Rượu Anh Đào

Chương 22: Ai nói cậu không có tư cách?



Đầu dây bên kia điện thoại cô Phương Cầm sau khi nhận thấy Cố Tri Niên trầm mặc, vô cùng săn sóc nói: "Nếu ngài lo lắng về tính xác thực của chuyện này, ngài có thể trực tiếp đến công ty của đạo diễn Từ tìm tôi."

Cố Tri Niên không phải lo lắng tính xác thực của chuyện này, chỉ là gần đây cậu gặp phải nhiều trắc trở, cho nên niềm vui lớn này giống như là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này nằm ngoài dự liệu của Cố Tri Niên. Cậu cắn cắn môi: "Cảm ơn cô, tôi xin hỏi một chút, vì sao đạo diễn Từ lại đồng ý cho tôi cơ hội này sao?"

Phương Cầm cẩn thận trả lời: "Nguyên nhân trong đó tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như cậu được phu nhân của đạo diễn Từ, Lâm phu nhân đề cử đến tham gia thử vai."

"..." Cố Tri Niên cẩn thận nhớ lại một chút, cũng không nhớ rõ cậu từng có tiếp xúc gì với thần tượng của mình. Nhưng có thể nhận được sự ưu ái của thần tượng, thậm chí còn tự mình ném cho Cố Tri Niên một cơ hội quý giá như vậy, là một bất ngờ lớn đối với Cố Tri Niên.

Cậu lại nói một tiếng cảm ơn với cô Phương Cầm, cũng hứa là mình sẽ đi tham gia thử vai, lúc nói giọng đều Cố Tri Niên có chút run run. Phương Cầm có lẽ cảm nhận được tâm trạng của Cố Tri Niên: "Không cần quá khẩn trương, ngày mai cậu có tiện đến công ty không? Tôi có thể nói cho ngài biết một số điều về kịch bản và nhân vật."

"Tôi rất tiện! Cảm ơn cô, cảm ơn!"

Đợi sau khi Phương Cầm cúp điện thoại, Cố Tri Niên đưa tay đặt lên ngực, cố gắng dùng phương thức này để điều hoà nhịp tim mất đang cân bằng vì quá phấn khích. Chỉ là cơ hội này đối với Cố Tri Niên mà nói thật sự quá bất ngờ, cho nên Cố Tri Niên không biết làm thế nào để kìm nén được kích động trong lòng.

Vì vậy, khi Triệu Duy Trinh tan làm trở về, anh nhìn thấy người vợ Omega của mình đang nằm trên ghế sô pha, quay lưng về phía Triệu Duy Trinh, hai bàn chân trắng nõn mềm mại đung đưa trong không khí, nhìn qua trông rất thoải mái.

Bận rộn cả ngày, Triệu tổng cảm thấy Cố Tri Niên như vậy vô cùng không thuận mắt – không phải nói muốn vào giới giải trí lăn lộn sao? Không phải nói muốn gia nhập giới giải trí theo đuổi ước mơ sao? Bây giờ lại mỗi ngày chỉ biết ở nhà lêu lổng, đây đâu phải là người có tiền đồ? Rõ ràng chính là sâu gạo không có ý chí!

Triệu Duy Trinh không khỏi tức giận, lặng lẽ đi tới bên cạnh Cố Tri Niên, cúi người ghé vào tai Cố Tri Niên còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, bất thình lình trầm giọng mở miệng: "Cố Tri Niên."

Cố Tri Niên đang xem chi tiết những bộ phim của thần tượng trên sô pha bị dọa đến run cả người. Cậu quay đầu nhìn về phía Triệu Duy Trinh, ánh mắt trợn tròn: "Anh làm cái gì vậy hả?"

Triệu Duy Trinh liếc nhìn nội dung trong máy tính bảng của Cố Tri Niên, không thấy nó có gì thú vị. Anh đưa tay nhéo vào sau gáy của Cố Tri Niên, tuyến thể bị Triệu Duy Trinh cắn rách lúc trước đã được dán miếng dán ngăn mùi.

Triệu Duy Trinh không ngửi thấy mùi gì nữa, không chỉ có như thế, người vợ Omega còn giương móng vuốt tặng Triệu Duy Trinh một chưởng: "Tránh ra, đừng có mà động tay động chân"

"Không phải có người nói muốn gia nhập vào giới giải trí sao? Chúng ta kết hôn cũng được gần nửa năm rồi, sao vẫn không có chút động tĩnh nào?"

