Lê Ương nộp bài tập lễ cho tổ trưởng rồi quay lại chỗ ngồi của mình, sau đó cô lấy sách ngữ văn ra chuẩn bị đọc trước bài “Quá Tần Luận”
Cô vừa đọc vừa đánh dấu cách phát âm mấy từ mới, ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, Hạ Lộ Nùng thả cặp sách xuống, một bàn tay trắng nõn đẹp đẽ che trùm cuốn sách văn của cô.
“Ương Ương ơi, cậu thấy màu nail mới của tớ thế nào, đẹp chứ?”
Màu cà phê nhẹ nhàng nhàn nhạt, vừa dịu mắt vừa không quá nổi bật.
Lê Ương thật thà nói: “Đẹp.”
Hạ Lộ Nùng nghe vậy thì vui vẻ lấy một lọ sơn từ trong balo ra, chớp mắt nhìn cô: “Để tớ vẽ cho cậu.”
Màu này vừa trầm vừa trong suốt, thầy cô cũng khó mà phát hiện ra được. Hơn nữa gần đây cô cũng có không ít lời đồn về mình, nên Lê Ương ở trường cũng không có nhiều bạn bè tốt cho lắm.
Cô toàn tâm toàn ý học hành, cô cảm thấy một mình cũng không vấn đề gì, nhưng cô vẫn rất hâm mộ các bạn thỉnh thoảng lại được chị em lôi nhau cùng đi nhà vệ sinh, hoặc là đôi lúc lại trộm lén ăn vặt trong tiết học, thậm chí còn cùng nhau đeo cùng một vòng tay hay dây cột tóc giống nhau.
Lê Ương cười tít mắt, gật gật đầu: “Được nha.”
Từ giờ đến lúc tự học vẫn còn kha khá thời gian, Hạ Lộ Nùng ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi chắc chắn không nhìn thấy bóng dáng chủ nhiệm lớp mình đâu, cô mới cúi đầu tiến hành vẽ gel lên ngón tay bạn.
Vừa làm xong một bàn tay, bỗng nhiên bàn trên gõ hai tiếng cộc cộc rõ lớn.
Hai người họ giật nảy mình, ngẩng đầu lên, xác nhận tên đeo kính trước mặt là lớp trưởng, Hạ Lộ Nùng vỗ ngực thở phào một cái, bất mãn nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, cậu gõ bàn làm quái gì thế! Làm tôi còn tưởng là lão Từ tới đó.”
Lớp trưởng nghe thế thì cười ha ha: “Chị Lộ không phải rất ghê gớm sao, không ngờ là cũng biết sợ lão Từ cơ đấy.”
Hạ Lộ Nùng trợn mắt: “Với cái tư tưởng của bả, nếu thấy tôi ngồi đây vẽ móng cho Ương Ương, có khi lại được ngồi nghe giảng nửa tiếng đức làm người đó, chỉ sợ tai tôi sẽ bị cổ làm cho nghẽn mất. Rồi cậu có chuyện gì thì mau nói đi!”
“Tối qua tôi mới nhận được thông báo từ cô Từ, thứ năm tuần sau trường mình sẽ tổ chức đại hội thể thao, năm ngoái là cậu phụ trách cầm bảng lớp, hay năm nay vẫn trăm sự nhờ chị Hạ nhé?”
Cả mặt Hạ Lộ Nùng đầy chữ không chịu: “Không đâu, mấy ngày nay tôi đang trong kỳ sinh lý, không cầm bảng lớp đâu.”
Lớp trưởng thất vọng thở dài thườn thượt, năm ngoái Hạ Lộ Nùng đại diện lớp cầm bảng tên, chỉ riêng đôi chân thon dài trắng trẻo kia thôi cũng đủ mang thể diện lớp lên thêm mấy bậc rồi!
Cậu không từ bỏ nhìn sang cô bạn Lê Ương bên cạnh, đôi mắt phía sau mảnh kính chợt lóe sáng: “Lê Ương, hay lần này cậu đại diện lớp được không?”
Thấy cặp mắt sáng long lanh đó của lớp trưởng, lại nhìn thấy vẻ mặt liều mạng của Hạ Lộ Nùng, Lê Ương có chút không hiểu nổi nhưng cô vẫn trả lời: “Lớp trưởng, tôi… sợ là cũng không được.”
“Vì sao vậy?” Lớp trưởng lập tức hỏi lại.
Hạ Lộ Nùng giải thích giúp cô: “Sắp tới Lê Ương cũng dính kỳ sinh lý, cậu ấy đau bụng lắm không làm được gì hết.”
Lớp trưởng: “?”
Lớp trưởng hơi nghi ngờ: “Trùng hợp vậy hả?”
