Ba giờ sau, cảnh sát tìm thấy Khang Chước đang bất tỉnh trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Trên đầu cậu có vết thương bị đánh, cùng với một vài vết bầm tím trên cơ thể, ngoài ra không có chấn thương rõ ràng nào khác bên ngoài.
Nhưng ở bên cạnh cậu, chiếc vali đựng PMA – thuốc ức chế phát tình mới dành cho Omega đã bị cạy mở một cách thô bạo, một ống trong số đó đã bị vỡ và nằm trong tay Khang Chước. Theo như suy đoán sơ bộ, rất có thể Khang Chước đã nuốt chất lỏng trong cái ống đó, do mảnh thủy tinh vỡ lẫn vào gây ra trầy xước niêm mạc thực quản và đường tiêu hóa, dẫn đến xuất huyết niêm mạc. Sau đó cậu đã được đưa đến bệnh viện phẫu thuật ngay lập tức.
Đồng thời cảnh sát cũng bắt được hai Beta và một Alpha ở trong nhà máy. Chúng đều là mấy tên côn đồ khoảng chừng hai mươi tuổi, vừa trông thấy cảnh sát đã sợ chết khiếp, còn chưa ép hỏi thì đã nhận hết tội trạng.
Bọn chúng nói có một Omega họ Tô đưa tiền bảo chúng bắt Khang Chước đến địa điểm được chỉ định. hưng sau khi bọn chúng nhìn thấy Khang Chước và chiếc vali xách tay thì đột nhiên nảy sinh tâm tư khác, chúng trực tiếp cắt đứt liên lạc với người mua, mang Khang Chước đã ngất xỉu đến ngoại ô thành phố với ý đồ bất chính.
Trong suốt quá trình, ba người này cũng nảy sinh mâu thuẫn, tuổi chúng còn trẻ, thậm chí tên Alpha còn là vị thành niên. Cậu ta sợ nếu xâm phạm Omega mà bị bắt thì sẽ phải nhận phán quyết rất nặng, dù sao Omega cũng là nhóm người được xã hội bảo vệ trọng điểm. Tuy rằng hai tên Beta còn lại ỷ vào mình không có pheromone, cảm thấy sẽ không bị cảnh sát dễ dàng bắt được, nhưng chúng vẫn do dự.
Nhưng sau khi chúng phá hỏng mật mã của chiếc vali, phát hiện bên trong căn bản không có tiền, chỉ có ba ống chất lỏng không rõ là gì. Chúng thẹn quá thành giận, quyết định ra tay với Khang Chước, lúc này Khang Chước đã tỉnh lại…
Đêm khuya bên ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện, Quyền Hoa Thần cúi đầu ngồi một mình trên ghế chờ, mái tóc ngắn lộn xộn che khuất hơn nửa khuôn mặt. Hắn không động đậy, cứ ngồi như thế gần nửa tiếng.
Đột nhiên, từ xa xa truyền đến những tiếng bước chân vội vã, tư thế của Quyền Hoa Thần rốt cuộc cũng thay đổi. Hắn chậm rãi nghiêng đầu, trong đám tóc xõa xượi lộ ra một con mắt, nhìn chằm chằm vào ba người đang chạy về phía hắn.
Là gia đình ba người nhà Quyền Tiêu.
Quyền Tiêu chạy ở phía trước, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, Doãn Kiệt theo sát phía sau, còn Doãn Đông Phàm đi cuối cùng. Trên người y vẫn treo dây xích kim loại đinh đinh leng keng như ngày trước, người nồng nặc mùi rượu, thoạt nhìn còn chưa tỉnh táo.
Ngay khi bọn họ đến gần, Quyền Hoa Thần đứng lên, hắn bất chợt xông về phía Doãn Đông Phàm, túm chặt lấy cổ áo y ấn lên tường. Quyền Hoa Thần không nói một lời, trước khi Quyền Tiêu và Doãn Kiệt có phản ứng, hắn liên tục vung nắm đấm tới.
Một đấm, hai đấm, ba đấm… Tất cả đều đánh thật mạnh vào mặt.
Trong tiếng thét chói tai của Quyền Tiêu, Doãn Kiệt nhanh chóng ôm lấy Quyền Hoa Thần từ phía sau, bảo hắn bình tĩnh một chút. Quyền Hoa Thần tạm thời không thoát ra được, chỉ kịp đá một cước vào thắt lưng Doãn Đông Phàm.
Doãn Đông Phàm bị đánh đến choáng váng, đầu óc vốn đã không đủ tỉnh táo vì cồn rượu giờ lại càng thêm mụ mị, y chỉ biết ngã xuống đất rên rỉ.
