Rước Hôn

Chương 18: Chương 18:



 
Lúc Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đến Giá Huyện vừa đúng vào giờ ăn trưa.
 
Giá Huyện nằm ở Yên Vũ Giang Nam, được bao quanh bởi sông núi, rất nhiều người dân bắt cá ăn để sống.
 
Nơi này vốn dĩ không có người từ nơi khác đến, là một chốn bồng lai tiên cảnh vắng vẻ mộc mạc.
 
Mấy năm nay, dần dần có người phát hiện ra cảnh đẹp nơi đây, họ đăng đủ ảnh chụp và video lên mạng, mới ngày càng thu hút nhiều nhóm khách du lịch đến đây thăm quan.
 
Thư Minh Yên ngồi bên ghế phó, ghé mắt nhìn ra ngoài.
 
Hai bên đường là sông rộng, dưới chiếc cầu đá hình bán nguyệt còn có chiếc thuyền du lịch xinh đẹp ló ra, người lái thuyền khua mái chèo, con thuyền dập dềnh trên mặt nước phẳng lặng.
 
Lâu rồi mới trở về, nhưng mỗi khi nhìn thấy khung cảnh này, cô vẫn có một loại cảm giác thân thương lâu ngày không gặp.
 
Thư Minh Yên quay đầu nói với Mộ Du Trầm: “Trong nội thành có khá nhiều món ngon, lát nữa tới trấn sẽ rất ít quán ăn, hay là chúng ta ăn cơm trước rồi hẵng đi tiếp?”
 
Nhà của Thư Minh Yên nằm ở một trấn nhỏ của Giá Huyện, còn phải đi thêm một đoạn nữa, chẳng qua nơi đó khá lạc hậu.
 
Mộ Du Trầm ừm một tiếng, nhìn trước mắt: “Bên kia có một quán ếch bò, chẳng phải em muốn ăn món này sao?”
 
Nhắc tới ếch bò, vẻ mặt Thư Minh Yên chợt cứng đờ, bấm bụng gật đầu: “Vậy quán đó đi.”
 
Mộ Du Trầm tìm chỗ đậu xe, rồi hai người cùng nhau đi vào quán ếch bò.
 
Đúng là quán ăn, bên trong kinh doanh nhộn nhịp, trong sảnh bày trí rất nhiều bàn ngồi, vì khá đông người nên có chút ồn ào.
 
Khi nhân viên tới tiếp đón, Mộ Du Trầm khẽ cau mày, hỏi: “Có phòng riêng không?”
 
Nhân viên nhìn dáng vẻ không tầm thường của anh, là kiểu người không dễ hầu hạ thì vội vàng dẫn người lên lầu hai: “Bình thường phòng riêng ở quán chúng tôi đều là đặt trước, vì dự báo thời tiết nói rằng tối nay sẽ có mưa lớn và bão, nên vị khách đường xa kia đã đặt phòng trước nhưng không thể tới quán, vừa hay vẫn còn dư một phòng cho ngài.”
 
Đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong được trang trí theo kiểu cổ kính và mộc mạc, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên tường treo một bức tranh thuỷ mặc, tăng thêm sự tao nhã cho căn phòng.
 
Bàn ăn được trước cửa sổ sát đất, sau khi ngồi xuống sẽ nhìn được phong cảnh sông ngòi rộng lớn bên ngoài, cùng với những kiến trúc cổ kính tường đỏ ngói xanh bên bờ sông, cảnh sắc thanh tao hợp lòng người.
 
Sau khi gọi món xong, nhân viên rời đi, trong phòng chỉ còn Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm.
 
Thư Minh Yên chú ý đến bức tranh treo trên tường, ánh mắt khẽ động, cô đứng dậy đi tới, quan sát kỹ lưỡng.
 
Mộ Du Trầm cầm ly nước trong tay, thấy cô ngắm tranh lâu như vậy thì bèn hỏi: “Thích bức tranh này sao?”
 
Thư Minh Yên lắc đầu, giới thiệu với Mộ Du Trầm: “Tôi rất thích bức 《 Hoa điểu yến 》 của Hạ lão tiên sinh, nhưng bức này chỉ là đồ dỏm thôi, hơn nữa trông cũng rất giả. Năm ngoái nghỉ hè tôi rảnh rỗi không có gì làm, cũng từng vẽ lại một bức, còn thật hơn cả bức này.”
 
