Nửa tiếng sau, cuối cùng cậu mợ đã kết thúc được bữa cơm: “Phạm Thạc, lần sau rảnh cháu tới nữa nhé, đừng khách sáo, cứ coi như nhà mình là được.”
Quý Phạm Thạc đáp: “Cậu khách sáo rồi ạ, lần này cháu tới vội quá nên cũng không chuẩn bị quà gặp mặt cho cậu mợ, lần sau cháu sẽ bù.”
Cậu vui vẻ: “Không cần câu nệ vậy đâu, cháu tới là tốt rồi.”
Thư Trừng tiễn Quý Phạm Thạc tới cửa xe, dưới ánh đèn vàng, cô cúi đầu, đỏ mặt nói: “Tối nay xin lỗi anh nhiều lắm.”
Thư Trừng không biết dáng vẻ đáng thương này quyến rũ thế nào trong mắt Quý Phạm Thạc, cảm giác như một người phụ nữ đang làm nũng với người mình yêu, khiến anh vô cùng mủi lòng.
Quý Phạm Thạc sững sờ, kiềm chế nỗi niềm muốn ôm lấy cô, thản nhiên nói: “Không sao, không khiến cô gặp rắc rối là được rồi.”
Sau khi tiễn Quý Phạm Thạc đi, vừa vào phòng cô đã thấy cậu ở trong bếp nói: “Phạm Thạc được đấy, mắt nhìn người của Thư Trừng nhà mình đúng là quá chuẩn xác.”
Mợ cười: “Cuối cùng cũng có thể chuẩn bị của hồi môn rồi.”
Thư Trừng thở dài, trong lòng hơi khó chịu. Nếu như cậu mợ biết sự thật, có lẽ họ sẽ tức nói không nên lời mất. Cô đi lên tầng, khi vào phòng thì thấy An Khả đã đợi bên trong như mọi lần.
“An Khả, giới thiệu bạn trai cho em đi.”
Advertisement
An Khả đang đánh máy chợt khựng lại: “Anh không nghe nhầm chứ, em lại chủ động muốn tìm bạn trai?”
Thư Trừng ngồi xuống giường, nói một cách chắc nịch: “Anh không nghe nhầm đâu.”
An Khả nghĩ một lúc: “Cũng phải, còn chưa xem ngày sinh tháng đẻ mà bố mẹ anh đã nói tới cả việc sinh cháu chắt rồi, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. Họ lớn tuổi rồi, nếu biết mọi chuyện là giả, có lẽ sẽ không chấp nhận ngay được.”
Thư Trừng cúi đầu, không khỏi áy náy.
An Khả nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh đưa tay xoa đầu cô: “Yên tâm đi, chuyện bạn trai cứ để anh.” An Khả nhìn cô chằm chằm, mấy giây sau anh nói: “Thư Trừng, em thật sự thay đổi rồi.”
Thư Trừng tò mò: “Thay đổi ở đâu?”
“Em bắt đầu nói nhiều hơn, cũng dần biết quan tâm người khác.”
Thư Trừng sững sờ, có sao? Cô nghĩ lại một số cảnh tượng gần đây, hình như đúng như An Khả nói thật.
Khi còn là học sinh, vì ít nói nên Thư Trừng không bao giờ chủ động bắt chuyện, cô chỉ máy móc trả lời các câu hỏi, do vậy bị bạn học đặt cho biệt danh là người máy. Sau khi ra nước ngoài, lạ nước lạ cái, cô càng phòng bị với thế giới bên ngoài hơn, bây giờ hình như cô đã dần khôi phục lại khả năng ăn nói. Dường như một cánh cửa bị đóng chặt đang được người ta chầm chậm đẩy ra.
Người đẩy đó là anh sao?
An Khả đứng dậy: “Tóm lại là qua quan sát của anh, em vẫn phải tiếp xúc với mọi người nhiều vào, có bạn bè ở bên cạnh càm ràm, em không muốn nói cũng phải nói.”
Thư Trừng nghĩ mãi về lời An Khả nói, hình như là vậy thật. Cho dù là vậy cô vẫn không định đích thân đi mở cánh cửa đó.
___
Trưa hôm sau, tại Tụ Giai Trai.
Theo yêu cầu của Thư Trừng, theo cuộc hẹn của An Khả, Thư Trừng và An Khả lại tới nhà hàng cổ kính này.
