Rực Cháy

Chương 60



Lần đầu tiên nghe Doãn Đông Phàm hỏi dò về nhân phẩm của Quyền Hoa Thần, Quyền Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng bà biết rõ con trai mình có đức hạnh gì. Từ khi Khang Chước còn bé, Quyền Hoa Thần đã rất che chở cho cậu, trong ngày sinh nhật của Doãn Đông Phàm hắn lại tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, biết Doãn Đông Phàm lại đi quấy rối Khang Chước thì chắc chắn phải mắng y mấy câu.

Nhưng Quyền Tiêu không ngờ tới, một tháng trôi qua, Doãn Đông Phàm vẫn đang kiên trì đào bới tin xấu của Quyền Hoa Thần —— Y đặc biệt đến công ty Toàn Hòa tìm thư ký cũ của Quyền Hoa Thần, xưng anh xưng em với người ta, lại còn mời người ta ăn cơm, chính là muốn biết điều gì đó từ trong miệng thư ký.

Vì việc này mà Quyền Tiêu mắng Doãn Đông Phàm một trận, nói cho y biết muốn theo đuổi Khang Chước thì theo đuổi cho đàng hoàng, muốn dùng những thứ đường ngang ngõ tắt này thì có lợi gì. Bà còn cố ý bảo Doãn Kiệt hẹn Khang Thế Thành ra ngoài, hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, chỉ để tạo cơ hội cho Doãn Đông Phàm.

Vậy mà ngày đó lúc Doãn Đông Phàm về nhà vẫn rầu rĩ không vui, ngồi ở ghế sau xe không nói một lời. Quyền Tiêu nhớ tới dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt của Khang Chước dành cho y trên bàn ăn, cũng vô cùng sốt ruột thay y. Bà còn muốn bày chiêu cho Doãn Đông Phàm nhưng lại bị y oán giận “Mẹ thì biết cái gì, đừng quản con nữa”.

Chính vào lúc này, Quyền Tiêu bắt đầu nghi ngờ.

Khi mới khai giảng, Doãn Đông Phàm đã đổi tính, nói là muốn theo đuổi Khang Chước lại lần nữa, phải phấn đấu học tập, bảo Quyền Tiêu và Doãn Kiệt chờ y nắm chắc học bổng trong tay, Quyền Tiêu còn vui vẻ rất lâu. Hai tháng đó quả thật Doãn Đông Phàm rất chăm chỉ, cuối tuần cũng không về nhà, buổi tối đột ngột gọi điện thoại cho y thì gần như y đều đang tự học ở thư viện.

Có lẽ bắt đầu từ đầu tháng 11, Doãn Đông Phàm đột nhiên biến về con người cũ, lại lăn lộn với đám bạn xấu thì không nói, đằng này còn chẳng hiểu sao lại đi nghe ngóng chuyện của Quyền Hoa Thần suốt cả ngày.

Xuất phát từ giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, ngày hôm sau Quyền Tiêu cho người đi điều tra hành tung của Quyền Hoa Thần. Phát hiện Quyền Hoa Thần trở lại nước D vào đầu tháng 11, cuối tháng lại quay về thành phố A một lần, không quay về biệt thự cũ ngày trước mà là ở căn biệt thự ở ngay bên cạnh nhà Khang Chước. Lại điều tra tiếp, hóa ra từ lúc Quyền Hoa Thần trở lại thành phố A từ mùa hè, đều ở sát vách nhà Khang Chước. Phải biết rằng lộ trình từ tiểu khu nhà Khang Chước tới Toàn Hòa gấp đôi nơi ở ban đầu của hắn, Quyền Hoa Thần lại không ngốc, hắn rõ ràng có thể ở một chỗ gần hơn.

Quyền Hoa Thần, Khang Chước.

Quyền Tiêu dần dần ngộ ra được điều gì đó, lòng bàn tay bà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Vào ngày sinh nhật của Doãn Đông Phàm, Quyền Hoa Thần lái xe đưa Khang Chước đi, hai người đi chơi cả một tuần ở thành phố S…

Doãn Đông Phàm tới tìm Khang Chước cầu xin tái hợp lại, bị Quyền Hoa Thần mắng đuổi đi…

Sau đó Doãn Đông Phàm bắt đầu tìm kiếm lịch sử đen của Quyền Hoa Thần mỗi ngày…

Manh mối đã được kết nối.

