Ngày mai tập trung nên Bạch Trác chắc mẩm họ sẽ được bên nhau cả ngày. Song chuyện không được như mong muốn, lúc nào cũng có người chen ngang.
Hứa Yếm vừa mở điện thoại đã nhận được cú gọi tới tấp, gọi như sắp cháy máy đến nơi.
Từ khi tiếng chuông đầu tiên đổ, anh đã cúi xuống thò tay chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt sang bên cạnh sạc pin.
Mặc dù cách một màn hình nhưng ngay cả Bạch Trác cũng cảm nhận được sự nôn nóng của người gọi, thế mà Hứa Yếm lại chẳng thèm đoái hoài nên cô cũng làm thinh, để mặc điện thoại hết sáng rồi lại tối.
Màn hình điện thoại sáng lên đến lần thứ mười rồi mới dừng lại. Nhưng cách một lát nó lại sáng một lần, là thông báo nhắc nhở tin nhắn mới.
Hứa Yếm cụp mắt dòm màn hình liên tục thay đổi bởi những dòng tin nhắn ngắn gửi đến. Cuối cùng anh cũng cầm điện thoại lên, mở ra đọc hai tin nhắn mới nhất:
【 Mấy ngày rồi con không về nhà, mẹ và em con nhớ con lắm. 】
【 Nguyệt Hâm còn khóc tìm anh trai đấy. 】
Lúc anh xem tin nhắn cũng không tránh mặt cô, thế nên cô cũng đọc được không sót chữ nào trên màn hình.
Trông những dòng chữ ám chỉ thẳng thừng ấy, cô vô thức mím môi lại.
Cô không biết rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày này, nhưng chỉ dựa vào mười cuộc gọi và hai câu trong tin nhắn vừa rồi, không cần suy đoán nhiều cũng nắm rõ được: Hứa Hoành Kiến lại dùng Vương Nhã Vân và Hứa Nguyệt Hâm để uy hiếp Hứa Yếm.
Có điều từ trước đến nay cô chưa bao giờ ưa Vương Nhã Vân, không thích cái tính ích kỷ, lạnh lùng, bạc bẽo đó, hơn thế nữa ghét những lời lẽ châm chọc và đầy cay nghiệt của bà ta.
Cô vô thức muốn ngăn anh lại nhưng không biết nên mở lời thế nào. Có một số việc anh chưa đặt xuống được thì cô cũng không thể ép buộc anh buông. Nếu mạnh mẽ giật những thứ đã gắn liền với da thịt sẽ chỉ làm anh bị thương mà thôi.
Bạch Trác không nói gì nhưng Hứa Yếm vẫn có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Anh bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô, hơi ngước lên và đảm bảo: “Không sao đâu.”
Thịt thối thì phải nhanh chóng cắt bỏ, nom miệng vết thương có vẻ lớn dưng sẽ mau lành, với điều kiện tiên quyết là không ai làm phiền anh. Vì thế anh lại chêm thêm: “Đây là lần cuối cùng.”
Nghe anh nói vậy, cô muốn cười với anh mà không sao làm nổi, cho nên đành từ bỏ.
Cuối cùng cô bất đắc dĩ giơ tay, đặt lòng bàn tay lên mái tóc ngắn cũn của anh, đoạn bảo: “Anh đừng để mình bị thương.”
Đừng để mình bị thương.
Cô không muốn nhìn thấy thêm vết thương mới nào trên người anh nữa.
Thấy cô đáp, anh nhẹ nhõm hơn đôi phần.
“Ừ.” Như một con sói chỉ thu móng vuốt và dịu dàng khác thường với chủ nhân của mình, đầu anh nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay cô: “Anh sẽ không bị thương đâu.”
Bạch Trác yêu mái tóc ngắn này của anh vô cùng, yêu xúc cảm trong lòng bàn tay khi xoa nó. Trông động tác đáng yêu ban nãy của anh bồ, cô tủm tỉm cười khì.
Thấy cuối cùng em người yêu cũng chịu cười trở lại, Hứa Yếm khẽ thở phào, thậm chí dọc đường về tâm trạng còn ngập phấn khởi, cho đến khi đứng dưới tầng.
