Rung Động Khó Cưỡng

Chương 7



Không một ai dám lên tiếng.

Trái ngược với dáng vẻ hống hách ỷ vào gia thế như lúc nãy, cả đám bọn họ câm như thóc, tất cả đều rụt cổ lại trông cực kỳ hèn nhát.

Tần Nhiêu mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có chơi không?”

“Không chơi, không chơi nữa.” Tên giàu nhất nhóm run rẩy trả lời anh, vẻ mặt cậu ta lộ rõ sự lo sợ.

Tần Nhiêu cười khẩy rồi cúi người, ngón tay thon dài của anh lả lướt nhảy múa trên màn hình điện thoại, anh gõ vài chữ rồi ném máy lại vào người Lê Tân Nguyệt.

Đôi mắt lạnh lẽo sắc bén kia liếc nhìn cậu con trai lúc nãy, như một người nhìn kẻ thấp kém hơn mình: “Lần sau nếu muốn chơi thì cứ trực tiếp tìm tôi, đừng có đi tìm cô gái nhỏ nhà người ta nữa, biết chưa hả?”

“Biết, biết rồi ạ.”

Tần Nhiêu vừa rời đi cả đám mới kịp hoàn hồn lại, thái độ đó rõ ràng là anh đang ngầm ý muốn chống lưng cho cô gái đó, vậy chắc chắn bọn họ quen biết nhau, suýt nữa là nhóm bọn họ đã lấy trứng chọi đá rồi.

Hơn nữa cũng thật sự may, may là họ không gọi cô gái đó tới chơi thật, nếu không, đắc tội Tần Nhiêu cũng không phải việc dễ sống.

Lê Tân Nguyệt nhìn tin nhắn mà Tần Nhiêu đã gửi trong khung chat, hàm răng cô không tự chủ được mà cắn chặt.

Lê Ương mới đến thành phố G mới mấy ngày đã qua lại với Tần Nhiêu rồi sao? Quả nhiên đúng là mẹ nào con nấy, một lũ bám trai!

-

Lê Ương vừa cùng Hạ Lộ Nùng bước chân trước ra khỏi cổng trường học, điện thoại trong túi quần rung nhẹ, cô mở ra xem.

Lê Tân Nguyệt: Không sao, không cần tới nữa.

Lê Ương dừng chân sau đó nhắn trả lời một chữ “Được”, cũng không tha thiết muốn hỏi thêm. Cô với người chị họ này sống cùng nhau rất nhiều năm nhưng quan hệ trước nay vẫn không khá chút nào, lại thêm sau vụ việc chú bị tai nạn, cả hai không khác người xa lạ là mấy.

Thật lòng mà nói lúc nhận được điện thoại của Lê Tân Nguyệt, đánh chết cô cũng không ngờ có ngày cô ta tìm cô, hơn nữa còn gọi Ương Ương thân mật như thế.

Nhưng nhớ ơn nuôi dưỡng của chú, cô mới miễn cưỡng đồng ý một lần.

Vừa trả lời tin nhắn xong, Lê Ương nhìn Hạ Lộ Nùng nói: “Tớ không cần đi nữa, hay là giờ bọn mình đi làm bài tập đi.”

Trước đó hai người vốn giao kèo sau bữa trưa sẽ cùng nhau đi làm bài tập, không ngờ lại nhận được cú điện thoại từ Lê Tân Nguyệt.

“Được á.” Hạ Lộ Nùng cực kỳ vui vẻ: “Tớ dẫn cậu đi ăn sập phố luôn.”

Dứt lời cô gái chớp chớp mắt, ngại ngùng nói: “Lát nữa cậu giảng sơ qua phần bài tập về thì quá khứ hoàn thành cho tớ được không, tiết tự học buổi tối hôm qua tớ không có mặt, mà vở cậu ghi cho có vài chỗ tớ không hiểu lắm, lát chỉ lại cho tớ nhé, nhé?”

“Được thôi.” Lê Ương sảng khoái đồng ý.