Nói tới tranh vẽ, ánh mắt cô trông rất có hồn, mặt mày hớn hở, giống như thay đổi thành một người khác.
 
Mộ Du Trầm khẽ vuốt thành ly, bỗng nhiên anh muốn hỏi cô một câu: “Trước kia em nhốt mình trong phòng học cầm kỳ thư hoạ, là do em thật sự yêu thích nó, hay chỉ vì ông cụ thích?”
 
Thư Minh Yên học rất nhiều thứ, cô không có tuổi thơ, hơn nữa, khi đó Mộ Du Trầm cảm thấy cô không quá vui vẻ khi học những thứ đó.
 
Chỉ có những lúc ông cụ khen cô thì cô mới lộ ra nụ cười vui vẻ thật sự.
 
Câu hỏi của Mộ Du Trầm khiến Thư Minh Yên đứng hình hai giây, cô trở lại vị trí ngồi của mình, nghĩ ngợi một lát rồi trả lời thật lòng: “Ban đầu vì tôi không có cảm giác an toàn, sợ rằng một ngày nào đó ông cụ không thích tôi nữa thì sẽ đưa tôi đến gia đình khác, như vậy thì phải thích nghi lại một lần nữa.”
 
Tạm dừng hai giây, cô cười nói: “Chẳng qua sau đó dần dần tích lũy được nhiều hơn, sự tò mò cũng ngày càng nhiều hơn, nên tôi đã thật sự yêu thích việc đó. Nghiên cứu kỹ lưỡng những tấm thư pháp cũng rất cuốn đó, nó có thể làm dịu lòng người, cũng có thể khiến con người ta bỏ qua rất nhiều thứ trần tục.”
 
Vốn dĩ Mộ Du Trầm nghe có chút xúc động, nhưng sau khi nghe thấy câu này, anh chợt giương mắt: “Còn nhỏ tuổi thì muốn nhìn thấy những thứ trần tục gì? Trước kia em muốn cùng Mộ Tri Diễn kết hôn theo kiểu goá vợ goá chồng, chính là vì thứ này?”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Đang nói chuyện vui vẻ, sao lại nhắc đến chủ đề này rồi, cô cũng chỉ bị Mộ Tri Diễn lừa thôi mà.
 
Mộ Du Trầm cũng không muốn bỏ qua việc này, anh uống miếng nước, lại hỏi cô: “Bây giờ thì sao, còn sợ nhà họ Mộ tiễn em đi không?”
 
Thư Minh Yên nghe vậy thì ngẩng đầu: “Chẳng phải anh đã nói sau khi kết hôn thì không ly hôn sao? Vậy tôi có thể đi đâu chứ?”
 
Cô có suy nghĩ như vậy, không hiểu sao Mộ Du Trầm lại cảm thấy vui sướng, khoé môi anh cong lên: “Đầu óc vẫn rất nhanh nhạy.”
 
Thư Minh Yên vẫn đang nghĩ đến câu hỏi của anh: “Tôi cũng đã trưởng thành rồi, có thể tự lực cánh sinh, nếu thật sự ly hôn thì một mình cũng có thể sống tốt mà.”
 
Mộ Du Trầm khẽ cau mày, rót nước cho cô: “Bớt nói lại đi, uống cho ấm họng.”
 
Thư Minh Yên cầm ly nước lên uống một ngụm, ngoái nhìn ngọn cây không chút dao động bên ngoài: “Trước khi bão tới, quả nhiên mặt sông cực kỳ tĩnh lặng, lát nữa chúng ta phải tranh thủ ăn nhanh lên, rồi đến trấn cúng bái bố mẹ, hai tiếng quay về nữa là đủ rồi, với thời gian đó thì có thể kịp đến sân bay.”
 
Mộ Du Trầm chỉ mân mê ly trà bằng gốm trong tay, anh nhấc mí mắt, thấy cô đang giơ ngón tay tính toán thời gian, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc.
 
Thư Minh Yên lại có chút phiền muộn nói: “Tối hôm qua tôi nên xem dự báo thời tiết mới phải, hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá nên không nhớ gì cả.”

 
Khoé môi anh cong lên, quay đầu nhìn những áng mây ngoài cửa sổ: “Đừng buồn, cứ xem ý trời đi.”
 
Thấy anh vẫn rất thong thả, không hề có chút gấp gáp nào, Thư Minh Yên rất kinh ngạc.
 
