn ta sẽ bị đau nhưng mà chỉgấp cần nhìnphải chủ tìm nhân là ta thấy đáng giá rồi. Mà chủ nhân cũng thấy ta đeo nó trông rất đẹp mààà!”

Quy Hải nghe vậy, chỉ cười cười rồi đưa tay ra sờ sừng A Sơn.

Hai cái sừng A Sơn chỉ dài bằng ngón tay, hơi cong ra đằng sau. Ngón tay vừa chạm tới liền bị giật một cái. Sự tê dại nhè nhẹ kích thích ngón tay, Quy Hải không khỏi rụt tay lại. A Sơn thì khoa trương hơn, cả cơ thể run lên, lắc lắc đầu, dùng mặt rồng cọ cọxuống đùi Quy Hải, rồi lại mong chờ nói: “Thật là kích thích, từ đầu đến chân luôn, rồi hỏi: “ Có thể sờ lại lần nữa không?”

Quy Hải buồn cười nhìn A Sơn, một địa hán cứ cọ lấy chân hắn trông giống như một đứa trẻ vậy. Cho dù A Sơn có xin xỏ thêm nhưng Quy Hải không chơi nữa, chỉ nói: “ Đây là phần thưởng cho việc may quần áo giúp ta, muốn được thêm thì phải làm thêm việc khác mới được.”

A Sơn lập tức hỏi lại: “Cần phải làm việc gì?”

Quy Hải nói: “ A Sơn, ta cần ngươi phối hợp với ta một chút, ngươi dù sao cũng là long vương, không thể cứ trước mặt người khác gọi ta là chủ nhân được. Sửa một chút, gọi ta là – Dịch tiên sinh.”

“ Dịch tiên sinh” A Sơn đọc theo từng từ một, lại nói: “ Không có dễ nghe bằng chủ nhân.”

“ Gọi Dịch tiên sinh đi.” Quy Hải nói xong, giúp A Sơn đeo lại dây xích đen. Tuy nhiên, suy nghĩ đến cảm thụ của A Sơn, Quy Hải lúc vòng dây xích qua không quá chặt. A Sơn ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, mình làm chủ nhân cũng phải tốt mới được.

A Sơn “ò” một tiếng đáp ứng, lại huyễn hóa ra một mặt thủy kính, hài lòng nhìn dáng vẻ đẹp trai có đeo dây xích đen trên sừng của mình, nói: “ Tay nghề của chủ nhân thật là tốt, đeo lên đẹp hơn Sư Vân Phong đeo nhiều lắm.”

Quy Hải dùng sức sờ sờ tóc A Sơn, làm đầu tóc A Sơn rối tung, không đáp lời.

A Sơn chờ Quy Hải vò xong, nhìn vào gương chỉ thấy đầu tóc mình rối như tổ quạ, thậm chí còn liếc nhìn Quy Hải một cái, mẫn cảm phát hiện ra mình đã nói sai. Lặng lẽ chải chuốt lại, thu lại gương nước, A Sơn bèn chuyền chủ đề: “ Chủ nhân, à, Dịch tiên sinh, Hỉa đế chi thành có đẹp không? A Sơn tham dự vào việc xây dựng đó, ánh mắt không tệ chứ? A, không đúng, còn chưa có làm giầy cho chủ nhân, à, giày không tốt lắm, làm ủng đẹp hơn. Chờ một lát, A Sơn dẫn ngươi đi tham quan Hải đế chi thành, còn có long cung mĩ lệ, A Sơn sẽ cho người sửa cho nó đẹp hơn nữa!”

A Sơn nói xong liềm bắt đầu làm ủng cho Quy Hải, gấp gáp thể hiện việc mình biết làm đẹp.

Một đám linh thảo thuần trắng bay từ trong tay áo A Sơn ra, dưới sự khống chế trực tiếp của A Sơn, linh thảo bắt đầu tự động may vá. Tiếp đó, A Sơn lại rút ra trong tay áo một sợi chỉ bạc, vô số sợi chỉ cùng với linh thảo đen chéo nhau, một mảnh ánh áng màu bạc, cực kì đẹp mắt.

A Sơn chuyên chú nhìn ánh sáng bạc trước mặt, khống chế linh thảo và tơ bạc, tay hắn không còn cầm kim nữa, Quy Hải cũng coi như là không cần phải nhìn lại dáng vẻ A Sơn cầm kim may áo nữa.

Quy Hải hỏi: “ A Sơn, trong tay áo ngươi có thể chứa đồ, là không gian trữ vật hay là cái gì vậy, có thể dạy ta không?”

A Sơn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp lại: “ Đó là thần thông thiên bẩm, ta vừa sinh ra là đã có rồi, không biết dạy cho chủ nhân như thế nào.”

