Rung Động: Sự Quyến Rũ Của Thiên Thần

Chương 25: An Ủi Em!



Hoàng Nguyên bí mật nhanh chân đuổi theo Huỳnh Đan. Anh thấy cô không lấy xe đi mà đi bộ nên cũng chẳng màng đuổi theo phía sau. Cô băng qua đường, anh cũng chậm rãi băng theo. Huỳnh Đan mang bộ dáng thất thần như người mất hồn mà đi dưới cái nắng gay gắt buổi ban trưa. Hoàng Nguyên đi theo sau cô mà nhói lòng nhưng anh muốn xem cô sẽ đi đến đâu với lại tâm trạng cô thông tốt nên anh nghĩ để cô có thời gian điều chỉnh thì tốt hơn.

Huỳnh Đan u buồn đi vào công viên gần công ty, nơi đây nhiều cây nên ánh nắng không len vào quá nhiều. Dù vậy cô cũng chẳng có tâm trạng mà để ý tới.

Đi đến một ghế đá dưới gốc cây to rồi ngồi xuống, Huỳnh Đan lấy điện thoại gọi cho mẹ. Khi nãy ở công ty là nhị phu nhân đã gọi cho cô…

“Alo, lời mẹ nói con không nên bàn ra đâu mà lo làm theo đi.”

Huỳnh Đan hít sâu một hơi rồi đáp lại:

“Mẹ à, chúng ta chẳng phải đã giao kèo rồi hay sao? Con đã nói là bây giờ có thể con chưa tìm được nhưng rồi còn sẽ tìm được người đàn ông con thật sự yêu. Mẹ sống với hiện đại một chút đi đừng suốt ngày vì gia tộc với nghe lời ông ngoại mà trở nên lạc hậu. Con nói thật nha, nếu ông ngoại cứ giữ khư khư những quan niệm cũ thì có ngày Yamamoto bị người ta đánh sập lúc nào không hay. Đừng tưởng bắt con liên hôn với một gia tộc có quyền uy hơn thì Yamamoto giữ vững được sự hưng thịnh. Mẹ à, thương trường như chiến trường, người ta chẳng thể nào bỏ qua cho một gia tộc đứng ngang hàng với mình đâu. Hoặc là thâu tóm, hoặc là huỷ diệt. Con không rành kinh doanh, không am hiểu nhiều về cuộc chiến thương trường nhưng con vẫn hiểu được chân lí đó. Vậy thì sao mẹ với ông ngoại không thể hiểu mà mãi mãi giữ cái quan điểm phải liên hôn thì mới trụ vững được? Quê mùa quá!”

“Hỗn láo, ai dạy con cái thói cãi lại người lớn vậy?”

Nhị phu nhân thét lớn qua điện thoại làm Huỳnh Đan giật cả mình phải để điện thoại lên bàn rồi bật loa ngoài. Cô lại được nghe nhị phu nhân xả từng cơn tức giận qua lời nói:

“Không cần biết, nếu con không muốn thấy cơ nghiệp Yamamoto sụp đổ thì hãy hi sinh một chút đi. Mẹ đã cãi lời ông, làm khổ ba con mãi mới được ông chấp nhận vì vậy mẹ không muốn con nối gót theo mẹ. Nếu mai sau người đàn ông con chọn không đàng hoàng, gia thế kém cõi thì con nghĩ mọi người có để con kết hôn cùng hay không? Nên nhớ, ba của con là có Lê gia chống cho mà còn khó khăn từng bước mới được ông ngoại chấp nhận. Con nghĩ đi, con chọn một người yêu con nhưng tiền đồ không có thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều thứ. Chi bằng bây giờ xem mắt rồi đồng ý hôn sự thì về sau nhà ngoại sẽ mang ơn con suốt đời.”

Khoé môi Huỳnh Đan nhếch lên nở nụ cười nhạt, cô nói:



“À nhà Yamamoto này cũng chỉ có mỗi con là con gái thôi à? Sao không thấy ai nhắc đến Rie và Renko thế? Hai đứa đó chết rồi à?”

“Huỳnh Đan, con không được nói chị mình như vậy?”