Cô sợ làm chậm trễ thời gian quay về đoàn phim, chẳng lẽ Mộ Du Trầm không lo đến lịch trình ngày mai của anh sẽ bị ảnh hưởng sao?
 
Thời gian anh, so với cô còn đáng giá hơn nhiều mà!
 
Hay những người ở cảnh giới cao đều như vậy nhỉ, cho dù là lúc nào cũng đều gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ.
 
Thư Minh Yên nghĩ vậy thì cảm thấy rất nể anh.
 
Quả nhiên Mộ Du Trầm mới đúng là người lãnh đạo, cảnh giới này cô không thể đạt tới được.
 
Chẳng qua sau này ở bên cạnh anh dài lâu, không chừng chính cô cũng sẽ bị anh lây nhiễm, gặp chuyện gì cũng có thể thong thả giải quyết.
 
Nghĩ ngợi một hồi, Thư Minh Yên đã tôn sùng anh như một ngọn hải đăng trên đường đời tương lai của mình, cung kính xách ấm nước lên: “Chú nhỏ, tôi rót nước giúp anh nhé.”
 
Cô vươn tay tới, muốn rót nước giúp anh.
 
Mộ Du Trầm bỗng nhíu mày, cầm ly trà trong tay đặt ra chỗ khác: “Em gọi tôi là gì?”
 
Tay Thư Minh Yên khựng lại.
 
Mộ Du Trầm cầm ấm nước trong tay cô, đặt lại xuống bàn, chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Em qua đây ngồi.”
 
Thư Minh Yên không biết anh muốn làm gì, nhưng chỉ đành nghe lời mà đứng dậy, đi tới vị trí bên cạnh anh ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ anh căn dặn.
 
Khớp ngón tay rõ ràng của người đàn ông nâng nhẹ cằm cô lên, đôi đồng tử sâu hun hút tối đen không thấy đáy, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt dịu dàng của cô: “Thư Minh Yên.”
 
Anh cúi đầu áp sát cô, khuôn mặt anh tuấn kia đã gần trong gang tấc, chóp mũi hai người dường như đã chạm nhau, anh thấp giọng nói: “Nếu tôi không làm gì đó với em, thì có phải em sẽ không nhớ được thân phận hiện tại của mình không?”
 
Hơi thở ấm áp khi anh nói chuyện phả vào hai má của Thư Minh Yên, cô co người lại, đồng tử mở to, bất giác ngã người ra sau, muốn duy trì chút khoảng cách với anh.
 
Một tay Mộ Du Trầm thuận thế giữ chặt gáy cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.
 
Vốn dĩ Thư Minh Yên cảm thấy mình không còn sợ anh, nhưng giờ phút này khi khoảng cách của hai người gần nhau như vậy, hơi thở nam tính mãnh liệt bao phủ lấy cô, vô tình tạo ra một luồng áp bức khó hiểu, thì cô lại cảm thấy có chút hốt hoảng.
 
Ở khoang ngực trái, quả tim không thể khống chế đang tuỳ ý đập loạn, giống như một chú nai kinh sợ đang đâm húc bừa bãi.
 
Bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói vừa rồi của Mộ Du Trầm “Làm gì đó”.
 
Đây là phòng riêng trong quán ăn, anh muốn làm gì chứ???
 
Thư Minh Yên nhắm chặt hai mắt, chỉ đành nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này tôi sẽ không gọi là chú nhỏ nữa.”
 
Chỉ là cô đã gọi như vậy nhiều năm rồi nên thuận miệng thôi, không nghĩ gì mà cứ quen miệng gọi thế.
 
Thấy hàng mi cô run rẩy, Mộ Du Trầm khẽ cười: “Vậy gọi là gì?”
 
“... Anh bảo gọi thế nào thì tôi sẽ gọi thế đó.”
 
“Nếu gọi sai thì…” thấy cô vẫn đang nhắm chặt hai mắt, Mộ Du Trầm loé lên chút nham hiểm, tầm mắt rơi xuống môi cô, anh vươn tay chạm nhẹ ngón tay lên cánh môi cô một cách hời hợt.
 
Mộ Du Trầm buông cô ra: “Về chỗ ngồi đi.”
 
Thư Minh Yên mở mắt ra, kinh ngạc đến sững người.
 
