Rước Hôn

Chương 6: Chương 6:



 
Xe công nghệ dừng lại bên ngoài khu biệt thự, Thư Minh Yên xuống xe, một mình đi vào trong.
 
Phía sau có một chiếc xe thể thao màu xanh từ từ đi theo cô, Thư Minh Yên không quay đầu lại cũng biết là Mộ Tri Diễn.
 
Nói đến Đồng Thành đón cô, cuối cùng lại một mình trở về thì chắc chắn ông nội sẽ hỏi nguyên nhân.
 
Cho nên trước khi cô về thì anh ta đứng chờ ở gần khu biệt thự.
 
Hai mươi phút trước vừa mưa nên mặt đất ướt sũng, trong không khí còn ngửi được mùi bùn đất hoà lẫn với cây cỏ.
 
Thư Minh Yên xem Mộ Tri Diễn như không khí, đi vào cổng nhà cũ Mộ gia.
 
Ông Mộ đã sớm được người làm thông báo, chống gậy run run ra nghênh đón cô: “Minh Yên của chúng ta đã về rồi!”
 
Mấy tháng trước ông ta vừa mới trải qua một cuộc giải phẫu mở sọ, tuy rằng bây giờ đã hồi phục khá tốt nhưng dù sao cũng đã cao tuổi, rõ ràng sức khỏe đã không còn tốt như trước.
 
Lúc này vừa nhìn thấy Thư Minh Yên thì ông ta rất vui, tinh thần tốt lên rất nhiều.
 
Thư Minh Yên ngoan hiền mà tươi cười đón tiếp, đỡ lấy cánh tay ông Mộ: “Sao ông lại ra đây thế, bây giờ vừa có mưa, mặt đất rất trơn, ông phải cẩn thận đó.”
 
Mộ Tri Diễn kéo vali của cô vào nhà, cười nói: “Chắc chắn ông nội rất nhớ em.”
 
Anh ta nhìn Thư Minh Yên bằng ánh mắt cưng chiều, giống như vừa rồi giữa đường hai người họ chẳng xảy ra chuyện gì.
 
Nụ cười trên mặt ông Mộ ngày càng roi rói, mắng anh ta: “Chỉ có con biết thôi.”
 
Rồi lại trách anh ta: “Sáng sớm kêu con đi đón Minh Yên về, sao lại dây dưa đến tối mới về vậy?”
 
Mộ Tri Diễn mặt không đỏ, tim không đập nói: “Kẹt xe ạ, hơn nữa con với Minh yên lâu rồi không gặp, chẳng lẽ không được trò chuyện riêng một lát sao?”
 
Thư Minh Yên khâm phục tài nói dối của cậu Mộ đây, im lặng không lên tiếng mà đỡ ông cụ vào nhà.
 
Bác cả Mộ Bách Uy và bác gái Hàng Lệ Cầm đã về nhà.
 
Hàng Lệ Cầm nhìn thấy Thư Minh Yên thì nhiệt tình chào đón: “Minh Yên về rồi sao, ông cụ cứ nhắc tới con cả ngày nay.”
 
Thư Minh Yên lễ phép chào hỏi: “Chào bác cả, bác gái.”
 
Cơm tối đã chuẩn bị xong, ông cụ dẫn Thư Minh Yên vào phòng ăn.
 
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Thư Minh Yên ngồi bên cạnh ông cụ.
 
Ông Mộ liên tục gắp thức ăn cho cô: “Khoảng thời gian này con ở ngoài đã ốm đi không ít, phải ăn nhiều lên.”
 
Khi gắp thức ăn cho Thư Minh Yên, tay ông cụ không kiểm soát được mà run rẩy.
 
Thư Minh Yên nhìn bàn tay gầy gò của ông, trong lòng đau nhói: “Ông nội cũng gầy rồi.”
 