“Chị sao? Ừ thì chị nhưng con không thích thì con cần gì phải để ý chúng nó. Nếu muốn gả thì gả một lần ba đứa đi, có ngon thì nói với mợ gả chúng nó luôn chứ để trong nhà làm gì? Con gái thôi mà, sinh ra trong gia tộc đã là thiệt thòi rồi. Mẹ may mắn gặp được ba thế là đùng đùng làm chấn động Yamamoto. Vậy con cũng không được như thế hả mẹ? Con vẫn chưa có đối tượng nhưng không phải là không tìm được. Mẹ ép con con cũng chẳng gả đi đâu. Bớt cái quan niệm cổ lỗ sỉ đó và sống với thực tại dùm một cái. Con thật sự rất mệt khi mỗi lần mẹ chỉ gọi và nói với con những chuyện thế này. Chẳng bao giờ mẹ hỏi rằng hôm nay của con thế nào hay công việc ngày nay có thuận lợi không….Chưa, chưa một lần mẹ quan tâm đến công việc của con. Thế thì đừng đòi hỏi gì ở nhau cả, thưa mẹ kính yêu!”

Huỳnh Đan nói một lèo qua điện thoại với nhị phu nhân. Lời cô nói ra có tức giận, có bất lực nhưng đa phần là sự tủi thân, uất ức. Khi dứt lời thì cô tắt máy luôn vì chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục trò chuyện cùng mẹ của mình nữa.

Cái đầu nhỏ cúi gầm xuống, răng cắn chặt môi dưới đến bật máu…Một giọt, hai giọt rồi ba, bốn…từng giọt nước mắt rơi xuống lăn dài trên má nhưng một tiếng nấc cũng không phát ra….Huỳnh Đan đã khóc, cô thật sự rất mệt mỏi và bất lực….Mọi sự cố gắng, mọi điều cô chứng minh đều bị mẹ cô bác bỏ. Bà chỉ cho rằng trừ khi cô đồng ý vì gia tộc Yamamoto liên hôn thì mới công nhận cô có cố gắng, có trưởng thành……Nực cười thật đó, từ bao giờ mà cái quan niệm đó áp dụng vào thực tại vậy? Trừ khi con người ta đã không còn đường lui thì mới thoả hiệp thôi. Đằng này cô đang toả sáng rực rỡ trên con đường mình chọn, cô lo được cho bản thân rồi thì cần gì phải dựa vào người khác….Vả lại mẹ cô hình như quên đi một điều….Nữ sanh ngoại tộc, gả đi thì hết rồi đó, bên ngoại có gì cũng chẳng mấy liên quan. Do ông ngoại cứ lấy chức trưởng tôn ra ép mẹ cô thôi chứ nhà thì con trai, cháu trai đâu thiếu, dại gì phải hi sinh giống mẹ cô chứ……

Huỳnh Đan nở nụ cười nhạt nhìn lên bầu trời yên ắng buổi ban trưa như muốn tìm thấy ánh sáng có thể giúp cô tìm thấy sự ấm áp giữa một gia tộc quá đỗi độc đoán. May là cô họ Lê, ba cô chỉ vì thương mẹ nên hi sinh bị nhà Yamamoto xem thường chứ ông họ Lê cơ mà, nhà bên ngoại đâu liên quan nhiều về ông….Chỉ có mẹ cô bị xoáy vào vòng xoáy trách nhiệm nên mới vậy….Cô biết bà cũng rất mệt mỏi….

Sự tủi thân bao trùm lấy cô gái nhỏ, cô muốn những dòng nước mắt sẽ mang theo phiền muộn trôi đi vì vậy cứ mặc cho nó rơi xuống….

“Sao lại khóc thành thế này, ông đây vì em mà sắp vỡ tim rồi. Nói hay như vậy, đúng như vậy thì cần gì phải ấm ức chứ.”

Giọng nói quen thuộc làm Huỳnh Đan ngẩng mặt lên nhìn, cặp mắt long lanh ánh nước mở to, miệng lẩm bẩm chẳng nghe được gì….Và rồi một lực kéo ôm lấy cô vào lòng, giọng nói ấy lại vang lên:

“Để tôi ôm em một chút, tôi nhớ em!”

“Hoàng Nguyên….”

Huỳnh Đan nghẹn ngào thì thầm, nước mắt chẳng biết vì sao lại rơi nhanh xuống rất nhiều….Có lẽ vì đang tủi thân nhưng bỗng dưng xuất hiện một người đến an ủi mà người đó còn là người rất đặc biệt nữa….

Hoàng Nguyên khuỵ chân ở dưới đất đối diện cô ngồi trên ghế mà ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng. Anh đưa tay vuốt lấy mái tóc nâu xoăn mềm mượt khẽ nói:

“Có thể nói với tôi không?”

“Không….”