Qua một lát, cô mới chậm rãi giơ tay chạm vào môi mình.
 
Vừa rồi có phải Mộ Du Trầm đã… hôn cô không?
 
Nhanh quá, cô chưa kịp cảm nhận gì ca.
 
Cô ngây ngốc nhìn lại chính mình, trong mắt chứa đựng sự hoang mang và kinh ngạc.
 
Mộ Du Trầm vân vê ngón tay, trên đó vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ của cánh môi mềm mại kia, thấy biểu cảm lúc này của anh, người đàn ông nhấc mí mắt: “Sao vậy, tôi không được hôn à?”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Quả nhiên anh đã hôn cô.
Nhưng trong sách nói, môi của con người rất mềm mại, lúc hôn môi sẽ cảm nhận được rõ nhất sự mềm mại này.
 
Vừa rồi cô cảm thấy môi của Mộ Du Trầm không hề mềm như cô, ngược lại còn có chút thô ráp.

 
Thư Minh Yên nuốt nước bọt, tầm mắt dừng trên khuôn môi tuyệt đẹp của anh.
 
Hay là môi của đàn ông thô ráp nhỉ?
 
Nghĩ đến nụ hôn đầu lại bị cướp mất dưới tình huống bất ngờ như vậy, Thư Minh Yên c ắn môi dưới, tâm trạng khó nói thành lời.
 
“Trong sách nói, nụ hôn đầu là khó quên nhất, ở tình huống đó, cả nam nữ chính đều phải chuẩn bị trước, lấy tình cảm làm nền tảng mới có thể tạo ra được tia lửa sáng nhất và dựng nên khung cảnh lãng mạn.” Cô nói thầm trong lòng, nhưng không hiểu sao lại đọc thành tiếng.
 
Vốn dĩ cô nói rất nhỏ nhưng vì Mộ Du Trầm đang ngồi ngay bên cạnh, nên anh vẫn nghe rõ mồn một.
 
Phản ứng của cô đáng yêu hơn dự đoán, Mộ Du Trầm bật cười: “Quyển sách nào dạy thế? Là quyển 《 Mỹ học của tình yêu 》 của em sao?”
 
“Không phải quyển đó, là quyển 《 Trong phim tình cảm, diễn biến cảm xúc của nam nữ chính dần tăng lên 》.” Vừa dứt lời, Thư Minh Yên chợt hoàn hồn lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
 
Cô nhanh chóng đứng lên, trở lại vị trí của mình, cúi đầu không nói gì.
 
Mộ Du Trầm liếc mắt nhìn cô một cái, cười đùa nói: “Em đúng là tiểu mọt sách, cầm sách học yêu, sau này em vẫn nên theo học hỏi tôi đi.”
 
Thư Minh Yên lập tức ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên tia mong chờ: “Anh biết sao?”
 
Mộ Du Trầm nheo mắt lại, cười như không cười: “Hai chúng ta cùng luyện tập, chẳng phải sẽ biết ngay à?”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, nhân viên đem thức ăn vào rồi rời đi.
 
Mộ Du Trầm cũng không chọc cô nữa, anh gắp thức ăn cho cô: “Mau ăn đi.”
 
Thư Minh Yên cúi đầu cắn một miếng ếch bò tiêu băm, trong lòng kinh ngạc không thôi, giọng điệu vừa rồi của Mộ Du Trầm là đang nói đùa với cô sao?
 
Anh cũng biết nói đùa với người khác ư, mấy năm nay mỗi lần trở về nhà họ Mộ, anh đều giữ hình tượng uy nghiêm chính trực, từ lúc nào lại biết nói đùa với người khác thế, đúng là rất hiếm lạ.
 
Thư Minh Yên trộm nhìn anh một cái, Mộ Du Trầm đang chậm rãi dùng bữa, trán giãn ra, thoạt nhìn tâm trạng trông rất tốt.
 
Nhận thấy ánh mắt phía đối diện, Mộ Du Trầm khẽ nâng mí mắt: “Tiểu mọt sách, không lo ăn uống, nhìn tôi làm gì?”
 
Thư Minh Yên: “...”
 
Chỉ trong chốc lát mà cô lại có biệt danh khác nữa rồi.
 
Thư Minh Yên cúi đầu, nghiêm túc ăn phần của mình, không dám tiếp tục nhìn lén anh.
 
Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông ngồi đối diện chợt đảo qua, nhìn thấy ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào nửa khuôn mặt tinh xảo của cô, hai má nhàn nhạt ửng hồng, trông vô cùng ngây thơ và đáng yêu.
 

 
Sau khi ăn cơm trưa, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm quay về trấn nhỏ dưới Giá Huyện.
 
Trên đường đi phải trải qua một đoạn đường núi gập ghềnh uốn lượn, đường rất hẹp, Mộ Du Trầm duy trì tốc độ chậm.
 
Cả hai đều giữ im lặng suốt đường đi, lúc này Mộ Du Trầm mới lên tiếng: “Muốn ra khỏi trấn cũng chỉ có con đường này thôi sao?”
 
Thư Minh Yên ừm một tiếng: “Sau khi Giá Huyện trở thành một nơi du lịch, rất nhiều thị trấn đều đã phát triển, nhưng bên chúng tôi thì vẫn như trước, chủ yếu là vì con đường này. Bình thường thì không sao, nhưng vừa đến mùa mưa thì sẽ có chút nguy hiểm.”
 
Cô dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mơ hồ: “Không cần gấp đâu, cứ chạy từ từ thôi.”
 
Ánh sáng nơi khoé mắt của Mộ Du Trầm liếc nhìn Thư Minh Yên.
 
Nghe nói bố mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì không được cấp cứu kịp thời, mà nơi xảy ra tai nạn đó rất gần nhà cô, sẽ không phải là nơi này chứ?
 
Mộ Du Trầm lại đạp phanh thêm một chút, giảm tốc độ xe chậm lại.
 
Trong xe lại yên tĩnh, không ai lên tiếng.
 
Mộ của bố mẹ Thư Minh Yên nằm giữa sườn núi phía đông của thị trấn, nơi đây là một nghĩa trang, đa số người thân của các hộ gia đình trong trấn đều sẽ mai táng ở đây.
 
Xe dừng trước lối vào, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm cùng đi bộ vào trong.
 
Trong tay cô cầm một bó hoa tươi vừa mua ở cửa hàng hoa dưới chân núi, trong tay Mộ Du Trầm cầm hộp đồ ăn, bên trong là điểm tâm mà bố mẹ Thư rất thích, Thư Minh Yên đã tự tay làm nó.
 

Đứng trước mộ bố mẹ, Thư Minh Yên đặt hoa tươi xuống, cô ngồi xổm, bắt đầu dâng thức ăn lên.
 
Rồi lại lấy ra xấp tiền giấy và nhang đèn đã chuẩn bị sẵn, Mộ Du Trầm ngồi xổm xuống bên cạnh cô phụ giúp.
 
Thư Minh Yên nhìn ảnh chụp trên bia mộ, đốt ba cây nhang vái lạy rồi c ắm vào, quỳ xuống dập đầu: “Bố mẹ, con đến gặp hai người đây, còn có…”
 
Lúc Thư Minh Yên đang định giới thiệu Mộ Du Trầm thì cô chợt khựng lại.
 
Cô đi tới trước mặt Mộ Du Trầm, dùng một tay che nửa tai anh lại, nói nhỏ: “Lý do hai chúng ta lĩnh chứng, liệu có phải bố mẹ tôi trên trời linh thiêng đã biết rồi không? Tôi và anh kết hôn không phải vì yêu nhau, liệu bọn họ có trách tôi làm càn không?”
 
Dường như cô dùng hơi thở để nói chuyện, còn áp sát như vậy, trong lòng Mộ Du Trầm cứ như đang bị mèo cào.
 
Anh khựng lại, học theo động tác của Thư Minh Yên, hỏi lại bên tai cô: “Vậy em và Mộ Tri Diễn lúc trước thì sao, sao em không sợ bố mẹ sẽ trách em?”
 
Thư Minh Yên tiếp tục dán sát anh, che tai anh lại, cứ như sợ bố mẹ nghe được: “Hôn sự của tôi và Mộ Tri Diễn là theo ý của ông cụ, không thể đẩy hết trách nhiệm lên tôi được, hơn nữa tôi và anh ta cũng chưa chính thức đính hôn mà, thậm chí anh ta còn chưa đặt chân vào trong nghĩa trang này, mới tới trước cổng thôi. Còn chúng ta đã lĩnh chứng rồi, không giống như vậy.”
 