“A a a Ương Ương tốt quá đi thôi!”

Hai người bọn họ cùng nhau đi vòng ra khu phố hàng quán tấp nập phía sau trường học, cả hai ăn xiên que xong quyết định chọn một quán trà sữa gần đó, mỗi người mua một ly trà sữa rồi chọn chỗ trống cạnh cửa sổ không ai ngồi.

Lê Ương lấy xấp giấy nháp trong balo ra, cô vẽ một trục thẳng thể hiện dòng thời gian rồi bắt đầu giảng bài, tốc độ giảng giải của cô không nhanh cũng không chậm, vừa phải nhẹ nhàng, sau mỗi nội dung lý thuyết cô đều nêu thêm ví dụ cho bạn hiểu.

Nửa giờ sau, xấp giấy nháp vừa rồi của cô lập tức bị phủ đầy kiến thức.

“Ôi tớ hiểu hết rồi, Ương Ương, tớ thấy cậu giảng còn dễ hiểu hơn giáo viên tiếng Anh nữa á!” Hạ Lộ Nùng vui tới mức hai mắt sáng như sao, hai tay ôm mặt cười nói.

Lê Ương thấy được khen như vậy thì có hơi ngại ngùng: “Nào có, chỉ là tớ dùng góc độ hiểu bài của mình rồi nói lại cho cậu nghe thôi. Giờ cậu lấy bài kiểm tra hôm nay ra làm thử đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại tớ.”

Hạ Lộ Nùng làm tay kiểu “Ok”.

Làm đến bốn giờ chiều, điện thoại trên bàn rung lên, Lê Ương theo bản năng nhìn về hướng đó. Không phải là ai gọi tới, là đồng hồ báo thức.

Hạ Lộ Nùng lướt ngang màn hình điện thoại tắt báo thức, rồi cô bắt đầu dọn dẹp sách vở: “Ương Ương, giờ tớ phải về trước rồi.”

“Cậu lại đi lớp học nhảy à?” Lê Ương dừng bút hỏi.

Đối diện với đôi mắt tin tưởng mình tuyệt đối như kia, Hạ Lộ Nùng không hề cảm thấy chột dạ chút nào, cô cười: “Đúng thế, tớ phải đi rồi, bai nhé.”

Chờ cô đi, Lê Ương mới mở vở toán ra bắt đầu làm bài.

Mấy dạng đề lượng giác như này thực sự rất khó, cô nghĩ nát óc mới nảy ra chút ý tưởng, vẽ vẽ ra nháp nhưng lại vẫn mắc kẹt một nửa.

Nghĩ mãi không ra, cô đọc lại đề một lần nữa, rồi vươn tay cầm lấy ly trà sữa còn thừa, uống xong hàm răng không tự chủ được cắn cắn ống hút liên hồi.

Cô chăm chú tới mức không hề phát hiện bên cạnh mình có người ngồi vào, chỉ nghe thấy người nọ nói thẳng vào tai cô: “Thử vẽ một đường phụ trợ từ A xem.”

Lê Ương ngẩng đầu, đôi mắt vốn đang đắm chìm trong bài toán, giờ có lẽ vì quá kinh ngạc mà trông có hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn vô thức làm theo lời anh nói.



Nghĩ lại hình như đúng là cách giải như này rồi.

Cô buông ly trà sữa trong tay, tính toán thêm lần nữa, càng làm càng hiểu hơn, cuối cùng cũng hoàn thành đề bài này.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn câu hỏi: “Sao anh lại chỉ bài cho tôi?”

Không phải anh vẫn luôn chán ghét cô sao.

Tần Nhiêu rời mắt khỏi chiếc ống hút bị cô cắn nãy giờ, anh nhìn cô, dù có hơi chột dạ nhưng thái độ lại như kiểu hợp tình hợp lý lắm: “Ông đây thích lên mặt dạy đời không được à?”