“Đúng!” Hạ Lộ Nùng kiên định nói: “Con gái tụi này cứ ở bên nhau lâu là bà dì hay đến cùng lúc lắm!”
Lớp trưởng: “……”
Dù sao cậu cũng là một thân con trai, càng không tiện đào sâu chuyện này, chỉ đành lủi thủi đi nơi khác rù quến mọi người.
Cậu ta vừa đi, Hạ Lộ Nùng liền nhỏ giọng giải thích: “Thật ra vụ cầm bảng này cũng không hay ho gì đâu, cậu phải cầm cái bảng lớp vừa to vừa nặng đứng dưới nắng nóng. Không chỉ vậy cậu còn không được nhúc nhích gì cả, có khi còn phải đứng tới bốn năm chục phút. Ngoại trừ việc có thể nổi bật trong đám đông thì chả có gì vui cả, mà cậu chắc không phải người thích như vậy đâu nhỉ.”
“Nào, chúng ta tiếp tục sơn móng thôi.”
Hai người lại ngồi như lúc nãy, Lê Ương vươn cái tay còn lại cho cô, Hạ Lộ Nùng dùng que dũa móng chài sát vài lần, rồi nghiêm túc sơn cực kỳ cẩn thận.
Trong lớp bỗng nhiên ồn ào một trận.
“Ủa không phải Tần Nhiêu học lớp mười hai à, sao lại tới lớp bọn mình thế?”
“Ôi mé dáng người đỉnh vãi, vừa cao vừa đẹp, chắc ít nhất cũng phải 1m85 đó ha.”
Tần Nhiêu đứng trước cửa lớp nhìn quét qua lớp học, lập tức nhận ra chỗ ngồi của Lê Ương, cô không ngẩng mặt, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh ấy đang chụm vào một cái đầu khác, không rõ là đang làm gì.
Anh đi tới, kêu tên cô: “Lê Ương.”
Lê Ương cũng thoáng nghe mấy lời thảo luận, cô còn đang nghĩ sao Tần Nhiêu lại tới đây, chỉ là không ngờ là anh tới tìm mình.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Tần Nhiêu đặt một xấp đề lên bàn cô, vẻ mặt như thể ta đến để làm việc công rõ ràng: “Cô Ngữ Văn bảo em lọc mấy bài viết văn 45 điểm trở lên để riêng, còn lại thì phát ra.”
Lê Ương là cán bộ môn Ngữ văn: “À được, cảm ơn anh mang tới giúp tôi.”
Người ta vừa đi, cả lớp như vỡ trận, bàn tán không thôi, Lê Ương bình tĩnh sắp xếp mấy bài văn được bốn mươi lăm điểm trở lên ra một xấp riêng.
Hạ Lộ Nùng tò mò: “Sao tớ cứ có cảm giác khi nãy Tần Nhiêu liếc tớ một cái ấy nhỉ?”
Cô nghiêng đầu nhớ lại: “Ánh mắt đó lạnh như băng, không giống kiểu bị nhan sắc của tớ làm cho đổ rạp, hay kiểu tiếng sét ai tình đồ, nhưng tớ nhớ là tớ đâu có đắc tội người ta đâu.”
Lê Ương nghe bạn mình nói mà buồn cười: “Có khi là cậu nhìn nhầm thôi.”
Hạ Lộ Nùng cũng không quan tâm lắm, rất nhanh cô đã chung sức giúp bạn mình phân loại bài thi.
Vì việc cầm bảng hiệu mà lớp trưởng khô hết cổ họng, chỉ tiếc cả lớp không một bạn nữ nào chịu đồng ý.
Mọi người đại khái trả lời không khác nhau là mấy: Hai hoa khôi còn không thèm làm, tớ đi làm nỗi gì?
Lớp trưởng sầu đến gần tiết tự học buổi chiều, cậu mới cả gan đứng trên bục kêu gọi: “Tớ nghe mấy lớp khác nói, bọn họ định mặc Hán phục biểu diễn, có lớp còn muốn mặc váy ngắn, hay là lớp bọn mình cũng tranh hơn thua đi nào, không nên để lớp khác coi thường chứ đúng không nè.”
Không một ai lên tiếng
Chắc phải nửa ngày sau mới có một bạn nam đứng lên đề nghị: “Hay lớp trưởng tiên phong đi đi, cậu có thể mặc đồ nữ hoặc là đồ thú bông ấy, chắc chắn sẽ nổi nhất trường luôn!”
Vốn chỉ là lời nói đùa, không ngờ lại được cả lớp nhiệt liệt hưởng ứng vô cùng.
“Đm, ý kiến này đỉnh nha!”
“Lớp trưởng ơi, cậu làm đi, lúc đó lớp mình sẽ nổi nhất khối, à không, nổi nhất trường luôn á.”