Hứa Yếm ngẩng đầu nhìn ban công tầng ba một lát rồi mới bước vào trong.
Tầng ba gần, thậm chí chưa đầy hai phút đã đến.
Anh dừng trước cửa để lấy chìa khóa. Tuy nhiên vừa mới cắm chìa vào ổ, chưa kịp vặn thì cửa đã đẩy phắt từ bên trong.
Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy sự dữ tợn và phẫn nộ in hằn trên mặt người mở cửa. Anh liếc ông ta một cái, trở ra bên ngoài rút chìa khóa rồi mới nhấc chân tiến vào.
Mấy ngày anh không về mà trong phòng đã trở thành mớ hổ lốn. Trên mặt đất vương vãi đồ đạc ông ta đập phá lúc phát điên.
Anh quét mắt quan sát một vòng, trông thấy nhiều thứ quen thuộc bây giờ đã hóa nát vụn. Anh ngừng lại khi thấy khung ảnh vỡ tan tành bên cạnh sofa.
Ảnh của Vương Nhã Vân và Hứa Nguyệt Hâm bị vứt y chang đống rác rưởi dưới sàn, thậm chí trên mặt ảnh hằn cả dấu chân. Hứa Yếm chỉ xem thoáng qua rồi lập tức quay đi chỗ khác.
Trong phòng nào còn một ai, không có Vương Nhã Vân nói nhớ anh, cũng chẳng có Hứa Nguyệt Hâm khóc thút thít tìm anh trai.
Hứa Yếm cũng không quan tâm có ai tìm anh hay không, dưng hình như Hứa Hoành Kiến đã quên mất cái cớ để lừa anh về đây rồi thì phải.
Bọn họ rơi vào thế giằng co.
“Đồ đâu?” Cuối cùng vẫn là Hứa Hoành Kiến không nhịn nổi trước. Ông ta gần như phát rồ đóng sầm cửa lại: “Đĩ mẹ tao hỏi mày đồ đâu?!”
Hứa Yếm cũng chỉ rướn mí lên dòm ông ta một cái, cho đến khi thấy gân xanh nổi khắp trán ông ta, anh mới nhếch môi đáp: “Không biết.”
“Mày không biết?!” Hứa Hoành Kiến bị anh nhìn chòng chọc đến nỗi thẹn quá hóa giận, ba máu sáu cơn tràn khỏi hốc mắt. Ông ta sáp đến gần anh rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Kẻ đêm qua là mày phải không?”
Dứt lời, ông ta cúi nhìn tay phải đang băng bó của anh rồi bất chợt cười gằn: “Tay mày sao thế?”
Ngày hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi và nghe lời mô tả đó, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta chính là khuôn mặt của Hứa Yếm. Vốn ban đầu ông ta còn nghi hoặc. Dù sao từ trước đến nay thằng oắt này vẫn ước gì có thể tránh bọn họ càng xa càng tốt, nào có chuyện chủ động tới gần để rước khổ. Hơn nữa, nó cũng sẽ không để mình bị cuốn vào chuyện này. Thế nhưng cuộc gọi hôm qua và tình huống hiện tại khiến ông ta không thể không tin.
“Con trai.” Hứa Hoành Kiến ngột ngạt đến độ bật cười làm miệng vết thương vừa mới kết vảy trên mặt ông ta thêm phần hung dữ. Ông ta gọi xong còn muốn túm cái tay bị thương của Hứa Yếm: “Đến đây, nói cho bố con biết sao tay con lại bị thương thế này?”
Hứa Yếm giơ tay lên né cái đụng chạm của ông ta rồi thản nhiên trả lời: “Lỡ va.”
“Lỡ va à…” Hứa Hoành Kiến lại cười chế nhạo. Giây tiếp theo, vẻ mặt ông ta bỗng biến thành thâm độc. Ông ta hùng hổ lấy chai bia chưa mở trên bàn, quăng xuống đất nghe “choang”, mảnh thủy tinh văng bốn phía.
