Doãn Đông Phàm đã lâu không liên lạc với Khang Chước, y nhắn tin cho cậu thì bị chặn, đến trường cậu giả vờ tình cờ gặp được thì bị coi như không thấy.
Doãn Đông Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất có thể khiến Khang Chước hồi tâm chuyển ý chính là cố gắng học tập, giành được học bổng, tích cực tham gia hoạt động của hội sinh viên, tích lũy thành tựu cho bản thân, để Khang Chước thấy y đã khác xa so với ngày trước.
Trước đây khi còn ở bên nhau, Doãn Đông Phàm luôn cảm thấy Khang Chước không bằng người khác, không đủ tốt này kia. Nhưng hiện tại sau khi chia tay y mới nhận ra, chẳng ai có thể sánh được với Khang Chước.
Nhưng bây giờ ngay cả liếc mắt nhìn y một cái mà Khang Chước cũng không muốn, Khang Chước chưa từng tuyệt tình với y như vậy. Doãn Đông Phàm tin chắc đây chỉ là chuyện nhất thời mà thôi, chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút là có thể theo đuổi được Khang Chước thêm lần nữa.
Trước tiên, để biết được tin tức xung quanh Khang Chước, Doãn Đông Phàm đã chú ý đến diễn đàn của đại học A, mỗi tối đều lên đó dạo một vòng. Hôm nay vừa vặn cho y xem được buổi livestream lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học A.
Doãn Đông Phàm cảm thấy dựa theo tính cách của Khang Chước, cậu không có khả năng lên sân khấu biểu diễn, cho dù có biểu diễn cũng là trà trộn vào dàn hợp xướng. Nhưng khi y nhìn thấy cảnh Khang Chước khiêu vũ, cả người đều muốn nổ tung, y nhảy loạn trong phòng ngủ khóc trời kêu đất, suýt chút nữa bị bạn cùng phòng đập cho một trận.
Doãn Đông Phàm biết Khang Chước có thể khiêu vũ Latin, nhưng đó đã là chuyện từ hồi nhỏ xíu rồi. Khang Chước không giỏi vận động, học thể dục theo đài đều chậm hơn người khác một nhịp, mà học khiêu vũ lại càng khó khăn hơn. Sau này việc học trở nên bận rộn, lớp năng khiếu đầu tiên cậu từ bỏ chính là khiêu vũ.
Khang Chước ngây ngô hướng nội ngày xưa trong giờ phút này lại ăn mặc gợi cảm khiêu vũ “điệu nhảy kích tình” trên sân khấu lớn, mà Doãn Đông Phàm lại không có mặt ở hiện trường, y hối hận đến xanh cả ruột.
Theo chỉ dẫn trong phần bình luận trên màn hình, Doãn Đông Phàm mở video tuyên truyền tuyển sinh của đại học A. Câu cuối cùng “Anh sẽ chờ em trong tương lai” của Khang Chước rõ ràng là nói với y.
Doãn Đông Phàm bật khóc ngay tại chỗ, sao y không xem video này sớm hơn chứ? Nếu y sớm biết Khang Chước quan tâm đến mình như vậy, y chắc chắn sẽ không ăn chơi buông thả với Tô Vân Tường.
Ngẫm lại cái giá phải trả sau khi cãi nhau với Khang Chước, Doãn Đông Phàm biết vậy thì đã chẳng làm. Y muốn xin lỗi Khang Chước ngay lập tức, nhưng khi cầm điện thoại lên, y mới nhớ tới tất cả tài khoản của y đều đã bị chặn. Y muốn tới đại học A tìm Khang Chước nhưng lại không biết cậu ở ký túc xá nào. Mà khoan, ngày mai là thứ bảy, có lẽ Khang Chước sẽ về nhà…
Cứ như vậy, Doãn Đông Phàm trằn trọc cả một đêm không ngủ, kỳ nhạy cảm cũng bị ép đến trước thời hạn. Sáng sớm hôm sau y đã xuất hiện trước cửa nhà Khang Chước.
