Rực Cháy

Chương 55



Editor: Kẹo Mặn Chát

Sau khi Khang Chước nhận được tấm ảnh chụp, cậu gửi ngay cho Quyền Hoa Thần, lại gửi thêm mấy emoji tủi thân khóc lóc.

Cậu vốn đã rất buồn vì phải rời xa Quyền Hoa Thần, giờ lại nhìn thấy ảnh chụp thân mật của Quyền Hoa Thần với người khác, cậu càng thấy tủi thân hơn.

Sau khi hạ cánh tới nước D, Quyền Hoa Thần nhìn thấy tin nhắn lập tức gọi điện lại cho Khang Chước.

“Đó là người yêu cũ của tôi, cậu ta là một nhiếp ảnh gia, thích chụp ảnh cuộc sống và chia sẻ trên instagram. Tôi đã chia tay với cậu ta được hai năm rồi, Doãn Đông Phàm có bản lĩnh thật đấy, thứ này cũng có thể tìm ra được.”

Khang Chước buồn rầu cả buổi chiều, ngủ trưa cũng không yên giấc.

“Lần sau chúng ta cũng chụp, không biết bé ngoan của chúng ta còn xinh đẹp hơn cậu ta gấp bao nhiêu lần, ảnh chụp khẳng định đẹp hơn cậu ta nhiều.”

Quyền Hoa Thần ngồi lên xe của thư ký ở cổng ra sân bay, không chút kiêng dè nói những lời ngọt ngào, khiến thư ký phải nhìn gương chiếu hậu liên tục.

Khang Chước không quan tâm mình có đẹp hơn người yêu cũ của Quyền Hoa Thần hay không. Cậu chỉ thấy bực mình vì ngay cả một tấm ảnh chụp chung với Quyền Hoa Thần cũng không có.

Có điều tuy rằng không có ảnh chụp chung, nhưng ảnh chụp riêng Quyền Hoa Thần lại có rất nhiều.

Khang Chước chụp màn hình điện thoại, ngượng ngùng khoe có hơn hai trăm tấm ảnh chụp lén Quyền Hoa Thần trong điện thoại của mình. À không đúng, hiện tại có hơn ba trăm tấm, hơn phân nửa một trăm tấm mới thêm vào kia phải quy công cho Doãn Đông Phàm.

Doãn Đông Phàm liên tục kiên trì gửi ảnh chụp chung của Quyền Hoa Thần với người khác vào mail của Khang Chước. Thậm chí ảnh chụp nhóm trong buổi team building ở công ty cũng lục lại, một lòng muốn bôi nhọ thanh danh của Quyền Hoa Thần. Khang Chước tự động lọc ra những lời nói xằng bậy kia đi, chọn một vài tấm ảnh đẹp, cắt riêng một mình Quyền Hoa Thần ra rồi lưu vào album ảnh.

Quyền Hoa Thần không thể giấu được ý cười trên đuôi lông mày, miệng mắng Khang Chước là nhóc săn ảnh nhưng trong lòng lại sướng muốn chết. Hắn hận không thể gọi video ngay lúc này để Khang Chước chụp thêm vài tấm ảnh.

Khang Chước thích thú nhìn album ảnh, có mấy tấm là ảnh chụp chung của Quyền Hoa Thần và minh tinh. Quyền Hoa Thần có gương mặt góc cạnh sắc sảo, đôi mắt một mí xinh đẹp vô cùng đặc biệt. Mặc dù đứng chung khung hình với minh tinh cũng không thua kém.

Khang Chước đột nhiên nghĩ: “Nếu sau này anh Thần không quản lý công ty nữa, gia nhập giới giải trí cũng tuyệt lắm.”

Quyền Hoa Thần nói theo cậu: “Được, đến lúc đó tôi tham gia chương trình tuyển chọn, còn phải nhờ giáo sư Tiểu Chước bình chọn thật nhiều cho tôi, để tôi sớm ngày được ra mắt.”

Khang Chước cảm thấy tò mò, thực sự lên mạng tìm kiếm quá trình người hâm mộ bỏ phiếu để đưa thần tượng ra mắt, càng xem càng sầu, cuối cùng uyển chuyển nói với Quyền Hoa Thần: “Nếu không, chúng ta thừa dịp thân thể vẫn còn được, làm việc ở công ty thêm vài năm đi.”

