Rực Lên Lửa Chiến

Chương 29



Vì Uất Lam nói đã lấy được video trailer của giải mùa xuân, mọi người tò mò cùng kéo Uất Lam về phòng huấn luyện của đội để anh bật clip. Kiều Mục chưa ăn cơm nên không tham gia trò vui, trong khi đó Tứ Nguyệt nãy giờ chỉ xem video thi đấu phát lại không để ý xung quanh lại rất tích cực chạy theo. Phòng huấn luyện vốn chỉ có một mình Tương Ngôn ngồi ở ghế của mình tiếp tục đấu khẩu với anti, nghe bọn họ nói muốn cùng xem video trailer mà Tiểu Kiều tham gia, anh liền bảo Bạch Mặc đẩy ghế của mình tới bên cạnh Uất Lam.

Bạch Mặc vừa nghe lời đẩy Tương Ngôn đến chỗ Uất Lam vừa hỏi bằng giọng cực kỳ hoài nghi: “Anh tôi đâu, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?”

Tương Ngôn kì thị đáp: “Độc chết cậu ta tôi còn ngại bẩn tay, nói là đi chiêm nghiệm sự đời rồi, sống còn chưa ra đâu vào đâu chiêm nghiệm cái khỉ gì.”

Bạch Mặc hừ một tiếng, Uất Lam đứng một bên khác, Tiểu Kiều, Chủ Công và Tứ Nguyệt thì đứng sau Uất Lam. Lúc này Uất Lam đã download video được gửi qua hòm thư xuống, nói bắt đầu nè rồi mở clip lên, mọi người đều tập trung hết sự chú ý lên đoạn trailer này.

Mở đầu video là khung cảnh tối tăm hỗn loạn, giữa tiếng nhạc văng vẳng nơi bóng tối, một ánh lửa bỗng dần lóe sáng từ một bàn tay, ngọn lửa bập bùng lớn dần, lập lòe chiếu lên khuôn mặt của Phong Phồn, sau đó bốn thành viên còn lại của đội tuyển OB cũng xuất hiện đằng sau hắn. Ánh mắt của Phong Phồn lạnh lùng nhìn vào màn hình, vung tay hất ngọn lửa lên, ngay sau đó toàn bộ màn hình lập tức chuyển sang cảnh một cánh rừng lớn chìm trong biển lửa. Đến khi lửa lụi tàn, năm trụ băng khổng lồ liền xuất hiện từ bóng tối, trụ băng vỡ vụn bắn ra khắp nơi, Dung Liêu Lượng dẫn đầu đội tuyển SSS gồm năm thành viên phá băng bước ra ngoài. Thế rồi băng tuyết đầy trời bỗng biến thành mưa rào tầm tã, năm thành viên đội tuyển WG khoác trên mình áo đấu màu bạc, giương năm chiếc ô đen tuyền nhanh chân bước lên phía trước. Ống kính chuyển cảnh lên không trung, những chiếc ô kia che khuất toàn bộ người phía dưới, màn hình lại rơi vào u tối, trong thinh không sấm sét thình lình lóe lên, giữa ánh chớp chính là bốn thành viên của đội tuyển CD và bốn thành viên của đội tuyển HP đứng khoanh tay đối lưng với nhau. Tiếp đến là những thành viên các đội tuyển khác cũng thoáng hiện ra rồi biến mất. Cuối video, âm nhạc nhẹ nhàng trở lại, trong ánh sáng chiều tà ấm áp, một thiếu niên ôn hòa thuần lương đang ôm gối ngủ say bên cạnh tảng đá. Thiếu niên với gương mặt xinh đẹp ấy dần tỉnh dậy, trong nháy mắt khi thức tỉnh hoàn toàn, cậu xoáy thẳng ánh mắt vào màn hình, một đôi cánh lửa kiều diễm giương lên từ sau lưng. Hai chiếc cánh rực cháy đỏ bừng đập tan tảng đá phía sau thành sỏi vụn, đôi mắt xinh đẹp như ngọc thạch cứ thế đọng lại trong ký ức mỗi người. Cảnh cuối lại trở về hỗn loạn như phần đầu, kèm theo một hàng chữ với hiệu ứng như cháy xém dần hiện lên – Giải đấu LPL mùa xuân – Rực Lên Lửa Chiến*!

Đoạn trailer kết thúc, mọi người im lặng nhìn nhau, bỗng nhiên cùng có chung ý nghĩ, Tương Dư đập tiền vào vụ này phải không? Tiểu Kiều xuất hiện đúng thời khắc then chốt thế này quả thực mang tới hiệu quả không thể tốt hơn, người nào xem trailer xong cũng ấn tượng nhất với Dung Kiều Mộc, quả thực giống với fan chỉ focus vào mình cậu.

