Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 58: Như cũ nha



Trời đất quay cuồng, sóng biển cuộn trào, dòng hải lưu chảy loạn, hòn đảo sụp đổ, chìm xuống đáy biển biến thành hư không. A Sơn dẫn theo Quy Hải cùng ẩn thân, vững vàng đứng bên cạnh nhìn xem đám thi thể khô héo kia cùng với đất đá chìm vào đáy biển theo khe nứt.

A Hải dựa vào hình người Quy Hải, vui vẻ bơi qua bơi lại trong nước, chú ý đám Ma tu đang chạy trốn tán loạn tìm đường sinh cơ kia, thi thoảng bổ đao để bọn chúng kêu gào thảm thiết. Sau đó mới hưng phấn quay đầu hỏi Quy Hải: “ Tiên sinh~ chúng ta còn đi đâu chơi nữa không?”

A Sơn thấy gọi Quy Hải là Dịch tiên sinh có vẻ quá xa lạ, cho nên liền tự ý sửa thành gọi tiên sinh. Quy Hải kì thực đối với vấn đề xưng hô cũng không quá chú trọng, xưng hô chỉ biểu hiện là trước đó không quen biết nhau, không liên lụy đến A Sơn là được, cũng kệ hắn đi.

Quy Hải nghe A Sơn hỏi vậy, bèn cười đáp: “ Hôm nay đánh xong rồi. A Sơn, ngươi không phải muốn ta đi xem linh điền của ngươi sao? Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, đi long cung nhìn xem.”

Ngoại trừ đi nhìn long cung mà A Sơn ra sức giới thiệu, thuận tiện Quy Hải cũng muốn đi thăm các đệ tử Ngự kiếm môn trong long cung.

A Sơn nghe vậy, lập tức trả lời: “ Được chứ! Ta trang trí long cung rất là đẹp, tiên sinh nhất định sẽ thích!”

Nói xong, A Sơn bèn ẩn thân dẫn Quy Hải đi về long cung.

Quy Hải bây giờ tuy là nhân hình nhưng đã không cần đến ngọc tị thủy. Sau khi thành niên, bất luận hắn là hình người hay hình rùa, đều có thể hô hấp ở trong nước. Đầu tóc và quần áo trên người cũng có thể bảo trì sự khô ráo, không bị nước biển làm ướt. Chẳng qua, sau khi hóa thành hình người, Quy Hải không thể sử dụng tốc độ nhanh như chớp của rùa thần để bơi, nếu muốn đi nhanh thì lại phải dựa vào hình rồng của A Sơn dắt đi.

Lúc này, Quy Hải mặc bộ quần áo màu trắng hoa lệ mà A Sơn chuẩn bị cho, nằm trên cổ A Sơn, một tay nắm sừng A Sơn, một tay ôm lấy cổ hắn, hoặc là sờ sờ vảy rồng trên cổ A Sơn, hai chân kẹp chặt thân rồng, lướt đi nhanh chóng theo động tác của A Sơn. A Sơn tỉ mỉ quan sát nên hơi ngẩng đầu lên, dùng đầu ngăn lại nước tạt vào người Quy Hải.

Tốc độ bơi lượn của A Sơn rất nhanh, một lát sau đã đến nơi cần đến.

Bất đồng với lần đầu tiên Quy Hải đến, long cung bây giờ không còn nằm trong những cái xoáy nước dưới đáy biển mà đã mở rộng ra, hiển lộ vẻ đẹp mỹ lệ hào nhoáng của nó trước thế nhân.

Chưa đến long cung mà dòng nước dưới đáy biển đã ngừng. Tiến vào trước mắt chính là hai cột nước xoáy ốc, cột nước thô to phải năm người ôm mới xuể; Độ dài của cột có thể từ dưới đấy biển đến tận thiên giới. Từng xoáy nước óng ánh cuộn lên trên, tản ra bảy sắc cầu vồng, cực kì mĩ lệ.

Mới nhìn qua chỉ thấy là hai cột nước thô to, mà tiến lại gần Quy Hải mới phát hiện, trên cột nước hóa ra lại là năm con rồng cuộn màu xanh. Rồng cuộn đều có năm chân, nhiều hơn A Sơn một chân Lúc này đang hướng ra ngoài cửa nhe nanh múa vuốt, uy phong lẫm liệt, giống như tùy thời đều có thể phát ra công kích.