Thư Trừng thầm nghĩ, tại sao xem mắt cứ phải chọn nơi này? Lẽ nào tỉ lệ thành công ở đây cao hơn những nhà hàng khác sao?
An Khả đưa Thư Trừng vào đại sảnh, lần này người chơi đàn đang đánh bản Tuyết rơi của Tương Tư Hoa. Hai người vừa vào trong, một người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh ngồi một góc đã đứng dậy vẫy tay với họ.
Thư Trừng quan sát đối phương, áo sơ mi với quần tây, trang phục công sở tiêu chuẩn, nhưng cơ thể béo ú được bộ đồ ôm sát ấy trông lại khá giống bánh chưng.
An Khả nhỏ giọng giới thiệu với Thư Trừng: “Tương Vỹ, tổng giám đốc cơ sở Hoa Anh Đào Vân Đồ, 27 tuổi. Vì em không thích kiểu người như Hứa Tuấn nên lần này anh đã tìm người trái ngược với cậu ta. Người này là người đàn ông hoàn hảo trong giới bọn anh, không uống rượu, hút thuốc, đi bar, chơi gái.”
Thư Trừng đột nhiên nói: “Gay sao?”
“Trai thẳng 100%.”
Trong lúc nói, hai người đã đi tới bàn của Tương Vỹ.
Tương Vỹ thấy Thư Trừng lập tức mỉm cười, hai mắt sáng ngời.
An Khả thấy vậy biết ngay mọi việc sẽ thành công, anh vội giới thiệu: “Tương Vỹ, đây là em gái tôi, Thư Trừng.”
Tương Vỹ đưa tay về phía cô: “Chào cô Thư Trừng.”
Vì có lời đánh giá của An Khả vừa nãy, mặc dù Thư Trừng không thích vẻ ngoài của Tương Vỹ lắm, nhưng cô vẫn không phản cảm với anh ấy như Hứa Tuấn. Cô đưa tay ra: “Chào anh.”
Ba người ngồi xuống, Tương Vỹ bảo Thư Trừng gọi món, Thư Trừng lại đẩy việc này cho An Khả. Sau khi đồ ăn được mang lên, Thư Trừng bắt đầu lộ trình xem mắt.
Hôm nay là ngày nhân tài tụ tập tại Tụ Giai Trai.
Cách Thư Trừng mấy bàn, ba người Quý Phạm Thạc, Tôn Hoàn và Trần Hàn đang ăn uống ngon lành. Do giữa các bàn trong nhà hàng có cách nhau một tấm bình phong nên lúc đi vào Thư Trừng không để ý thấy mấy người Quý Phạm Thạc ở phía trong, nhưng mấy người Quý Phạm Thạc vừa nhìn đã thấy Thư Trừng đi vào cùng An Khả.
Trần Hàn thò đầu ra ngoài, nhìn về phía bàn Thư Trừng, hai nam một nữ. Một người đàn ông trong đó nhìn chằm chằm Thư Trừng, còn liên tục gắp đồ ăn cho cô.
Trần Hàn cảm thấy tình hình không đúng lắm, ông quay vào trong, thấp giọng nói: “Phạm Thạc, pháp y Thư không phải bạn gái cháu sao? Sao cô ấy lại hẹn với người đàn ông khác sau lưng cháu thế?”
Quý Phạm Thạc vốn muốn nói “Thư Trừng không phải bạn gái cháu”, nhưng vừa thấy Tôn Hoàn ngồi đối diện hứng thú với cô, anh lại nuốt lời đó vào trong.
Anh dừng lại một lúc, Tôn Hoàn cười ẩn ý, gắp một miếng thịt dê vào bát mình: “Pháy y Thư đang xem mắt.”
“Xem mắt?” Trần Hàn hoang mang, sau đó hiểu ra ngay: “Phạm Thạc, thì ra cháu và pháp y Thư không yêu nhau?”
Quý Phạm Thạc: “Tối qua cháu đã lấy danh nghĩa bạn trai tới nhà cô ấy ăn cơm, vậy có được coi là yêu nhau không?”
Trần Hàn lại hoang mang: “Vậy cô ấy đi xem mắt làm gì? Tìm lốp dự phòng sao?”
Tôn Hoàn nói: “Thân phận bạn trai của trưởng phòng Quý chỉ dừng lại ở bữa cơm tối qua thôi, vì tình huống cấp bách.”
Lần này tới lượt Quý Phạm Thạc ngây người, sao anh ta biết chuyện tối qua?