Mộ Bách Uy: “Thời tiết oi bức, ông nội con không ăn uống đầy đủ, quản gia trong nhà nói mỗi lần ăn cơm cũng chẳng ăn được mấy muỗng, có thể không gầy sao.”
 
“Đúng vậy.” Hàng Lệ Cầm nói tiếp: “Đám nhỏ tụi con đều ở ngoài, ông nội trong lòng thương nhớ nên càng không muốn ăn uống.”
 
Bà ta quay đầu nói với ông cụ: “Bố, nhân lúc lần này Minh Yên trở về, chúng ta bàn chuyện hôn sự của hai đứa luôn đi, cũng coi như có thêm chuyện vui, bố thấy thế nào?”
 
Mộ Tri Diễn ngồi bên cạnh chợt khựng lại, liếc mắt nhìn Thư Minh Yên ngồi đối diện, ý cười trên mặt càng thâm sâu: “Được ạ, con cầu còn không được!”

 
Hôn sự của Mộ Tri Diễn và Thư Minh Yên, chỉ là câu nói miệng của ông cụ, chứ họ vẫn chưa đính hôn.
 
Thư Minh Yên là cô nhi, không có bối cảnh gia tộc tốt, Hàng Lệ Cầm luôn không quá hài lòng với cô con dâu này, bình thường khi nhìn thấy Thư Minh Yên thì ngoài cười nhưng trong không cười, thâm sâu kỳ lạ.
 
Đêm nay bà ta lại phá lệ, còn nhắc đến chuyện đính hôn của cô và Mộ Tri Diễn, Thư Minh Yên khá kinh ngạc.
 
Ông cụ vô cùng hào hứng với đề nghị này: “Được, đính hôn cũng là chuyện lớn cả đời, phải tổ chức thật linh đình náo nhiệt, vừa hay ta ở nhà cũng nhàn đến phát chán, Tri Diễn và Minh Yên đồng ý là được.”
 
Mộ Tri Diễn vội vàng gật đầu: “Con không thành vấn đề, tuyệt đối nghe theo sắp xếp.”
 
Mọi người dời tầm mắt về phía Thư Minh Yên mãi không lên tiếng.
 
Thư Minh Yên rũ mắt, vô thức chọc chọc đôi đũa trong tay vào bát cơm.
 
Mãi đến khi ông cụ gọi cô hai tiếng, Thư Minh Yên mới hoàn hồn lại, cười nói: “Ông nội, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, con vẫn chưa tốt nghiệp mà, không cần quá gấp gáp.”
 
“Cũng đâu phải bắt con kết hôn ngay đâu, chỉ là một buổi tiệc đính hôn thôi mà, có vội vàng gì đâu?” Hàng Lệ Cầm liếc nhìn Thư Minh Yên một cái: “Sao thế, trong lòng Minh Yên có ý kiến gì sao?”
 
Thư Minh Yên không nói tiếp, Hàng Lệ Cầm ân cần gắp thức ăn cho cô, vô cùng thân thiết: “Thằng nhóc Tri Diễn này nhiều tật xấu, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Cái đáng quý chính là trong lòng nó chỉ nhớ nhung đến con, mấy ngày trước Tri Diễn nói muốn đến đám giỗ của bố mẹ con, còn phải đích thân đến Đồng Thành đón con về. Bác nói một câu công bằng này, nó đối xử với con còn tốt hơn với người mẹ này.”
 
“Trong lòng Tri Diễn thích con, bác gái cũng mến con, nếu con có thể gả vào Mộ gia, làm con dâu của bác, vậy cả nhà chúng ta đều hoà thuận vui vẻ có đúng không? Cho hai con đính hôn, đây cũng là chuyện tốt, con có gì không hài lòng chứ?”
 
Thấy thái độ giả nhân giả nghĩa khác thường của Hàng Lệ Cầm, Thư Minh Yên nghi ngờ trong lòng.
 