A Sơn giải thích cho Quy Hải: “ Tiên sinh, mười con rồng cuộn trước cửa này đều là trận pháp mà long cung tự có; Trong long cung cũng có rồng cuộn, đều là long hồn của tổ tiên, trước kia là thủ vệ của long cung, sau khi chết lại thủ hộ cho rồng con cháu. Nêu như ta cũng giống bọn họ, cũng có năm chân thì nhất định sẽ rất anh tuấn.”

Quy Hải yêu không nỡ rời tay sờ sờ sau đầu A Sơn, cổ vũ nói: “ A Sơn, nỗ lực tu luyện, ngươi có thể làm được.”

A Sơn nghe xong lắc đầu nguầy nguậy, mãn nguyện mà cọ cọ ngón tay Quy Hải.

Sau cột nước, chính là quảng trường rộng lớn, có thể dung nạp đồng thời hơn một ngàn con rồng xếp hàng chờ lệnh. Mà sau quảng trường mới chính là long cung. Bản thân long cung đã rộng lớn, tráng lệ, uy nghiêm vạn phần, mỗi một cột nước đều có rồng cuộn thủ vệ, lại càng thêm vẻ uy vũ phi phàm.

Đệ tử Ngự kiếm môn có một bộ phận thông thuộc thủy tính, dưới đáy biển vẫn có thể ngự kiếm đối địch, hít thở như thường, vận động thoải mái, đều trở thành thủ vệ của long cung. Bọn họ mặc khôi giáp màu lam đậm, xếp thành hai hàng, eo lưng thẳng tắp, đứng thẳng gác cổng. Khi bọn họ nhìn thấy A Sơn quay về, đều nghiêm trang quỳ gối hành lễ. Lúc hành lễ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía sau A Sơn, làm tròn chức trách.

Mà khi bọn họ nhìn thấy một mỹ thiếu niên áo trắng bay bay trượt từ trên người long vương đại nhân xuống thì đều phát ngốc, hoàn toàn không có phản ứng gì cả.

A Sơn trong lòng bọn họ chính là một long vương không ai bì nổi đó! Long vương có một không hai đó! Long vương vua của các loại thần thú đó! Bọn họ trước giờ chưa thấy ai cưỡi trên người long vương cả, đầu óc đều ngừng hoạt động, thi nhau đoán xem vị mĩ thiếu niên đó có lai lịch gì, hắn rốt cuộc là ai.

A Sơn nghe theo phân phó của Quy Hải, không tiết lộ quá nhiều. Đầu tiên giới thiệu các đệ tử Ngự kiếm môn năm đó cho Quy Hải, sau đó dẫn Quy Hải vào long cung, giới thiệu Quy Hải cho Trác Tư Dịch, nói Quy Hải chính là khách quý Dịch tiên sinh của long cung, để Trác Tư Dịch thông báo cho các đệ tử, cần phải tôn kính Quy Hải, lúc hắn không ở thì phải đáp ứng tất cả những yêu cầu của Quy Hải.

Quy Hải chào tạm biệt Trác Tư Dịch, Trác Tư Dịch lúc đầu là một thiếu niên âm nhu nay đã không còn mà thay thế vào đó chính là một nam nhân trung niên ổn trọng, dưới cằm rậm râu. Lúc này Trác Tư Dịch mặc khôi giáp màu lam đậm, vai lưng rộng lớn giống như Sư Vân Phong vậy, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Trác Tư Dịch nhận mệnh rời đim không nhận ra Quy Hải chính là bé rùa nhỏ của môn chủ đại nhân của hắn, Quy Hải cũng không bại lộ thân phận, gặp qua một lần là thôi.

Tiếp đó, A Sơn bèn dẫn Quy Hải đi tham quan long cung. Trong long cung, cũng được A Sơn trang trí thập phần hoa lệ, A Sơn thu thập rất nhiều tượng điêu khắc xinh đẹp, bày rất mỹ quan. Thep Quy Hải tiến vào trong, đèn thủy tinh trong long cung cũng theo đó mà sáng lên, ánh sáng lấp lánh, từng tia sáng bạc đen xen cực kì mơ mộng, nơi nơi đều đầy ắp sự truy cầu cái đẹp của A Sơn.

Cấm chế long cung rất nhiều, lực lượng trước mắt của A Sơn chỉ có thể mở ra một phần cấm chế, mở ra các kho chứa khôi giáp, vũ khí, châu báu phát sáng. Mà nơi chứa linh dược thì A Sơn vẫn chưa tìm được, chỉ có thể tìm đến một phần hạt giống.