Hứa Hoành Kiến cầm một mảnh vỡ sắc nhọn từ chai bia lên, chỉ thẳng vào Hứa Yếm: “Mày cởi băng gạc ra cho tao. Nếu là vết thương bình thường thì bố sẽ giải thích với mày, sau này mày có làm gì tao cũng không quản. Nhưng nếu không phải…”
Mặt mày ông ta bậm trợn, nửa câu sau gần như rít qua kẽ răng: “Bố mày sẽ chặt tay mày!”
Nghe thấy lời của ông ta, anh rủ mi ngó bàn tay đã được người ta băng bó lại tỉ mỉ, sau đó anh cuộn ngón tay lại, ngẩng lên tỏ vẻ khinh khỉnh: “Không.”
Hai tay anh siết thành quyền, tựa như muốn níu hơi ấm lúc sáng trong lòng bàn tay lâu hơn một chút.
Hứa Yếm chẳng bận tâm đến mảnh vỡ đang lăm le như muốn nhào tới đâm thủng, mà hỏi một câu không liên quan: “Vậy vết sẹo trên mặt ông là bị làm sao thế?”
Anh vừa dứt câu, Hứa Hoành Kiến đã biến sắc. Ánh mắt ông ta ngày một ác độc, y hệt rút gân lột da người khác.
“Vì sao ông lại quay về Mạn Thành?” Hứa Yếm phớt lờ cái nhìn của ông ta, anh thốt một câu và tiến từng bước về phía trước, âm trầm chất vấn: “Ông đang sợ hãi điều gì?”
Có lẽ người ngoài sẽ không hiểu mấy lời không đầu không đuôi này, song Hứa Hoành Kiến là người trong cuộc lại ngộ ra ngay tắp lự.
“Hứa Yếm.” Hứa Hoành Kiến nóng máu tới mức tay cầm mảnh thủy tinh run bần bật. Tuy nhiên ông ta lăn lộn xã hội bao năm nên xem như vẫn có thể đè được cơn tức tối: “Mày đừng có nói như không có chuyện gì vậy. Mày đi theo tao nghe lén được vài câu, còn liên lạc với kẻ khác cướp đồ cùng…”
Ông ta vặc lại: “Chút bản lĩnh đó của mày không sợ cầm đồ nặng quá bỏng tay à?”
“Khôn hồn mau đem đồ ra đây, sau đó mày với con bạn gái mày muốn làm gì thì làm.” Hứa Hoành Kiến nghiến răng kèn kẹt sử dụng thủ đoạn uy hiếp bỉ ổi trước sau như một của mình: “Con mẹ nó, đừng bày đặt thân lừa ưa nặng, để con bạn gái mày…”
Nhưng ông ta còn chưa hết câu đã bị Hứa Yếm dùng tay trái bắt cổ tay, tay phải túm cổ áo dí thẳng vào tường. Ánh mắt anh tựa như xuyên thủng ông ta, lúc này cảm xúc cuộn dưới đáy mắt cũng biến chuyển.
Hứa Yếm có phản ứng.
Có phản ứng là ngon.
Hứa Hoành Kiến cười phá lên. Ông ta đưa cánh tay trái đang tự do vỗ vỗ người đang ghì cổ áo mình, lên tiếng: “Làm gì mà căng thế? Tao lấy ví dụ khác vậy. Đến đây, thả tay ra đi, chúng ta thương lượng.”
Dầu đang cười nhưng nụ cười trên mặt lại hết đỗi ghê tởm.
Nhận ra cánh tay của Hứa Yếm đang chậm rãi nới lỏng, Hứa Hoành Kiến cười càng thêm đê tiện: “Đúng là vậy rồi. Mày yên tâm, nựng mấy con bé xinh xắn… Á!”
Thình lình bị chặn đường thở làm ông ta giãy dụa kịch liệt theo bản năng, muốn thoát khỏi cánh tay đang bóp chặt cổ ông ta nhưng chẳng thấm tháp vào đâu cả.
Người đối diện như thật sự muốn bóp chết ông ta vậy.
Hứa Yếm vặn lại: “Đồ của ông ấy à?”