“ Gọi Dịch tiên sinh.” Quy Hải sửa lại.

Quy Hải muốn dùng một thân phận khác để làm nhiều việc hơn. Chính là sau khi thất bại thì cũng sẽ không liên lụy đến A Sơn, không liên lụy đén những hải thú mà A Sơn đang che chở kia.

A Sơn lại bị uốn nắn, lại càng ngượng ngùng hơn: “ Dịch tiên sinh. A Sơn tuy rằng không biết dạy, nhưng sẽ vẫn mãi ở bên cạnh Dịch tiên sinh! Dịch tiên sinh cần mang cái gì thì chỉ cần mang theo ta là được. Ủng và tất đều làm xong cả rồi, thử xỏ vào xem nào? Đều là dùng cỏ trong mây làm đó, sinh trưởng ở trong thiên lôi giáng chiều, xỏ nó vào là đi lại sẽ nhanh hơn rất nhiều!”

Quy Hải xỏ đôi ủng ngắn màu trắng vào, dưới sự hướng dẫn đầy hưng phấn của A Sơn bắt đầu đi tham quan Hải đế chi thành.

Trong Hải đế chi thành có vô vàn các thông đạo, A Sơn vừa xuất hiện, Ma tu và các hải thú đứng đầy thông đạo chào hỏi. Thực lực A Sơn cường đại, mọi người đều nhận sự che chở của hắn mới có được một Hải đế chi thành an vui như vậy, cho nên mọi người đều rất tôn trọng A Sơn.

Mà mọi người cũng đều có thể thấy, long vương đại nhân mà bọn họ tôn kính cũng đang cung cung kính kính với Quy Hải, thân thiện nhiệt tình, lại thấy long vương đại nhân gọi Quy Hải là Dịch tiên sinh, thi nhau đoán mò xem Quy Hải rốt cuộc là ai, có lai lịch gì, có bản lĩnh gì.

Mỗi khi đến nơi nào, A Sơn đều giới thiệu tác dụng của nơi đó cho Quy hải. Ngoại trừ chỗ nghỉ ngơi của hải thú và các Ma tu, có khu vực để trồng trọt, khu trị liệu cho hải thú, chỗ trận pháp có linh khí, chỗ trao đổi vật phẩm, khu giao dịch, còn có khu tụ tập giao lưu nữa …v….vv công năng đa dạng, thông đạo phức tạp.

Kiến trúc của mỗi khu vực lại được bố trí sao cho có đặc điểm riêng của nơi đó, có nơi đơn giản, có nơi tráng lệ, có nơi mọt mảnh xanh lam mơ mộng, nhưng tổng thể lại rất thống nhất. Mỗi khu vực đều có thể nhìn thấy ma tu hoặc hải thú phụ trách thủ vệ ở một nơi, mỗi một thủ vệ đều mặc quần áo màu xanh lam, rồi đeo thêm những trang sức hoặc mai giáp khác nhau, nhìn thấy cực kì anh tuấn cool ngầu.

Quy Hải còn phát hiện ra một điểm, dưới sự dẫn dắt của A Sơn yêu thích cái đẹp kia, mỗi một thủ vệ đều rất anh tuấn, chỉ kém hơn A Sơn một chút, chiều cao thì tương đương. Càng những chỗ A Sơn hay đi qua thì nhan sắc của các thủ vệ lại càng đẹp hơn, toàn những vẻ đẹp hiếm gặp.

A Sơn không hổ là thích cái đẹp mà, ngay cả nhan sắc của thủ vệ mình mà cũng phải có yêu cầu.

A Sơn dẫn Quy Hải đi tham quan, một bên nhẹ giọng hỏi Quy Hải: “ Dịch tiên sinh, có cần gọi mọi người đến để giới thiệu ngươi không? Vốn dĩ muốn gọi chủ nhân là đại vương cơ.”

Lông mày Quy Hải khẽ giật, nói: “ Không cần đâu, gọi Dịch tiên sinh là được.”

A Sơn không cam tâm hỏi: “ Gọi đại vương dễ nghe bao nhiêu. Đại vương, còn to hơn cả thành chủ và ta! Gọi địa vương đi.”

Quy Hải chuyển đề tài: “ Mê cung trong suốt ngoài Hải đế chi thành kia cũng là kiệt tác của A Sơn sao?”

A Sơn sóng vai cùng Quy Hải, hưng phấn trả lời: “ Đúng vậy! A Hắc vốn dĩ làm xấu hoắc, ta thiết kế lại một chút sau đó A Hắc đi tìm người để xây, có đẹp không?”

Quy Hải cười đáo: “ Rất đẹp, A Sơn thật là giỏi.”