Cấm chế trong long cung chỉ có thể mở ra với long tộc, các đệ tử Ngự kiếm môn không phải long tộc, chỉ có thể hoạt động trong những chỗ được quy định, không được vượt biên, nếu không sẽ bị các long hồn công kích. Quy Hải cũng vajaym ngoại trừ được long tộc dẫn đi, nếu không cũng không thể chạy linh tinh.

A Sơn vừa dẫn Quy Hải đi du lãm, vừa nói cho Quy Hải nghe về tình hình các đệ tử Ngự Kiếm môn. A Sơn lấy thân phận của long vương, giúp đỡ các đệ tử Ngự Kiếm môn mai danh ẩn tích, che chở cho sự an toàn của họ.

A Sơn càng nói càng hưng phấn: “ Kiếm thuật của bọn họ đều không lợi hại bằng Sư Vân Phong, lại còn thích bị ta đánh cho, không thắng được ta. Ta học Sư Vân Phong, cá cược với bọn đánh nhau với ta, nếu thua thì phải đi trồng linh dược, đi gác cửa, hay là thử mặc áo giáp mà ta làm, chơi vui lắm.”

Quy Hải nghe vậy cũng rất vui mừng. Nghĩ đến đệ tử Ngự Kiếm môn đã từng giúp các bé rùa đi bắt cá, nghĩ đến những động tác múa kiếm đáng yêu của họ, thấy phản diện đã an bài thỏa đáng, những đệ tử Ngự Kiếm môn đáng yêu này đều đã được gửi gắm trong long cung đáng tin này, nhận được sự che chở của A Sơn, lại còn biết đánh nhau, làm ruộng, có việc làm, Quy Hải cũng yên tâm rồi.

A Sơn sắc bén cảm nhận được cảm xúc của Quy Hải, thấy Quy Hải vui vẻ hắn cũng vui vẻ cười theo.

A Sơn lại muốn khiến cho Quy Hải vui vẻ hơn, bèn giơ tay múa chân nói tiếp: “ Nhưng mà á, bọn họ tuy rằng thua rồi nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực. Ta nhớ lời nói của Sư Vân Phong, học giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Bọn họ mỗi ngày đều học tập làm thế nào để hô hấp trong nước như trên đất liền, làm như thế nào để bay nhanh ở trong nước, làm như thế nào để đối kháng lại ảnh hưởng của hải lưu và áp lực dưới đáy biển, ngự kiếm dưới nước, làm thế nào để cho bị ta đánh thua vẫn không quá khó nhìn. Ta thấy bọn họ nỗ lực như vậy ta cũng nỗ lực để đề cao bản thân, nỗ lực tu luyện, nỗ lực tìm Dịch tiên sinh. Cuối cùng không phụ lòng người, Dịch tiên sinh đã tìm được rồi, cũng đã nhìn thấy long cung ta trang trí đẹp đẽ như thế nào, nhìn thấy linh thảo linh hoa đua nhau mọc lên, Dịch tiên sinh hài lòng không?”

Lúc A Sơn hỏi xong câu này, nhảy đến trước mặt Quy Hải, nhìn chăm chú hai mắt Quy Hải, rất mong chờ câu trả lời của Quy Hải.

Quy Hải cười duỗi tay ra, nói: “ A Sơn, cúi đầu.”

A Sơn không hiểu ý của Quy Hải nhưng cũng nghe lời quỳ gối cúi đầu, đưa đầu đến trong lòng bàn tay Quy Hải. Ngón tay Quy Hải khẽ động, sờ sờ cái sừng trên đầu A Sơn.

Ngón tay Quy Hải chạm vào bèn có cảm giác tê tê kích thích, khiến cho A Sơn không khỏi run nhẹ, đến bây giờ mới hiểu là Quy Hải đang khen thưởng hắn, trong lòng vui mừng nhảy nhót. Cúi đầu xuống cho dù Quy Hải không nhìn thấy, nụ cười của A Sơn không khỏi càng ngày càng lớn, miệng ngoác ra như sắp rách tới nơi, trông chẳng khác gì miệng rùa của mấy con rùa tiên cả.

Quy Hải tiện tay sờ sừng A Sơn rồi lại sờ tóc hắn, trong lòng nghĩ cho dù thân hình khôi ngô của A Sơn có vui vẻ cúi đầu trước hắn, để hắn sờ sừng thì Quy Hải vẫn thấy hình rồng của A Sơn thu hút hơn.