Quyền Tiêu nằm sấp trên người y che chở cho y, lớn tiếng nói với Quyền Hoa Thần: “Quyền Hoa Thần cậu làm gì vậy?!”
“Tôi làm gì hả? Hỏi con trai tốt của chị đã làm gì đi?! Nó bảo Tô Vân Tường đã làm gì Khang Chước!!!”
Pheromone của Quyền Hoa Thần giống như một trái bom nổ tung trong hành lang, Doãn Kiệt hoàn toàn không chịu nổi, bị hắn đẩy ra.
“Doãn Đông Phàm, thằng chó chết tiệt, mày đứng lên cho tao!”
Quyền Hoa Thần đỏ mắt, hắn đẩy mạnh Quyền Tiêu ra, túm lấy cổ áo Doãn Đông Phàm lại vung tới một nắm đấm. Mũi của Doãn Đông Phàm bắt đầu chảy máu, y khóc lóc kêu Quyền Tiêu cứu mình, nhưng không ai có thể ngăn cản Alpha trong cơn giận dữ.
“Doãn Đông Phàm tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, đừng đụng tới Khang Chước nữa! Em ấy có lỗi với mày ở đâu mà để chúng mày đối xử với em ấy như thế! ĐCM chính mày không quản được miệng không quản được thân dưới, vì cớ gì lại muốn Khang Chước gánh chịu hậu quả thay cho mày?! Đến chó còn biết ai đối xử tốt với nó, Doãn Đông Phàm, mày còn đ*o bằng một con chó! Nếu Khang Chước có mệnh hệ gì, Doãn Đông Phàm, tao muốn mạng của mày!”
Y tá trong bệnh viện gọi bảo vệ đến cùng ngăn Quyền Hoa Thần lại, bảo bọn hắn bình tĩnh một chút.
Quyền Tiêu vội vàng đi lên bảo vệ Doãn Đông Phàm, dùng giấy ngăn máu mũi cho y, bà cật lực giữ vững bình tĩnh, giải thích thay con trai mình: “Tô Vân Tường còn chưa bắt được, sao cậu lại khẳng định là Đông Phàm sai khiến? Cậu không thể vì hai đứa nó có quen biết mà quy chụp cho cháu trai của cậu!”
Quyền Hoa Thần đột nhiên cười rộ lên, nhất thời không biết nên kiếm câu nào để mắng. Hắn đẩy người bảo vệ bên cạnh ra, sửa sang lại cà vạt trên cổ, dường như lý trí và phong độ của hắn đã quay trở về.
“Cháu trai? Quyền Tiêu, bây giờ chị nhắc đến tình thân với tôi sao? Sao lúc chị dùng thủ đoạn chèn ép tôi trong công ty thì tôi lại không nghe thấy chị gọi tôi là em trai nhỉ? Đúng, là tôi và mẹ tôi nợ chị, nợ nhà họ Quyền, tôi đây mặc kệ mệt nhọc làm trâu làm ngựa cho mấy người nhiều năm như vậy, số tiền kiếm được cũng đủ để mua nửa cái mảnh đất thành phố A này, mẹ khiếp thế còn chưa đủ à?”
“Dù có ngồi tù thì cũng có lúc mãn hạn tù. Quyền Tiêu, từ hôm nay trở đi, chị và tôi không còn một chút quan hệ nào nữa. Tôi sẽ lấy đi phần thuộc về tôi ở Toàn Hòa, chúng ta sau này không ai nợ ai!”
Quyền Tiêu sững sờ, bà đỡ Doãn Đông Phàm đứng dậy, đang định nói gì đó thì đột nhiên có một đoàn người xuất hiện trong hành lang.
Là Khang Thế Thành, đi theo phía sau ông còn có hai cảnh sát.
Quyền Tiêu bảo Doãn Kiệt đỡ Doãn Đông Phàm, bà nhanh hơn Quyền Hoa Thần một bước lao về phía Khang Thế Thành: “Anh Khang, bắt được Tô Vân Tường chưa? Cậu ta đã nói gì?”
Khang Thế Thành cũng không thèm liếc mắt nhìn bà, ngoắc ngón tay ra hiệu cho cảnh sát phía sau: “Dẫn đi.”
Trong lòng Quyền Tiêu căng thẳng: “Ai? Các anh muốn dẫn ai đi?”
Hai cảnh sát không nói một lời lướt qua hai người đi về phía Doãn Đông Phàm, một người trong số đó còn rút còng tay ra.
