Tối hôm ấy, Bạch Lẫm im lặng hồi lâu rồi cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ đưa tay lên xoa xoa đầu Bạch Trác.
Anh chưa bao giờ quản thúc được em gái mình, Bạch Trác luôn có cách nghĩ riêng và không thể lay chuyển được.
Nếu có những vấn đề gây tranh cãi khác, anh ấy cũng có thể liệt kê một, hai hoặc ba ý, miễn rằng hợp lý, Bạch Trác sẽ lắng nghe và suy ngẫm về điều đó.
Nhưng chỉ cần vướng phải chuyện này, cô như đánh mất mọi lý trí cùng với lý lẽ, trong thâm tâm khắc ghi vỏn vẹn mỗi điều một cách mù quáng.
Bạch Lẫm thở dài, còn có thể làm gì nữa đây, chỉ đành giám sát sát sao, cố gắng tránh để em gái chịu cảnh liên lụy.
Ngày 31 tháng 12, đại gia đình sum vầy bên nhau cùng bước sang năm mới, song bố mẹ Bạch không thể thức quá khuya vì cả hai đã có tuổi.
Bạch Lẫm chọn một bộ phim hài từ mấy năm trước, dù anh ấy đã xem đi xem lại mấy lần, thế mà đến vài đoạn vẫn cứ cười nghiêng ngả.
Quả là dòng phim cũ luôn đem lại sức hút.
Bạch Trác cũng xem phim chung, đến những cảnh hài hước cô vẫn sẽ cười nhưng trong bụng thì đau đáu để ý đến thời gian, càng gần đến thời điểm đó cô càng ngó giờ nhiều hơn.
Cuối cùng khi chỉ còn hai phút nữa, mắt Bạch Trác sáng lên, cô nhanh chóng vớ lấy điện thoại, soạn một tin nhắn và đợi con số chỉ thời gian đang bất động trên góc phải màn hình. Ngay tại thời khắc đồng hồ nhảy sang 00:00, cô lập tức ấn nút gửi tin nhắn.
Đồng thời cùng khoảnh khắc ấy, cô cũng nhận được một tin nhắn. Bạch Trác sững sờ giây lát, nhanh chóng mở tin nhắn mới ra trong tiếng tim đập loạn nhịp, dường như ngón trỏ đang ấn màn hình cũng khẽ run theo đó.
Giây tiếp theo sau khi thấy nội dung trong đó, cặp mắt cô cong thành hình trăng non, miệng chúm chím nở nụ cười duyên.
Đọc xong tin nhắn mất vài giây, Bạch Trác tắt máy, đứng dậy toan ra ngoài.
Thấy hành động của em gái, Bạch Lẫm đang hoan hỉ hỏi chen vào: “Em làm gì thế?”
Bạch Trác vừa ra ngoài vừa đáp: “Em đi ngắm trăng.”
“Nhanh lên nhá, sắp đến đoạn hay nhất rồi!”
“Vâng.”
Bạch Trác vội vàng đi ra cửa.
Phải mất một hồi, Bạch Lẫm mới sực nhận ra có gì đó sai sai. Hôm nay trời mưa phùn mà, nửa đêm nửa hôm nó mò ra ngoài ngắm trăng á!
Trời mưa nên Bạch Trác biết không thể ngắm trăng, ấy vậy cô vẫn bất chấp ra cửa.
Cô đứng dưới mái hiên, lẳng lặng lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách giữa màn đêm tối đen như mực, nhưng cô vẫn ngước lên, muốn bắt gặp vầng trăng treo trên bầu trời.
Từ nửa tháng trước, nhiệt độ ở thành phố đã bắt đầu giảm, dự báo thời tiết nói sẽ có một đợt không khí lạnh tràn về sau trận mưa tuyết mấy ngày này.
Thời tiết sẽ còn giá buốt hơn đêm nay.
Bên ngoài không có máy sưởi, vừa bước ra Bạch Trác đã nổi hết da gà nhưng cô chẳng bận tâm.
Cô thản nhiên xoa xoa hai cánh tay, mắt không rời khỏi khung trời tựa như thể có trăng treo ở đó.