Mộ Du Trầm lại nói nhỏ bên tai cô: “Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, sau này cũng không ly hôn, phải sống hòa hợp với nhau, bố mẹ em sẽ không giận đâu.”
 
Trong nghĩa trang rất yên tĩnh, gió thoảng qua khiến lá cây khẽ dao động, hai người cứ vậy mà anh một câu tôi một câu trong âm thầm.
 
Lúc thì em ghé tai anh, lúc thì anh ghé tai em, trong khung cảnh hài hoà như vậy lại lộ ra một chút không hài hoà.
 
Thư Minh Yên vẫn chưa nhận ra hành động của mình có gì đó bất ổn, nghiêm túc nghĩ đến câu nói của Mộ Du Trầm, hai tay chống xuống đất, lại nghiêng người ghé sát tai anh: “Tôi thấy lời anh nói cũng khá có lý, chúng ta không ly hôn, vậy bố mẹ tôi sẽ không giận đâu.”
 
Mộ Du Trầm cố nhịn không bật cười thành tiếng, thấy cô nói xong thì ngồi thẳng người lại, anh ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Em nhích qua đây một chút.”
 
Thư Minh Yên nghĩ anh có gì muốn nói, nghe lời mà ghé sang.
 
Mộ Du Trầm dán môi tới gần, nói bằng hơi thở: “Hai chúng ta ở đây thì thầm to nhỏ như vậy, bố mẹ em có nghe thấy không?”
 
“?”
 
“!!!”
 
Thư Minh Yên vô thức đẩy Mộ Du Trầm ra, trên mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh, giống như người vừa thì thầm lúc nãy không phải cô.
 
Cô ngồi xổm trên đất, cúi đầu đốt giấy tiền vàng mã cho bố mẹ.
 
Mộ Du Trầm nhìn cô một lát rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Thư Minh Yên nhận ra hành động của anh, kinh ngac quay đầu.
 
Mộ Du Trầm trịnh trọng giới thiệu bản thân: “Bố, mẹ, con là Mộ Du Trầm, con và Nông Nông đã kết hôn rồi, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tủi thân nào, xin hai người hãy yên tâm.”
 
Anh đốt ba cây nhang, cúi đầu vái lạy, rồi cùng cô ném tiền giấy vào lò.
 
Thư Minh Yên có chút sửng sốt, ngây người nhìn anh.
 
Trong phút chốc, cô làm như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục ném tiền giấy vào lò, hai lỗ tai trắng trẻo bỗng ửng đỏ.
 
Mộ Du Trầm chỉ nán lại trước mộ một lát, rồi đứng dậy đi ra xa chờ cô.
 
Hiếm khi mới đến được một lần, chắc chắn cô có rất nhiều điều muốn nói với bố mẹ, nếu anh vẫn ở đây thì chắc chắn cô sẽ không chịu nói.
 
Bởi vì sự quan tâm tinh tế của anh, trong lòng Thư Minh Yên cảm thấy rất ấm áp.
 
Cô đã kể cho bố mẹ nghe rất nhiều chuyện trong cuộc sống, nói đến nhà họ Mộ, nói đến trường học, nói đến việc làm trợ lý biên kịch cho đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》.
 
Khi đốt xong xấp tiền vàng cuối cùng trong tay, cô liếc mắt nhìn bóng dáng cao ráo xa xa đằng kia, nói với bố mẹ: “Con đột nhiên kết hôn, chắc chắn bố mẹ không ngờ được đúng không, thật ra chính con cũng rất bất ngờ. Nhưng anh ấy là một người cực kỳ cực kỳ tốt, rất quan tâm đ ến con, hai người không cần lo lắng đâu.”
 
Cô c ắn môi dưới, hàng mi dài rũ xuống: “Tuy hai tụi con chưa từng hẹn hò, cũng không có tình yêu, nhưng con đã nghĩ rồi, con lớn lên ở nhà họ Mộ, người nhà họ Mộ đều là người thân của con, giữa con và Mộ Du Trầm chính là tình thân.”
 
“Trong sách nói, sau khi trải qua hôn nhân và sinh con, thì tình yêu sẽ dần chuyển thành tình thân. Cho nên con và anh ấy chỉ bỏ một bước nhỏ ở giữa mà thôi, chúng con cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
 
Tiền giấy trong lò đã cháy hết, Thư Minh Yên vẫn ngồi trước mộ thêm một lúc.
 