Quy hải không có hứng thú, chỉ sờ sờ một lát rồi hỏi: “ A Sơn, nơi mà ta mất tích trước kia có một chiếc giường, nó vẫn ở trong long cung chứ?”

A Sơn vẫn quỳ ở chỗ cũ, cuối cùng thấy Quy Hải thật sự dừng tay, biết Quy Hải không tính sờ hắn nữa mới bắt đầu dứng dậy, ỉu xìu đáp: “ Vẫn còn. Tiên sinh sau khi mấy tích, ta đã phong bế chỗ đó lại, tìm kiếm rất lâu đều không phát hiện ra dị tượng gì, nghĩ mãi không ra tại sao tiên sinh lại tự dưng biến mất. Ở trong chỉ phát hiện ra một chiếc giường, có trận pháp tụ linh cao thâm, ngoại trừ cái này ra thì chẳng còn gì nữa cả.”

Quy Hải hỏi lại: “ Thât sao? Dẫn ta đi xem xem sao?”

Quy Hải cũng không nói ra được hắn tại sao lại biến mất. Trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ đơn thuần là muốn nhìn lại nơi cũ.

A Sơn vốn dĩ muốn cự tuyệt, hắn sợ Quy Hải lại lần nữa biến mất. Nhưng thấy Quy Hải kiên trì như vậy, hắn mới cởi bỏ cấm chế, dẫn Quy Hải đến căn phòng để giường trọng thủy. Vừa bước vào, A Sơn bèn kéo tay Quy Hải, nửa bước không rời, còn lập tức đóng lại tất cả các cấm chế không để Quy Hải biến mất thêm lần nữa.

Quy Hải thấy cái dáng vẻ thần hồn nát thần tính như lâm đại địch của A Sơn, không biết nên khóc hay cười, vỗ vỗ tay A Sơn an ủi, cứ để hắn kéo tay. Mình thì lại ngồi lên giường trọng thủy, hít sâu một hơi.

Mười năm qua đi, giường trọng thủy vẫn không có biến hóa. Vừa ngồi lên đã hút Quy Hải nằm xuống. Ngoài điều này ra, Quy Hải lần đầu tiên có thể từ trên giường trọng thủy mà nhìn ra một chút môn đạo.

Giường trọng thủy có chứa được vạn vật, có công hiệu hấp thu linh khí. Sư Vân Phong đã bày trận pháp tụ linh ở trong căn phòng này, có lượng lớn long khí, linh khí bổ sung khiến cho linh khí của giường trọng thủy vô cùng nồng đậm. Quy Hải vừa ngồi, một cỗ linh khí đậm đặc đã xông vào cơ thể, bay cào những vết thương trên lưng, nuôi dưỡng cơ thể.

Ở đây tu luyện khẳng định tốc độ sẽ nhanh gấp bội lần. Linh khí nồng đậm đến mức ngưng tụ lại, Quy Hải không khỏi nằm xuống, muốn hấp thu linh khí, tu luyện một lát.

Trước khia, Quy Hải không thể tự mình khống chế linh khí, chỉ có thể dựa vào bản năng tu luyện, dựa vào việc ăn và ngủ để hấp thu. Mà bây giờ, Quy Hải có thể chủ động dẫn linh khí tiến nhập cơ thể, trở thành một bộ phận cơ thể. Theo lí mà nói, đây là kĩ năng mà rùa tiên thành niên hơn nghìn năm cũng không lĩnh ngộ được. Ví dụ như rùa tiên dì Lam, nàng cũng không biết, nếu biết thì đã sớm dạy cho Quy Hải rồi. Có lẽ là trời cao thương xót, hoặc là muốn bòi thường rùa thần bị thương, mới để Quy Hải lĩnh ngộ được phương pháp thu thập dẫn nhập linh khí như vậy.

A Sơn thấy Quy Hải thả lỏng nằm xuống, bản thân thì không dám nằm, vẫn ngồi cạnh giường, nhìn bốn phía như lâm đại địch, phòng tránh dị biến xảy ra.

Quy Hải lắc lắc tay A Sơn, nói: “ Không cần nắm chặt như vậy, ta sẽ không biến mất nữa đâu.”

A Sơn rõ ràng không tin, vẫn cứ nắm chặt lấy tay Quy Hải không dám bỏ ra, nói: “ Vất vả lắm mới tìm được tiên sinh, vạn nhất lại không thấy, A Sơn, A Sơn cũng không biết sẽ phải tìm bao lâu nữa mới thấy, có thể tìm thấy được nữa không…..”