Do vận sức nên vết thương trên tay phải của anh nứt toác. Hứa Yếm cảm nhận được rõ ràng dòng máu nóng ẩm ướt trong lòng bàn tay, ấy vậy mà không thèm để ý.
Anh bóp mạnh cổ Hứa Hoành Kiến, tận đến lúc mặt ông ta căng và đỏ bừng tía tai mới từ tốn thả ra. Người sắp ngộp thở cuối cùng cũng có thể hít vào một hơi.
Chờ vài giây cho ông ta hồi phục, anh lại vặn hỏi: “Đó là cái gì? Ông muốn tôi đưa cho ông cái gì?”
Cuối cùng Hứa Hoành Kiến cũng có thể mở mồm được. Ông ta rú lên: “Thằng chó chết này…”
Những lời bẩn thỉu tắc nghẹn ở cổ, sắp không hít thở được mà chết.
Hứa Yếm cũng không sốt ruột, anh đang đợi Hứa Hoành Kiến nói chuyện đàng hoàng.
Hôm nay anh muốn lấy được đáp án từ miệng ông ta. Đợi ông ta lại sắp trợn mắt trắng dã, anh mới rì rì bỏ tay ra rồi tiếp tục hỏi: “Là cái gì?”
Bấy giờ Hứa Hoành Kiến mới cảm nhận được rằng thằng con này của mình điên thật rồi. Hứa Yếm thật sự muốn bóp chết ông ta.
Chờ đến khi không khí tràn lồng ngực, ông ta gần như sặc chữ từ trong cuống họng: “Hàng trắng!”
Hứa Hoành Kiến thừa nhận rồi, lúc này anh mới thả hẳn rồi lùi về phía sau từng bước tựa tay mình chạm phải thứ gì dơ dáy lắm vậy. Anh toan tìm một tờ giấy trên bàn để lau tay, nhưng đi qua rồi mới phát hiện chẳng biết giấy đã bị ông ta ném đâu mất rồi.
Anh rút tay về, cất lời: “Buôn lậu thuốc phiện mà không sợ phải ngồi tù à?”
“Ngồi tù cái lìn!” Không còn ai khống chế nên Hứa Hoành Kiến được tự do. Ông ta gào thét rồi bổ đến: “Dám ra tay với bố mày, tao không đánh chết mày…”
Tuy nhiên khi rõ thứ trong tay anh, ông ta dằn bản thân lại.
Hứa Yếm cầm cái bao trong suốt chứa đầy bột màu trắng trong tay lên: “Là cái này ư?”
Thấy thế Hứa Hoành Kiến bất chấp cổ họng đang bỏng rát, giọng the thé như xé vải: “Cho tao!”
Anh lừ ông ta, lạnh nhạt hỏi: “Của ông?”
“Là của tao!” Hứa Hoành Kiến không hề nhắc đến hành vi bóp cổ mình ban nãy. Ông ta xòe tay ra tập tễnh về phía anh, còn dịu giọng: “Mày cho tao đi, sau này chắc chắn tao sẽ không làm phiền bọn mày nữa.”
Hứa Yếm: “Không làm phiền?”
Hứa Hoành Kiến lắc đầu nguầy nguậy. Ông ta căng thẳng nuốt nước bọt lom lom nhìn vào cái túi màu trắng kia, cam đoan: “Không làm phiền.”
Bộ dạng ông ta nom cực kì chân thành, nhưng anh không đáp lời, như ngầm tự hỏi xem lời của ông ta có đáng tin hay không. Ngay lúc Hứa Hoành Kiến tính thốt gì đó thì chỉ thấy Hứa Yếm khẽ lắc đầu: “Tôi không tin ông.”
Trong mắt anh, Hứa Hoành Kiến chẳng có danh dự gì đáng bàn. Bởi vậy anh bảo: “Chỉ khi ông ở một chỗ thì tôi mới có thể yên tâm được.”
Hứa Hoành Kiến sốt ruột: “Nơi nào?! Mày nói đi!”
Hứa Yếm vừa cất giọng vừa đút tay khác vào túi lấy điện thoại ra, lướt vài cái trên màn hình rồi ném lên chiếc bàn cạnh đó. Tiếp theo anh quay sang Hứa Hoành Kiến, khẽ hé bờ môi mỏng, nhẹ nhàng phun hai chữ.