Lê Ương: “……”

Lê Ương à một tiếng, cô nghĩ nghĩ sau đó nghiêm túc nhỏ giọng giúp anh sửa lại: “Thích lên mặt dạy đời là cụm mang ý xấu.”

Tần Nhiêu: “……”

Bài tập cũng xong, Lê Ương định về nhà, cô dọn dẹp sách vở rồi chuẩn bị đi, không ngờ chân thiếu niên kia dài, anh ngăn cô lại.

Tần Nhiêu nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp pha chút lười nhác: “Tôi giúp em chỉ ra lỗi sai, thế mà em cũng không định mời tôi bữa cơm báo đáp được à?”

Lê Ương: “?”

Đây không phải là đang kiếm cớ tống tiền cô à?

Mà nói đi cũng phải nói lại, cô ăn nhờ ở đậu nhà anh hơn hai tuần, ké cũng nhiều bữa cơm như vậy giờ mời lại anh một bữa cũng là chuyện nên làm.

Cô gật đầu, dễ chịu hỏi: “Được, vậy anh muốn ăn gì?”

Lê Ương dự định thoải mái với anh bữa này, dù có thể hai tuần tới cô đành phải thắt lưng buộc bụng cho qua ngày. Anh dẫn cô đi gần nửa ngày mới chịu dừng trước một hàng quán bán sủi cảo nằm phía sau khu ăn uống.

Năm chữ “Quán sủi cảo dì Vương” trên biển hiệu bị thời gian bào mòn không ít, vài chỗ lấm tấm phai màu. Mặc dù quán vẫn rất đông khách nhưng không như mấy hàng ở khu ăn uống toàn là người trẻ tuổi, khách cửa hàng này đa số đều là những người đi làm, ánh đèn màu cam ấm áp chiếu thẳng vào những gương mặt mệt mỏi ấy.

Lê Ương không khỏi nghi ngờ nhân sinh, không biết có phải Tần Nhiêu đi nhầm chỗ không nữa.

Hai ngày trước cô còn nghe thấy bạn bè mình bàn tán về chuyện của anh, chiếc xe máy mà anh hay đi kia ít nhất cũng phải hơn 50 vạn*, nếu là ở thành phố trước đây cô sinh sống, với số tiền đó chắc cũng đủ mua một căn nhà để ở rồi.

*50 vạn: khoảng 1 tỷ 7

Thiếu gia có tiền như anh, tính tình cũng không dễ hòa hợp, hẳn là khẩu vị cũng sẽ khó chiều mới đúng chứ.

Cô còn đang hoài nghi nhân thế, thì nghe thấy vị thiếu gia có tiền kia lên tiếng…

“Ăn chỗ này đi.”

Quán ăn cũng không lớn lắm, lúc hai người đi vào thì không còn chỗ ngồi nữa, cả hai phải đứng đợi một lát mới có bàn, ông chủ nhanh nhẹ lau dọn chỗ bàn do khách cũ để lại rồi tươi cười nhiệt tình: “Mau ngồi mau ngồi, các cháu nhìn menu xem muốn dùng gì nào.”

Lê Ương cũng rất biết tự giác của người mời khách, cô đưa menu cho Tần Nhiêu xem trước: “Cậu chọn trước đi.”

Tần Nhiêu tùy tiện lướt qua thực đơn: “Một phần nhân thịt bò đi.”

Lê Ương đi đến trước quầy thu ngân, nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần sủi cảo nhân thịt bò, với hai chai sữa đậu nành nữa ạ.”

Sau khi cô quét mã QR thanh toán xong ông chủ đang thả sủi cảo vào trong nồi, sau đó vươn tay lấy hai chai sữa đưa cho cô.

Lòng bàn tay Lê Ương chợt lạnh, đột nhiên cô như nhớ tới cái gì liền hỏi: “Ông chủ, sữa đậu nành có loại không lạnh không ạ?”

Cô về bàn ngồi xuống, đưa chai sữa bên tay trái cho Tần Nhiêu.

Chạm vào thân chai, Tần Nhiêu nhíu mày ghét bỏ: “Sao cậu không mua loại lạnh?”