Câu cuối cùng của A Sơn, còn mang theo ý nức nở: “ Vất vả lắm mới tìm thấy chủ nhân, tuyệt đối sẽ không thể lại bay mất.”

Quy Hải lại lắc lắc tay A Sơn, an ủi: “ Trước đó biến mất là do ta trúng mưu kế của kẻ gian, bây giờ mưu kế đã bị phá giải, trên người ta không còn ước chế nữa, sẽ không biến mất nữa đâu. Yên tâm đi, A Sơn.”

A Sơn lắc đầu, nói: “ Tiên sinh muốn tu luyện không? Ta phải nhìn tiên sinh.”

Quy Hải bó tay, chỉ đành kệ A Sơn nắm chặt lấy tay trái của mình, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. A Sơn lúc này mới hài lòng, một tay khác lấy ra hai cái chăn, một tấm đắp lên người Quy Hải, một tấm khác nhét vào trong lòng Quy Hải, để Quy Hải ôm, sau đó mới chuyên chú ngắm nhìn mĩ mạo của chủ nhân nhà hắn.

Quy Hải linh thức cường đại, cho dù trong lúc đang tu luyện thì vẫn cảm nhận được trên người được đắp chăn, hỏi: “ A Sơn, sao ngươi lại biết đắp chăn vậy?”

Phản diện nhà hắn là người, cũng chỉ biết làm giường, chỉ biết để mình ôm lấy y, không biết giúp hắn ghém chăn. A Sơn là một con rồng lại còn biết giúp một con rùa đắp chăn? Quy Hải nghĩ nghĩ lại càng thấy kì lạ.

A Sơn nói: “ Lần trước quan sát tiên sinh đi ngủ, tiên sinh co người lại, trong lúc ngủ mà vẫn chau mày lại, hai cánh tay ôm lấy không khí, thật giống như muốn ôm lấy cái gì vậy. Ta đã đi nhìn dáng vẻ của con người lúc ngủ, bọn họ có chăn để đắp, lại còn ôm lấy một tấm nữa, liền cho tiên sinh thử xem sao. Tiên sinh có thích không?”

Không ngờ A Sơn nhìn thì có vẻ cao to thô thiển nhưng tâm tư lại tinh tế như vậy.

Quy Hải nghiêng người ôm lấy tấm chăn mềm mại, vẫn nhắm mắt như cũ, lắc lắc tay A Sơn, nói: “ Cảm ơn ngươi, rất thích.”

A Sơn cười thỏa mãn, tiếp tục ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Quy Hải. Lấy tới một cây bút, khống chế linh khí, để bút vẽ tự động vẽ lại tư thế ngủ của Quy Hải lại trên tấm vải.

Quy Hải cho dù nhắm mắt nhưng sự vận động của linh khí trong không trung thì Quy Hải vẫn có thể cảm nhận được, biết A Sơn đang khống chế bút vẽ để vẽ hắn. Quy Hải không định ngăn lại, dù sao yêu thích cái đẹp là sở thích của A Sơn, nhìn về phần A Sơn ngoan ngoãn như vậy, thôi cứ kệ hắn.

Quy Hải có thể cảm nhận được A Sơn đang vẽ hắn nhưng lại không cảm nhận được ở một nơi khác ngoài hải vực, Sư Vân Phong cũng đang vẽ hắn.

So sánh với A Sơn, A Sơn có thể ở bên cạnh Quy Hải, vẽ ra dung nhan lúc ngủ của Quy Hải, Sư Vân Phong thì lại đáng thương hơn, y chỉ có thể dựa vào kí ức để vẽ ra một con rùa con đáng yêu.

Sư Vân Phong dùng kiếm để vẽ.

Y chạy khắp bốn phía của Tiên vực, ngoại trừ khiêu chiến với cái đám cao thủ kia để tinh tiến tu vi, thuyết phục bọn họ liên minh lại để đánh vào Ma vực, còn thuận tiện thu thập rất nhiều các loại bảo vật. Mỗi thứ thu được đều vẽ lên đó một dấu ấn riêng thuộc về Quy Hải.

Cho dù có đi qua mười năm, thì những đường vân trên mai và trên bụng, những động tác của bé rùa Quy Hải, thần thái của bé Quy Hải vẫn nằm trong đầu óc Sư Vân Phong chưa bao giờ phai nhạt đi.

