Rượu Anh Đào

Chương 30: Quà sinh nhật khó chọn



Cố Tri Niên không biết cuộc đối thoại xảy ra trong phòng thử vai.

Sau khi thử vai kết thúc, hai tảng đá đè nặng trong lòng Cố Tri Niên biến thành một. Cố Tri Niên không thể cân nhắc hai mối lo lắng này cái nào nặng hơn, nhưng Cố Tri Niên biết mình hiện tại muốn làm nhất chính là đi tìm Triệu Duy Trinh, nói với Triệu Duy Trinh một câu "Sinh nhật vui vẻ".

Tuy nhiên Triệu đại thiếu gia lòng dạ kiêu ngạo như vậy, lại bị Cố Tri Niên từ chối hai lần, hiện tại cho dù Cố Tri Niên thật sự làm như vậy, phỏng chừng Triệu Duy Trinh cũng sẽ không cho Cố Tri Niên sắc mặt tốt - Alpha đúng là khó hầu hạ.

Cố Tri Niên nghĩ thầm rồi vội vàng bước đi ra ngoài, kết quả mới đến ngoài phòng thử vai, đã bị một Omega vóc dáng tương đương Cố Tri Niên chặn đường. Cố Tri Niên thoát khỏi dòng suy nghĩ ngẩng đầu nhìn lên – là Kha Văn Thanh.

Cố Tri Niên không muốn có bất cứ liên quan gì với người này. Vì thế sắc mặt cậu không thay đổi, lại một lần nữa bị Kha Văn Thanh chặn đường. Cố Tri Niên nhíu mày: "Xin nhường đường, cảm ơn."

"Cậu chính là Cố Tri Niên?" Kha Văn Thanh dùng ánh mắt cay nghiệt đánh giá Cố Tri Niên, giọng điệu cũng vô cùng ngạo mạn. Cố Tri Niên cũng lười trả lời: "Tránh ra, cậu đang cản đường rồi."

"Tôi cứ cản, đường này là nhà cậu xây sao?" Nhiều lần bị Cố Tri Niên phớt lờ, trong mắt Kha Văn Thanh hiện chua xót trào phúng: "Vừa rồi người phụ nữ kia bảo cậu đi làm cái gì? Gặp kim chủ của cậu? Kim chủ của cậu là ai?"

Cố Tri Niên cuối cùng cũng ngước mắt lên, liếc nhìn Kha Văn Thanh một cái đầy khinh miệt: "Nói thêm một chữ với cậu, đều là lãng phí thời gian của tôi."

Kha Văn Thanh tức giận đến lỗ mũi đều há to: "Cậu, cậu đúng thật to gan! Thời buổi này loại chó mèo này cũng dám đến cướp vai với tôi? Tôi nói cho cậu biết, nhân vật Hạ Lan Phục này là dành riêng cho tôi, thức thời thì cậu tự biết mà buông tay, nếu không cậu sẽ thua rất khó coi."

So với sự phẫn nộ của Kha Văn Thanh, Cố Tri Niên tỏ ra vô cùng bình tĩnh: "Được, cảm ơn lời khuyên của cậu"

"Cậu không nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"

Ánh mắt Cố Tri Niên trở nên lành lạnh: "Tôi nói lại lần nữa, tránh đường."

Kha Văn Thanh bị ánh mắt của Cố Tri Niên làm cho sửng sốt, lấy lại tinh thần, Cố Tri Niên đã sải bước về phía sau mình. Kha Văn Thanh đứng tại chỗ tức giận giậm chân, cuối cùng cũng không làm ra chuyện khiêu khích đuổi theo – hắn phải chuẩn bị cho vai diễn mới của mình, còn phải mời bạn của chú họ hắn ăn một bữa cơm.

Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Cố Tri Niên nhìn đồng hồ: Còn ba tiếng nữa là Triệu Duy Trinh tan làm. Cũng không biết hôm nay Triệu Duy Trinh có tăng ca hay không, Cố Tri Niên suy nghĩ một chút, lái xe đến trung tâm thương mại ——

Mặc kệ Triệu Duy Trinh có thích hay không, sinh nhật vẫn nên nhận được quà sinh nhật mới đúng.

Chỉ là có một vấn đề khiến Cố Tri Niên bối rối: Từ trước đến nay đều là Cố Tri Niên nhận quà, không có kinh nghiệm chọn quà cho Alpha.

Nói kỹ lại, Trương Lâm có lẽ là Alpha duy nhất Cố Tri Niên tặng quà sau khi trưởng thành. Hai người bọn họ là bạn tốt, cũng xem như hiểu rõ lẫn nhau, Cố Tri Niên cũng chỉ biết là hợp ý, tặng những thiết bị chiếu phim thì Trương Lâm sẽ thích.

Nhưng Triệu Duy Trinh thích cái gì? Vấn đề này khiến Cố Tri Niên đi qua đi lại trong trung tâm thương mại, đáp án cuối cùng nhận được chỉ có năm chữ "Bắt nạt Cố Tri Niên". Câu trả lời này thiếu chút nữa khiến Cố Tri Niên từ bỏ ý định tặng quà.

Đúng lúc cậu đang do dự, điện thoại di động trong túi rung lên. Cố Tri Niên lấy di động ra, phát hiện là Trương Lâm gọi đến, hai mắt Cố Tri Niên sáng ngời, cảm thấy Trương Lâm quả thực là thần binh từ trên trời rớt xuống: "Trương Lâm?"

Trương Lâm trong điện thoại nghe thấy giọng nói hưng phấn của Cố Tri Niên, có chút tò mò nhíu mày: "Chuyện gì vậy nè? Gặp chuyện tốt gì rồi?"