Một chữ thẳng thừng từ chối của Huỳnh Đan khiến anh bật cười. Buông cô ra, ngón tay thô ráp lau nhẹ khoé mắt xinh đẹp ướt át. Trên môi anh nở nụ cười ôn hoà. Anh lại tiếp tục nói:

“Ừ thì không nói nhưng mà tôi nghe được hết rồi. Dũng cảm lắm cục cưng à! Yên tâm đi có tôi ở đây dù là mẹ em cũng chẳng ép được em đâu!”

Huỳnh Đan nghe anh nói vậy miệng hơi cong lên muốn cười nhưng khi nghĩ đến điều gì đó thì cô lại quay về bộ mặt phớt lờ anh. Tiếng nói cất lên cũng không còn sự nghẹn ngào, đau buồn nữa. Thay vào đó là sự lạnh nhạt, thờ ơ…

“Tôi ổn rồi, anh về đi! Tôi không muốn làm phiền đến người cao quý như anh đâu.”

“Giận nhiều thế hả?”

Hoàng Nguyên thích thú ngắm nhìn gương mặt đang giận dỗi, uất ức mà hỏi.

Huỳnh Đan mím môi, cộc lốc trả lời:

“Không”

Hoàng Nguyên không giận mà còn sủng nịnh cười với cô. Anh xoa đầu Huỳnh Đan rồi nói:

“Được được em không giận, không giận. Nhưng gì thì gì tôi phải đưa em đi ăn đã. Có thực mới vực được đạo mà. Xem như cho tôi chuộc chút chút chuyện ngày hôm đó đi. Tôi bị chảy máu tay nè vì vậy không muốn cho em thấy. Đan nhi của tôi rất hay lo cho tôi nên tôi đâu thể gặp em….Với cả sợ em tổn thương vì lúc đó tâm trạng tôi rất xấu…”

“Anh thù dai thì có!”

Huỳnh Đan chu môi lên phản bác nhưng vẫn không bỏ đi sự lạnh nhạt. Hoàng Nguyên không vội, anh chiều theo cảm xúc của cô vì vậy đáp:

“Ừ ừ là tôi, tôi làm em buồn. Chấp nhận phơi thân ở trên giường cho em cột tay ném phi tiêu xả giận. Đan nhi, em thấy được không?”

Lời anh nói làm mặt Huỳnh Đan ửng hồng, cô cúi đầu né tránh ánh mắt lưu manh, nhỏ giọng:

“Nói năng không đứng đắn…Á…”

Huỳnh Đan kêu lên một tiếng. Lúc coi định hình thì đã nằm trên lưng Hoàng Nguyên rồi. Cô vùng vẫy la lên:

“Bỏ tôi xuống, tôi không đi với anh, tôi muốn ở một mình….”

Hoàng Nguyên bỏ ngoài tai lời cô nói, mặc kệ cô vùng vẫy cỡ nào thì anh vẫn đảm bảo ôm chặt cô trên lưng mình rồi sải bước đi. Anh qua ra sau, khoé môi cong lên quyến rũ pha chút xấu xa nói với cô:

“Ừ kệ em! Nhắm xuống được thì cứ xuống đi. Tôi đưa em đi ăn xả giận rồi đi mua sắm cho khuây khoả. Đan nhi, đừng từ chối nhé!”

Huỳnh Đan chu môi thầm liếc anh, hai bàn tay nhỏ để ở cổ bóp chặt mấy cái như muốn lôi hết bực tức trong người ra. Hoàng Nguyên mặc kệ vì lực cô dùng chỉ như gãi ngứa đối với anh thôi….

Giọng nói ngọt ngào pha chút giận dỗi vang lên bên tai anh:

“Xem như anh có lòng nhưng mà đừng tưởng bở, người ta còn giận”

“Cho em giận cả đời để tôi được vinh hạnh dỗ dành đó cục cưng à!”

Cả hai cùng cất tiếng cười nhỏ, Huỳnh Đan cũng bớt đi sự buồn phiền…Cô đâu nghĩ anh lại theo cô đến đây an ủi đâu….Nhưng gì thì gì cô cẫn để tâm chuyện kia….Người đàn ông đáng ghét chỉ biết ôm lấy một mình rồi còn lơ cô nũa….Cô có làm gì đâu…Hừ, không thể dễ dàng bị anh dỗ ngọt mặc dù tim cô sắp nổ tung vì quá nhiều mật ngọt từ rồi……Vẫn giận đó, vẫn để tâm đó nhé!

“Người gì mà nóng tính quá đi…”

“Dịu dàng với một mình em thôi!”
— QUẢNG CÁO —