Doãn Đông Phàm biết Khang Chước dậy rất sớm vào buổi sáng. Bây giờ đã gần tám giờ, chắc hẳn Khang Chước đã rời giường. Doãn Đông Phàm thấp thỏm ấn chuông cửa.
Một lần, hai lần, ba lần…
Không có tiếng đáp lại, Khang Chước không có ở nhà.
Doãn Đông Phàm vừa mệt mỏi vừa mất mát, kỳ nhạy cảm đến còn khiến y cực kỳ khó chịu, y tức giận đá mạnh vào thùng rác ven đường.
Nhưng lúc này trong đầu y lại hiện lên câu nói “Anh sẽ đợi em trong tương lai” của Khang Chước, Doãn Đông Phàm lập tức nhen nhóm hy vọng lại lần nữa, chắc chắn Khang Chước vẫn còn quan tâm đến y!
Doãn Đông Phàm không cam tâm ra về tay trắng như vậy, y mượn điện thoại của chú lao công vệ sinh đi ngang qua rồi gọi điện cho Khang Chước, hy vọng Khang Chước có thể gặp y ít nhất một lần, nghe y nói mấy câu.
“Tút —— tút ——”
Điện thoại đã được kết nối, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời, Doãn Đông Phàm căng thẳng chờ đợi.
Bởi vì thời gian dài không có người nghe máy, điện thoại tự động ngắt cuộc gọi, Doãn Đông Phàm không cam lòng, gọi tiếp lần hai.
Sau một lúc lâu chờ đợi, cuộc gọi đã được nhận.
Doãn Đông Phàm đang muốn nói rõ thân phận mình cho Khang Chước biết, thì y lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của một người đàn ông xa lạ truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Alo? Ai vậy?”
Doãn Đông Phàm ngây ngẩn cả người, y xác nhận lại số điện thoại nhiều lần —— Đây chính xác là số của Khang Chước mà!
Có lẽ là bạn cùng phòng của Khang Chước hoặc bạn học trong phòng thí nghiệm giúp Khang Chước nhận điện thoại. Doãn Đông Phàm bình tĩnh lại, thận trọng nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Khang Chước, có thể bảo Khang Chước nghe điện thoại một lát được không?”
Đầu dây bên kia truyền đến một cuộc nói chuyện nho nhỏ, nhưng Doãn Đông Phàm không nghe rõ, y kiên nhẫn đợi vài giây.
“Đông Phàm?”
Lần này là Khang Chước, lại một lần nữa nghe được giọng nói của Khang Chước, Doãn Đông Phàm sắp khóc luôn rồi.
“Anh à, anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh…”
Khang Chước cũng không biết mình tỉnh lại lúc mấy giờ, lúc cậu tỉnh thì Quyền Hoa Thần vẫn còn đang ngủ, bởi vậy cậu đoán chắc còn rất sớm.
Ánh nắng ban mai len lỏi xuyên qua rèm cửa sổ, trong phòng ngủ mờ tối lại yên tĩnh. Khang Chước vụng trộm đưa mắt miêu tả ngũ quan của Quyền Hoa Thần ngay gần trước mặt. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, hôn lên rất mềm… Sắc mặt Khang Chước càng ngày càng đỏ.
Tất cả những gì phát sinh tối hôm qua giống như một đoạn phim ngắn được lưu lại trong trí nhớ, khiến Khang Chước cảm thấy không chân thật. Nhưng Quyền Hoa Thần trước mặt cậu là thật, bọn họ ngủ trên cùng một chiếc giường, thân mật nằm cạnh nhau, một tay của Quyền Hoa Thần vẫn ôm lấy eo Khang Chước.
Khắp nơi đều là mùi thơm của pheromone rượu Brandy, Khang Chước hít sâu vài hơi, cảm thấy vừa lòng thỏa ý, chui đầu vào trong ngực Quyền Hoa Thần, đổi lấy vài cái vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng.
Ngay khi Khang Chước sắp mơ mơ màng màng ngủ lại thì đột nhiên điện thoại rung lên. Hôm nay là thứ bảy, cũng không biết là ai mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta.