"Quả thật có một tin tức rất tốt." Cố Tri Niên đi đến một cửa hàng ngồi xuống.

"Ây—— cậu đợi một chút, cậu đừng nói, để tôi đoán." Trương Lâm chọc cười bạn tốt nói. Cố Tri Niên phối hợp cười khẽ một tiếng: "Được, cậu đoán xem."

"Để tôi nghĩ xem —" Trương Lâm có khuôn có dạng sờ sờ cằm: "Có hai khả năng, thứ nhất là sự nghiệp của cậu nghênh đón mùa xuân, thứ hai có phải tình yêu của cậu cũng muốn nở hoa rồi phải không?"

"Tình yêu?" Cố Tri Niên thưởng thức từ này, trong đầu nghĩ đến gương mặt Triệu Duy Trinh. Cậu cười cười có chút tự ti: "Tình yêu của tôi có lẽ cả đời này cũng sẽ không nở hoa, bắt đầu từ khi tôi lựa chọn kết hôn với Triệu Duy Trinh."

"Vậy sao?" Trương Lâm từ chối cho ý kiến với Cố Tri Niên: "Vậy đó là về sự nghiệp?"

Cố Tri Niên gật đầu: "Đúng, cách đây không lâu tôi nhận được lời mời thử vai, hôm nay vừa mới thử vai xong. Tuy không biết kết quả thế nào, nhưng tóm lại là tôi có thể tích góp từng chút kinh nghiệm."

"Thật sao!" sự ngạc nhiên trong giọng điệu của Trương Lâm hết sức chân thực: "Là phim của ai? Là nhân vật gì?"

Cố Tri Niên cười hì hì thần bí: "Cậu có muốn đoán thử không?"

Trương Lâm đang chuẩn bị nói chuyện, bà Trương liền gõ cửa phòng Trương Lâm: "Con trai, chuẩn bị xong chưa? Cuộc hẹn với Tống tiểu thư sắp đến rồi, đừng để chậm trễ!"

Giọng nói của mẹ Trương rất lớn, hơn nữa chức năng thu âm trong điện thoại của Trương Lâm hiệu quả rất tốt, cho nên toàn bộ lời nói của bà đều bị Cố Tri Niên nghe được. Omega ngồi trên ghế cười híp mắt: "Được rồi Trương tiên sinh, cậu đi xem mắt trước đi?"

Trương Lâm bất đắc dĩ thở dài, sau khi trả lời mẹ mình một tiếng "Xong ngay" mới trả lời Cố Tri Niên: "Nhìn xem, đã kết hôn vẫn có lợi ích, ít nhất sẽ không phải gặp năm cuộc hẹn xem mắt liên tục trong ba ngày."

"Ừ, cậu nói đúng, tôi hiểu rồi. Vậy cậu đi bận việc trước đi, khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau gặp mặt nói sau."

Trương Lâm đáp một tiếng 'Được', khi Trương Lâm đang chuẩn bị cúp điện thoại, Cố Tri Niên đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Chờ một chút, Trương Lâm!"

"Hả? Có chuyện gì thế?" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

"Nếu cậu có một người bạn Alpha, sắp đến ngày sinh nhật nhưng lại không biết anh ấy thích gì, cậu thấy tặng quà gì thì được?"

Trương Lâm lập tức nghe ra manh mối: "Sinh nhật chồng cậu?"

"..." Cố Tri Niên đưa tay nhéo vành tai mình. Cũng không biết có phải nhiệt độ điều hòa của trung tâm thương mại quá cao hay không, tóm lại Cố Tri Niên cảm thấy lỗ tai của mình hơi nóng.

Nhưng cũng không có gì phải giấu Trương Lâm nên Cố Tri Niên đã nói "Đúng".

"Còn dám nói tình yêu của cậu sẽ không nở hoa, đây không phải là đã suy nghĩ đến sinh nhật người ta sao?"

Cố Tri Niên bị trêu chọc nhất thời không nói nên lời: "Được rồi, Trương Lâm, nhanh cho tôi một gợi ý, Tống tiểu thư của cậu còn đang đợi cậu kìa."

"Được rồi, vì Tống tiểu thư vậy." Trương Lâm cười xoa xoa mặt: "Muốn tặng cái gì lãng mạn một chút, hay là tặng một cái để thể hiện tâm ý?"

Cố Tri Niên li3m li3m khóe miệng mình: "Loại mà bạn bè bình thường sẽ tặng?"

"Chậc - Tôi thấy có chút thương tiếc cho Triệu Duy Trinh". Trương Lâm lẩm bẩm: "Vậy thì hãy hãy tặng một chiếc đồng hồ đeo tay, hoặc trâm cài khuy măng sét."

Lời khuyên của Trương Lâm quả thực vừa ý, nhưng Cố Tri Niên luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó: "Anh ấy không thiếu những thứ này. Nhà chúng tôi thậm chí còn có một phòng thay đồ riêng cho anh ấy, trong đó chứa đầy những đồ đạc như thế này"

Trương Lâm nhướng mày: "Cần hay không là việc của anh ta, tặng hay không là việc của cậu. Tiểu Tri Niên, cậu trở nên ngốc như vậy từ khi nào?"

Cố Tri Niên đương nhiên biết điều này, nhưng cậu không thể diễn tả được cảm giác kỳ lạ trong lòng. Sau một hồi suy nghĩ, Cố Tri Niên quyết định không trì hoãn buổi hẹn hò xem mắt của bạn mình nữa. Cậu cảm ơn Trương Lâm, hẹn gặp vào ngày khác rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Tri Niên ngơ ngác nhìn lên không trung một lát, cuối cùng đưa ra quyết định quan trọng về việc tặng quà sinh nhật cho Triệu Duy Trinh.

Hết chương 30.