Mười năm không gặp, A Sơn có thể xưng là kiến trúc sư được rồi, lại còn biết may quàn áo, quả thật lợi hại.”

Quy Hải không khỏi thở dài, ngủ mê mười năm, chỉ có hắn là chẳng có gì tiến triển.

A Sơn không cảm nhận được tinh thần sa sút nhất thời của Quy Hải, lớn tiếng cười hihi haha nói: “ Đúng vậy! A Sơn biết trồng linh thảo, còn biết đánh nhau nữa! Rất hữu dụng nha.”

Quy Hải tán thưởng cười cười, nói: “ Dẫn ta đi xem nơi ngươi trồng linh thảo.”

A Sơn nói: “Đi vào trong nữa chính là nơi ta dùng long tiên( aka nước dãi rồng) của ta trồng đó, công hiệu so với những linh thảo thông thường tốt hơn gấp mấy lần! Ruộng tiên cũng so với chỗ khác phì nhiêu màu mỡ hơn rất nhiều, quần áo trên người chủ nhân- à, Dịch tiên sinh chính là linh thảo mà ta trồng đó.”

Quy Hải nghe xong, có một chút dự cảm không tốt.

Quần áo mà hắn mặc là A Sơn dùng nước dãi lúc ngủ trồng ra đó hả?

A Sơn ngược lại thì vô cùng tự hào, bước nhanh qua mấy cửa động, chỉ muốn biểu diễn việc mình biết trồng linh thảo, nói càng lúc càng nhanh, giới thiệu cho Quy Hải trong sơn động là những chỗ nào: “ Đâu là nơi rùa tiên Bích hải bày hàng, ừm, rùa đực sẽ ở đây bói toán cho các ma tu, tuy nhiên ta cảm thấy không chuẩn cho lắm, bọn họ đều bói không ra chủ nhân đang ở đâu.”

Ở đây có Rùa tien Bích hải, vậy nhà dì Lam không biết có ở đây không.

Nghĩ đến đây, Quy Hải dừng chân lại, A Sơn nhất thời cũng cảm nhận được mà quay người.

Quy Hải nói: “ Ta muốn vào trong xem một chút.”

A Sơn có phần ỉu xìu, nói: “ Ùm, vậy xem xem lại đi xem chỗ trồng linh thảo của ta.”

Quy Hải bước vào trong cửa động trước, vừa đi vừa nói: “ Đương nhiên rồi.”

Trong cửa động, có một không gian rất rộng lớn, còn rộng hơn sân đá bóng. Một bên là vô số các Ma tu đang chờ đợi, một bên có hai miệng huyệt, trong mối một miệng huyệt lại có một chỗ bày sạp.

Trước cửa miệng huyệt có treo một tấm biển trắng chữ đen, lần lượt là:“Rùa tiên trăm năm, Rùa tiên vạn năm.”

A Sơn dẫn Quy Hải vào một thông đạo bên cạnh không nhìn thấy, những người đang chờ kia đều không cảm giác đến bọn họ; Quy Hải lại có để quan sát bọn họ kĩ càng.

Những Ma tu này sát khí rất nặng, trong đó có một người đằng sau dẫn theo sáu cỗ con rối thi thể, huyết khí ngập trời; Dẫn theo một tấm mặt nạ răng nanh xanh, nôn nóng đi lại trước cửa động.

A Sơn thấy giọng giải thích cho Quy Hải: “ Ở trong đều là Rùa tiên giống đực, bọn họ có chút năng lực bói toán, bọn ta nói với bên ngoài là rùa vạn năm bói chuẩn hơn rùa ngàn năm, thu tiền cũng cao hơn chút, cho nên cống hiến cho Hải đế chi thành không ít. Cữ mỗi ba tháng sẽ công khai bói toán một lần, Vạn Đồ tông thích nhất đến đây, mỗi lần ở đâu có linh thảo thượng đẳng, ở đâu có kì ngộ v…v. Thực ra ấy mà, đều là Rùa tiên ngàn năm cả, có so sánh thì Ma tu họ cũng không thiếu chút ít tiền bạc để bói toán kia, cho nên đều không thể không chọn rùa tiên vạn năm.

Xem ra bọn họ đây là có tiềm chất làm gian thương.

Quy Hải cười cười, lại hỏi: “ Ngoại trừ hai cái đang bói toán trong đó, còn có Rùa tiên nào khác không.”

A Sơn trả lời: “ Có, ở ngoài mê cung kia, bọn họ thích trốn dưới đá, có con thì thích bò đến chỗ trồng linh thảo để phơi nắng. Nhưng mà, Rùa tiên đều không có đẹp như ngươi, có cần phải gọi bọn họ qua đây không?”