Sau khi Quyền Tiêu nghĩ thông suốt hết thảy mọi việc, bà hút liên tiếp ba điếu thuốc trong phòng làm việc.

Bà nhớ tới dáng vẻ Quyền Hoa Thần ôm Khang Chước trêu đùa cậu ngày trước, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Để xác nhận rằng không phải bà suy nghĩ quá nhiều, một ngày nọ, trong lúc ăn cơm, Quyền Tiêu thăm dò Doãn Đông Phàm: “Đã nhiều ngày rồi Khang Chước không tới nhà chúng ta ăn cơm, có phải thằng bé có người yêu rồi không?”

Doãn Đông Phàm hừ một tiếng, nói không biết.

Quyền Tiêu lại giả vờ oán giận với Doãn Kiệt, nói: “Cũng không biết Quyền Hoa Thần đang nghĩ cái gì, đã về nước D rồi mà cứ dăm ba ngày lại chạy tới thành phố A. Đã thế còn không đến công ty, hay là lại thông đồng với đám người Tô Quân chứ gì?”

Doãn Kiệt còn chưa lên tiếng, Doãn Đông Phàm đột nhiên đùng đùng tức giận mắng một câu: “CMN đúng là lão già cầm thú!”

Doãn Kiệt dạy dỗ Doãn Đông Phàm không được nói lung tung, nhưng giờ phút đó Quyền Tiêu lại hoàn toàn hiểu được sự phẫn nộ của con trai.

Thế nhưng không tận mắt chứng kiến, Quyền Tiêu vẫn luôn ôm một chút hy vọng may mắn.

Ngày 30 tháng 12, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Quyền Tiêu gọi điện thoại cho Khang Chước, mời cậu đến nhà ăn cơm. Khang Chước nói muốn đi du lịch xuyên tết với bạn bè, ngày mùng 1 mới trở về.

Quyền Tiêu lập tức đi thăm dò Quyền Hoa Thần, phát hiện hắn đã đến thành phố A từ một tuần trước.

Mặc cho trong lòng Quyền Tiêu đang nổi sóng to gió lớn cỡ nào, bà cũng không làm kinh động đến bất kỳ một ai.

Chiều ngày mùng 1, bà một mình lái xe đến cửa nhà Khang Chước, đợi đến khi trời sắp tối, xe của Quyền Hoa Thần chạy vào, dừng ở nhà bên cạnh. Rất nhanh sau đó, Quyền Hoa Thần và Khang Chước đều xuống xe, bọn họ trò chuyện với nhau, không chú ý tới xe của Quyền Tiêu.

Tiếp đó Quyền Tiêu nhìn thấy cảnh tượng khiến bà kinh hãi, kinh hãi đến mức làm bà lỡ tay đè lên còi xe.

Bọn họ thậm chí còn chưa kịp tiến vào cửa chính đã đứng bên ngoài hôn môi như chốn không người.

Lỡ như lúc này có ai đi ngang qua thì sao?

Lỡ như lúc này Khang Thế Thành trở về thì sao?

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến những điều này à?!

Quyền Tiêu sầm mặt đi xuống xe, đi về phía bọn họ hai bước rồi dừng lại, giống như là không muốn đứng quá gần bọn họ: “Khang Chước, lại đây, chúng ta nói chuyện.”

Khang Chước bất giác quay đầu lại nhìn về phía Quyền Hoa Thần, Quyền Tiêu suy sụp hét lên: “Dì bảo cháu qua đây cháu nhìn hắn làm gì? Hắn là gì của cháu? Tại sao cháu lại nghe lời hắn?!”

Quyền Hoa Thần đưa tay giấu Khang Chước ra sau lưng: “Quyền Tiêu, bình tĩnh một chút, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”

Quyền Tiêu hoàn toàn không nhìn hắn: “Khang Chước!”