Chủ Công là khách quen của đủ thể loại trailer quảng bá trước đây, bình tĩnh đánh giá: “Quay được đấy.”

Kỳ thực Dung Kiều Mộc cũng rất hài lòng với thành quả làm ra nhưng vẫn không nhịn được mà chì chiết với Chủ Công vì vụ bạo hành diễn cho ra ánh mắt cảnh cuối cùng hôm đó, Chủ Công cũng rất kiên nhẫn nghe Tiểu Kiều kể về việc quay chụp. Bình thường Dung Kiều Mộc cũng không phải người lắm lời, Chủ Công nhìn cậu hai mắt sáng ngời liến thoắng nói về việc quay phim, hắn biết cậu cũng rất thích thú và vui vẻ, rốt cuộc cũng có chút hoạt bát nên có ở lứa tuổi này. Chờ Tiểu Kiều nói xong, Chủ Công tỏ vẻ rất hứng thú với đề tài này, tiếp tục bình luận: “Diễn kiểu gì mà ra được ánh mắt ở cảnh cuối thế, hiệu quả rất tốt.”

Lúc đó sau khi được biên kịch nhắc nhở thì Dung Kiều Mộc đã nghĩ đến Chủ Công khi nhìn vào ống kính, nhưng giờ đứng trước mặt Chủ Công, Dung Kiều Mộc cũng không dám nói sự thật, chỉ đáp qua loa một câu: “Quay đi quay lại tình cờ ra thôi.”

Chủ Công không nghi ngờ gì, ừ một tiếng rồi nói muốn đi tìm Bạch Tịch, bảo Dung Kiều Mộc cứ đánh rank trước không cần chờ hắn. Dung Kiều Mộc gật đầu nhìn Chủ Công rời đi. Lúc này Uất Lam đang bật trailer xem lại, lần này xem nghiêm túc hơn lần đầu. Đám nói nhảm phía sau cũng giở chứng cằn nhằn, Bạch Mặc chỉ vào cảnh thành viên HP và CD đứng dựa lưng vào nhau trong màn hình rồi nói với Tương Ngôn: “Anh xem này, nếu cảnh này anh mà đi quay thì cũng không lọt nổi vào ống kính, đỉnh đầu của anh chắc chỉ cao đến mông Đại Oa.”

Tương Ngôn liếc mắt: “Muốn gây sự à?”

Bạch Mặc thản nhiên cãi lại: “Chỉ là châu chấu thành tinh thôi mà, có giỏi thì nhảy lên đánh đầu gối tôi đây này?”

Thiết Trạch Hi và Dung Kiều Mộc liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu đồng thời xoay mặt đi. Bọn họ xem cái cảnh gà bay chó sủa diễn mãi không biết chán này đã quá nhàm, mà hiển nhiên Tứ Nguyệt cũng nghĩ như vậy, ôm chiếc máy tính bảng chưa bao giờ rời tay ra khỏi phòng huấn luyện. Uất Lam bị kẹp giữa hai người, nhức đầu nói: “Mấy người muốn xem hay muốn đánh nhau, muốn xem thì ngậm miệng vào, muốn đánh thì Bạch Mặc đẩy Tương Ngôn ra xa tôi một chút rồi làm gì thì làm.”

Tương Ngôn hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế lết về vị trí của mình bằng bên chân chưa phế. Bạch Mặc lại đứng bên cạnh Uất Lam ghen tị hỏi: “Uất Lam, anh nói xem đến giải mùa Hè liệu bên liên minh có mời tôi với anh trai đi quay trailer không? Anh xem bọn tôi đẹp trai ngầu lòi thế này lại còn là sinh đôi nữa, làm gì có chuyện không tìm đến bọn tôi phải không?”

Uất Lam gật đầu: “Ừ, trước khi hai người chửi trọng tài rồi bị cấm thi đấu thì chắc bên liên minh cũng nghĩ vậy đó.”

Bạch Mặc kiên nhẫn nói: “Tôi cảm thấy Riot là công ty lớn như thế, quản lý bao nhiêu tuyển thủ trên thế giới thì làm gì thù dai đến mức đó đúng không? Nếu câu lạc bộ chịu tiến cử, chưa biết chừng bọn họ sẽ mời bọn tôi đi quay thật ấy chứ?”

Uất Lam nghiêng người, ngẩng đầu nhìn Bạch Mặc, khẩn khoản nói: “Chờ đến khi liên minh muốn quay phim tài liệu về phản diện thì tôi nhất định sẽ đề cử cậu và anh của cậu. Giờ thì cậu đã có thể về chỗ chơi game chưa, nhìn hai người đồng đội của mình đang làm gì kìa, người ta thì nghiêm túc huấn luyện, bản thân lại ở đây nằm mơ giữa ban ngày, không tự thấy xấu hổ à?”