“Cái gì mà gọi là ‘Thừa dịp thân thể vẫn còn được’?” Quyền Hoa Thần ngồi trên xe cười ra tiếng, “Quanh co lòng vòng nói tôi già hả nhóc xấu xa?”

“Nào có đâu, ha ha.”

Quyền Hoa Thần cầm điện thoại bằng tay trái có hơi mỏi, hắn đổi sang tay phải, vừa nói chuyện với Khang Chước, vừa nhìn ánh mặt trời sắp tắt ngoài cửa sổ xe, trong lòng chỉ cảm thấy thật bình yên.

“Em ăn cơm tối chưa?” Quyền Hoa Thần hỏi Khang Chước.

“Ăn rồi, em gọi đồ ăn về nhà.” Khang Chước nói.

“Về nhà?”

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai Khang Chước có tiết học buổi sáng, theo lý thì cậu nên trở về trường ở.

Quyền Hoa Thần vừa mới hỏi xong thì nghĩ ngay tới điều gì đó, đổi giọng hỏi Khang Chước: “Hiện tại em đang ở đâu?”

Khang Chước lề mề mãi không nói, chỉ gửi cho hắn một tấm ảnh chụp giường nằm. Bộ ga giường màu xám trắng, vừa nhìn đã biết là giường của Quyền Hoa Thần.

Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà Quyền Hoa Thần đã sửa sang lại giường, giờ phút này trên đó lại có hình dạng của một đôi chân dài nhô lên.

Những lời Quyền Hoa Thần nói trước lúc rời đi vào buổi trưa chỉ là nói đùa, hắn không nghĩ tới Khang Chước lại thật sự vào phòng ngủ của hắn, nằm trên chiếc giường lớn mà hắn từng nằm ngủ.

Yết hầu của Quyền Hoa Thần chuyển động, giọng nói trầm khàn hơn: “Mới sớm thế này đã lên giường rồi sao? Em làm chuyện xấu gì trên giường của tôi, hửm?”

Đột nhiên, thư ký phanh gấp lại, Quyền Hoa Thần suýt chút nữa đập mặt vào ghế ngồi trước. Hắn đưa tay che loa điện thoại, hạ thấp giọng lạnh lùng nói với thư ký: “Mấy tháng không gặp, đến xe cũng không biết lái rồi hả?”

Thư ký liên tục xin lỗi, mồ hôi lạnh toát ra đầy người.

Khang Chước đương nhiên không biết đến chuyện nhỏ này, cũng không nghĩ lời của Quyền Hoa Thần tới phương diện “kia”, cậu rất ngây thơ trả lời: “Đang xem ảnh của anh đó.”

Quyền Hoa Thần vừa mới đằng đằng sát khí giáo huấn thư ký xong, chớp mắt một cái đã đổi mặt mang theo ý cười giật dây người yêu quá mức đơn thuần: “Em cũng đăng lên insta đi, tôi nhấn like cho em.”

Khang Chước ôm gối của Quyền Hoa Thần, chui vào trong chăn: “Em không đăng, em xem lén một mình thôi.”

Quyền Hoa Thần xao xuyến không yên, nhưng cách phía trước không xa chính là công ty, hắn đã ở lại trong nước bốn tháng, chất đống rất nhiều công việc, cuộc sống tăng ca như ma quỷ bắt đầu từ tối nay, nhưng Quyền Hoa Thần không muốn Khang Chước lo lắng ngủ không ngon giấc trong đêm đầu tiên bọn họ xa nhau.

Vì vậy hắn nói dối: “Tôi về tới nhà rồi, hôm nay đi máy bay có hơi mệt, không gọi video với em, ngày mai chúng ta lại gặp.”

“Dạ, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.” Khang Chước không nghi ngờ, sau khi nói tạm biệt với Quyền Hoa Thần thì cúp điện thoại.

Giống như Quyền Hoa Thần không muốn Khang Chước biết mình tăng ca vất vả, Khang Chước cũng không nói cho Quyền Hoa Thần biết một số việc. Ví dụ như cuối tuần thứ hai sau khi Quyền Hoa Thần rời đi, Khang Thế Thành hiếm khi về nhà, còn chưa nói được mấy câu với Khang Chước thì đã nhận được điện thoại của Doãn Kiệt.

Tháng trước Khang Thế Thành vừa được đề bạt làm phó thị trưởng thường trực, Doãn Kiệt lấy danh nghĩa chúc mừng mời Khang Thế Thành và Khang Chước ra ngoài ăn cơm, tiện thể để hai nhà tụ họp với nhau.