Ông cụ nhìn cô, thấm thía nói: “Minh Yên à, con và Tri Diễn lớn lên cùng nhau, vô cùng thấu hiểu nhau, trước đây cô cũng không phản đối hôn sự này mà? Bây giờ con đang băn khoăn gì thế?”
 
Thư Minh Yên mím môi, bàn tay cầm đũa hơi trắng bệch.
 
Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, định lên tiếng thì nghe được giọng nói bên ngoài của quản gia: “Mộ tổng!”
 
Tiếng bước chân ngày càng tới gần, một thân ảnh cao ráo xuất hiện trong phòng ăn.
 
Người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, vẻ phong trần mệt mỏi do đi đường xa, gương mặt nghiêm túc có chút lãnh đạm, tầm mắt anh đảo qua những người ngồi trên bàn ăn, lên tiếng nói: “Trong nhà náo nhiệt nhỉ.”
 
Bất cứ lúc nào, anh cũng mang trên người luồng khí lạnh bức người.
 
Hàng Lệ Cầm lộ vẻ hoà nhã cười cười: “Em ba về rồi à.”
 
Mộ Tri Diễn và Thư Minh Yên cũng ngoan ngoãn chào anh.
 
Mộ Du Trầm ung dung cởi áo vest, người làm đi tới nhận lấy.
 
Ông cụ liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Còn biết về nhà à? Bao lâu rồi chưa về hả?”
 
Mộ Du Trầm: “Chẳng phải hai ngày trước con đã nói với bố là đi công tác rồi sao.”
 
Ông cụ ngồi ở vị trí chủ toạ trên bàn ăn, bên trái là Thư Minh Yên, bên phải là Mộ Tri Diễn, bên cạnh Mộ Tri Diễn là vợ chồng Mộ Bách Uy và Hàng Lệ Cầm.
 
Mộ Du Trầm đi tới ngồi xuống ghế trống cạnh Thư Minh Yên.
 
Nhận lấy khăn ướt thì người làm, anh chậm rãi lau tay, thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh bình thản giương mắt: “Sao không ai nói gì thế, vừa rồi đang bàn bạc chuyện gì?”
 
Nói đến đây, ông cụ rất hào hứng nói với anh: “Chị dâu con vừa đề nghị, tranh thủ định sẵn chuyện hôn sự của Tri Diễn và Minh Yên, con thấy thế nào?”
 
Động tác lau tay của Mộ Du Trầm chợt khựng lại, đặt khăn lau sang một bên, cầm lấy chén nhỏ múc cho mình một ít canh: “Đây là chuyện của hai đứa nó, nguyện ý là được rồi, con không có ý kiến.”
 

Ông cụ: “Tri Diễn rất nguyện ý, chỉ là Minh Yên vẫn chưa quyết định xong.”
 
Hàng Lệ Cầm: “Minh Yên là con gái, da mặt mỏng nên dễ xấu hổ, ngại gật đầu. Bình thường em ba bận rộn công việc, không có thời gian quản mấy việc lặt vặt trong nhà, chuyện này cứ làm theo chị đi, tối nay chị sẽ lập tức thu xếp.”
 
Thư Minh Yên nheo mắt, buông đũa: “Bác…”
 
“Đột nhiên chị dâu lại gấp gáp lo chuyện hôn sự của Tri Diễn, là có nguyên nhân gì sao?” Thanh âm của Mộ Du Trầm lấn át chữ Thư Minh Yên vừa nói ra.
 
Tầm nhìn của người đàn ông khóa chặt Hàng Lệ Cầm, ánh mắt sắc bén, mang theo vẻ thắc mắc khó giải thích.
 
Hàng Lệ Cầm chột dạ, nụ cười trên mặt cứng đờ hai giây, cười nói: “Này có thể là nguyên nhân gì chứ, chẳng qua trong lòng Tri Diễn thích Minh Yên, tôi cũng cảm thấy Minh Yên rất ngoan hiền hiểu chuyện, bây giờ vừa hay có thời gian nên nghĩ đến chuyện đính hôn cho hai đứa, chỉ mời bạn bè thân thiết đến chung vui thôi.”
 