Bói toán! Không ngờ ở đây còn có chế độ này, linh quang trong đầu Quy Hải vừa lóe, hỏi: “ A Sơn, ngươi nói Vạn Đồ tông thích đến đây nhất, như vậy, có biết người hôm nay đến là ai không?”

Phàm là Ma tu nào tiến vào Hải đế chi thành cũng đều bị ghi chép về tên và thân phận. A Sơn gọi một thủ vệ đến, thủ vệ bèn tỉ mỉ kể lại tình hình của bốn vị Ma tu này.

Ba vị trong đó là đệ tử của Vạn Đồ tông, một vị là tán tu. Mà cái vị huyết khí trên người nồng nhất kia, lại chính là một Ma tu mà Quy hải có ấn tượng trong  chính là một trong những hòn đá kê chân của nam chính, cháu ruột của môn chủ Huyết Thi môn Vạn Đồ tông, Lăng Ngạo Phi. Lăng Ngạo Phi mềm nắn rắn buông, vừa nhìn thấy bề ngoài Bách Lý Bất Phàm thành thật chất phác, hắn bèn đến cửa bắt nạt, sau mới bị Bách Lý Bất Phàm ngược đến kêu cha gọi mẹ, sau đó biến thành một chân sai vặt của Bách Lý Bất Phàm, khom lưng uốn gối. Do Lăng Ngạo Phi thái độ trước sau thay đổi quá nhiều nên để lại ấn tượng sâu sắc cho Quy Hải.

Lăng Ngạo Phi đến đây bói toán đương nhiên sẽ không dùng tên thật, nhưng cũng dùng cái tên giả trong truyện đã nhắc tới – Lâm Ngao.

Lại thêm cách ăn mặc và mấy cỗ con rối thi thể đằng sau, thực lực của hắn mọi thứ đều giống như miêu tả trong sách, Quy Hải liền có thể đoán ra, đối phương chính là Lăng Ngạo Phi.

Bách Lý Bất Phàm viết lại kí ức của hắn, có lẽ có một chút mỹ hóa đi, nhưng những miêu tả trong sách thì quả thật là có thực. Ví dụ như các kĩ năng thành danh của các vị Ma quân, ví dụ như phong cảnh phong tục của các địa phương khác nhau, ví dụ như lĩnh ngộ tu đạo của hắn, Quy Hải đều đã được chứng kiến, tất cả đều là thật, không có chỗ nào là giả.

Quy Hải nghe thấy ở trong này có người quen thì lại càng hài lòng. Sau khi Rùa tiên ngàn năm tự xưng Vạn năm kia bói toán xong cho các Ma tu, Lăng Ngạo Phi bèn bay lên phía trước, Quy Hải ngồi vào vị trí của Rùa tiên vạn năm.

Có phương thức giao lưu đặc thù của loài rùa, Quy Hải rất nhanh liền giao lưu với ông chú mặt rùa kia, biết được hắn đến từ một tộc rùa khác, không quen biết dì Lam; Lại nhanh chóng học thuật ngữ bói toán với rùa tiên kia, để Rùa tiên kia nhường chỗ cho hắn tới thử một lát.

Rùa tiên thấy thần rùa Quy Hải giống như thành niên, nhìn thấy thái độ cúc cung tận tụy của A Sơn đối với Quy Hải, hắn cũng rất vui mừng, cực kì vui vẻ nhường vị trí, nghe lời ngồi phía sau Quy Hải rồi cũng thuận tiện xem xem rùa thần thì bói toán như thế nào.

A Sơn cũng muốn học theo nhìn xem nhưng Quy Hải lại bảo A Sơn ẩn thân đứng bên cạnh, nói tạm thời không cần hắn ra mặt, cần hắn phối hợp ở trong tối.

A Sơn nghe kế hoạch của Quy Hải, đây cũng là một thể nghiệm hắn chưa bao giờ được trải qua, nhất thời vui vẻ mà đi ẩn thân.

Khi tất cả đã thỏa đáng, Quy Hải mới bảo thủ vệ truyền lời cho Lăng Ngạo Phi bay vào.

Mưu kế của Quy Hải đã bắt đầu từ khi Lăng Ngạo Phi còn chưa tiến vào đến cửa.

Lăng Ngạo Phi mới bước được nửa bước, một cơn gió kì lạ đã thổi tới, sáu cỗ con rối thi thể sau lưng hắn bị A Sơn đang ẩn thân thổi bay đi, rơi tán loạn trên mặt đất.

Vô duyên vô cớ mà con rối của hắn đã bị đánh bay, Lăng Ngạo Phi đương nhiên cực kì phẫn nộ. Hắn nhìn trái nhìn phải lại nhìn thấy phía xa xa mấy thủ vệ kia, các ma tu đều không làm gì cả, không giống bọn họ làm lắm. Lúc phẫn nộ vẫn chưa tan thì lại nghe một giọng nói già cả vang lên: “ Ngươi còn có thể cứu được, một mình đi vào, vật ô uế không thể tiến vào.”