Dù có là ngày đông anh vẫn lấy nước trong tủ lạnh mà uống, huống hồ giờ còn đang ngày hè hơn ba mươi độ cơ chứ.

“Không phải mấy ngày trước anh nói dạ dày đau à, tốt nhất mấy ngày này không nên uống lạnh thì hơn.” Lê Ương tốt bụng khuyên nhủ, đôi mắt đen láy bị ánh đèn chiếu sáng trong veo, hệt như ánh lưu ly cực kỳ xinh đẹp.

Tần Nhiêu vừa định phản bác dạ dày mình không tốt lúc nào thì chợt nhớ mấy hôm trước trong lớp anh có vô tình nói dối như thế.

Dẫu sao cũng đã là chuyện của nhiều ngày trước, sớm đã bị anh vứt ra sau đầu, không ngờ cô lại để bụng như thế.

Khóe môi ai đó không kìm được khẽ cong, đôi mắt đen dài nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn không chịu được mà ngâm nga vài tiếng cười trầm thấp, cực kỳ sung sướng.

Lê Ương bị anh nhìn mà ngơ ngác không hiểu gì, mà tiếng cười đột ngột của anh càng khiến cô ngờ nghệch hơn. Vừa lúc ông chủ mang hai phần ăn ra tới, cô vươn tay lấy đôi đũa.

Vỏ mỏng nhân đầy, hương vị cũng không tệ lắm, cô chuyên chú ăn hết đũa này đến đũa khác, cứ ngỡ bữa ăn này cứ vậy rồi thôi không ngờ lại nghe thấy tiếng ai đó vọng tới.

Không phải giọng điệu lười biếng hay lạnh lùng như trước, lần này lời nói của anh vô cùng nghiêm túc, không những thế còn nói rất dài: “Người chị họ kia của cậu cũng không phải dạng tốt lành gì, sau này cô ta nói gì cậu cũng đừng nghe theo, dù vì lí do gì cũng đừng tin là thật, có khi bản thân bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền lúc nào không hay.”

Lê Ương dừng đũa, cô ngẩn người nhớ đến câu chuyện kỳ lạ hồi sáng.



Hơn nữa Tần Nhiêu còn nói bóng gió như vậy, chắc anh biết điều gì nên mới nhắc nhở cô như thế.

Lê Ương bắt đầu cảm thấy tính tình người này cũng không đến nỗi kém lắm, cũng coi như là một người tốt.

“Tôi biết rồi.” Khóe miệng cô khẽ cong, đôi mắt vì cười nên hơi híp lại, cảm giác tỏa ra vô cùng dịu dàng vui vẻ, cô cảm kích nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”

Lúc trước nhìn thấy cô cười với Lương Gia Chú, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt khó chịu, thế mà giờ đây Tần Nhiêu lại thấy cô gái nhỏ cười rộ lên như vậy trông cũng khá xinh đẹp.

“Cậu nhớ kỹ là được.”

Ăn xong, Lê Ương vác balo lên vai, nghĩ một lúc vẫn nói với anh một tiếng: “Tôi phải về nhà rồi, tạm biệt.”

Tần Nhiên chân dài, anh đi đến bên cạnh cô: “Tôi cũng về nhà.”

Sau đó anh không hề bắt taxi về mà cùng cô đi tới trạm xe buýt, đúng lúc xe vừa tới trạm, cả hai lần lượt đi lên.

Lê Ương lên trước, dùng thẻ xe quẹt luôn cho vé của Tần Nhiêu, cô đi đến giữa xe rồi ngồi ngay chỗ bên cạnh cửa sổ.

Tần Nhiêu cũng đi sát phía sau, rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống nhưng anh vẫn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích: “Tôi không thích ngồi chung với người lạ.”

Lê Ương cũng không nghi ngờ gì nhiều, chỉ gật gật tỏ vẻ đã hiểu.

Điện thoại rung lên, Tần Nhiêu móc từ trong túi ra xem, tin nhắn mới lần lượt gửi đến.