Doãn Đông Phàm hoàn toàn tỉnh rượu, y co rụt lại sau lưng Doãn Kiệt: “Hai người làm gì? Hai người bắt tôi để làm gì? Tôi không làm gì hết! Ba, mẹ! Cứu con!”
Doãn Kiệt ngăn cảnh sát lại: “Đồng chí, có chuyện gì thì phải nói rõ ràng, sao lại đột ngột muốn bắt người đi?”
“Anh Khang!” Quyền Tiêu giữ chặt cánh tay Khang Thế Thành.
Khang Thế Thành lấy điện thoại ra, tìm ra một đoạn ghi âm, nhấp vào nút phát.
Đó là trong một hoàn cảnh rất ồn ào, nhưng từ tiếng nhạc rock và tiếng la hét của đám đông thì có thể nhận ra địa điểm chắc hẳn là một quán bar, và rất nhanh sau đó, có người nói chuyện.
“Doãn Đông Phàm cậu nói lại lần nữa, cậu vừa nói gì?” Một giọng nam hỏi.
Một giây sau, giọng nói ngả ngớn của Doãn Đông Phàm xuất hiện:
“Tôi nói, Tô Vân Tường, không phải ba cậu làm ăn thất bại nợ nần chồng chất sao? Cậu muốn tiền đúng không? Cậu muốn bao nhiêu? Mấy triệu? Tôi cho cậu, cho cậu luôn không cần trả lại, chỉ cần cậu giúp tôi đoạt Khang Chước về tay…”
Doãn Đông Phàm né tránh hoảng sợ hét lên sau lưng Doãn Kiệt: “Tôi uống say! Lúc đó tôi uống say! Sao tôi có thể bảo Tô Vân Tường bắt cóc Khang Chước được? Chính cậu ta thèm tiền phát điên rồi! Chính cậu ta muốn hại Khang Chước, liên quan gì đến tôi?!”
Quyền Tiêu lập tức nói thay con trai: “Đúng vậy anh Khang, trước không nói đến việc khi đó Đông Phàm uống say, Tô Vân Tường đã trưởng thành, cậu ta có khả năng phán đoán độc lập. Nếu cậu ta không muốn hại Khang Chước, Đông Phàm còn có thể ép cậu ta làm được sao?”
Quyền Hoa Thần cười khẩy, đơn độc đi đến bên cửa sổ.
Cuối cùng Khang Thế Thành cũng đưa mắt nhìn Quyền Tiêu, nhưng lúc này ánh mắt của ông đã hoàn toàn không còn ấm áp như người bạn thân thiết ngày xưa, ông lạnh lùng nhìn Quyền Tiêu: “Lời này của chị giữ lại đến lúc kháng cáo với Hiệp hội chống Alpha xâm phạm rồi hãy nói.”
“Ý anh là sao?” Trong lòng Quyền Tiêu chùng xuống, bà khó tin nhìn về phía Doãn Đông Phàm, “Con đánh dấu Tô Vân Tường? Đánh dấu trọn đời?!”
Doãn Đông Phàm nức nở lên tiếng: “Con cho cậu ta tiền bảo cậu ta tẩy ký hiệu, chính cậu ta không chịu tẩy, sao có thể trách con được?”
Giống như sấm sét giữa trời quang chớp nổ trên đỉnh đầu, dưới chân Quyền Tiêu lắc lư, Khang Thế Thành không để ý tới, ngẩng đầu nói với cảnh sát: “Dẫn đi.”
Còng tay lạnh như băng khóa chặt cổ tay, Doãn Đông Phàm sợ tới mức khóc lóc rên rỉ. Khi bị cảnh sát kéo đi, y vẫn liều mạng quay đầu lại nhìn Quyền Tiêu.
“Mẹ ơi con sai rồi! Mẹ! Ba! Cậu ơi! Con không uống rượu nữa, con không đánh dấu Omega nữa! Van xin mấy người thả tôi ra đi! Mẹ ơi!”
Lúc này đèn báo bên ngoài phòng phẫu thuật thay đổi, Khang Chước được y tá đẩy ra, Quyền Hoa Thần và Khang Thế Thành tiến ngay tới hỏi thăm tình hình, không một ai chú ý đến Doãn Đông Phàm nữa.
Quyền Tiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, búi tóc đã xõa ra một nửa, áo khoác cũng bị kéo rơi mất một cúc áo, bà cứ đứng vậy nhìn Doãn Đông Phàm bị kéo đi xa, Doãn Kiệt còn muốn đuổi theo thì bị bà đưa tay ngăn cản.
