Rung Động Đêm Hè

Chương 5



Thích một người vì nhan sắc thì tình cảm ấy có thể duy trì bao lâu? Chẳng lẽ cứ trông thấy người ta đẹp trai là đổ rạp được ngay à?

Xin lỗi đê, ai chưa từng trải thì đừng có mà xem thường sức mạnh của nhan sắc.

Khỏi cần suy diễn sâu xa gì hết, chỉ nghĩ tới cảnh mỗi sáng mở mắt dậy được nhìn thấy gương mặt Tưởng Minh Vũ bên cạnh thôi cũng đủ để cung cấp năng lượng cho tôi dùng cả ngày.

Các bạn tôi ơi, còn đang trong tuổi yêu thì cứ yêu đi thôi, ngại ngần chi nữa?

Cứ nhìn tôi đây này, giờ tôi sắp gọi video cùng Tưởng Minh Vũ rồi đó, một bước tiến vượt trội đúng không?

Kiểu gì hắn cũng chẳng lộ mặt ra đâu nhưng mà không sao, dụng ý của tôi là để người ta nhìn mình cơ mà.

“Hàng ới tớ ra ngoài đi dạo xíu nhé.” Tôi vừa bước xuống giường vừa nói.

“Ô kìa hóa ra cũng có ngày bạn Tưởng rời giường dù chưa tới giờ cơm hả?” Tiêu Hàng đang mải trò chuyện cùng crush nên quay lưng về phía tôi.

Tôi đứng trước tấm gương treo trên cửa, chỉnh lại mái tóc. Tóc tôi hơi nâu, mắt thì tròn xoe, đuôi mắt hơi rũ xuống. Hôm nay tôi âm mưu mặc một chiếc áo phông trắng tinh tươm, ra cái vẻ thanh thuần lắm đó chứ.

“Hi!” Cuộc gọi video được kết nối, tôi vẫy tay vào camera.

Hình ảnh hiển thị bên Tưởng Minh Vũ là trần nhà. Úi chà chờ tí, sao giống trần nhà phòng tắm thế nhỉ? Chả có nhẽ hôm nay tôi may mắn được thấy mỹ nhân gột rửa thân thể sao?

***

Tưởng Minh Vũ khoác áo choàng tắm, mái tóc ướt rượt được vuốt hết ra đằng sau để lộ vầng trán và gương mặt sắc bén. Hắn đặt điện thoại lên tủ trong nhà tắm, đang định cạo râu thì chuông thông báo kêu vang – Lý Tưởng muốn thực hiện cuộc gọi video cùng bạn. Tưởng Minh Vũ nhấn đồng ý rồi liếc nhìn camera, người trong hình nín thở trong thóang chốc, bộ dạng hệt như cún con.

“Hi, chú cảnh sát!” Lý Tưởng hăng hái mở lời.

Chà, có người trên mạng thì thả thính dữ dội nhưng ra ngoài lại im như thóc nhỉ? Lúc online thì dám mạnh miệng bảo hắn là chồng yêu, giờ lại gọi là chú cảnh sát.

Tưởng Minh Vũ bắt đầu cạo râu, điện thoại vẫn nằm yên trên bàn. Hắn yên lặng nghe cậu nhóc huyên thuyên. 

Lý Tưởng chuyển camera ra đằng sau để quay bầu trời đêm, hoa hòe đang bung nở. Tưởng Minh Vũ ngồi trên ghế sô pha, hai mắt chăm chú vào màn hình di động. Hoa hòe sắp rụng hết rồi, những ngày hè nực nội nhất cũng sắp đến.

Người trong video đang làu bàu: “Sao lại có muỗi rồi? Đừng cắn tao mà, đừng cắnnnnn!”

Đêm tối dần trở nên đậm màu, chẳng ai lên tiếng nữa. Cuộc gọi chỉ còn lại âm thanh Lý Tưởng đang đập muỗi, thi thoảng cậu chàng còn dậm chân..

Tưởng Minh Vũ trộm nghĩ, cuộc gọi này kì lạ biết bao. Hóa ra trưởng thành rồi vẫn sẽ có người cùng bạn chia sẻ cảnh đêm yên tĩnh như vậy.

Hoa hòe mọc ở khắp nơi, Tưởng Minh Vũ không có đam mê ngắm loài cây này. Lắm khi hoa nở mang theo mùi hương nồng nàn còn khiến hắn thấy hơi khó chịu. Nhưng Lý Tưởng lại thích lắm, nói cho đúng ra thì Lý Tưởng thích mọi thứ trên đời này.

Cậu nhóc ấy lắm mồm thật, nhưng câu em thích anh lại chưa từng nói cho hắn nghe. Trừ cái lần gọi “chồng yêu” ra, từ đó đến giờ Lý Tưởng chưa nói câu nào quá mức cợt nhả cả. Dù Lý Tưởng đang ở thế chủ động nhưng nhìn qua chẳng khác nào cậu đang ở thế bị động.

Thế nhưng ánh mắt Lý Tưởng dành cho hắn luôn rất đặc biệt, tựa như đang lập lòe ánh sáng. Điều này khiến Tưởng Minh Vũ hài lòng lắm.

***

Tôi mơ thấy Tưởng Minh Vũ mặc áo choàng tắm đi lại gần, vây tôi vào góc bàn như thể sắp hôn tôi đến nơi. Tôi khép mắt lại thì bỗng nghe hắn cất giọng trầm trầm: “Còn ba ngày nữa thôi.”

Tôi run lẩy bẩy hỏi lại, ba ngày gì cơ?

“Đến hạn deadline.”

Tôi tỉnh giấc luôn.

Tôi ủ ê ngồi gặm miếng bánh sốt tương, Tiêu Hàng bên cạnh nhíu mày nhìn, hỏi tôi bị sao thế rồi tự nhiên bật thốt: “Bạn thân yêu, đừng nói là bạn thích tớ nhé?”

Tôi:???

“Lắm khi cậu nhìn tớ bằng ánh mắt lạ kì lắm.” Tiêu Hàng suy ngẫm tìm từ cho phù hợp, “Kiểu nhìn rất ư là trìu mến ấy… Thì tớ chỉ nói thế thôi chứ cậu thích ai là quyền của cậu mà, mỗi tội tớ…”  

Tôi bó tay, vội ngắt lời cậu ta: “Mắt tớ cận mà Hàng ơi, đã cận thì nhìn bác bảo vệ cũng ra vẻ trìu mến thương yêu thôi.”