Bạch Mặc muốn cãi Uất Lam tiếp thì Tương Ngôn lại cắt ngang hai người: “Mau xem nè, Weibo của WG đăng bài xin lỗi rồi, bọn này đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ, rằng Tàn Sát chỉ nói trên stream là không có ý định muốn đánh Tiểu Kiều chứ không hề nói không gặp Tiểu Kiều. Bọn họ còn nói chẳng qua gặp đội tuyển mới thăng hạng lên LPL thì muốn kết bạn mà thôi, có lẽ khi đó nhiều người không biểu đạt rõ ý của mình nên Tiểu Kiều mới hiểu lầm, dọa cho Tiểu Kiều sợ, vì vậy bọn họ muốn xin lỗi, hi vọng Tiểu Kiều không hiểu lầm ý tốt của bọn họ.”

Trong buổi live stream Tàn Sát nói hết từ thằng nhóc lừa đảo lại đến nói dối không phải phẩm chất tốt, rồi thì bảo bố mẹ dạy lại con. Giờ những đoạn cut từ stream của Tàn Sát vẫn còn ở khắp nơi trên mạng, vậy mà quản lý có thể nói khoác không biết ngượng, gì mà thiện ý bị xuyên tạc, hành vi chữa nhục cưỡng ép này khiến fan WG gào lên nói Tiểu Kiều bị mắc chứng hoang tưởng bị hại. Còn đại đa số người xem thì lại cho rằng trò tẩy trắng này chẳng thay đổi được gì, đồng đội heo kiểu này đến đối thủ còn chẳng nỡ nhìn, cảm thấy IQ của mình đang bị sỉ nhục.

Thị phi của đội tuyển WG và GG dừng lại sau bài đăng trên Weibo của GG. Tương Ngôn đăng bài thuật lại ý của Tiểu Kiều, Tiểu Kiều nói mình không hiểu nổi cái thứ “thiện ý” bao vây đe dọa này, Weibo của GG cũng tỏ thái độ chúng tôi và WG không phải cùng một loại người, việc này xin được chấm dứt ở đây, xin đừng quấy rầy cảm ơn. Liên quan đến vụ scandal lớn nhất giữa các câu lạc bộ này, liên minh cuối cùng cũng phải đứng ra điều tiết cho xong. Tất nhiên staff của liên minh cũng lén khuyên nhủ quản lý Weibo của GG nên thận trọng từ lời nói đến hành động sao cho ra dáng một vị quản lý phương tiện truyền thông. Uất Lam nghe điện thoại từ nhân viên công tác liền thông báo lại cho mọi người. Tương Ngôn khịt mũi coi thường, Bạch Mặc kiêu ngạo nói: “Còn chưa đánh trận nào ở LPL đã đại náo LPL rồi, quả nhiên chúng ta không hổ là người làm việc lớn mà.”

Uất Lam sâu xa khuyên nhủ: “Liêm sỉ tí đi, Chủ Công không ở đây một cái là cậu đã muốn lên trời rồi à?”

Đối với một Bạch Tịch lẫm lẫm liệt liệt bỗng tỏ vẻ muốn chiêm nghiệm sự đời kia, Chủ Công chính là người để ý nhất trong đội. Tuy rằng hắn luôn tỏ vẻ ghét phiền phức, nhưng thân là đội trưởng cũ của đội tuyển HP, kỳ thực hắn vẫn luôn dốc lòng vì người khác rất nhiều, cũng rất dễ chú ý tới cảm xúc tâm tình của thành viên. Giờ hắn không còn làm đội trưởng nữa, nhưng có lẽ vẫn muốn làm mấy chuyện đội trưởng vẫn làm, dù sao Dung Kiều Mộc tuổi còn nhỏ lại là người mới, có một số việc vẫn nên để một tiền bối chinh chiến tại LPL nhiều năm làm thì thích hợp hơn. Đối với Bạch Tịch và Bạch Mặc, Chủ Công hoàn toàn không kì thị hay ghét bỏ như vẫn hay tỏ ra ngày thường, kỳ thực hắn rất thích cặp rừng và đường giữa này, tuy tật xấu nhiều lại hơi tăng động, nhưng không thể phủ nhận rằng bọn họ thực sự rất mạnh.