Mãi đến lúc Bạch Lẫm đi ra giục em gái vào phòng, cô nán lại ngó trông thêm ít giây nữa. Vào giây phút cuối cùng, dường như cô đã thực sự trông thấy ánh trăng y như bức ảnh mà Hứa Yếm đã gửi cho mình. Ngay cả khi đường nét nó đỗi mơ hồ, cô vẫn cảm nhận được luồng ánh sáng dịu êm tỏa ra từ nó.
…
Nghe nói là có mưa tuyết, nhưng trong ba ngày nghỉ lễ, mưa kéo dài suốt một ngày rưỡi, cuối cùng buổi trưa ngày thứ hai cũng có ít tuyết rơi.
Trận tuyết đầu tiên của năm mới, đám trẻ con hàng xóm thích thú đến mức loáng thoáng nghe nó reo ước gì có nhiều tuyết hơn để làm một người tuyết khổng lồ.
Thế nhưng cuối cùng lại chẳng có trận tuyết lớn nào, cả ngày lẫn đêm duy chỉ được một lớp mỏng phủ trên mặt đất. Chỗ ấy có thể tạo thành một quả cầu tuyết lớn chừng lòng bàn tay, nhưng muốn nặn người tuyết thì không đủ.
Nhiệt độ giảm xuống quá nhanh, hễ nghĩ đến việc con gái phải sống một mình thì mẹ Bạch dấy nỗi lo âu. Bà luôn muốn cô ở lại nhà thêm một thời gian nữa, qua lại một hồi đành thống nhất sáng mai sẽ đưa cô đi.
Bạch Trác thì thấy không cần thiết phải vậy, song nom vẻ mặt mẹ mình lại thôi.
Trải qua nhiều chuyện mới ngộ ra nhiều điều. Bạch Trác cố gắng hết sức tránh tranh cãi với những người quan tâm đến mình về những điều không mấy quan trọng. Những điều chỉ góp thêm phần giết chết tình cảm gia đình đó thực sự không đáng xảy ra.
Bạch Trác ngồi bên ô cửa sổ phòng ngủ ngắm nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài, cô cầm điện thoại di động nhắn cho anh: “Sáng mai em sẽ về đó.”
Hai giây sau, cô mới nghe thấy giọng anh trả lời: “Em đi thẳng đến trường à?”
Giọng của anh khác mọi hôm, nghe có vẻ hơi trầm và đượm khàn.
“Vâng.” Nghe giọng anh vậy, cô lấy làm lo lắng: “Anh bị cảm à?”
“Không sao đâu.” Bên Hứa Yếm phát ra vài tiếng sột soạt, hình như anh đang đứng dậy rời giường, anh nói: “Ngủ một giấc là ổn rồi.”
Anh chêm thêm: “Đừng lo.”
Nhưng làm sao cô không lo cho được! Lưng cô bất giác cứng đờ, gặng hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”
“Ừ, uống…”
Hứa Yếm chưa kịp dứt lời, đột nhiên có một tiếng “choang” vang lên.
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh trở nên chói tai.
Tiếng thủy tinh vỡ làm Bạch Trác giật nảy mình, cô buột miệng la lên: “Hứa Yếm!”
Chừng như Hứa Yếm để điện thoại cách xa hơn nên đầu bên kia giọng nói có phần mơ hồ: “Anh bất cẩn làm vỡ ly thôi. ”
Sau đó anh tiếp tục trả lời câu hỏi trước: “Anh đã uống thuốc rồi, không nghiêm trọng lắm. ”
Bạch Trác chưa kịp lên tiếng thì anh đã bảo: “Mai sẽ đỡ thôi. ”
Cô dẩu miệng, một lúc sau mới nói một câu có vẻ không liên quan.
“Tin nhắn em gửi anh ngày hôm qua còn thiếu nửa câu đó.”
“Thiếu gì?”
“Vậy em sẽ nói lại lần nữa”.
“Hứa Yếm.” Bạch Trác cất lời, “Anh nghe kỹ nhé.”
“Hi vọng năm mới anh sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc.” Sau đó, cô bổ sung thêm nửa câu còn dang dở: “Thuận lợi và bình an.”
–Năm mới vui vẻ, thuận lợi và bình an.