Khang Chước nhéo tay Quyền Hoa Thần, đứng ra từ phía sau hắn: “Anh Thần, em đi nói chuyện với dì Tiêu một lát, anh vào nhà chờ em trước.”

Quyền Hoa Thần nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu, cau mày khẽ gật đầu.

“Hắn lớn hơn cháu 12 tuổi, hắn nhìn cháu lớn lên, sao hắn còn có mặt mũi mà ra tay với cháu được!”

Trong xe, Quyền Tiêu điên cuồng lên án Quyền Hoa Thần, hốc mắt bà đỏ hoe, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào, pheromone ưu sầu hương hoa xương rắn dần dần hòa vào không khí.

“Là dì quá bận rộn, không chăm sóc tốt cho cháu, dì có lỗi với mẹ cháu…”

Khang Chước nhìn dáng vẻ của bà, đột nhiên nhớ tới tin tức bọn tội phạm vị thành niên bị bắt nhìn thấy trên TV khi cậu còn bé. Mẹ của bọn họ cũng như thế này, khóc lóc than thở đau đớn nói với ống kính, nói rằng mình rất hối hận, vì đã không giáo dục con tử tế.

Trong vài phút đầu Khang Chước sinh ra cảm giác tội lỗi cực lớn, cậu cảm thấy rất có lỗi, rất có lỗi với Quyền Tiêu. Song sau khi cậu cẩn thận suy nghĩ, cậu lại bắt đầu hoang mang, bởi vì cậu hoàn toàn không tìm ra lỗi sai của mình ở đâu.

Cậu và Quyền Hoa Thần ở bên nhau là vấn đề nghiêm trọng đến mức cần phải sám hối người mẹ đã qua đời sao?

Khang Chước đưa khăn giấy cho Quyền Tiêu, chờ tâm trạng của bà không còn kích động nữa mới nói: “Dì Tiêu, cháu đã ở bên Quyền Hoa Thần hai tháng, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng sau khi ở cùng với anh ấy cháu mới biết, yêu đương không giống như cháu và Doãn Đông Phàm.”

Khang Chước từng hỏi Quyền Hoa Thần, khi nào thì cậu nên nói cho gia đình và bạn bè biết về mối quan hệ của bọn họ. Quyền Hoa Thần nói chờ đến khi em chuẩn bị sẵn sàng, Khang Chước lại hỏi Quyền Hoa Thần có thể chờ cậu bao lâu, Quyền Hoa Thần nói bao lâu cũng được.

Khang Chước ở bên cạnh Quyền Hoa Thần quá thoải mái, cho nên cậu thường quên đi những khó khăn mà bọn họ sẽ phải đối mặt.

Nhưng Khang Chước không thể trốn phía sau Quyền Hoa Thần mãi được, cậu cũng cần phải bảo vệ Alpha của mình.

Bây giờ chính là lúc.

Khang Chước nghiêm túc nói: “Cháu không bị ai lừa gạt, cháu rất tỉnh táo, cháu yêu anh ấy.”

Quyền Tiêu đột nhiên bật cười, nhưng ý cười trong mắt thoáng chốc lại biến thành bi thương. Bà biết lớp trang điểm trên mặt mình đang khóc, bà vô cùng cẩn thận dùng khăn giấy quấn quanh ngón trỏ lau dưới mí mắt.

Ngay trước khi Khang Chước muốn mở miệng hỏi bà vì sao lại cười, bà đã nói với Khang Chước: “Có phải Quyền Hoa Thần chưa từng nói với cháu mâu thuẫn của dì với hắn đúng không?”

Khang Chước lắc đầu, cậu vẫn cho rằng quan hệ của chị em bọn họ rất tốt.

Chỉ dùng khăn giấy thì không có cách nào lau sạch hoàn toàn lớp trang điểm bị nhòe. Trong gương chiếu hậu, Quyền Tiêu nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt mình càng ngày càng rõ, bà từ bỏ, bà ngồi đờ người trên ghế lái, quay đầu lại nhìn thoáng qua Khang Chước. Lúc này rào cản thế hệ giữa bọn họ đã biến mất, bọn họ chỉ là hai Omega quen biết nhau.