Cảm giác thật tuyệt khi được rúc vào trong lòng Quyền Hoa Thần, Khang Chước không muốn nhúc nhích, cậu vùi đầu vào trong chăn giống như một chú rùa, chờ điện thoại tự ngắt.
Quyền Hoa Thần lần theo nguồn phát ra tiếng động, vươn tay tìm điện thoại bên cạnh gối của Khang Chước. Là một dãy số xa lạ không có ghi chú, quá nửa là gọi nhầm. Quyền Hoa Thần không cúp máy, chỉ tắt rung rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường bên mình, sau đó lại kéo Khang Chước từ trong chăn vào trong ngực mình.
Nhưng mà chưa đầy nửa phút, điện thoại của Khang Chước lại rung lên.
Khang Chước lại cuộn mình vào trong chăn, chỉ để một chỏm tóc trên đỉnh đầu.
Quyền Hoa Thần mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cậu, đưa tay cầm lấy điện thoại, phát hiện vẫn là số máy xa lạ vừa rồi. Nghĩ đến có thể là điện thoại khẩn cấp từ trường Khang Chước, Quyền Hoa Thần nghe máy, trong giọng nói còn mang theo một chút lười biếng vừa mới tỉnh ngủ: “Alo? Ai vậy?”
“Xin chào, tôi là bạn trai của Khang Chước, có thể bảo Khang Chước nghe điện thoại một lát được không?”
Quyền Hoa Thần giống như bị dội cả một chậu nước lạnh lên đầu, hắn hoàn toàn tỉnh táo, chẳng những tỉnh táo mà còn có ý nghĩ muốn giết người.
Quyền Hoa Thần ném điện thoại về bên gối Khang Chước, xốc chăn chui vào, trước tiên mút môi Khang Chước thật mạnh, sau đó nỉ non bên tai cậu như ác quỷ: “Nghe điện thoại đi cưng, điện thoại của bạn trai cũ của em kìa.”
Khang Chước mở chừng hai mắt, cậu không dám nhìn sắc mặt của Quyền Hoa Thần, huy động tay chân bò ra khỏi chăn tìm điện thoại của mình.
“Đông Phàm?”
“Anh à, anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh…”
Giọng nói của Doãn Đông Phàm quá lớn, cho dù không bật loa thì Quyền Hoa Thần vẫn có thể nghe được rõ ràng. Mà càng làm cho hắn tức giận chính là ánh mắt né tránh của Khang Chước, khiến hắn trông giống như kẻ thứ ba yêu đương vụng trộm với đàn ông đã có chồng.
“Làm sao vậy? Sáng sớm đã gọi điện cho anh là có chuyện gì sao?”
Khang Chước nói xong chuẩn bị xuống giường, cậu muốn ra ngoài nói chuyện điện thoại, nhưng khi cậu vừa ngồi xuống bên giường, còn chưa tìm được dép lê thì đã bị người phía sau ôm ngang lấy ngã về lại giường.
“Ah!”
Khang Chước bất ngờ kêu lên.
Quyền Hoa Thần ôm eo cậu, hạ thấp giọng, rít qua kẽ răng mấy chữ: “Không được đi, cứ nói ở đây.”
“Anh ơi, anh sao thế?” Doãn Đông Phàm ở đầu dây bên kia ân cần hỏi.
“Không, không sao hết.” Khang Chước vịn cánh tay của Quyền Hoa Thần ngồi dậy, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vừa rồi anh vấp ngã, có chuyện gì thì em nói đi.”
“Anh, em sắp chết em thật sự sắp chết rồi…” Doãn Đông Phàm vừa khóc vừa nói, “Tối hôm qua em thấy video của anh, anh nói sẽ chờ em. Em… cả đêm không ngủ được, em thật sự khó chịu sắp chết rồi. Anh ơi cầu xin anh gặp em một lần đi, em thật sự không chịu được hu hu…”
“Gì mà chết với không chết, đừng nói lung tung. Em đừng khóc nữa.” Khang Chước đau đầu không thôi.