Trong lòng cô tự nhủ rằng: Tương lai mai này mỗi dịp năm mới cô sẽ không bao giờ quên câu ấy.
Tám chữ này thể hiện hết thảy mong muốn cháy bỏng nhất sâu thẳm cõi lòng cô: Bình an và hạnh phúc.
…
Ngày hôm sau, Bạch Trác dậy từ rất sớm. Cô nóng lòng muốn trở lại trường nhưng cuối cùng dưới cái nhìn của mẹ, cô đành ăn sáng xong mới đi, thời gian lúc này không còn nhiều nữa.
Cô thẳng tiến ngay đến trường, vừa đến nơi đã sắp sửa tới giờ tự học buổi sáng. Bạch Trác hớt hải vào lớp, tuy nhiên khi ngồi vào chỗ rồi mới phát hiện người bên cạnh vẫn chưa tới.
Cô ngồi xuống mất mấy phút định thần, lát sau lấy bát lê hấp đường phèn từ trong cặp ra.
Thứ này dành riêng cho Hứa Yếm, trước đây khi cô đau họng cũng hay uống loại này.
Cô khẽ tủm tỉm cười, nghĩ bụng lát nữa giờ tự học sẽ cho anh uống, dù sao anh cũng đau họng không thể đọc được bài.
Ý kiến hay tuyệt, nhưng cô đợi mãi đến khi tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, đợi đến giữa buổi tự học buổi sáng, cho tới tận gần cuối giờ mà vẫn chưa thấy anh đến.
Ban đầu Bạch Trác chỉ liếc qua những người đến, sau đó cô liên tục nhìn về phía cửa, cuối cùng đến cả trái tim cô cũng treo lên cửa mất rồi.
Môi đang nở nụ cười cũng dần vụt tắt.
Tận đến lúc hết tiết tự học buổi sáng, Bạch Trác vẫn không thấy anh.
Hứa Yếm đi học muộn sao?
Bạch Trác cúi đầu, lấy điện thoại ra lướt qua số liên lạc đầu tiên, hơi thẫn thờ chớp mắt, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở tin nhắn cô gửi hai mươi phút trước.
Anh không trả lời.
Nhìn lịch sử trò chuyện, cô mím môi, thoắt cái ngẩng đầu lên bèn bắt gặp hai người đang quay xuống ngó mình.
Bạch Trác đặt điện thoại lại trên bàn, đồng thời cất tiếng hỏi: “Sao vậy?
Nhưng xung quanh yên tĩnh, không ai đáp lời.
Cuối cùng Đoàn Viễn không chịu nổi nữa liền huých người bên cạnh ý bảo cậu ta mở lời. Tuy nhiên Chu Trạch Phong vẫn im như hến.
Chu Trạch Phong bơn bớt miệng hơn hẳn mọi ngày, cúi đầu không dám đối diện với cô.
“Này, cậu hỏi đi!” Thấy cậu ta im re, Đoàn Viễn thúc giục: “Không phải cậu muốn hỏi sao?”
Vài giây sau, Chu Trạch Phong như đã lấy hết can đảm, cuối cùng ngẩng đầu, song ánh mắt nhìn cô lại có vẻ né tránh: “Học sinh giỏi ơi, đại ca thế nào rồi?”
Giọng cậu ta thều thào.
Hứa Yếm?
Bạch Trác sững sờ một chặp, bất giác hỏi lại: “Anh ấy bị sao vậy?”
“Anh ấy…” Những lời Chu Trạch Phong định thốt mắc nghẹn trong cuống họng, cậu ta chậm rì bảo: “Cậu không biết à?”
Bạch Trác bặm môi, im lặng khẽ lắc đầu.
Lần này đến lượt Chu Trạch Phong sững sờ quay sang phía Đoàn Viễn. Sau khi đưa mắt nhìn nhau, họ đều thấy trong mắt đối phương có chút bối rối.
Lúc này, Bạch Trác không quan tâm họ đang nghĩ gì, cô lo lắng hỏi dồn: “Anh ấy bị sao vậy?”
Sự sững sờ thoáng qua trong mắt Chu Trạch Phong thay bằng xót xa, cậu ta nom Bạch Trác mà không biết mở lời như thế nào.