Trần Việt Dương: Anh Nhiêu, cậu đâu rồi???? Không phải nói là ra ngoài mua bao thuốc thôi à, sao mà đi lâu thế?!!

Trần Việt Dương: Ô ô ô ô cậu có còn nhớ đến tôi và thằng con bên hồ Đại Minh không thế?

Trác Tuấn: Mịa, ông đây mới là bố!

Trác Tuần: Anh Nhiêu, anh đâu rồi?

Tần Nhiêu: Về nhà

Trần Việt Dương:?

Trác Tuấn:?

Trác Tuấn: Anh Nhiêu, con motor bảo bối của cậu còn đậu ở đây nè, cậu về là về thế nào?

Tần Nhiêu: Hai người tìm ai mang nó về nhà giúp tôi đi.

Group chat lập tức yên tĩnh, chiếc moto ngầu bá cháy như thế, tuyệt đến mức có kẻ mê xe nào mà không muốn lái nó chứ?!!

Tần Nhiêu tắt điện thoại, bây giờ là giờ cao điểm buổi chiều, đường xá kẹt cứng, xe chạy đã chậm vậy mà cứ cách vài phút lại dừng một chút.

Đa số hành khách trên xe đều là người vội về nhà, trước tình huống kẹt xe như này ai cũng đều cảm thấy rất nôn nóng, xe vừa dừng đèn đỏ đã có vị khách bực bội lên tiếng: “Ôi trời, lại tốn thêm mấy phút.”

Tần Nhiêu cũng cảm thấy phiền, nhưng nguyên nhân lại không giống mấy người kia, anh nhìn qua nhìn lại, thấy đôi mắt đen của cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, trên tai đeo tai nghe màu trắng, không biết cô đang nghe cái gì mà biểu cảm lại bình tĩnh thản nhiên như thế.

Mãi một lúc sau, Lê Ương mới nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Tần Nhiêu trên cửa kính, nhận ra dường như anh đang nhìn mình, cô mới quay đầu tháo tai nghe xuống: “Có chuyện gì sao?”

Tần Nhiêu khẽ rũ mắt: “Sao cậu không chợp mắt ngủ một chút đi?”

Tối hôm đó, lúc cô vô tình dựa vào vai anh ngủ gật, lần đầu tiên anh cảm thấy mùi hương hoa linh lan sao lại dễ ngửi đến thế. Sau đó anh còn ra ngoài mua nước hoa mùi hoa linh lan, loại nào có mùi đó anh đều mua hết về, ngửi từng loại một nhưng không hề có chai nào dễ ngửi như trên người cô.

Lê Ương chớp đôi mi đen dài của mình, cô ngây người trước câu hỏi của anh, bộ cô không ngủ cũng khiến anh khó chịu sao?

Nhưng cô bây giờ không buồn ngủ thì làm sao mà chợp mắt cho được.

Tần Nhiêu đột nhiên cảm thấy câu mình vừa hỏi có phần khó hiểu, chính mình còn thấy câu hỏi này vô tri tới mức nào, anh hắng giọng: “Không có gì, cậu đừng bận tâm.”

Anh quay mặt đi.

Lê Ương còn chưa kịp nói gì, cô khó hiểu nhìn anh, hàng lông mày chàng trai hơi nhíu lại như thể đang kìm nén thứ gì, đúng lúc có người trên xe nghe điện thoại: “Còn chưa tới nhà đâu, nãy giờ kẹt hơn nửa tiếng rồi, bực mình muốn chết đây nè, biết thế thì đi tàu điện ngầm cho rồi!”

Có lẽ vì kẹt xe nên tâm tình anh cũng không tốt theo chăng.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi vươn tay về phía anh.

Tần Nhiên nhìn thấy chiếc tai nghe màu trắng nhỏ trong lòng bàn tay cô, lại nghe người đối diện dịu dàng nói, cô chậm rãi thăm dò anh.

“Cậu có muốn nghe chút nhạc không?”