Chủ Công tìm một vòng từ trên xuống dưới trong căn cứ của GG mà không thấy Bạch Tịch, cuối cùng lại phát hiện cậu ta đang ngồi một mình trên xích đu ngoài sân. Bạch Tịch cao ráo chân dài, cặp chân đó giờ đây đang uất ức cuộn tròn lại nhìn rất khôi hài. Chủ Công mặc áo khoác, thay giày rồi ra khỏi cửa lớn, hắn đi tới một chiếc xích đu bên cạnh Bạch Tịch rồi ngồi xuống, tiện tay châm điếu thuốc xong mới mở miệng hỏi: “Ngồi một mình ở đây làm gì thế?”

Có lẽ là vì màn đêm yên tĩnh ôn hòa, cũng có thể do tâm tình Bạch Tịch thực sự rất tệ, cậu ta cũng không mở miệng ra là gào lên chửi nhau như ngày thường, ngược lại còn nghiêm túc đáp: “Không có gì, chỉ là nhớ đồng đội cũ chút thôi.”

Chủ Công không biết nhiều về đội ngũ thuộc LSPL này, đúng là hắn đã xem qua mấy trận WO thi đấu, đó là vì hắn từng nghe có người nói chuyện nhắc đến một cặp sinh đôi đường giữa và rừng rất mạnh, nhưng đội tuyển WO của cặp sinh đôi đó lại không có thành tích tốt vì hai anh em này cứ hai ba ngày lại gây sự một lần để rồi bị cấm thi đấu mấy trận. WO mỗi khi thiếu đi Bạch Tịch và Bạch Mặc thì rất khó chiến thắng, chỉ là từ khi mùa giải trước bắt đầu, Bạch Tịch và Bạch Mặc bỗng nhiên không gây sự nữa, mà WO cũng thuận lợi giành được cúp quán quân. Chủ Công cũng xem trận chung kết đấu với Car, WO lật kèo đoạt giải bằng tỉ số 3-2, sau khi vô địch thì ba thành viên vốn đã qua tuổi nghề của WO tuyên bố giải nghệ.

Chủ Công không quen ba người đồng đội cũ của Bạch Tịch, xem qua các trận đấu thì cũng coi như trình độ được đào tạo quy củ, không thể nói là tạ nhưng cũng chẳng phải tuyển thủ xuất chúng gì. Chủ Công nhớ lại một chút, nói: “Cậu và đồng đội cũ rất thân nhau, khi bọn họ tuyên bố giải nghệ ngay sau khi đánh xong LSPL, anh em các cậu khóc như hai thằng ngốc.”

“Ừ, bọn họ đối xử với tôi và em trai tốt cực kỳ.” Bạch Tịch đung đưa xích đu, nói, “Tôi đi đánh giải là vì cảm thấy trò này rất mới mẻ và thú vị, còn có thể bán hành cho người ta. Thực ra tôi không quan tâm mấy thứ như giải nhất giải nhì, LSPL không có rừng nào thắng được tôi, thế là quá đủ. Tôi hoàn toàn không có ham muốn lên LPL đánh, nhưng vì đội trưởng nói với chúng tôi, ba người bọn họ đã lớn tuổi nên phải giải nghệ rồi, muốn lấy cái cúp vô địch làm kỷ niệm, bảo rằng sau này già rồi cũng có cái khoe với con cháu. Bọn họ muốn tôi và em trai đừng gây chuyện nữa, đánh một mùa giải thật tử tế nghiêm túc, nói rằng phàm là người đã thi đấu chuyên nghiệp, nếu không chạm được vào chiếc cúp quán quân một lần thì sẽ ôm tiếc nuối cả đời.”

Chủ Công nhìn về phía Bạch Tịch, khi nói những lời này, Bạch Tịch vẫn luôn ngửa mặt lên nhìn trời đêm. Kỳ thực ở thành phố buổi tối rất khó nhìn được sao trời, chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm vằng vặc lấp ló sau những vầng mây. Chủ Công nghe mà thở dài: “Đồng đội cũ thực sự rất tốt với cậu.”

Có lẽ một Bạch Tịch vừa bước sang tuổi 19 chưa lớn hơn ai cũng không biết được đồng đội cũ của mình đang suy nghĩ gì, nhưng Chủ Công đã từng bồi dưỡng rất nhiều hậu bối lại đoán được đại khái. Ba người đồng đội cũ của Bạch Tịch và Bạch Mặc không phải nhất định muốn lấy được chiếc cúp kia, bọn họ sợ rằng sau khi giải nghệ, Bạch Tịch và Bạch Mặc sẽ vẫn cứ phí phạm thời gian và mai một tài năng ở LSPL. Bọn họ muốn đưa Bạch Tịch và Bạch Mặc tới vũ đài rộng lớn hơn, gặp những người đồng đội mạnh hơn, tiến được xa hơn nữa. Đó mới là điều cuối cùng mà bọn họ có thể làm được cho Bạch Tịch và Bạch Mặc trước lúc rời đi.
Hết chương 29.