Bệnh viện đứng tên Toàn Hòa, Khang Chước vừa phẫu thuật xong đã được đưa vào phòng bệnh VIP. Quyền Hoa Thần nghe bác sĩ dặn dò về tình trạng của Khang Chước, Khang Thế Thành nghe được một nửa thì chuông điện thoại vang lên, ông đành ra hành lang nghe điện thoại.
“Ừm, đợi lát nữa tôi sẽ qua.” Khang Thế Thành cúp máy, lúc quay đầu lại thì trông thấy Quyền Hoa Thần cũng đi theo, sắc mặt trầm buồn nhìn ông.
“Khang Chước thế nào rồi?” Khang Thế Thành hỏi.
“Không nguy hiểm đến tính mạng, còn chuyện khác… thì con sẽ đi tìm người tới.” Quyền Hoa Thần cúi đầu dưới ánh đèn hành lang trắng bệch, bộ âu phục của hắn đã nhăn nhúm hoàn toàn, trên mu bàn tay còn có vết máu, không biết là của hắn hay của Doãn Đông Phàm.
Trong phút chốc, cả hai Alpha đều im lặng không nói gì, cho đến khi điện thoại của Khang Thế Thành lại bắt đầu đổ chuông.
“Ngài đi mau đi, con ở đây chăm sóc Khang Chước.”
“Ngày mai tôi sẽ gọi hộ sĩ đến thay cho anh.”
“Không cần đâu.” Quyền Hoa Thần lắc đầu, thái độ kiên quyết.
Khang Thế Thành không nói thêm nữa, ông lại nhìn thoáng qua điện thoại, nói với Quyền Hoa Thần: “Tôi sẽ qua xem phía Doãn Đông Phàm và Tô Vân Tường.”
Thực ra quá trình bắt giữ Tô Vân Tường rất dễ dàng, cậu ta không đi đâu cả, chỉ ngồi trên băng ghế dài trong tiểu khu nhà mình, giống như đang chờ cảnh sát đến bắt.
Năm trước, sau khi Tô Quân bị Quyền Tiêu đuổi khỏi công ty thì vẫn không tìm được công việc ưng ý. Ông đành làm công trình cùng với người quen, nhưng công trình làm được một nửa thì đột nhiên có một công nhân qua đời vì tai nạn an toàn, người quen thấy tình thế không ổn, lén lút ôm tiền bỏ chạy. Cứ như vậy, Tô Quân nợ một khoản nợ lớn, thế chấp cả nhà và xe cũng còn thiếu rất nhiều, không bao lâu thì bản thân cũng vào bệnh viện, trong nhà phải dựa vào người ba Omega của ông khổ sở chèo chống.
Để góp tiền giúp gia đình, Tô Vân Tường đã tìm gặp Doãn Đông Phàm, hy vọng y có thể nói tốt vài lời trước mặt Quyền Tiêu, giúp nhà họ Tô một tay.
Mới đầu, tâm tư của Doãn Đông Phàm vẫn ở trên người Khang Chước, không chịu để ý tới cậu ta. Sau đó y thấy Khang Chước và Quyền Hoa Thần ở bên nhau, rồi lại nhìn thấy Tô Vân Tường tìm tới cửa, y không từ chối nữa, còn đánh dấu cậu ta trọn đời giống như trò đùa của một đứa trẻ.
Tô Vân Tường biết Doãn Đông Phàm không thích mình, Doãn Đông Phàm chỉ đang bắt cậu ta tới phát tiết dục vọng cho hả giận. Thế nhưng sau đó Doãn Đông Phàm sẽ đưa tiền, dù thế nào đi nữa thì Tô Vân Tường cũng đều nhịn.
Vậy mà tất cả những gì Doãn Đông Phàm đưa chỉ là một số tiền nhỏ, hoàn toàn không bù đắp được đống nợ trong nhà Tô Vân Tường. Cậu ta cầu xin Doãn Đông Phàm suốt mấy tháng, Doãn Đông Phàm lại chỉ coi cậu ta là trò cười. Sau đó, sau khi Doãn Đông Phàm nói những lời kia với cậu ta trong quán bar, ghen tị và phẫn nộ khiến Tô Vân Tường bộc phát…
Quyền Hoa Thần nghe xong không nói gì, chỉ là pheromone hương rượu Brandy dần trở nên nồng đậm đến nghẹt thở. Sau khi lấy điếu thuốc từ trong túi ra, hắn ý thức được việc không thể hút thuốc trong bệnh viện, hắn đành nắm chặt toàn bộ bao thuốc lá vào lòng bàn tay.