Quyền Tiêu hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Có lẽ cháu không nhìn ra, nhưng quan hệ của dì và Quyền Hoa Thần thực sự rất tệ. Tuy rằng có đôi khi hắn sẽ gọi dì là chị trước mặt người ngoài, nhưng dì chưa bao giờ gọi hắn là em trai, bởi vì dì hận hắn.”

Câu nói đầu tiên của Quyền Tiêu đã khiến Khang Chước lấy làm kinh hãi.

Quyền Tiêu dùng khăn giấy lau khóe mắt, nói tiếp: “Ba mẹ dì là hôn nhân thương mại, dì vẫn cảm thấy, cho dù là hôn nhân thương mại thì trong từng ấy năm hai người ở bên nhau, thể nào cũng phải có chút tình cảm chứ? Sau đó dì phát hiện ra mình sai rồi, bởi vì chưa đầy hai tháng sau khi mẹ dì bất ngờ gặp chuyện chẳng may, ba dì đã dẫn một người phụ nữ về nhà, nói rằng bọn họ đã đăng ký kết hôn. Bên cạnh người phụ nữ kia còn mang theo một cậu bé năm sáu tuổi, Quyền Khải Minh bảo dì gọi hắn là em trai, năm đó dì mười lăm tuổi, mới lên lớp 10.”

Bên ngoài, Quyền Tiêu vẫn luôn là một Omega nữ cường, cố chấp mạnh mẽ, từ nhỏ bà đã có tính cách như thế, bởi vậy không được yêu thích cho lắm.

Bây giờ ngẫm lại, bà nên giả ngây giả ngô, giả vờ như rất yêu thương đứa em trai này, sau đó tìm cơ hội đẩy hắn xuống lầu chẳng hạn. Như vậy hắn cũng sẽ không còn ở đây cùng mình chia sẻ tình yêu của ba, chia sẻ tài sản trong nhà, hiện tại còn muốn tranh cướp Omega với con trai mình.

“Vì thế dì đã hoàn toàn suy sụp trong hai năm đầu cấp ba, dì hút thuốc uống rượu đánh nhau, cũng không khác gì Doãn Đông Phàm, nó không hổ là con trai dì…” Quyền Tiêu cười khổ, “Tóm lại dì muốn dùng phương thức này để trả thù ba, nhưng ông ta căn bản không thèm để ý. Ông ta chỉ quan tâm Chu Viện và người con trai Alpha của bà, thậm chí mỗi ngày ông ta đều tự mình đưa đón hắn đi học, ông ta còn chưa bao giờ làm chuyện này với dì. Vậy nên dì nhìn thấy một lần thì mắng một lần, nhưng không ai hiểu cho dì, Khang Chước cháu có hiểu không, bọn họ chỉ cảm thấy dì điên rồi.”

Khang Chước nhìn Quyền Tiêu, không biết nên nói gì an ủi bà.

“Có thể là sợ dì phá hỏng cuộc sống ba người một nhà của bọn họ, năm lớp 12 dì bị ba đưa ra nước ngoài học tập. Cuộc sống không quen, ngôn ngữ không thạo, không có bạn bè, dì cũng không biết làm sao để sống… May mà dì đã gặp mẹ cháu, một Omega vô cùng cởi mở và tốt bụng, luôn luôn chăm sóc dì khuyên bảo dì, dần dần dì mới chấp nhận hết thảy mọi thứ. Nếu không có cô ấy, có lẽ dì không thể kiên trì đến tận bây giờ được.”

“Sau đó ở nước ngoài mấy năm, dì đã nghĩ thông suốt. Vì không để Quyền Hoa Thần cướp đi công ty, tốt nghiệp xong dì lập tức về nước gia nhập công ty, tìm một người chồng thích hợp rồi kết hôn sinh con, liều mạng trèo lên trên cao, từng bước từng bước ngồi vào vị trí hiện tại. Rõ ràng dì đã bỏ ra toàn bộ nỗ lực, phát triển công ty đến tầm cao như bây giờ, kết quả người trong công ty vẫn hướng về phía hắn. Hắn luôn có bản lĩnh có thể dễ dàng lấy được tất cả sự yêu thích, cháu xem bây giờ cháu cũng rất thích hắn mà không phải sao?”