Gia đình Quyền Tiêu vẫn luôn chăm sóc chu đáo cho Khang Chước, Khang Thế Thành nhìn trông lạnh lùng vô tình, nhưng ông nhớ rất rõ ân huệ của người khác. Doãn Kiệt nói muốn tụ họp, Khang Thế Thành đồng ý ngay lập tức, còn ngỏ ý để ông mời khách.

Mới đầu Khang Chước rất lo lắng bọn họ sẽ nói Khang Thế Thành biết chuyện mình và Quyền Hoa Thần yêu đương, nhưng sau đó phát hiện dường như bọn họ cũng không biết chuyện này.

Trên bàn cơm, Quyền Tiêu, Doãn Kiệt và Khang Thế Thành đều chủ yếu nói đến chuyện công việc. Sau khi ăn gần xong, Quyền Tiêu bảo Doãn Đông Phàm và Khang Chước mang đĩa trái cây sang một bên “trao đổi học tập”, Khang Chước cảm thấy rất không thoải mái nhưng vẫn làm theo.

Ba người ở trên bàn lớn vừa uống rượu vừa bàn luận về chuyện đưa thuốc mới vào bảo hiểm y tế, còn Khang Chước và Doãn Đông Phàm ở trên bàn nhỏ tán gẫu. Nói là tán gẫu nhưng thật ra là Doãn Đông Phàm tự nói chuyện một mình. Nói gần đây y gia nhập hội sinh viên, vô cùng bận rộn, không thể thường xuyên tới tìm Khang Chước, bảo Khang Chước đừng tức giận.

Khang Chước nghe chẳng hiểu gì, không để ý tới y, ngược lại Khang Thế Thành nghe y nói thế liền nói với Khang Chước một câu: “Đừng quá trẻ con, thằng bé bận rộn một chút cũng là vì phấn đấu cho tương lai tốt đẹp của hai đứa.”

Khang Chước muốn lập tức nói cho ông biết mình và Doãn Đông Phàm đã chia tay, nhưng Quyền Tiêu lại nói với Khang Thế Thành trước: “Ôi chao, Alpha chăm sóc cho Omega là điều hiển nhiên mà. Để bọn trẻ tự mình phát triển, chúng ta đừng nhúng tay vào.”

Khang Chước liếc nhìn Quyền Tiêu, không nói gì nữa.

Dường như Doãn Đông Phàm biết Khang Chước tức giận, không dám nhắc đến chuyện tình cảm nữa. Y bắt đầu dẫn dắt tới đề tài học tập, hỏi cậu chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp bốn cấp sáu như thế nào.

Khang Chước ăn bữa cơm này rất mệt mỏi, nhưng đến tối khi Quyền Hoa Thần hỏi, cậu lại không nhắc tới dù chỉ một chữ.

Khang Chước biết, Quyền Hoa Thần luôn cho rằng cậu thích hắn đều là kết quả mà hắn cố ý dùng pheromone dụ dỗ. Nếu như bọn họ không có độ phù hợp cao, Khang Chước căn bản sẽ không nhìn trúng hắn.

Hắn luôn nói với Khang Chước: “Đừng vội vàng đưa ra quyết định, suy nghĩ kỹ lại, là em thật sự có ý định ở bên tôi hay không.”

Mỗi lần Khang Chước đều không do dự nói chỉ muốn hắn, Quyền Hoa Thần tỏ ra rất vui, nhưng thực ra lại là dáng vẻ không tin tưởng, cảm thấy Khang Chước chỉ là một đứa trẻ hành động theo cảm tính. Khang Chước nói thế nào cũng không thể làm hắn hoàn toàn tin phục, giống như hắn đã sẵn sàng chấp nhận chia tay bất cứ lúc nào.

Trong nỗi thất vọng lặp đi lặp lại, Khang Chước nhận ra, cậu đã làm quá ít chuyện cho Quyền Hoa Thần. Tình yêu có đôi khi không thể truyền đạt thông qua lời nói, cậu nhất định phải làm chút gì đó, đem những thứ hư vô mờ nhạt kia ngưng tụ thành thực thể vững chắc đưa đến tay Quyền Hoa Thần.

Nhưng dạo gần đây Khang Chước thực sự không có thời gian suy nghĩ lung tung, chỉ riêng nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm đã khiến cậu bận đến tối mày tối mặt.