Bị nói trúng chỗ đau Cố Tri Niên giận dữ trừng mắt Triệu Duy Trinh: "Anh biết cái gì, chuyện tốt không sợ muộn, huống chi tôi đã tìm được cơ hội, cơ hội này còn đích thân thần tượng trao cho, ngưỡng mộ chết anh!"

Triệu Duy Trinh quét mắt nhìn Cố Tri Niên một cái, giơ cái chân vừa rồi bị Cố Tri Niên đánh đạp mạnh lên cặp mông mềm mại của Cố Tri Niên: "Cậu ngốc như vậy, đừng để bị lừa."

Mặt Cố Tri Niên nhanh chóng đỏ lên, cũng không biết là vì ngại ngùng hay là tức giận. Cậu đột nhiên xoay người dưới ánh mắt ranh mãnh của Triệu Duy Trinh, đánh một đòn cá chép vào người Triệu Duy Trinh: "Anh, anh, anh dám đánh tôi!"

"Vừa rồi không phải cậu cũng đánh tôi sao?" Triệu Duy Trinh vươn tay nắm lấy tay Cố Tri Niên đang chuẩn bị đánh lại: "Cố Tri Niên, lời tôi nói cậu đừng xem nhẹ, đừng để bị lừa."

"..." Cố Tri Niên vùng ra khỏi tay của Triệu Duy Trinh, tự mình đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?"

"Sao lại không liên quan đến tôi? Nếu cậu xảy ra vấn đề gì, các trưởng bối đều sẽ tìm tôi truy cứu trách nhiệm."

Cố Tri Niên đứng chân trần bên ghế sô pha, làm mặt quỷ với Triệu Duy Trân vẫn đang nằm trên ghế sô pha: "Yên tâm, tôi biết mình đang làm gì, sẽ không liên lụy đến anh đâu Triệu thiếu gia."

Sau khi nói xong Cố Tri Niên ôm máy tính bảng của mình chạy lên lầu, hiển nhiên là không muốn nói chuyện với Triệu Duy Trinh nữa. Triệu Duy Trinh lại mắng một câu "Con lợn ngốc", cuối cùng vẫn lấy di động ra bấm một cú điện thoại: "Chú ý động thái của Thiếu phu nhân, chịu ủy khuất gì lập tức báo cho tôi biết."

Người trong điện thoại hình như là đáp một tiếng "Vâng", Triệu Duy Trinh mới cúp điện thoại, kéo kéo cà vạt rồi tự mình đi ăn tối – phòng trước con sâu gạo kia sẽ không làm bụng của mình đau, Triệu Duy Trinh cũng không có ý định gọi Cố Tri Niên cùng nhau ăn cơm.

Buổi tối Cố Tri Niên nằm mơ thấy cảnh tượng ngày hôm sau, lúc thì mơ thấy mình được chọn làm diễn viên của bộ phim, lúc lại mơ thấy đạo diễn Từ coi thường diễn xuất của Cố Tri Niên, một nghệ sĩ không chuyên.

Tóm lại tới tới lui lui, Cố Tri Niên cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy đáy mắt xuất hiện hai quầng thâm. Quầng thâm này thật ra không đậm lắm, nhưng hiện trên gương mặt trắng nõn của Cố Tri Niên có vẻ hết sức rõ ràng.

Triệu Duy Trinh nhìn thấy người vợ Omega của mình đang hăng hái ăn sáng với hai quầng thâm dưới mắt, không nhịn được cái miệng tiện: "Tối hôm qua đi trộm sao?"

Hai người chỉ ngủ chung với nhau trong khoảng thời gian Cố Tri Niên phát tình, sau đó lại chia ra.

Vốn dĩ Triệu Duy Trinh muốn ngủ ở phòng ngủ chính. Nhưng Triệu đại thiếu gia kiêu ngạo, ngày hôm sau vào phòng nhìn thấy quần áo của mình bị Cố Tri Niên ném lên sô pha, anh dứt khoát tự mình trở về lầu ba, chỉ chờ đến kỳ mẫn cảm của mình, bắt Cố Tri Niên trả cả vốn lẫn lãi.

