Mẹ tôi đang bận rộn chuẩn bị cho tiết học ngày mai, bà ấy là giáo viên mầm non. Trông thấy tôi về nhà mẹ còn chẳng buồn ngẩng đầu lên đã ra lệnh: “Nhanh đi rót cho mẹ cốc nước.
“Vâng ạ.”
Tôi nằm bẹp ra giường, lòng có hơi rối loạn. Phải chi lúc nãy tôi cứ đồng ý hẹn hò với hắn cho rồi, có trời mới biết bao giờ Tưởng Minh Vũ mới buột miệng như thế lần nữa. Người ta không thích mình cũng có sao, đầy cặp yêu nhau có phải vì thích đâu, chẳng qua là quen hơi nên bồ bịch vậy thôi.
Biết đâu chừng Tưởng Minh Vũ đã quen với việc có tôi, không thể sống thiếu tôi rồi.
Bố gõ cửa rồi mang dĩa dưa hấu vào cho tôi. Tôi hỏi, bố ơi bố có thích mẹ không?
Trước giờ thay ca hôm nay Tưởng Minh Vũ có gọi điện cho Lý Tưởng, hay tin gã đàn ông ăn mặc diêm dúa kia hẹn Lý Tưởng dẫn chó đi dạo, chẳng hiểu sao lòng hắn bỗng nóng như lửa đốt nên bật thốt bảo cậu “yêu đi”.
Nói xong hắn cũng lặng thinh.
Nếu Lý Tưởng đồng ý thì sao, mình sẽ yêu đương với cậu ấy thật à? Nhỡ Lý Tưởng từ chối thì sao? Chắc chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Nhưng ai ngờ Lý Tưởng thật sự từ chối lời đề nghị hẹn hò bâng quơ như đang nói đùa này của hắn.
Tưởng Minh Vũ ngạc nhiên, sao mọi chuyện lại đi sai hướng vậy, chẳng phải Lý Tưởng thích hắn sao?
Đúng lúc này đồng nghiệp Vương Ba đi tới hỏi hắn có muốn đổi ca trực không, Tưởng Minh Vũ bảo có. Nhìn trời còn đang sớm sủa, hắn đột nhiên thấy nhớ Lý Tưởng quá, nhưng người ta vừa mới từ chối hẹn hò cùng hắn rồi, hắn không thèm chủ động liên lạc đâu.
Nói là thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại đi tới bến xe, hắn hi vọng mình đã bỏ quên chứng minh thư ở nhà, cơ mà vừa lật túi áo khoác ra đã thấy nó nằm lù lù ở đấy. Tưởng Minh Vũ nắm chặt chứng minh thư, giờ hắn muốn mua một tấm vé đến nơi có thể nhìn thấy Lý Tưởng.
Bến xe ở thành phố nhỏ trông khá sơ sài, Tưởng Minh Vũ đặt chân xuống rồi mới thấp thỏm không yên, Lý Tưởng có muốn gặp mình không nhỉ?
Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn tự hỏi, phải chăng Lý Tưởng đã hết thích hắn rồi?
Tưởng Minh Vũ bèn gọi điện cho Lý Tưởng, người ở đầu dây bên kia ngạc nhiên quá đỗi, vội bảo hắn đừng chờ một lát cậu sẽ tới đón ngay.
“Em ở đây, Tưởng Minh Vũ.”
Nghe Lý Tưởng cất tiếng gọi, trái tim đang treo lơ lửng của Tưởng Minh Vũ cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
“Ngại ghê, em chưa lấy bằng nên chỉ có thể mời anh ngồi con Mẹc hai bánh này thôi.” Lý Tưởng cười tinh nghịch, len lén nhìn Tưởng Minh Vũ.
Chẳng biết là do con Mẹc hai bánh của cậu chạy chậm thật hay là do Lý Tưởng lái xe như rùa bò, Tưởng Minh Vũ rốt cục cũng phải bật cười khi trông thấy cụ ông thứ hai chạy bộ mà vượt qua cả hai người trên xe.
Buổi đêm ở thành phố nhỏ êm đềm hơn rất nhiều, bầu trời đầy sao, hai bên đường là những hàng cây cao lớn điểm xuyết chút sắc hoa đỏ sẵm. Tưởng Minh Vũ ngồi phía sau xe nhìn cảnh vật trước mắt qua bờ vai của Lý Tưởng. Đèn đường sáng rực khiến lòng hắn bỗng hân hoan.
“Anh biết lựa lúc tới ghê vậy đó, hôm nay nhà em nấu món sườn hầm nè. Bố em nấu sườn là ngon nhất vũ trụ luôn, đảm bảo anh sẽ thích.” Khác với lần trước lúc ngồi trên mô tô của hắn dạo phố đêm, giọng Lý Tưởng lúc này nghe rất rõ ràng.
Lạ kỳ thay, Lý Tưởng không hề thắc mắc lí do vì sao hắn lại chạy đến đây. Cậu cư xử tự nhiên như thể đôi bên đã hẹn sẽ gặp nhau vào một đêm hè nào đó.
Giá mà còn lâu nữa mới tới nhà Lý Tưởng nhỉ, Tưởng Minh Vũ trộm nghĩ.
Đến lúc vào thang máy rồi Tưởng Minh Vũ mới thấy lo lắng, gặp bố mẹ Lý Tưởng rồi thì hắn nên nói gì về sự xuất hiện đột ngột của mình đây? Lý Tưởng đứng bên cạnh lại trông rất chi là mãn nguyện, cậu vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa ngâm nga vài điệu nhạc.
Cửa bật mở, mẹ Lý xuất hiện, bố Lý cũng nối gót theo sau.
“Con dâu tới rồiiii.” Bố Lý nhiệt tình chào hỏi.
“Con rể tới rồiiii.” Mẹ Lý cũng hăng hái không kém.