Âm thanh này là Quy Hải cố ý nói ra.

Quy Hải vẫn chưa biến hình thành dáng vẻ già cả đã biến đổi giọng nói của mình cho tăng thêm tuổi, gia tăng thêm độ tin cậy.

Lăng Ngạo Phi vừa nghe, đem mũi nhọn phẫn nộ hướng đến phía Rùa tiên vạn năm trong huyệt động. Cho dù con rối của hắn bị đánh ngã nhưng cũng không thể trong lúc hắn không phòng bị mà đánh ngã chữ, lòng kiêu ngạo của hắn còn chưa bị làm yếu đi đâu.

Lăng Ngạo Phi đạp chân ầm ầm trên nền, đem sự phẫn nộ phát tiết hết lên trên mặt đất, bước vào trong. Thậm chí còn chuẩn bị lợi khí để phát động công kích, tuy rằng biết sẽ không nhất định sẽ giáo huấn Rùa tiên vạn năm kia nhưng con rối của hắn bị đánh rồi hắn cũng phải tỏ thái độ chứ.

Sự tức giận nồng đậm thậm chí còn hiện ra ngoài, dưới tà áo đen bay bay của Lăng Ngạo Phi, từng đoàn khói đen cuồn cuộn, mặt nạ răng xanh đặc biệt đáng sợ, nhìn rất rợn người. Cho dù trong sách có miêu tả hắn khom lưng uốn gối với Bách Lý Bất Phàm nhưng dù sao hắn cũng là cháu trai của môn chủ Huyết Thi môn, thực lực cũng là kì Nguyên Anh.

Lăng Ngạo Phi muốn ra tay, châm xương trong tay đang muốn phóng ra về phía Quy Hải, Quy Hải cũng không né không tránh, chỉ hét lên một tiếng, nói: “ Ngươi có biết đại nạn của ngươi sắp tới không!”

Theo sau tiếng hét của Quy Hải, A Sơn đang ẩn thân cũng đánh rơi châm xương trong tay Lăng Ngạo Phi. Châm xương rơi xuống đất, vỡ thành bột phấn.

Vũ khí của Lăng Ngạo Phi bị đánh vỡ, trong lòng gấp gáp, nhưng A Sơn xuất thủ trong tối, cũng không cho hắn ý thức được sự lợi hại của Quy Hải, bởi vì công kích của hắn cũng chưa dùng đến thực lực một phần. Lăng Ngạo Phi cũng không dám ra đại chiêu gì, cũng e ngại đây là khu vực mà long vương che chở, không dám làm liều.

Nhìn thấy Quy Hải dáng vẻ như một công tử, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, Lăng Ngạo Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy Rùa tiên hình người mặt rùa ngồi sau kia, lại càng không hiểu, hỏi: “ Ngươi là ai? Ta chỉ đến hỏi Rùa tiên vạn năm bói toán, tại sao cứ lần lượt ra tay đánh ta!”

Rùa tiên sau lưng Quy Hải không đáp lời, mà cung kính nói với Quy Hải: “ Sư tổ tiền bối, căn cứ vào thứ tự nhập môn, vị này là Ma tu Lâm Ngao, đến đây bói toán đã mấy lần;” nói xong, mới giới thiệu Quy Hải cho Lăng Ngạo Phi: “ Lâm tiểu hữu, đây là sư tổ tiền bối của họ rùa chúng ta – Dịch tiên sinh. Sư tổ, Lâm tiểu hữu sao có thể đại nạn sắp tới chứ, ta chỉ thấy tiền đồ của hắn một mảnh mơ hồ, sâu hơn thì không đoán được.”

Lăng Ngạo Phi nhin thấy dáng vẻ trẻ trung này của Quy Hải, mình xác nhận cũng không đoán được tu vi sâu nông của Quy Hải, hồ nghi nhìn Quy Hải đang ngồi ở phía trước, cũng không tin tưởng hoàn toàn, phẫn nộ cũng không dám phát ra, hỏi: “ Ngươi là sư tổ của Rùa tiên vạn năm? Đến đi, để ta xem bản lãnh của ngươi thế nào. Ta muốn hỏi xem gần đây đi chỗ nào có kì ngộ.”

Quy Hải học dáng vẻ của Sư Vân Phong, làm mặt nghiêm lạnh lùng, khiến cho mình diễn ra cái vẻ càng thêm cao thâm khó dò. Quy Hải lạnh lùng đáp: “ Kì ngộ của ngươi, chính là chết.”

