Rung Động Đêm Hè

Chương 1



Tôi lên Lý Tưởng, sống một cuộc đời không có lý tưởng.

Chuyện khiến tôi vui vẻ nhất mỗi ngày là thấy giờ cơm đã đến. Bước một, bật wechat hỏi người anh em giường dưới kiêm bạn cơm của tôi muốn ăn gì. Bước hai, mở ứng dụng Meituan lên chọn món mình thích.

*Meituan là app đặt đồ ăn tại Trung Quốc.

Bạn hỏi vì sao hai đứa giường trên giường dưới thôi mà cũng cần phải nhắn wechat ấy hả? Tất nhiên là vì phòng ký túc lúc bấy giờ vẫn đen thui thùi lùi, có đứa còn đang nằm ngủ thẳng cẳng rồi.

Khung cảnh quen thuộc này diễn ra vào lúc mười giờ sáng mỗi ngày.

Đấy như quý vị đã thấy, tôi là một sinh viên chẳng có gì đặc biệt, trời sinh lười như hủi nhưng may thay tổ độ lúc thi Đại học nên đỗ vào một trường trọng điểm cũng tầm tầm, sau đó theo học ngành thiết kế bằng chương trình liên kết quốc tế.

*Có thể hiểu nôm na là bé Tưởng đỗ vào một trường Đại học thuộc bậc 1, tương đương với Đại học trọng điểm ở bên mình. Nhưng trường bé lại “cùi cùi” trong danh sách trọng điểm này chứ không phải dạng dữ dằn như Bắc Đại hay Thanh Hoa.

Điều hòa trong ký túc xá vẫn đang phả, ngoài trời mưa nặng hạt, sinh viên không thể ra khỏi nên cả bọn được nghỉ tiết, vui quá xá.

Hai cụ thân sinh cũng chẳng mong đợi tôi làm nên trò trống gì, chỉ cần thằng con nhà mình còn sống nhăn răng là đã mãn nguyện rồi. Bản thân tôi cũng là đứa lạc quan không thích nghĩ ngợi nhiều chi cho nặng đầu, chỉ trừ một việc – ấy là tôi thích đàn ông.

Cơ mà chả sao, tôi cũng chẳng thấy bi quan lắm vì suy cho cùng đàn ông trên thế giới này có rất nhiều, chỉ là tôi chưa tìm ra được người mà mình thích thôi. Các bạn cho tôi hỏi, rung động trước một người là cảm giác như thế nào vậy? 

Tôi chưa từng có cảm giác này.

Bình thường cứ làm xong bài tập vẽ là tôi lại lên mạng ngắm mấy bé golden xinh xinh, luôn ấp ủ hi vọng sẽ nuôi được một em cho riêng minh.

Trai đẹp thì đương nhiên phải ngắm rồi, đời có ai mà không thích ngắm trai đẹp nào? Nhưng đẹp kiểu gì thì đẹp chứ đừng dưỡn dẹo trước màn hình rồi cắn môi nha, gồng mình tỏ ra quyến rũ kiểu đó thì đừng tới đây, tôi sợ lắm!

Tôi thích xem video được quay gián tiếp hơn, như vậy sẽ có cảm giác họ đẹp trai một cách rất tự nhiên và chân thật. Ví như bây giờ, lòng tôi rung động rồi đây nè!

Chuyện chấn động cả nhà ơi, tôi thấy rung động thật rồi!

Anh cảnh sát trong video đang đội mũ bảo hiểm, nhấc đôi chân dài khỏi chiếc mô tô tuần tra đặc chủng. Hình ảnh đến càng gần ống kính, cảm giác bị đối phương trấn áp tinh thần càng rõ ràng. Anh đẹp trai đanh mặt bước tới gõ lên cửa kính xe rồi bảo: “Ở đây cấm đậu xe.”

Tôi bỗng thở dồn, nhịp tim tăng nhanh ngỡ như đang va đập vào cùi quả chanh, ngập ngụa trong vị chua chua pha lẫn ngòn ngọt.

Tôi mở phần bình luận ra xem, quả nhiên dân tình đang nháo nhào đòi anh đẹp trai chịu trách nhiệm với mẹ con em. Thiếu nam dè dặt như tôi không làm thế đâu, ngại lắm!

Tôi bình tĩnh truy tìm thông tin người nọ. Kể cũng hơi quê quê, tính tôi vốn không được kiên nhẫn là bao, lắm khi vẽ tranh tôi còn khó ở trong người. Ấy thế mà đụng đến chuyện cần kíp thì tự nhiên tôi lại kiên nhẫn lạ kì, ví như khi dốc lòng vì hạnh phúc nửa đời còn lại chẳng hạn.

Tôi ngồi tìm suốt hai tiếng đồng hồ, say mê đến nỗi món cơm đùi gà tôi thích nhất trần đời cũng bị bỏ rơi lạnh ngắt nằm trên bàn, nhưng tôi không đói tí nào. Bởi cuối cùng tôi cũng tóm được, à bậy, tìm được tí manh mối rồi nè. Sau khi lướt cả trăm nghìn bình luận bên dưới, rốt cục tôi cũng tìm ra được một tài khoản để lại bình luận nói rằng người trong video là đồng nghiệp của anh ta.

Úi chà chà sắp tra được thông tin rồi nè các bạn ơi!

Tôi lục tung danh sách theo dõi của anh ta thì thấy một chiếc hình đại diện rất chi là khả nghi. Tôi mở trang cá nhân của người đó lên xem, trống trơn chẳng hề có video nào cả.

Tôi bèn mở weibo, gõ biệt danh ban nãy vào – YMJ.

Không có kết quả nào phù hợp cả.

Nhưng tôi nào phải đứa dễ dàng chịu từ bỏ, tôi chuyển sang gõ biệt danh của người bạn đồng nghiệp kia.

Ra rồi! Đấy các bạn thấy chưa, lại có thêm manh mối rồi đấy. 

Tôi mở danh sách theo dõi của anh ta lên và nhìn thấy một tài khoản có biệt danh là JMY0407. Linh tính mách bảo tôi rằng, đây chính là người mà tôi đang tìm kiếm. Tôi nhấn vào trang cá nhân của người ấy, nhác trông thấy bên góc một tấm ảnh có bóng dáng chiếc mô tô ban nãy. Tôi vui mừng quá đỗi, nhanh chóng mở lại video kia để so sánh cho kĩ. Khổ nỗi chiếc mô tô trong video cứ mờ mờ ảo ảo, tôi vội bay xuống giường mở máy tính lên, dùng phần mềm phóng to cảnh vật và thấy trên cả hai chiếc mô tô có nhiều vết xước y chang nhau.

Ôi tạ ơn trời đất, đêm nay tôi có thể ngủ ngon giấc rồi.

Tôi mở phần tin nhắn trên Weibo ra, dè dặt gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi:

“Hi, chồng yêu!”