“Nhà tù.”
Trong lúc Hứa Hoành Kiến đang ngớ người, Hứa Yếm đã lật tay khiến thứ trong cái túi đổ thẳng xuống đất. Chẳng biết từ bao giờ cái túi đó đã mở ra, những thứ bên trong tràn ra rơi xuống sạch, lơ lửng bụi trắng khắp không khí.
Chứng kiến cảnh này, con mắt đục ngầu của Hứa Hoành Kiến long sòng sọc, đỏ gay như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cái tay nắm chai bia của ông ta run lẩy bẩy vì phẫn nộ. Ông ta mất trí, lồng lộn lên như kẻ mà Hứa Yếm đã từng tận mắt chứng kiến trong quá khứ.
“Rầm!”
Cửa nhà bị đá mạnh, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát tay cầm súng ập tới chĩa vào người Hứa Hoành Kiến, nạt nộ: “Buông thứ trong tay xuống, không được nhúc nhích!”
Hứa Hoành Kiến tái mặt khi thấy rõ người ập đến. Giờ phút này ông ta mới sực tỉnh, quay lại gầm lên với anh: “Bố giết mày!”
Hứa Yếm vẫn đứng yên tại chỗ, trông mảnh thủy tinh có thể giết người kia lao tới và dừng lại cách cổ anh mấy centimet, tiếp theo là cái chai hạ xuống.
Hai tay Hứa Hoành Kiến bị bẻ ngược về sau, thắt lưng bị ép cúi gập, ấy vậy trong con mắt chất chứa căm thù ghim vào Hứa Yếm. Ông ta rống khản cổ: “Mày được lắm, dám bày trò hại bố mày, mày chờ đó!”
“Tôi bị oan.” Nói xong, ông ta lập tức ngoái nhìn mấy viên cảnh sát xung quanh rồi giãy dụa: “Tôi chưa chạm vào mấy thứ này, mấy thứ này…”
“Là của tôi.” Hứa Yếm bất ngờ cất tiếng. Anh ngồi xổm xuống lôi nửa túi đồ trong ngăn khóa kéo ra rồi tiếp câu: “Đây là của tôi.”
“Các người coi đi! Đích thị là nó!” Hứa Hoành Kiến sửng sốt trước, tiếp sau lập tức kịp phản ứng làm ầm ĩ: “Bắt nhầm người rồi!”
Ông ta ồn ào làm đồng chí cảnh sát đang khống chế sau lưng lại ghì thêm xuống, chịu đựng hết nổi gắt lên: “Câm miệng!”
“Những thứ đó đúng là của cậu ấy.” Bấy chừ, một người mặc quần áo bình thường hình như là đội trưởng thu súng lại rồi lên tiếng: “Nhưng không bắt nhầm người.”
“Ôi ôi ôi.” Người đó gật đầu với Hứa Yếm rồi trỏ tay anh: “Vứt đi, cậu định dùng máu nhào bột mì phỏng?”
Hứa Yếm nghe vậy thì cụp mắt nhìn bột mì dính trên băng gạc. Anh quơ quơ tay, mãi đến khi bột phủ trắng máu rồi mới hất nốt nó vào thùng rác bên cạnh.
Cuộc đối thoại của bọn họ thân quen quá mức khiến Hứa Hoành Kiến ngộ ra tất cả. Ông ta vùng vẫy co chân lên đá về phía anh: “Đĩ mẹ mày cút xuống địa ngục đi…”
“Giải đi, giải đi!” Đội trưởng ghét bỏ phất tay: “Tôi không muốn nghe hắn chửi đổng nữa.”
Đến khi giọng gào rú của Hứa Hoành Kiến xa dần, người đàn ông kia mới đánh mắt sang Hứa Yếm.
“Thằng nhóc này ra tay cũng ghê gớm quá.” Người nọ trầm giọng: “Không có lần sau nữa đâu đấy.”
Hứa Yếm gật đầu: “Cảm ơn ạ.”
“Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Người đàn ông bảo: “Lần sau đừng đi tìm người một mình nữa đấy, may mà lần này không gặp chuyện gì bất trắc, tuy nhiên sợ nhất vẫn là mấy chuyện không thể lường trước được.”
“Việc này không phải việc cậu phải làm mà là trách nhiệm của chúng tôi.” Người nọ vỗ vai anh và cười: “Cậu cũng thử tin tưởng chúng tôi đi. Cảnh sát có nhiều người lắm, sẽ không để cậu thất vọng mãi đâu.”
Hứa Yếm không trả lời nhưng cũng không phản bác lại, anh chỉ gật đầu.
Mà người kia thấy anh gật đầu thì sung sướng cười khà khà, khi mở miệng lần nữa giọng cao vút: “Đi thôi! Đến đồn cảnh sát lập biên bản giúp tôi, chuyện sau này cậu không cần lo nữa.”
Khi xuống lầu, đã một vòng người vây quanh châu đầu ghé tai nhau chỉ trỏ bên này. Hứa Yếm chẳng thèm để vào mắt, tận tới lúc vang lên tiếng gọi khẽ: “Anh…”
Sắp sửa bước vào xe cảnh sát rồi anh sững lại. Anh chậm chầm xoay người dõi cô gái đang đứng phía sau rồi gật đầu với Tào Lâm và Dương Văn Bân, cuối cùng không rời mắt khỏi cô.
Hứa Yếm trông người kia vài giây rồi rảo bước đến.
Thấy hành động của anh mình, Tào Lâm và Dương Văn Bân tự động dạt sang bên cạnh hai bước, ưỡn ngực nghển cổ, cố gắng bành trướng để che chắn giúp hai người họ.
Hứa Yếm cụp mi ngắm người ngân ngấn lệ, muốn đưa tay xoa mái tóc cô song lại nhớ ra tay mình còn dính bột mì nên thả xuống. Anh mỉm cười, trầm ấm bảo: “Anh không bị thương nhưng miệng vết thương nứt ra rồi. Nào về em lại băng bó cho anh lần nữa nhé?”
Nghe vậy, Bạch Trác tròn mắt, cố nén nước mắt vào trong, cất nhẹm mọi ngổn ngang dưới tiếng “Ừm”.
Chợt nghĩ đến điều gì, Hứa Yếm bèn dùng tay trái coi như sạch sẽ của mình thò vào đâu đó moi được món đồ chìa ra trước mặt Bạch Trác: “Sáng nay quên không đưa cho em.”
Coi thứ trong tay anh, hốc mắt và chóp mũi cô hóa cay cay. Trong khoảnh khắc nhận đồ, tay cô run rẩy theo, không kìm được tiếng khóc nức nở: “Cho em hả?”
“Cho em đấy.” Cuối cùng Hứa Yếm cầm lòng chẳng đặng vươn tay vuốt ve tóc cô một cách dịu dàng hết đỗi.
Anh nói: “Trác Trác, đợi anh chút, lát nữa anh về.”
Bạch Trác nắm chặt thứ trong tay, thổn thức không thốt nên câu, chỉ gật đầu thật mạnh.
Cô nén nỗi nghẹn ngào, gắng gượng đến khi về nhà. Giây phút vào phòng ấy, toàn bộ sức lực như tan biến tức khắc.
Cô dồn hết thảy vào thứ đang cầm trong tay, nó quý giá tột cùng, quý đến nỗi cô sắp không cầm nổi nữa.
Món đồ thuộc về anh mà vất vả lắm cô mới có được, cũng đã theo cô tận thời khắc cuối cùng của sinh mệnh lại xuất hiện trước mặt cô thêm lần nữa.
Bấy giờ cô mới vực dậy, rằng những thứ này vốn là cho cô.
Không cần nhặt, cũng chẳng cần mặt dày mày dạn giữ mãi không trả, thứ này vốn thuộc về cô.
Đây là thứ lúc đó Hứa Yếm muốn tặng cô rồi.
Bạch Trác ngồi thụp trước huyền quan, tay ôm con hồ ly nhỏ như muốn khảm vào lòng. Cô đau đến nỗi không bật khóc nổi.