Ánh mắt Lăng Ngạo Phi mở lớn, hai tay không khống chế được đập lên bàn, mắng: “ Ngươi sư tổ cái gì chứ? Ta đã sống mấy trăm năm, mở miệng đã rủa ta chết? Có tin ta bây giờ cho ngươi có loại kì ngộ này không!”

Lòng bàn tay Quy Hải nhẹ nhàng phẩy qua, Lăng Ngạo Phi liền bị A Sơn ném xuống đất. Quy Hải lại làm thủ thế dừng lại, A Sơn mới không tiếp tục công kích, để cho Lăng Ngạo Phi đang cạp đất kia đứng dậy.

Quy Hải nhìn thấy Lăng Ngạo Phi tóc tai mặt mũi toàn đất bò dậy, nhịn cười nghiêm túc nói: “ Mệnh huyết tai vẫn cứ đi theo ngươi, ngươi trở thành đệ tử Huyết Thi môn lại khiến cho cái mệnh huyết tai này nuôi càng cường đại hơn, cắn ngược lại trên người ngươi. Lúc còn trẻ ngươi đac trộm ăn xương của tổ mẫu, tàn sát huynh đệ, nhiều lần tẩu hỏa nhập ma, mệnh treo lơ lửng, tu vi không tiến bộ mà còn thụt lùi, dựa vào con rối thi thể làm vẻ bề ngoài. Ngươi còn suýt nữa chết trong miệng hải thú, ta nói có đúng không.”

Những cái này đều được miêu tả trong sách, Quy Hải chầm chậm nhớ lại, văn tự trong sách lần lượt nổi lên. Vốn dĩ Quy Hải không có tin tưởng, chỉ mang theo lòng hiếu kì thử xem như thế nào, ai ngờ thân thể Lăng Ngạo Phi càng ngày càng cương cứng, ngón tay bấu chặt đến trắng bệch. Quy Hải quan sát thấy mình đã nói đúng.

Lăng Ngạo Phi run run hỏi lại: “ Sao ngươi lại biết? Có cách giải quyết không?”

Quy hải học cách ngồi của phản diện, vừa bảo trì phong phạm lúc ngồi vừa nói: “ Thiên đạo huyền diệu, phàm sự đều sẽ có một đường sinh cơ. Dự cảm của ta ngươi chết rất thảm, trong lòng không nhẫn tâm muốn giúp ngươi thoát kiếp nạn này.”

Rùa tiên ngồi bên cạnh mở miệng nói: “ Sư tôt, giúp người tránh tại thì tai đó sẽ chuyển đến trên người mình. Hắn ta không có thành ý, không cần chỉ điểm hắn.”

Quy Hải gật đầu nói: “ Đích xác là không có thành ý. Người đến cầu cứu mà ngay cả khuôn mặt cũng không___”

Quy Hải còn chưa nói xong, Lăng Ngạo Phi đã lớn tiếng phản bác: “ Thành ý gì chứ? Ngươi đã biết vậy, muốn linh thảo linh dược chứ gì? Ta nghĩ ra rồi, trước đó ta có chút chuyện không may, không phải đã nói qua với Rùa tiên ngàn năm rồi sao! Thế mà dám trong lĩnh vực của long vương lừa người, ta sẽ khuyên các đồng môn không cần đến nữa.”

Quy Hải vẫn bảo trì phong độ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “ Kẻ ngốc không thể cứu rồi.”

Lăng Ngạo Phi dưới sự nhắc nhở của thủ vệ, phẩy tay cất đám con rối của hắn vào tay áo rồi đi.

Quy Hải nhìn theo hắn đi xa, cũng không vì sự đột nhiên chạy ra ngoài của Lăng Ngạo Phi mà lo. Quy Hải quay đầu nói với A Sơn: “ A Sơn, ngươi tiếp tục ẩn thân. Ta biết sào huyệt của hắn ở đâu, qua hai hôm nữa chúng ta đi phụ cận làm lật cái hải đảo kia, xem hắn có tới cầu cứu ta không.”

A Sơn cười nói: “ Được thôi! Ta sẽ tiềm nhập xuống dưới lật tung cái ổ của hắn.”

Ngồi bên cạnh Rùa tiên ngàn năm giả dạng Rùa tiên vạn năm kia sùng bái nhìn Quy Hải: “ Không hổ là rùa thần! Nói hắn có đại nạn lâm đầu, quả thật là có đại nạn lâm đầu!”

Quy Hải lau mồ hôi không có ở trên trán, trước mặt kẻ có thể bói toán thực sự mà hắn lại sử dụng chút thủ thuật này.

A Sơn lại hỏi: “ Dịch tiên sinh, còn có mấy người, ngươi có còn bói nữa không? Có cần ta đánh bọn họ không.”