Lúc này Cố Tri Niên tâm tình rất tốt, cũng lười cãi nhau với Triệu Duy Trinh: "Lúc ăn không được nói chuyện."

Triệu đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, thề rằng trong hôm nay sẽ không nói thêm câu nào với Cố Tri Niên.

Sau khi hai người cùng nhau ăn bữa sáng xong, Cố Tri Niên bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu. Triệu Duy Trinh rất muốn nhìn xem Cố Tri Niên có thể ăn mặc xinh đẹp như thế nào, nhưng Triệu đại thiếu gia không phải người rảnh rỗi, anh còn phải cố gắng làm việc, để đảm bảo rằng anh và người vợ sâu gạo của mình không bị chết đói.

Hai người cứ như vậy mà bận rộn công việc của mình, kỳ thật Cố Tri Niên không ăn mặc khoa trương lắm – cậu còn chưa xác định được Lâm Kim Điệp xuất phát từ mục đích gì cho mình cơ hội này, cũng không biết đạo diễn Từ dự định sắp xếp cho cậu nhân vật như thế nào, ăn mặc tùy tiện có thể sẽ gây ấn tượng xấu đối với họ.

Vì thế Cố Tri Niên chỉ mặc một bộ trang phục lịch sự, trên mặt không trang điểm gì. Sau khi xịt một chút nước hoa, Cố Tri Niên cắn răng tự động viên mình trước gương.

Đến khi Cố Tri Niên đến công ty truyền thông do đạo diễn Từ sáng lập thì đã gần mười một giờ rưỡi.

Cố Tri Niên ở dưới lầu gọi điện thoại cho cô Phương Cầm, cũng nhận được câu trả lời háo hức: "Được, tôi xuống lầu đón cậu, cậu chờ một chút."

Cố Tri Niên có chút lo lắng đợi vài phút dưới tòa nhà văn phòng, cuối cùng cũng gặp được trợ lý Phương Cầm người được cho là rất có thủ đoạn mạnh mẽ và kiên quyết trong lời đồn.

Cố Tri Niên có chút căng thẳng cắn môi, để bản thân bình tỉnh lại, cố gắng giữ tư thế bình tĩnh khéo léo chào hỏi Phương Cầm: "Xin chào, cô Phương, tôi là Cố Tri Niên, rất vui được gặp cô."

Ngay khi cô nhìn Cố Tri Niên từ xa, đôi mắt Phương Cầm đã sáng lên. Hiện tại hai người đứng cùng nhau, Phương Cầm có thể nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cùng khí chất điềm tĩnh của Cố Tri Niên, với tư cách người từng đảm nhiệm vai trò người đại diện ảnh đế Phương Cầm càng thêm hài lòng, có thể hiểu rõ lý do sự sắp xếp này của ông chủ hơn.

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Phương Cầm trở nên ấm áp hơn một chút. Cô vươn tay ra bắt tay với Cố Tri Niên: "Xin chào, tôi là Phương Cầm, tôi cũng rất vui được gặp cậu. Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện một lát nhé?"

Cố Tri Niên gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Phương Cầm đi lên lầu.

Văn phòng làm việc độc lập của Phương Cầm có ánh sáng rất tốt, từ quy mô phòng làm việc và những ưu điểm khác của cô, Cố Tri Niên cũng có thể đoán được địa vị của Phương Cầm trong công ty không thể lay chuyển được.

Nụ cười của Phương Cầm vẫn dịu dàng như cũ: "Trước khi nói cho cậu biết những sắp xếp liên quan đến kịch bản và nhân vật, tôi có thể hỏi Cố tiên sinh một chút, quan điểm của cậu về sự nghiệp diễn xuất không?"

Cố Tri Niên suy nghĩ một lát rồi sắp xếp lại lời nói: "Tôi rất thích nghề này, hơn nữa vẫn rất muốn có một cơ hội để bắt đầu. Chỉ là bởi vì một số nguyên nhân bất khả kháng của cá nhân tôi mà năm đó tôi không thuận lợi thi vào học viện điện ảnh, không học được chuyên ngành tôi thích."

"Năm năm sống ở nước ngoài cũng khiến cho tôi càng thêm háo hức có thể trở về, trở về để hoàn thành tâm nguyện của mình."