Gió thổi mạnh hơn, những cây tùng bách xung quanh rung chuyển dữ dội.
 
Mây đen dày đặc áp trên đỉnh đầu, trời đã sắp đổ mưa.
 
Mộ Du Trầm cũng nhanh chóng đi tới: “Có lẽ sắp mưa rồi, chúng ta về nhé?”
 
Thư Minh Yên ừ một tiếng, tay chân luống cuống thu dọn thức ăn cất vào trong hộp.
 
Mộ Du Trầm thấy hành động của cô thì có chút khó hiểu: “Đồ cúng vẫn phải mang về sao?”
 
Thư Minh Yên nói: “Tập tục bên chúng tôi là mang thẳng về nhà luôn, những món ăn đã cúng cho ông bà tổ tiên ăn rồi thì sẽ được họ phù hộ, anh có muốn nếm thử không?”
 
Mộ Du Trầm vươn tay nhận lấy: “Được, vậy hai chúng ta về nhà rồi ăn.”
 
Thu dọn trước mộ sạch sẽ, anh nắm tay Thư Minh Yên chạy ra cổng.
 
Hai người vừa ngồi vào trong xe thì những hạt mưa to đã rơi xuống, tạo nên màn mưa dày đặc.
 
Mưa ngày càng lớn, chảy róc rách xuống tấm kính chắn nước trước xe, hệt như một cái thác. Mộ Du Trầm mở cần gạt nước, nhưng cũng chỉ làm rõ tầm nhìn trong giây lát.
 
Thư Minh Yên nhìn thời gian trên điện thoại, mới 1 giờ rưỡi chiều: “Chẳng phải nói chạng vạng mới có mưa ư, sao đột nhiên lại tới sớm thế này.”

 
Trên đỉnh đầu là một đám mây đen rất to, đợt mưa này dường như không thể dứt sớm.
 
“Bây giờ phải làm sao đây?” Thư Minh Yên quay đầu hỏi Mộ Du Trầm.
 
Mưa to bên ngoài bị gió thổi tung bay giữa không trung, tầm nhìn trước mắt mơ hồ, như khói như sương.
 
Mộ Du Trầm suy nghĩ một lát: “Ở trong xe cũng không phải biện pháp, nếu không thì chúng ta tìm một khách sạn đi?”
 
Thư Minh Yên muốn nói lại thôi: “Trấn nhỏ này khá nghèo nàn, không có khách sạn xa hoa gì đâu, đều là những nhà nghỉ trong ngõ nhỏ, cơ sở vật chất không tốt lắm, không biết anh có quen ở hay không.”
 
“Cứ xem thế nào đã.” Mộ Du Trầm cảm thấy bây giờ không phải là lúc thanh tao.
 
Thư Minh Yên mở điện thoại ra xem bản đồ, chỉ về phía trước: “Tầm 1km nữa sẽ có một nhà nghỉ.”
 
Mưa quá lớn nên Mộ Du Trầm cũng lái xe rất chậm.
 
Dừng trước cửa một nhà nghỉ cũ kỹ, anh cởi dây an toàn, nói với Thư Minh Yên ngồi bên ghế phó: “Trước tiên em đừng xuống xe.”
 
Thư Minh Yên nghĩ rằng anh muốn vào xem tình hình nhà nghỉ có ở được hay không, nên cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
 
Mộ Du Trầm xuống xe, đội mưa chạy vào trong khách sạn.
 
Một phút sau, anh cầm theo cây dù chạy ra, mở cửa ghế phó giúp cô: “Xuống đi.”
 
Thư Minh Yên được Mộ Du Trầm đỡ xuống xe, anh mở dù che trên đỉnh đầu cô.
 
Hai người vào khách sạn, Mộ Du Trầm trả lại cây dù cho ông chủ.
 
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, ông ta ngồi trước máy tính, nói bằng giọng địa phương Giá Huyện chính cống: “Muốn một phòng hay hai phòng?”
 
Mộ Du Trầm không nghe được tiếng địa phương, tốc độ nói của ông ta cũng khá nhanh, anh khó hiểu hỏi Thư Minh Yên: “Ông ấy nói gì vậy?”
 
Thư Minh Yên nghe được câu hỏi của ông chủ thì ngượng ngùng, còn bị Mộ Du Trầm hỏi lại nên càng thêm xấu hổ.
 