Nhưng cô đã hỏi dĩ nhiên cậu ta phải trả lời.
Lựa lời một hồi, không giống kiểu nhí nhố thường ngày, lần này Chu Trạch Phong đã vận dụng khả năng trần thuật tốt nhất trong đời để kể đầu đuôi câu chuyện. Cậu ta dùng ngôn từ đơn giản nhất, cùng chất giọng nghiêm túc vô cùng để thuật lại cho cô nghe toàn bộ.
Người ở nam, người ở phía bắc Mạn Thành, vị trí địa lí cách nhau xa quá, cô không thể biết mọi chuyện xảy ra khi nào. Chỉ mới có ba ngày trôi qua mà cô đã bỏ lỡ vô vàn chuyện.
Cô thậm chí còn phải nghe những việc liên quan đến anh từ miệng của những người khác.
“Nếu không có anh ấy, không biết bây giờ gia đình tớ sẽ thành thế nào.” Chu Trạch Phong dứt câu, hai mắt rưng rưng: “Cả nhà tớ thật sự đội ơn đại ca!”
“Hôm qua mẹ tớ có mua chút đồ muốn đến thăm nhưng vừa gõ cửa đã bị quát đuổi đi.” Chu Trạch Phong tức thì ngước trông Bạch Trác, giọng trầm xuống: “Tớ chỉ muốn hỏi thăm tình hình cậu nghe ngóng được thôi…”
Mắt cô bất tri bất giác dán vào một điểm nằm trên bàn, tâm trí không biết thả về nơi nao.
Cậu ta hỏi cô về tình hình hiện tại, nhưng thông tin duy nhất mà cô hay là từ cậu ta.
Nhớ đến giọng khàn đục của Hứa Yếm trong cuộc điện thoại đêm qua, tưởng tượng đến cảnh anh gắng gượng để trò chuyện với cô, một ý định không thích hợp nảy ra trong đầu Bạch Trác: Cô muốn đi tìm anh.
Bạch Trác muốn gặp Hứa Yếm.
Chỉ là một ý định mơ hồ thôi, nhưng một khi nó đã thành hình, nó sẽ vượt qua mọi tầm kiểm soát.
Lý trí khuyên cô rằng nên đợi buổi chiều sau khi tan học hẵng đi, ngay cả khi cả ngày anh vắng mặt thì sau giờ học buổi chiều cô cũng có đủ thời gian để gặp anh. Bạch Trác nghĩ vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình.
Chỉ một buổi sáng cô cũng không tài nào đợi được.
Hôm nay, Bạch Trác đã làm một việc mà trước giờ cô chưa từng làm: Trốn học.
Cô chán nản học hết 3 tiết học, cuối cùng cô không thể chịu đựng thêm được nữa mà trốn ra trước khi tiết học cuối cùng bắt đầu.
Bạch Trác biết nhà của Hứa Yếm, cô đã biết từ lâu, thậm chí trong đầu cô, cô đã đi qua nơi ấy vô số lần. Cô đã quá quen thuộc với con đường này đến nỗi chừng như đến đây cả ngàn lần.
Đó là một khu nhà khá giống trong kí ức, bấy giờ ngoài trời tuyết rơi nhẹ, cửa hàng nhỏ trong xóm còn chưa mở cửa, tất nhiên trên chiếc bàn nằm gần đó cũng không một bóng ai đánh bài.
Tuy có sự đổi thay song Bạch Trác nhanh chóng và chính xác rảo bước chân đến phía trước cửa dãy nhà và đứng yên tại chỗ.
Cô ngước lên tầng ba y như lần nào, nhưng lần này đã không còn thấy quần áo phơi trên ban công, chỉ có những bông tuyết li ti đậu xuống bờ mi, làm nhòa đi tầm mắt.
Bạch Trác trông lên ban công cách đó vài mét, để những bông tuyết nhỏ đáp xuống mặt.
Cô đã từng leo mười tầng cầu thang, lúc đó chỉ nghĩ khoảng cách ấy sao ngắn ngủi, vậy mà giờ đây chỉ có ba tầng mà lại thấy đỗi xa xôi.