Phương Cầm dùng ngón trỏ gõ gõ vào bàn làm việc trước mặt: "Thật ra tôi có chút ngạc nhiên. Theo thông tin tôi tra được cho thấy bối cảnh gia đình của Cố tiên sinh có thể giúp ích rất lớn cho sự nghiệp của Cố tiên sinh, nhưng Cố tiên sinh cậu...."

Cố Tri Niên nghe ra được sự do dự của Phương Cầm, Omega mím môi: "Trên lý thuyết thì như vậy, nhưng trong lòng tôi luôn có một chút lòng tin, muốn dựa vào chính mình để lập nghiệp, cũng muốn tự mình tích luỹ kinh nghiệm tiến bộ."

Những lời này khiến ánh mắt Phương Cầm nhìn về phía Cố Tri Niên càng thêm tán thưởng – trong giới giải trí có rất nhiều phú nhị đại, trước đây cô còn dẫn dắt mấy người. Những tiểu sinh có gia thế giàu có thường gặp một số vấn đề hoặc là tính tình nóng nảy, hoặc coi sự nghiệp cũng giống như trò đùa.

Có rất ít người giống như Cố Tri Niên, không những không kiêu ngạo, mà còn cố gắng giữ thái độ khiêm tốn để làm việc. Có lẽ Cố Tri Niên thực sự yêu nghề này, Phương Cầm nghĩ vậy, khẽ gật đầu: "Tôi đánh giá cao suy nghĩ của Cố tiên sinh."

"Nhưng cũng vì có ý đồ riêng nên tôi muốn nhắc nhở Cố tiên sinh một điều."

Cố Tri Niên gật đầu: "Cô có thể gọi tôi là Tiểu Cố hoặc Tri Niên là được." Đây là câu nói ngầm muốn nghe lời nhắc nhở của Phương Cầm. Phương Cầm càng thêm vừa ý với Cố Tri Niên: "Được, Tri Niên, cậu nghe cho kỹ——"

"Trong giới này không phải là nơi chỉ cần cố gắng là có thể đạt được thành công, vô số người đã cố gắng hết sức để tồn tại trong giới, nhưng cuối cùng chỉ có một ít người thành công, và những người không có sự hỗ trợ từ gia đình càng ít."

"Tôi nói không đâu xa, chỉ năm ngoái thôi. Năm ngoái cả nhóm chúng tôi sản xuất ra bao nhiêu bộ phim? Tôi không phủ nhận có nhưng bộ phim dở, nhưng hầu hết các bộ phim đều được đạo diễn và diễn viên cẩn thận khắc họa, tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, được trau chuốt từng khung từng cảnh."

"Nhưng có bao nhiêu người đoạt giải Ảnh đế? Bao nhiêu người được đề cử cho Liên hoan phim thế giới CAT?"

"Tôi thực sự đánh giá cao ý tưởng của cậu khi gạt bỏ hết tất cả những suy nghĩ xao nhãng và sống thực tế, nhưng những chuyện như là tranh tài nguyên đoạt phiên vị xoay chuyển vô cùng phức tạp, cậu xác định rằng mình đã sẳn sàng cạnh tranh để giành lấy vinh quang?"

Những lời nói của Phương Cầm thẳng thắn hơn bất kỳ ai khác trong gia đình Cố Tri Niên, và vì cô đã ở trong ngành này lăn lộn nhiều năm, những lời nói có độ tin cậy gần như trăm phần trăm. Nhưng Cố Tri Niên có chấp niệm của riêng mình: "Cô Phương, tôi vẫn muốn thử xem."

"Hơn nữa bây giờ tôi thậm chí còn không đủ tư cách để nhập môn, lo lắng cho chuyện tương lai hiện tại còn quá sớm, tôi ——"

"Ai nói cậu không có tư cách để nhập môn?" Phương Cầm cắt ngang lời Cố Tri Niên, giọng nói lại mang theo ý cười: "Cậu là người được đạo diễn Từ và vợ của ông ấy Lâm ảnh hậu cùng đề cử mời đến thử vai, làm sao có thể gọi là không có tư cách nhập môn?"

Hết chương 22.

Về việc xưng hô của Tri Niên và Phương Cầm, ở bản raw dịch là"Phương Cầm nữ sĩ", tra từ điển thì chữ "nữ sĩ" này dịch sang tiếng việt là"bà, cô, phu nhân,...", nữ sĩ này thường dùng trong những trường hợp ngoại giao, nênmình để là cô Phương Cầm nhé.