“Thì ra là vậy.” Mộ Du Trầm cũng không hỏi tiếp, cầm thìa múc lên một muỗng canh, nhận xét: “Canh măng này hơi nhạt.”
 
“Vậy sao, ta nếm thử xem.” Ông cụ cũng húp một ngụm, thấy cũng ổn mà. 
 
“Chắc lưỡi con kén chọn quá.” Ông ta giận lườm Mộ Du Trầm một cái: “Chẳng qua nếu muốn nói canh măng nào ngon nhất, thì chẳng phải là của Minh Yên nhà chúng ta nấu sao.”
 
Thư Minh Yên mỉm cười nhìn ông nội: “Nếu ông thích thì ngày mai con sẽ nấu cho ông ăn ạ.”
 
“Được đó, ông nội đã lâu rồi không được nếm thử tay nghề của Minh Yên.”
 
Chuyện đính hôn cứ vậy mà gác qua, tạm thời không bàn tới.
 
Hàng Lệ Cầm vài lần muốn nói rồi lại thôi, hơn nữa còn bị vướng ngại Mộ Du Trầm đang ở đây, cuối cùng đành từ bỏ.
 
Sau bữa cơm tối, ông cụ lớn tuổi nên không ngồi được lâu, vì vậy về phòng nghỉ ngơi trước.
 
Trong phòng khách, những người còn lại đều ngồi trên sô pha.
 
Mộ Bách Uy nói Mộ Du Trầm về hạng mục mình vừa được tiếp nhận, hy vọng tập đoàn có thể đầu tư vào.
 
Mộ Du Trầm cầm lấy tài liệu Mộ Bách Uy đưa cho, lật xem qua loa hai trang rồi khép lại: “Hạng mục này quá mạo hiểm, em không đồng ý.”
 
Mộ Bách Uy cười: “Việc đầu tư lúc nào cũng có mạo hiểm, nhưng hạng mục này một khi thành công thì lợi nhuận cũng rất cao.”
 
Khớp xương tay rõ ràng của Mộ Du Trầm tuỳ ý khoát lên tay vịn sô pha, khóe môi hơi cong lên: “Mấy năm trước, khi anh cả ngồi ở vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, anh mặc kệ lời khuyên từ gia đình mà kiên quyết đòi khai thác đảo Hạc Liên, cũng nói là càng mạo hiểm thì càng có lợi nhuận. Cuối cùng thì sao? Tập đoàn Mộ thị lâm vào nguy cơ phá sản, Mộ Du Vãn phải liên hôn với Giản gia.”
 
Đột nhiên trong phòng khách trầm xuống, bầu không khí như đóng băng lại, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
 
Bốn năm trước, Du Văn Nhân gả vào Mộ gia chưa được bao lâu thì mất vì bệnh, để lại đôi long phượng Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm sống nương tựa vào nhau, cho nên hai người vô cùng yêu thương nhau.
 
Chị gái phải liên hôn vì nhà họ Mộ, chuyện này luôn là cái gai trong lòng Mộ Du Trầm.
 
Mộ Bách Uy bị anh áp bức, môi mỏng mấp máy vài cái, không nói được chữ nào.
 
Tiếng chuông điện thoại của Mộ Du Trầm vang lên, anh liếc nhìn tên hiển thị rồi đứng dậy đi ra sân sau.
 
Mãi đến khi Mộ Du Trầm đi xa, bầu không khí trong phòng khách mới dần dần dịu lại.
 
Trong lòng Hàng Lệ Cầm bất mãn, nhỏ giọng mắng thầm: “Không cùng mẹ ruột thì đối xử vậy à, nó thân thiết với Mộ Du Vãn hơn, nhưng tốt xấu gì anh cũng là anh cả của nó mà, đây là ở nhà, không phải công ty, phải ra vẻ là tiểu bối chứ, Mộ Du Trầm cũng quá coi thường anh rồi.”
 