Quy Hải gật đầu, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, để A Sơn lại ẩn thân đi, cho thủ vệ gọi mấy Ma tu muốn bói toán tiến vào.

Còn lại ba vị Ma tu, toàn bộ đều bị Quy Hải dọa là có đại nạn huyết tinh. Có kinh nghiệm dọa dẫm Lăng Ngạo Phi rồi, còn lại ba người thì có hai người bị dọa thành công, bọn họ đặc biệt sợ chết, thành thành thật thật hiến lên “ thành ý”, hi vọng có thể thoát qua kiếp nạn. Quy Hải nhìn dáng vẻ hai người cực kì sợ chết, không dọa dẫm một chút thì thấy có lỗi với sự mong đợi của bọn họ quá. Cuối cùng người kia thì bán tín bán nghi, cũng không nói rõ ràng, không cống nộp gì cả rồi đi.

Nhìn dáng vẻ không tin của hắn, Quy Hải cũng biết dọa dẫm thất bại rồi. Tuy nhiên không phải gấp gáp làm gì cả, Quy Hải cũng để A Sơn chú ý hắn, để hắn ăn chút khổ, thiết kế cho hắn trở về vừa khóc vừa quỳ cầu xin cứu mạng.

Đương nhiên, mục đích của Quy Hải lại không phải chỉ dựa vào giả danh thần côn để đi lừa Ma tu, lừa lấy “ thành ý” của bọn họ, lấy càng nhiều linh thảo linh dược, từ đó sớm ngày khôi phục thương thế của hắn. Hắn còn muốn đưa danh tiếng của hắn ra xa hơn, thông qua truyền miệng của Ma tu mà thu hút được Vạn Đồ Ma quân.

Trong thế giới được miêu tả ở < Bội Đức Thiên Tôn>, có được sự bói toán trời sinh và cực kì chuẩn thì chỉ có loài rùa. Đạt được sợ mở miệng của rùa thân là rất khó, để đạt được linh bảo pháp bảo mà mình muốn có, để tai qua nạn khỏi, để tính toán những ngày tấn cấp thiên lôi yếu nhược, bấy luận Tiên tu hay Ma tu đều muốn có một con rùa đực bói toán chuẩn.

Đương nhiên, trong đó cũng có những Ma tu nguy hiểm muốn tàn sát rùa để lấy xác làm pháp bảo phòng ngự. Chỉ là, khi biết được rùa đực có khả năng bói toán đa phần Ma tu sẽ không giết rùa đực.

Bây giờ đã bước ra bước kế hoạch đầu tiên, thì chỉ đợi mấy con cá Ma tu kia cắn câu thôi.

Hi vọng thật sự có thể dẫn ra được Vạn Đồ Ma quân, Quy Hải nghĩ đến đây không khỏi nắm chặt tay thành quyền.

Một là thiết kế được cái bẫy này, thực lực của Vạn Đồ Ma quân suy yếu, gián tiếp giúp phản diện; Hai là giống như trong nguyên tác, mượn lực từ Vạn Đồ Ma quân để phá tan tường băng, kiến lập sự ổn định của thông đạo, làm thông hai giới.

Muốn đối phó với Vạn Đồ Ma quân, Quy Hải nghĩ, bản thân mình phải sớm ngày khôi phục, sớm ngàu đạt được lực lượng phòng hộ mới được.

Bên cạnh Ma vực khác, Sư Vân phong xông vào trong mưa bão thiên kiếp của Bách Lý Bất Phàm đang tấn cấp thành kì Phân thần, nhận lấy thiên lôi đánh trúng thân thể, chịu đựng sự tu luyện nhẫn nhịn thống khổ để phá tường băng.

Một màn mười năm trước đã tạo thành cho Sư Vân Phong cực đại ảnh hưởn. Đến ngàu đó, Sư Vân Phong mới tự mình cảm nhận được, thiên kiếp lại đáng sợ như vậy. Y quyết định từ bây giờ sẽ không bao giờ bị lôi kiếp đánh ngã, không thể để lại bị một dạng công kích như vậy.

Lôi kiếp của người khác cứ cho là thăng cấp kì Phân thần, so với lôi kiếp Sư Vân Phong dẫn ra phân Ma vực ra làm hai phần kia vĩnh viễn không bằng. Cho dù như vậy, uy lực của lôi kiếp cũng không phải là thứ mà người thường có thể chịu đựng được, chỉ có Sư Vân Phong mới đi tự mình thử nghiệm như vậy.