Vừa qua, phòng thí nghiệm đã thu được một loạt các mẫu nghiên cứu quý giá. Trong đó có một phân loài mới của bướm đêm Ebol gọi là “Abotailinae”, bởi vì chúng có đuôi dài tương tự như sao chổi nên được đặt tên là bướm đuôi sao. Đây là một giống loài mới được các nhà nghiên cứu phát hiện trong rừng mưa nhiệt đới ở phía Nam quốc gia, ngay lập tức được gửi đến phòng thí nghiệm sinh học của đại học A để tiến hành nghiên cứu.

Từ lâu, bướm đêm Ebol đã là đối tượng nghiên cứu quan trọng của các nhà tuyến thể học. Bởi vì chúng có cơ chế phân loại tương tự như tuyến thể người, đồng thời các chất đặc biệt có trong cơ thể chúng có tác dụng hiệu quả trong việc điều trị một số bệnh tuyến thể ở người.

Công việc của Khang Chước chính là phân loại hai con bướm đuôi sao, đây vốn là nhiệm vụ rất đơn giản nhưng giữa chừng lại xảy ra vấn đề.

Giống như con người, bướm đêm Ebol được chia thành bốn type SABC theo các thụ thể pheromone khác nhau trong tuyến thể. Trong đó type S rất khó tìm được con phối ngẫu phù hợp về pheromone, tỷ lệ phù hợp dưới 20%, tức là xác suất tìm được con phối ngẫu có độ phù hợp trên 50% chỉ có 20% cá thể trong quần thể. Type C phổ biến chấp nhận được tất cả các loại pheromone, tỷ lệ phù hợp trên 80%. Type A và B trung bình, tỷ lệ phù hợp lần lượt là 40% và 60%.

Đây chỉ là công việc phân loại pheromone mà thôi, cho dù là sinh viên đại học cũng có thể dễ dàng hoàn thành. Chẳng tốn bao lâu, Khang Chước đã phân loại được con bướm cái đuôi sao vào chủng A, nhưng riêng con bướm đực còn lại, Khang Chước lại đắn đo chưa thể đưa ra kết luận.

Dưới kính hiển vi, con bướm đực này có các phân tử thụ thể pheromone type S rõ rệt. Nhưng khi Khang Chước tiến hành kiểm tra test nhanh, phát hiện ra rằng pheromone của nó có thể khớp với hơn 90% pheromone của con cái, và độ phù hợp của chúng không hề thấp.

Ban đầu Khang Chước cho rằng một bước nào đó trong quá trình thực hiện thí nghiệm của mình xảy ra sai sót, nhưng sau khi làm lặp lại thử nghiệm nhiều lần, kết quả đưa ra đều giống nhau.

Công việc của Lưu Minh quá bận rộn, Khang Chước không muốn mang vấn đề nhỏ này đến làm phiền ông. Vì thế cậu đi tìm anh đại trong phòng thí nghiệm – tiến sĩ Thái Đồng.

Thái Đồng xem kỹ báo cáo và số liệu thí nghiệm của cậu, anh đẩy kính, ánh mắt sâu xa sau tròng kính: “Cậu có muốn thử kiểm tra độ chính xác không?”

Khang Chước lập tức hiểu được ý của anh.

Trong kiểm tra phân loại pheromone, phân loại thường được xác định bằng cách sử dụng các test nhanh. Tuy nhiên test nhanh chỉ đo lường sự khác nhau trong mẫu vật thử nghiệm và tiến hành kết đôi từ 10 đến 20 mẫu dị tính khác loài được chọn ngẫu nhiên trong bốn type pheromone SABC.

Kiểm tra độ chính xác, nghĩa trên mặt chữ, chính là lấy nhiều mẫu hơn để kiểm tra chính xác hơn. Mà nếu sau khi kiểm tra độ chính xác, pheromone của con bướm đực đuôi sao type S này vẫn có thể đạt được tỷ lệ phù hợp với chủng B trở lên, thì đó sẽ là một phát hiện vĩ đại mới trong nghiên cứu tuyến thể. Nhờ đó thuốc ức chế phát tình toàn năng không có tác dụng phụ đối với tất cả Omega, luôn chỉ tồn tại trong lý tưởng của giới tuyến thể có lẽ sẽ có thể thực hiện được.

Khang Chước tiếp nhận báo cáo có chút run tay, cậu nuốt nước bọt, trịnh trọng gật đầu: “Được.”

____________________