Hành động thu thập bảo vật cho Quy Hải của Sư Vân Phong cũng chưa bao giờ ngừng lại.

Y tin tưởng có thể phá vỡ lớp tường băng, tin tưởng có thể phá bỏ cấm chế, vượt qua Ma giới để tìm kiếm Quy Hải. Thậm chí, ở trên đường bắt gập linh vật nào cũng đều liên tưởng đến trên người Quy Hải.

Ví dụ như, Sư Vân Phong gặp được cây ngô đồng vạn năm, bèn nghĩ tới tiểu Hải nhà hắn đã từng nói, muốn luyện kiếm chơi. Như vậy, dùng gỗ cây ngô đồng chế tạo thành kiếm gỗ cho tiểu Hải luyện tay, tiểu Hải liệu có thích không nhỉ?

Lại như, Sư Vân Phong gặp được linh thảo phượng vĩ, lại nghĩ muốn lấy về làm goày cho tiểu Hải nhà y; gặp được bảo vật ngũ hành, lại muốn đưa cho Quy Hải bổ sung linh khí…..

Từng kiện bảo vật, đều bị Sư Vân Phong khắc lên ấn kí hình rùa con nhỏ trên đó. Mỗi một lần khắc ấn, khắc lên mặt bảo vật, đồng thời cũng khắc vào tim Sư Vân Phong; Mỗi một lần khắc ấn, nỗi nhớ lại càng nồng nàn, khó lòng ngừng lại.

Một kiện bảo vật lợi hại nhất chính là chế tạo hoàn thành “ thuyền phá tường băng”

Đây là do chúng Tiên tu cùng nhau chế tạo, dùng để chở các Tiên tu tiến về phía Ma vực, đối kháng lại mưa bão và không gian loạn lưu, xuyên qua thông đạo, xuyên qua tường băng, là chiếc thuyền phá tường băng an toàn đến Ma vực.

Sư Vân Phong khắc lên thuyền những đường vân trên mai rùa của Quy Hải, sâu có nhạt có, sinh động như thật. Đồng thời, Sư Vân Phong cũng tự tay thiết kế trận pháp phòng ngự, nói là trận pháp phòng ngự là tham chiếu tấm phòng hộ ngũ hành của rùa tiên mà phát minh ra. Mọi người chỉ kinh ngạc với sự quan sát tỉ mỉ của Sư Vân Phong về rùa tiên, sự am hiểu về trận pháp, có thể chế tạo ra trận pháp phòng ngự lợi hịa như vậy. Chỉ có Bách Lý Bất Phàm là nhìn ra môn đạo trong đó, trong lòng lại càng phẫn nộ.

Nếu như Bách Lý Bất Phàm biết rùa thần có thể sống sót dưới thiên lôi, biết rùa thần có công pháp tu luyện, biết rùa thần có thể hóa hình, biết cảm tình Sư Vân Phong đối với rùa thần sâu đậm như vậy, hắn nhất định sẽ tự mình đi làm rùa thần, không cần tùy tiện đi bắt một linh hồn để kích hoạt sinh mệnh của rùa thần làm gì cả.

Tuy nhiên, bất luận Bách Lý Bất Phàm có nghĩ như thế nào thì chuyện đã vậy rồi. Sư Vân Phong không thể nào quên được bé rùa lười của y, tất cả tình cảm đã quen đặt lên người Quy Hải, bất luận Bách Lý Bất Phàm có chủ động hữu hảo như thế nào thì Sư Vân Phong cũng chỉ coi Bách Lý Bất Phàm như một trợ thủ mà thôi, cho rằng đây là một kiếm tu có tiền đồ mà thôi. Huống chi, ấn tượng nịnh nọt của Bách Lý Bất Phàm quá sâu, cho dù quả thực có kì quái như thế nào thì Sư Vân Phong tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn rất lưu ý, không hoàn toàn tin tưởng Bách Lý Bất Phàm.

Sư Vân Phong cũng không có tâm tình để lưu ý suy nghĩ của Bách Lý Bất Phàm, khi thuyền phá tường băng chế tạo xong, tất cả đã chuẩn bị xong, lôi kiếp của đệ nhất Thiên tôn giáng xuống, chính là động lực cường đại của chuyến hành trình phá tường băng này, Sư Vân Phong cả người chỉ còn một ý niệm: “ Tiểu Hải, ta tới đây.”