Ông chủ nói chậm lại bằng tiếng phổ thông bập bẹ của mình: “Tôi nói, cô cậu muốn một phòng hay hai phòng.”
 
Còn phối hợp giơ một ngón tay và hai ngón tay.
 
Mộ Du Trầm định thần lại: “Một phòng.”
 
Ông chủ lấy chứng minh thư của hai người để làm thủ tục đăng ký, sau đó đưa thẻ phòng: “Một đêm một trăm tệ, tiền cọc một trăm tệ, phòng ở lầu năm.”
 
Mộ Du Trầm thanh toán tiền mặt, nhận lại chứng minh thư và thẻ phòng.
 
Anh xoay người quét mắt nhìn một vòng, hỏi: “Thang máy ở đâu?”
 
Ông chủ bị hỏi như vậy thì có chút kinh ngạc, sau đó bật cười: “Tiên sinh, ngài thấy nơi này giống nơi có thang máy không? Đằng trước quẹo trái là cầu thang.”
 
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đi tới, phát hiện nó là một cầu thang rất chật hẹp, ánh sáng mập mờ, còn có chút ẩm mốc.
 
Thư Minh Yên cẩn thận liếc mắt nhìn anh: “Anh xác định sẽ ở đây sao?”
 
Mộ Du Trầm là kiểu người vĩnh viễn chỉ ở những căn phòng khách sạn xa hoa, cho dù không đến mức cuồng sạch sẽ nhưng làm sao có thể mặc kệ một nơi thế này chứ?
 
Thư Minh Yên đã nhận ra nếp nhăn trên mặt anh ngày càng sâu hơn, nhưng anh vẫn cố kìm nén sự bất mãn mà lên lầu: “Nếu không thì phải làm sao? Cũng không thể ở mãi trong xe được.”
 
Lên tới lầu năm, thảm trải đất ẩm mốc.
 
Mộ Du Trầm quẹt thẻ mở cửa phòng, không gian bên trong rất rộng, một cái bàn cũ kỹ, một chiếc giường lớn, đối diện giường là một màn hình TV LCD, trên gạch lát sàn trắng đã loang lổ những vết ố vàng.
 
Ga trải giường và chăn mền màu trắng được trải ngay ngắn trên giường, gối nằm có những vết ố vàng không thể giặt sạch.
 
Chiếc sô pha bên cạnh cũng có dấu loang lổ, còn có nhiều vết bẩn chưa được loại bỏ sạch sẽ của những đôi nam nữ để lại sau một trận mây mưa.
 
Mộ Du Trầm đứng ngay cửa, hãi hùng quan sát, bước chân khựng lại không dám tiến vào.
 
Trong chốc lát, anh nhìn về phía Thư Minh Yên: “Đột nhiên tôi cảm thấy, chúng ta ở trong xe cũng rất tốt, em nói xem?”
 
Thư Minh Yên nhìn mưa to ngoài cửa sổ, không biết đến khi nào mới tạnh, không gian trong xe có hạn, ngồi lâu thì khó tránh khỏi cả người không thoải mái.
 
Cô do dự hai giây: “Nếu không thì đến nhà tôi đi. Tuy đã nhiều năm không có người ở, nhưng chỉ cần quét dọn một chút thì vẫn có thể tốt hơn nơi này. Bên nhà tôi còn có một bộ chăn gối dự phòng, chính là để phòng trường hợp trời mưa thế này.”
 
Mộ Du Trầm híp mắt, cúi người đánh giá cô: “Sao vừa rồi em không nói?”
 
Thư Minh Yên chớp chớp hai mắt, vô tội biện minh cho bản thân: “Là anh nói muốn ở khách sạn, nếu tôi mời anh đến nhà thì cũng không hay lắm. Hơn nữa giường tôi rất nhỏ, nếu tối nay thật sự không đi được thì hai chúng ta phải nằm chen chúc nhau.”
 
Mộ Du Trầm: “...”
 
Hai người nhìn nhau hai giây, Mộ Du Trầm xoay người đi xuống lầu.
 
Thư Minh Yên theo sau: “Anh muốn đi đâu?”
 
Mộ Du Trầm đứng ngay khúc ngoặt cầu thang, quay đầu nói: “Đến nhà em.”
 
Rồi chợt khựng lại, anh sửa lời: “Không đúng, là trở về nhà của chúng ta.”