Trần Hàn nói ra nghi hoặc trong lòng anh: “Pháp y Tôn, sao cậu biết?”
Tôn Hoàn thản nhiên nói: “Vì tối qua cháu định hẹn cô ấy đi ăn cơm, cô ấy đã buột miệng nói ra chuyện này.”
Trần Hàn gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy. Vậy tức là pháp y Thư vẫn chưa có bạn trai.” Ánh mắt Trần Hàn đảo quanh Quý Phạm Thạc và Tôn Hoàn: “Vậy sao hai đứa còn không ra tay? Phù sa không để chảy ruộng ngoài được.”
Tôn Hoàn cười ẩn ý: “Dục tốc bất đạt.”
Trần Hàn hiểu ý câu này, ông quay đầu nhìn Quý Phạm Thạc: “Cháu thì sao?”
Quý Phạm Thạc đứng dậy: “Cháu đi vệ sinh đã.”
___
Thư Trừng đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Quý Phạm Thạc đang dựa vào tường ở hành lang. Cô kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Phạm Thạc nhìn cô: “Cô quên rồi sao? Hôm qua chú Trần hẹn chúng ta tới đây ăn.”
Thư Trừng nghĩ một lúc, hình như có vụ này thật. Cô nhìn xung quanh: “Anh đang đợi người sao?”
Quý Phạm Thạc bình thản đáp: “Ừm, đợi cô.”
“Hả?” Thư Trừng sững sờ, cô lập tức nghĩ ra một khả năng: “Lại có vụ án sao?”
“Không có.”
“Vụ nổ 13 năm trước có manh mối rồi?”
“Không phải.”
Thư Trừng khó hiểu: “Vậy anh đợi tôi làm gì?”
Quý Phạm Thạc nhìn về phía đại sảnh, ánh mắt vừa hay rơi xuống người Tương Vỹ: “Người đàn ông đó trông như một con hải sâm ấy, cô thích ăn hải sâm sao?”
Thư Trừng ngây người, sau đó nhìn theo Quý Phạm Thạc, bật cười: “Tư tưởng lớn gặp nhau.”
Đáp án này khiến Quý Phạm Thạc rất thoải mái.
Hai người quay về phòng, bữa cơm bên Thư Trừng đã kết thúc.
Tương Vỹ nói: “Thư Trừng, có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?”
Thư Trừng lập tức đáp: “Tôi không có số điện thoại.”
Giọng cô không lớn cũng không nhỏ, ngay cả mấy người Quý Phạm Thạc cách đó mấy bàn cũng nghe thấy rõ.
Trần Hàn suýt phun canh ra ngoài: “Pháp y Thư thẳng thắn quá.”
Quý Phạm Thạc và Tôn Hoàn không nói gì, mặt hai người đều nở nụ cười rạng rỡ.
Thấy mặt Tương Vỹ trắng bệch, An Khả vội giải vây: “À, Tương Vỹ, anh đừng để ý, Thư Trừng nói thật đấy. Con bé vừa từ Mỹ về, chưa kịp đổi sang số điện thoại trong nước, số bên Mỹ lại không dùng được, vậy nên bây giờ mới không có số điện thoại.”
Lời giải vây này rất hoàn hảo.
Tương Vỹ cười: “Ra là vậy, không sao. Khi nào Thư Trừng thay số thì tổng giám đốc Long nói cho tôi cũng được.”
An Khả cười phụ họa: “Được, Thư Trừng thay số xong, tôi sẽ bảo con bé gọi ngay cho anh.”
Bữa cơm đã thật sự kết thúc, ba người rời khỏi Tụ Giai Trai.
Thư Trừng vừa đóng cửa xe lại, An Khả đã bất lực nói: “Chị hai, phút chót chị lại chơi trò gì thế? Không phải em muốn tìm bạn trai sao? Em cứ như vậy đừng nói là bạn trai, tìm một người bạn khác giới cũng khó ấy.”
Thư Trừng vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Người đó trông giống hải sâm quá, em không đói quá ăn quàng đâu.”
An Khả quay người lại: “Vậy được, em muốn ăn loại nào?”
Thư Trừng nghiêm túc nghĩ một lúc, Quý Phạm Thạc đột nhiên hiện lên trong đầu cô, cô đáp: “Người có cảm giác an toàn.”
“Không có yêu cầu gì về phần cứng sao?”
“Không có, lương của em đủ để nuôi một nhà ba người.”
“Được, anh sẽ cố gắng tìm theo tiêu chuẩn của em.”