“Thôi đi.” Mộ Bách Uy bình tĩnh ngắt lời: “Tối nay tôi không nên tìm nó.”
 

Hàng Lệ Cầm càng nghĩ càng khó chịu: “Đều là người của Mộ gia, bây giờ chuyện làm ăn đều bị Mộ Du Trầm cầm quyền, anh khó khăn lắm mới lấy được hạng mục về nhưng nó cũng không thèm hỗ trợ, ngày tháng sau này phải sống thế nào đây? Làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nó.”
 
Bà ta lại liếc nhìn Thư Minh Yên: “Con và Tri Diễn cùng nhau lớn lên từ bé, quan hệ cũng thân thiết, sao vừa rồi con không nói giúp bác cả mấy câu vậy hả. Sau này con cũng là vợ của con trai bác, đây chính là bố chồng tương lai của con đấy, con có biết ai thân ai lạ không?”
 
“Mẹ, mẹ nói có lý chút được không, chuyện này liên quan gì đến Minh Yên? Chú nhỏ con lúc nào cũng vậy, chuyện công việc đến người thân cũng không có tình người, Minh Yên nói thì cũng có ích gì?”
 
Mộ Tri Diễn không kiên nhẫn nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm, chúng ta về thôi.”
 
Ông cụ và Mộ Du Trầm cũng không có ở đây, Thư Minh Yên đứng dậy tiễn ba người một nhà Mộ Bách Uy ra sân trước.
 
Trước khi Mộ Tri Diễn lên xe còn quay lại nhướng mày với Thư Minh Yên, môi mỏng ghé sát tai cô, thấp giọng nói: “Lời tôi nói ban ngày, em cân nhắc kỹ lưỡng đi.”
 
Hàng Lệ Cầm không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ là không muốn đến thằng con của mình đối xử ân cần với Thư Minh Yên như vậy, bà ta xách tai Mộ Tri Diễn kéo ra xe.
 
Xe rời khỏi sân lớn của Mộ gia, Mộ Tri Diễn nhớ lại chuyện trên bàn cơm tối nay, có chút tò mò: “Mẹ, hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây sao? Không ngờ mẹ lại thúc giục con và Thư Minh Yên đính hôn. Trước kia chẳng phải mẹ luôn nói, cô ấy là gái quê mùa, ngay cả bối cảnh nhà mẹ đẻ cũng không có nên không xứng với con sao?”
 
Nói đến đây, Hàng Lệ Cầm tức giận, đè ót thằng con mình: “Con đứng là không biết xấu hổ, cho dù ở bên ngoài ăn chơi xằng bậy, thì cũng phải để ý một chút chứ, còn làm to bụng người ta, chiều nay còn khóc sướt mướt tìm đến tận nhà. May là cô ta không đến nhà cũ, nếu để ông cụ biết thì chắc chắn sẽ đánh gảy chân con.”
 
Mộ Tri Diễn thu lại vẻ lưu manh, cau mày: “Ai tìm đến nhà?”
 
“Tên là Lý Hàm Mạn, có phải là bạn gái mới của con không?”
 
“Cô ta à, hôm nay vừa gọi con, bảo con đến gặp cô ta, tôi đang đón Minh Yên thì sao có thể đến gặp cô ta được, nên con cúp máy luôn, ai ngờ cô ta lại tìm đến nhà chứ.”
 
Mộ Tri Diễn vẫn không tin: “Cô ta thật sự mang thai à?”
 
“Cầm theo cả xét nghiệm của bệnh viện, còn giả được à?” Hàng Lệ Cầm càng nói càng tức giận: “Mang thai thì sao chứ, còn muốn gả vào Mộ gia à, nhìn lại thân phận của chính mình xem. Mẹ không hài lòng Thư Minh Yên, nhưng ít nhất cô ta cũng được ông cụ nuôi lớn, ngoan hiền an phận, dễ bắt chẹt hơn.”
 