Uy lực cường đại của lôi kiếp, ngoại trừ đau đớn ra đương nhiên cũng mang theo linh khí và năng lượng. Tuy nhiên, loại năng lượng này lại vô cùng khó thuần phục, lúc Ma tu và Tiên tu độ kiếp, đều chế tạo ra một pháp bảo phòng ngự, thiết kế một trận pháp phòng ngự lớn để ngăn nó, từ trước tới giờ chưa ai đi luyện hóa chúng nó.

Sư Vân Phong thì lại đuổi theo lôi kiếp, dẫn năng lượng của thiên lôi vào cơ thể mình, chịu đựng nguồn năng lượng cực đại cuồng bạo tàn phá trong cơ thể, vừa thử xoa dịu chúng nó để hóa thành năng lượng của mình. Tu vi của y đã đạt đến kì Đại thừa, linh khí Tiên sơn vĩnh viễn không đủ, tĩnh tọa tu luyện thông thường đã không có tác dụng gì nữa rồi. Sư Vân Phong chỉ có thể sử dụng phương pháp đau đớn này để trong vòng thời gian ngắn có thể thăng được tu vi bản thân.

Lúc bị thiên lôi đánh trúng, Sư Vân Phong cảm nhận được sự đau đớn không lời nào diễn tả nổi, màn cuối cùng mai rùa của Quy Hải bị đánh tan nát kia lại hiện lên trước mặt Sư Vân Phong.

Tất cả nỗi thống khổ hiện tại y đang đón nhận so với nỗi đau mà tiểu Hải nhà y phải chịu đúng là chẳng thấm vào đâu.

Tiểu Hải, sao lại ngốc như vậy, rõ ràng đang ngủ lại còn tự mình dậy, ngốc nghếch chạy tới đây chắn lôi kiếp cho y?

Mỗi khi nghĩ đến đây, Sư Vân Phong sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, so sánh với nỗi đau đớn của Quy Hải thì cái đau của y chẳng đáng là bao.

Cửu đạo lôi kiếp đi qua, Sư Vân Phong cũng trải qua sự dằn vặt thống khổ này, toàn bộ linh khí tiếp nhận lôi kiếp thân thể giống như được tẩm bổ, bèn tĩnh tọa điều tức.

Bách Lý Bất Phàm nhìn thiên kiếp đi qua, vừa đi từ trong trận pháp bảo hộ liền bay tới bên cạnh Sư Vân Phong để hộ pháp cho y. Chờ Sư Vân Phong điều tức xong xuôi Bách Lý Bất Phàm mới nhăn mày nói: “ Vân Phong, ngươi sao lại liều mạng như vậy, vì tu vi mà tự mình đi nghênh đón lôi kiếp? Mười năm đã đi qua cũng không gấp nhất thời. Năng lượng của thiên lôi không dễ dàng đạt được như vậy đâu, chúng nó sẽ trong một thời khắc nào đó mà làm loạn.”

Sư Vân Phong đứng lên, xem xét ngọc giản truyền tin, phát ra một chit lệnh, tùy thời mà kiểm tra độ tiến hành của kế hoạch. Một bên đáp: “ Mười năm quá lâu, ta chờ không được.”

Bách Lý Bất Phàm nhìn khuôn mặt nghiêng của Sư Vân Phong, không khỏi mở miệng nói: “ Vân Phong, lúc ngươi thuyết phục người khác đều là nói lí tưởng của người khác, sự không cam tâm của người khác, lợi ích của người khác, còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại vội vàng muốn vượt qua tường băng như vậy? Ngươi vẫn chưa tới kì Đại Thừa đỉnh phong, so sánh với Vạn Đồ Ma quân thì vẫn chưa được. Là bởi vì____ bé trai đáng yêu kia sao? Hắn là con trai ngươi?”

Sư Vân Phong nghe xong, động tác phát ra chỉ lệnh hơi ngừng, rồi lại tiếp tục, buột miệng nói ra: “ Ta có lòng tin sẽ không thất bại nữa. Hắn không phải con trai ta, hắn là ______ người quan trọng nhất của ta.”

Lúc Sư Vân Phong nói câu này ra, chim nhỏ vừa hay bay qua trên đỉnh đầu bọn họ, tiếng chim hót véo von, cành cây đưa nhẹ, cho dù gương mặt Sư Vân Phong không đổi, vẫn lạnh lùng uy nghiêm như vậy, nhưng mà ngữ khí dịu dàng này, lại nặng nề như biển lớn, một mảnh thâm tình cuồn cuộn.

Bách Lý Bất Phàm nghe vậy, cho dù trong lòng có gió mưa gào thét thì trên mặt vẫn là vẻ thành thật hàm hậu, rất thành khẩn trả lời: “ Hắn nhỏ như vậy, có người chăm sóc không? Nếu như không có thì nhất định phải tìm thấy mới được.”