“Tôi đồng ý, ông có muốn mặc đồng phục Nhật Bản không? Dì nhỏ của tôi có một tiệm chụp ảnh nhỏ, hay là để tôi đi mượn giúp ông một bộ nha.”
Lớp trưởng:???
Hôm diễn ra đại hội thể thao trời vô cùng nắng, cũng may mấy ngày trước có trận mưa lớn nên nhiệt độ bây giờ cũng không gắt quá.
Người đại diện cho lớp 2 sát vách là Trần Tử Di, từ sáng sớm cô ta đã chăm chỉ ngồi trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, sau đó còn mặc váy suông và đôi guốc cao.
Cô nghĩ lớp 1 nếu không phải Hạ Lộ Nùng thì chắc chắn sẽ là Lê Ương, với sự chuẩn bị kỹ càng như này cô đảm bảo bản thân có thể áp đảo được họ, chỉ không ngờ từ xa xuất hiện một con gấu bông LinaBell lắc lư tới gần.
Trong tay con gấu nâng cao bảng hiệu lớp 1, đứng song song với cô.
Lúc nãy mọi người còn sôi nổi bàn luận xem rốt cuộc đại diện lớp nào chân dài hơn, xinh hơn, vậy mà nó vừa xuất hiện liền hút mắt mọi người.
“Ô mai gót, dễ thương dữ luôn nha!”
“Bé của anh nhìn cưng quá đi thôi!”
“A a a khi nào lễ khai mạc kết thúc tớ muốn chụp một tấm với ẻm.”
Trần Tử Di: “……”
Cô tức đến mức dậm chân!
“Lớp trưởng bọn mình mạnh mẽ ghê đó ha ha ha, kỳ sau tớ chắc chắn sẽ tặng cho cậu ấy một phiếu bầu hội trưởng hội học sinh.” Hạ Lộ Nùng vui vẻ nghiêng người về phía trước, sau khi cảm thán với Lê Ương xong, cô lại túm túm góc áo bạn, vẻ mặt vui sướng khi nhìn thấy người ta gặp họa: “Ương Ương, cậu nhìn Trần Tử Di lớp 2 kìa, sắc mặt cậu ta nhìn khó coi cực luôn á ha?”
Lê Ương nhìn về hướng người đó, nén giọng thì thầm với Hạ Lộ Nùng: “Đúng là trông có vẻ rất mất hứng. Bộ các cậu tuyên chiến ngầm với nhau đấy à?”
Hạ Lộ Nùng tặc lưỡi: “Là cậu ta muốn hơn thua ấy, lúc nào cô ta cũng vạch lá tìm sâu tớ, tớ đây mới là lười đáp trả cậu ta.”
Không cần nói cũng biết năm nay lớp trưởng lớp bọn họ thắng lớn, buổi lễ khai mạc vừa kết thúc, rất nhiều bạn nữ chạy tới xin được chụp một tấm ảnh chung, Lê Ương và Hạ Lộ Nùng mỗi người đều cầm một cây kem dâu tây, cả hai sóng vai nhau đến khu chạy tiếp sức.
“Ương Ương này, cậu dùng kem chống nắng gì thế? Da cậu trắng không tì vết luôn á.” Hạ Lộ Nùng thuận miệng hỏi.
Lê Ương: “Bình thường tớ không hay dùng lắm, vả lại nắng hôm nay cũng không gắt mà.”
“ Nắng không gắt, nhưng mà giờ này tia cực tím cao lắm đó, chắc chắn sẽ làm da cậu bị tổn thương.” Hạ Lộ Nùng phổ cập kiến thức khoa học cho bạn mình xong thì lấy một tuýp kem chống nắng từ trong túi ra.
“Cậu ngửa đầu ra sau đi.”
Lê Ương ngoan ngoãn ngẩng cổ.
Hạ Lộ nùng cúi đầu, cô cẩn thận chấm từng chút từng chút kem chống nắng lên mặt bạn mình, rồi chậm rãi tán đều khắp mặt, còn không quên bôi thêm vùng da dưới cổ nữa.
Cách đó không xa.
Trần Việt Dương cầm một chai nước đá từ căn tin đi tới, nhìn thấy một màn như này, cậu ta đứng nhìn không thèm chớp mắt, còn vui tươi nói: “Ôi, giờ tớ mới hiểu cái bài đăng kia là như nào đó, tự nhiên cũng muốn chèo thuyền cặp này ghê, đúng là chị gái kiều diễm và cô gái nhỏ xinh xắn mà, xứng đôi quá đi, đã vậy còn một cao một thấp nữa chứ, hợp vãi ha anh Nhiêu?”
Lập tức ánh mắt sắc lạnh không biết từ đâu bay tới, khóe môi cậu thiếu niên khẽ nhếch, nhìn thôi mà cũng đã lạnh lẽo hơn rất nhiều: “Rốt cuộc là não cậu có vấn đề hay là mắt mù?”