“Huống chi, ông cụ đã nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, tương lai nếu gả cho con thì có lẽ ông cụ sẽ cho chia cổ phần công ty cho nó như của hồi môn, vẫn tốt hơn nhiều so với phụ nữ bên ngoài không rõ lai lịch. Việc này phải nhanh chóng giải quyết, đừng làm ầm ĩ, kẻo ông cụ lại biết được.”
 
— 
 
Sau khi ba người kia rời đi, Thư Minh Yên nhớ đến lời của Mộ Tri Diễn, tâm trạng phức tạp trở lại phòng khách.
 
Đột nhiên Hàng Lệ Cầm muốn đẩy nhanh chuyện đính hôn của cô và Mộ Tri Diễn, việc này thật kỳ lạ, trong lòng Thư Minh Yên dấy lên nghi ngờ.
 
Hơn nữa Mộ Tri Diễn lại thay đổi suy nghĩ khiến cô càng bất an hơn.
 
Trước kia cô luôn do dự, cảm thấy nếu có thể chịu đựng được thì cứ nhẫn nhịn chịu đựng.
 
Nhưng bây giờ, cô phải suy nghĩ lại thật kỹ, làm sao để thoát khỏi hôn ước này.
 
Nếu trực tiếp đi tìm ông nội thì cô phải nói thế nào đây?
 
Ông nội yêu thương Mộ Tri Diễn như vậy, liệu có đứng về phía cô không?
 
— “Nói cho cùng, ở Mộ gia cô cũng chỉ là người ngoài thôi.”
 
Lời của Mộ Tri Diễn cứ văng vẳng bên tai cô, Thư Minh Yên ngồi một mình trên sô pha, hai tay áp má, tạo ra cảm giác vô cùng bất lực.
 
“Cô Minh Yên làm sao vậy ạ?”
 
Giọng dì Dung bỗng vang lên, Thư Minh Yên thu lại hai tay đang áp bên má, dịu dàng nở nụ cười: “Không sao ạ, chỉ là hơi mệt thôi.”
 
Dì Dung mỉm cười, đặt hoa quả đã được cắt lên bàn: “Tôi thấy trên bàn cơm cô không ăn được gì nhiều, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”
 
Thư Minh Yên lắc đầu: “Không ạ, đồ ăn dì làm rất ngon, chỉ là khi nãy con không đói.”
 
“Vậy cô ăn chút hoa quả nhé, ngày mai muốn ăn gì cứ nói với dì Dung.”
 
“Cảm ơn dì ạ, dì cứ làm việc tiếp đi ạ, không cần để tâm đ ến con đâu.”
 
Dì Dung rời đi, Thư Minh Yên vẫn ngồi đó một lúc nữa, rồi mới đứng dậy đi về phía thang máy. 
 
Thang máy nằm bên cạnh cửa sân sau, khi Thư Minh Yên đi tới thì cánh cửa đang được mở.
 

Dưới ngọn đèn lờ mờ trong sân, một thân ảnh quen thuộc đứng cạnh bể bơi, dáng người cao ráo, hào sảng.
 
Tay Mộ Du Trầm kẹp một điếu thuốc lá, trong màn đêm lóe lên nhiều ánh lửa bé xíu.
 
Thư Minh Yên nhớ rõ, trước kia Mộ Du Trầm không hút thuốc lá.
 
Sau đó tập đoàn Mộ Thị gặp khủng hoảng, Mộ Du Vẫn bất đắc dĩ phải liên hôn, anh đi khắp nơi nhờ vả từ người này đến người khác, lúc trở về luôn là dáng vẻ vô cùng chật vật.
 
Đến mỗi tối, anh thường giống như bây giờ, đứng trong sân hút một điếu thuốc lá.
 