Có đôi khi bà cảm thấy cuộc sống của mình giống như một chiếc xe ngựa rách nát. Bà liều mạng vung roi thúc ngựa, đi học, tốt nghiệp, kết hôn, sinh con… một khắc cũng không dám dừng lại. Chỉ có như vậy mới có thể bỏ lại sau lưng người mẹ đã khuất, người ba không chung thủy và toàn bộ uy hiếp từ đứa em trai. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, bà phát hiện mình mới là người bị bỏ xa phía sau.

Dường như những khó khăn mà bà phải chịu đựng bao năm qua đều là vô nghĩa.

Khang Chước có chút khó hiểu: “Nhưng hình như anh Thần cũng không muốn cướp công ty đâu thì phải? Ba năm trước anh ấy cũng lựa chọn đi nước D rồi mà?”

“Cháu cho rằng tại sao hắn lại đi? Đó là dì ép hắn phải đi!” Quyền Tiêu nổi giận, vành mắt lại bắt đầu phiếm hồng, “Hắn vô cùng có bản lĩnh, dùng thủ đoạn ghê gớm lừa gạt tất cả mọi người, xoay họ như chong chóng. Năm đó ba dì qua đời vì bệnh tật, ông ta muốn chia một nửa công ty cho Quyền Hoa Thần, thậm chí trong công ty có rất nhiều người đồng ý để cho hắn toàn quyền quản lý. Nhưng tại sao? Dựa vào cái gì? Toàn Hòa là giang sơn mà mẹ dì và ông ta gây dựng, ở trong đó còn có hơn mười năm thanh xuân của dì, vì cớ gì phải chia cho một người ngoài? Tại sao vẫn không có ai nhìn tới dì?”

Khang Chước im lặng.

Quyền Tiêu nhìn về phía Khang Chước: “Dì biết cháu chắc chắn cảm thấy dì ác độc, cho dù Doãn Đông Phàm đối xử với cháu như vậy, dì vẫn không ngừng tác hợp hai đứa với nhau… Nhưng Khang Chước, dì có thể nói cho cháu biết, nếu bây giờ gặp nguy hiểm buộc dì phải lựa chọn, chỉ có thể cứu một người giữa cháu và Doãn Đông Phàm, dì khẳng định sẽ không hề do dự mà chọn cháu!”

“Dì Tiêu…”

“Doãn Đông Phàm không phải một người bạn đời tốt, cháu không muốn nó cũng phải thôi, nhưng dì tuyệt đối không tán thành việc cháu ở bên Quyền Hoa Thần. Dì không biết có phải vì trả thù dì mới cướp cháu đi hay không, nhưng với kinh nghiệm từng trải và thủ đoạn của hắn, nếu muốn lừa gạt một Omega chưa tới 20 tuổi thì là một chuyện quá dễ dàng. Ngày nào đó hắn chơi chán cháu rồi sẽ bỏ cháu…”

“Dì Tiêu, cháu biết dì quan tâm cháu, nhưng cháu có cách nhìn nhận của riêng mình, anh Thần không phải người như vậy.”

“Cháu mới ở cùng hắn bao lâu, sao cháu lại biết…” Quyền Tiêu đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Có phải hắn đã đánh dấu cháu phải không?”

Khang Chước sửng sốt, không trả lời ngay.

Quyền Tiêu thấy vậy cuống quít kiểm tra sau gáy cậu, phát hiện phía trên chỉ còn lại một ít vết cắn sắp mờ hết, lúc này mới yên lòng.

“Vậy thì ít nhất đừng để hắn đánh dấu trọn đời. Khang Chước, mẹ cháu qua đời sớm, không có ai nói với cháu những điều này, thế nhưng cháu học sinh học chắc hẳn là phải biết. Omega tẩy ký hiệu rất đau đớn, thể chất của chúng ta vốn đã yếu, sau khi tẩy sạch ký hiệu thân thể sẽ trở nên tồi tệ hơn, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không khỏe lại được…”

“Mặc kệ cháu có muốn nghe dì nói hay không, thì cháu vẫn phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.”