Dứt lời anh liền rời đi, mặc kệ cái biểu cảm khó hiểu của người kia.
Trần Việt Dương: “??”
Nói thế là sao chứ?? Anh chỉ là cảm thán một câu thôi mà, sao lại như thể đắc tội luôn rồi thế?!!
Đại hội thể thao diễn ra khoảng một ngày rưỡi, sáng hôm sau, bên cạnh ba nội dung nhảy cao, nhảy xa, ném tạ thì đặc biệt nhất vẫn là cuộc thi tiếp sức nam 3000m.
Mười phút trước khi bắt đầu, bên cạnh đường băng dần lấp đầy bạn học tới xem, nói đùa một chút thì nội dung chạy bền 800m đã đủ lấy mạng người rồi, càng không biết liệu có dũng sĩ nào sẽ một mạch hoàn thành nội dung 3000m luôn không!
Nhưng mấu chốt của lần này là vì cả Tần Nhiêu và Lương Gia Chú đều tham gia, nhan sắc hai người họ có thể nói là thuộc top của trường, hơn nữa khí chất bọn họ mang lại đối nghịch nhau một trời một vực, một bên là đại ca trường vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, một bên lại là học bá văn hay chữ tốt, cuộc thi thố ngàn năm khó gặp như này, bọn họ có thể không tới xem sao?!
Lê Ương và Hạ Lộ Nùng cũng tới xem, cô tới là để cổ vũ Lương Gia Chú. Mặc dù bản thân đang khởi động nhưng khi anh vừa nhìn thấy cô, đã chủ động đi tới cười đùa chào hỏi.
Hạ Lộ Nùng thấy vậy thì khẽ đụng vào cánh tay Lê Ương, cười cười cực kỳ thâm thúy: “Là sao đây Ương Ương của tớ?”
“Bọn tớ từ nhỏ đã quen biết nhau, hồi trước anh ấy từng là hàng xóm nhà tớ.” Lê Ương thành thật khai báo, biểu cảm như muốn nói hoàn toàn không có nửa tình cảm nam nữ nào.
Lúc này, đám người đứng xem như kích thích được đà nổ tung, mấy bạn nữ rõ ràng hưng phấn hơn rất nhiều.
“Tần Nhiêu tới kìa, má hú đẹp trai quá đi!”
“Có cậu ta ở đây, hạng nhất còn ai dám đứng nữa chứ!”
Lê Ương theo bản năng nhìn sang, liền thấy thiếu niên một thân thể thao đen nhánh, vì anh mặc quần đùi nên có thể thấy được đường cong bắp chân dưới đùi rắn chắc cực kỳ, anh mang đôi giày Air Jordan màu trắng, gân xanh hiện lên bao bọc lấy cổ tay có chút đỏ của anh.
Cuộc thi sắp bắt đầu nhưng biểu cảm của anh vẫn lười nhác như cũ, chút khẩn trương cũng không có, anh chỉ rũ mắt, cả người toát lên vẻ ngỗ nghịch bá đạo khó thuần, đứng giữa đám người vẫn có thể rực rỡ chói mắt đến thế.
Dù đứng cách nhau một khoảng khá xa, nhưng ánh mắt hai người họ thoáng chạm nhau.
Lê Ương thấy môi anh có vẻ nhếch lên, cô cúi đầu mở điện thoại ra xem. Vài giây sau điện thoại trong tay khẽ rung, cô mở ra xem.
Một chuỗi số lạ hiện lên.
“Em tới cổ vũ Lương Gia Chú à?”
Lê Ương ngẩn người, lại nhìn xuống dãy số xa lạ kia, mới chợt nhớ đây là số của Tần Nhiêu, lần trước anh có gọi cho cô một lần nhưng cô lại quên lưu lại vào danh bạ.
Cô trả lời: Đúng vậy.
Nhìn lại về hướng Tần Nhiêu, ngón tay thon dài của anh khẽ dừng trên màn hình điện thoại, không biết anh có nhắn gì không nhưng ngay sau đó tiếng còi huấn luyện viên vang lên, anh lập tức ném điện thoại cho bạn nam khác.
Các thí sinh đứng thẳng hàng ngay vạch xuất phát, huấn luyện viên vừa phát khẩu súng đầu tiên, tất cả lập tức chạy vụt lên, thiếu niên cả người mặc đồ đen lao lên dẫn đầu như tia chớp.
Lê Ương vừa mới mở điện thoại, còn chưa kịp nhìn đã cảm nhận được thông báo có tin nhắn mới, là anh gửi cho cô.
“Vậy có thể tiện thể cho tôi thêm ít năng lượng, được không?”