Về sau, tập đoàn Mộ thị vượt qua được khủng hoảng, nhưng anh vẫn nghiện thuốc lá, không bỏ được.
 
Về bản chất, Mộ Du Trầm là người rất nặng tình nghĩa.
 
Thư Minh Yên nhớ đến lời khuyên trước đây của Mộ Dữu.
 
Có lẽ, thật sự chỉ có Mộ Du Trầm mới có thể cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
 
Thư Minh Yên chỉ mải mê suy nghĩ, ngay cả lúc Mộ Du Trầm đã dập tàn thuốc và đi về hướng này thì cô vẫn không nhận ra.
 
Mãi đến khi thân ảnh đó gần ngay trước mắt, một bóng đen phủ lấy cô, Thư Minh Yên ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt thì mới giật mình ngẩng đầu.
 
Đối diện với những đường nét sắc sảo của người đàn ông, tim Thư Minh Yên lập tức nhảy lên cổ họng.
 
Sống lưng cô cứng đờ, kính cẩn lên tiếng: “Chú nhỏ.”
 
“Hửm.” Dường như tối nay Mộ Du Trầm không muốn nói chuyện nhiều, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, ấn nút mở cửa thang máy.
 
Sau khi anh đi vào, thấy Thư Minh Yên vẫn còn đứng bất động bên ngoài, Mộ Du Trầm đặt ngón trỏ lên nút giữ cửa, giọng điệu nhàn nhạt: “Không vào à?”
 
Lúc này Thư Minh Yên mới cất bước đi vào.
 
Cửa thang máy đóng lại, Mộ Du Trầm ấn hai nút tầng 2 và tầng 3.
 
Mộ Du Trầm ở tầng 2, còn phòng của ba cô gái Thư Minh Yên, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn thì ở tầng 3.
 
Mộ Dữu và Mộ Du Vãn sau khi có gia đình thì cũng không thường về nhà, nên lầu ba thường chỉ có mỗi Thư Minh Yên.
 
Không gian trong thang máy khá hẹp, Thư Minh Yên đứng cách Mộ Du Trầm không gần cũng không xa, chẳng hiểu sao lại có chút lo lắng.
 
Cô cứ định nói rồi lại thôi, muốn nhắc đến chuyện đính hôn với Mộ Du Trầm nhưng trong lòng cô biết, thông thường Mộ Du Trầm chỉ mãi lao đầu vào công việc, đối với chuyện gia đình cũng không mấy để tâm.
 
Đã tới tầng 2, cửa mở ra.
 
Mộ Du Trầm cất bước ra ngoài.
 
Thư Minh Yên vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng dần biến mất.
 
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đến khi chỉ còn một khe hở nhỏ xíu thì Thư Minh Yên gấp gáp ấn nút mở cửa, lấy hết can đảm bước ra.
 
Mộ Du Trầm không thường về nhà, không biết lần tiếp theo gặp anh là khi nào.
 
Lời của anh là có uy quyền nhất trong Mộ gia, hiện tại cũng là hy vọng duy nhất của cô.
 
Không hiểu sao Hàng Lệ Cầm cứ thúc giục cô đính hôn, cô lại không thể cứ thế bỏ cuộc.
 
Dù thế nào, đêm nay cũng phải thử một lần!
 
Thư Minh Yên chạy một mạch ra khỏi thang máy, đuổi theo Mộ Du Trầm.
 
Dưới ánh đèn mờ ảo trên hành lang, nhìn thấy bóng lưng người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia, bước chân cô chậm dần lại, cúi đầu đi theo phía sau Mộ Du Trầm.
 
Mộ Du Trầm nhận thấy được động tĩnh, bước chân hơi khựng lại rồi tiếp tục đi về phía trước.
 
Khi đến cửa phòng ngủ, cuối cùng anh cũng dừng lại, xoay người, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Tìm ta?”