“Anh gặp em một lần đi, làm ơn mà anh ơi. Bây giờ em thật sự khó chịu muốn chết đi được, cầu xin anh đó… Anh chặn, điện thoại của em, em tới đại học A tìm anh nhưng anh cũng… không chịu nhìn em, em biết sai rồi anh ơi… Anh gặp em một lần đi, nếu anh không gặp em, em sẽ nhảy lầu đấy… Hu hu hu…”
“Bảo nó nhảy!” Quyền Hoa Thần nghiến răng nghiến lợi bên tai Khang Chước, hắn ép Khang Chước mở loa ra, cùng cậu nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của Doãn Đông Phàm.
“Làm vậy sao được, em ấy có tồi tệ cỡ nào thì cũng là cháu trai anh, em sẽ nói rõ ràng với em ấy.” Khang Chước chuyển sang chế độ nghe, cố gắng giảng đạo lý cho Doãn Đông Phàm.
“Doãn Đông Phàm, chúng ta đã chia tay, em lý trí hơn đi. Em đã là Alpha trưởng thành, sao vừa có chuyện là khóc rống lên thế… Có phải kỳ ưm… kỳ nhạy cảm của em đến rồi đúng không? Em uống thuốc chưa? Ah…”
Doãn Đông Phàm thút thít nghe Khang Chước nói chuyện, nửa câu đầu thì ổn nhưng nửa câu sau lại đứt quãng.
“Ừm, nhớ anh đến độ kỳ nhạy cảm tới sớm luôn.” Doãn Đông Phàm lau nước mắt, lại nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng động kỳ quái, y hỏi, “Anh à, anh đang làm gì vậy? Bên anh có tiếng gì thế?”
Khang Chước cầm chặt điện thoại, đè nén tiếng rên rỉ sắp thốt ra.
Ngay từ lúc cậu không cho Quyền Hoa Thần nghe điện thoại cùng, Quyền Hoa Thần liền cố ý ghé vào cổ cậu hôn tới liếm lui. Mới đầu Khang Chước chỉ là cảm thấy ngứa ngứa, rụt cổ lại tránh khỏi hắn, nhưng thế mà ban nãy Quyền Hoa Thần lại hôn lên tuyến thể sau gáy cậu.
Bình thường bị đầu ngón tay chạm nhẹ qua cũng mẫn cảm muốn chết, giờ lại bị Quyền Hoa Thần há miệng ngậm lấy toàn bộ. Hắn giống như đang liếm một quả đào mật căng đầy mọng nước, liếm mút, ngậm đùa, dường như muốn hút ra nước ép ngon ngọt.
Khang Chước nắm chặt góc chăn, ngón chân cuộn tròn, hận không thể lăn lộn trên giường. Cậu muốn thoát khỏi sự giam cầm của Quyền Hoa Thần nhưng sức lực của đối phương quá lớn, rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể đưa tay cố gắng che gáy mình.
Quyền Hoa Thần cười, không hôn được tuyến thể thì hắn ngậm ngón tay của Khang Chước vào miệng mà hôn. Tuy rằng vẫn không chịu nổi nhưng dù sao Khang Chước cũng có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Anh ơi? Sao anh không nói gì?” Lời thúc giục của Doãn Đông Phàm truyền đến.
“…… Không sao, anh mới ngã trẹo chân,” Khang Chước bịa chuyện nói bừa, “Em uống thuốc trước đi, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu thật sự không thoải mái thì đến bệnh viện kiểm tra.”
Doãn Đông Phàm cố chấp nói: “Em không đến bệnh viện, em… em chỉ muốn gặp anh. Hiện tại em đang ở ngay trước cửa nhà anh, không gặp được anh em sẽ không về đâu.”
Khang Chước cũng bực bội: “Em vẫn còn tưởng mình là trẻ con à Doãn Đông Phàm? Về nhà ngay và uống thuốc đi, chúng ta hẹn lúc khác rồi nói chuyện rõ ràng sau.”
“Đừng hẹn lúc khác mà anh ơi, ngay bây giờ đi, xin anh đấy bây giờ đi mà. Kể cả một phút em cũng không chịu nổi, em thật sự khó chịu muốn chết hu hu hu…”