Rượu Anh Đào

Chương 45: Hãy để chồng tôi đến đón tôi



Chu kỳ phát tình của Cố Tri Niên kéo dài năm ngày. Trong năm ngày này, cậu với Triệu Duy Trinh lại mở khóa không ít địa điểm trong nhà. Bây giờ nhìn lại, đúng là hoang dâm vô độ.

Ngày thứ hai sau khi kỳ phát tình của cậu kết thúc, Triệu Duy Trinh liền quay về công ty bận rộn công việc của mình. Cố Tri Niên cũng không đến mức cảm thấy Triệu Duy Trinh vô tình — dù sao cái nhà này cũng không thể dựa vào một mình Cố Tri Niên chống đỡ không phải sao?

Sau khi tắm rửa xong cậu gọi điện thoại cho Phương Cầm, bày tỏ lời xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm đó. Phương Cầm vô cùng hiểu điều này, ngược lại cô càng quan tâm đến thân thể Cố Tri Niên:

Em có khỏe không? Nghe giọng em có chút khàn."

"..." Cố Tri Niên đưa tay chạm vào vành tai: "Em không sao, có lẽ, có lẽ do hơi lạnh"

Lời giải thích này ít nhiều có chút giấu đầu hở đuôi, ngược lại Phương Cầm rất tốt bụng không hỏi tiếp: "Vậy em bảo vệ cổ họng của mình thật tốt, chờ sau khi quay phim xong đi theo đạo diễn Từ tham gia mấy buổi tuyên truyền, năm nay em không còn nhiệm vụ gì thêm"

Cố Tri Niên trừng mắt nhìn: "Em không cần tham gia phỏng vấn hay gì đó sao?"

"Nếu em là diễn viên hoặc nghệ sĩ bình thường, chị sẽ sắp xếp những thông cáo này cho em" Phương Cầm dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nhưng đạo diễn Từ và Kim Điệp đều đề nghị em đi vững con đường điện ảnh trước"

"Đối với một nhà làm phim xuất sắc, điều tốt nhất là giữ được cảm giác bí ẩn"

Cố Tri Niên không nghĩ tới, vợ chồng Từ Dục và thậm chí là người đại diện át chủ bài Phương Cầm đều đang tính toán cho tương lai của cậu, cậu cảm động không thôi, cũng càng thêm quyết tâm không để cho bọn họ thất vọng: "Được, vậy em ở nhà trau dồi thêm kỹ năng diễn xuất."

"Ừm, nếu kết quả của《Ngộ Tiên》đúng với mong đợi của chúng ta, vậy thì sang năm em phải đóng ít nhất hai bộ phim, không loại trừ khả năng để cho em làm nhân vật chính, cho nên em hãy quý trọng thời gian rảnh rỗi hiện tại, cùng chồng em đón năm mới thật tốt."

"Được, cảm ơn chị Cầm." Sau khi cúp điện thoại với Phương Cầm, Cố Tri thở phào nhẹ nhõm — hy vọng tất cả mọi chuyện đều có thể phát triển theo đúng kế hoạch.

Một tuần sau, bộ phim《Ngộ Tiên》thuận lợi đóng máy. Vào ngày đóng máy Cố Tri Niên được nam chính Vương Tần mời đến trường quay, và ở lại ăn tối cùng đoàn làm phim.

Từ Dục – người vô cùng nghiêm túc với điện ảnh, lại vô cùng dễ hòa hợp. Ở trong bữa cơm ông tươi cười sáng lạn giơ ly rượu lên: "Ly rượu này, xin chúc doanh thu phòng vé《Ngộ Tiên》của chúng ta sẽ bán chạy!"

Cố Tri Niên cùng mọi người cũng nâng ly rượu đáp lễ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

Từ Dục làm gương, nhân viên quay phim và các nhân vật chính cũng tuyệt đối không thể tụt lại phía sau. Vì thế cứ như vậy, Cố Tri Niên uống khá nhiều rượu vang. Tửu lượng của cậu không tốt lắm, bình thường ra ngoài cùng với Trương Lâm đều là uống nước trái cây, thế nên không bao lâu Cố Tri Niên đã cảm thấy đầu choáng váng.

Sau khi uống gần nửa ly rượu vang, Cố Tri Niên đặt ly xuống, đưa tay lên đầu ấn huyệt Thái Dương. Vương Tần ngồi bên cạnh nhìn ra Cố Tri Niên say, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"

Đầu óc Cố Tri Niên hỗn loạn. Cậu chậm chạp ngẩng đầu nhìn Vương Tần cười cười: "Không sao, cám ơn tiền bối."

Hôm nay Cố Tri Niên không mặc trang phục tạo hình, mặt mộc hướng lên trời. Nhưng làn da của cậu vốn đã trắng, bây giờ dưới sự tác động của cồn trong cơ thể Cố Tri Niên, khiến khuôn mặt Cố Tri Niên ửng đỏ.

Vương Tần lại nghĩ tới cảnh tượng ngày Cố Tri Niên đóng máy: Omega nằm trên đệm mềm, đôi môi hồng hào hơi hé mở, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, khiến cậu hết sức quyến rũ.

Vương Tần lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Omega xinh đẹp cũng không hiếm thấy. Nhưng tuyệt sắc như Cố Tri Niên chỉ cần một nụ cười cũng đủ chói mắt, thì trong ấn tượng của Vương Tần không có mấy người.

Chỉ là Cố Tri Niên đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là người thừa kế của Triệu gia – người mà Vương Tần không thể đắc tội.

Ngày hôm đó Cố Tri Niên được đưa đi đâu? Bọn họ đã vượt qua kỳ phát tình của Cố Tri Niên như thế nào? Cố Tri Niên đã bị đánh dấu hoàn toàn chưa?

Những nghi vấn này cứ lởn vởn trong đầu Vương Tần, giống như một con sâu có thể dụ dỗ hắn làm sai bất cứ lúc nào.

Nhìn thân thể ngồi không vững của Cố Tri Niên, Vương Tần theo bản năng muốn đưa tay ôm Cố Tri Niên vào trong ngực. Chỉ là suy nghĩ của hắn mới đến được một nửa, Phương Cầm ngồi ở bên kia Cố Tri Niên đột nhiên đứng lên, đứng giữa Vương Tần và Cố Tri Niên.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tri Niên: "Tri Niên?"

Cố Tri Niên chậm rãi quay đầu, cười rạng rỡ với Phương Cầm: "Chị Cầm, hình như em hơi say rồi."

Phương Cầm lắc đầu: "Chị đưa em về."

"A—" Cố Tri Niên lắc lắc đầu: "Để chồng em tới đón em đi, chị Cầm. Điện thoại của anh ấy là..."

Cố Tri Niên báo chính xác số điện thoại của Triệu Duy Trinh, sự thành thục này khiến Phương Cầm chắc chắn hơn tình cảm giữa hai người. Người đại diện khôn khéo vừa gọi điện thoại vừa nhìn Vương Tần bên cạnh: "Vương tiên sinh, một nghệ sĩ có trình độ hẳn phải có khả năng kiểm soát được tâm trí của mình mới đúng."

"..." Thật hiếm khi một ảnh đế từng đoạt giải thưởng lại quản lý biểu cảm của mình một cách thiếu tự nhiên. Hắn ho khan một tiếng: "Tôi chỉ lo lắng cho Tri Niên thôi."

"Vậy tôi thay cậu ấy cảm ơn Vương tiên sinh đã quan tâm." Phương Cầm nói xong, điện thoại đã được kết nối. Trong điện thoại truyền đến giọng Alpha hơi trầm: "Alo."

"Triệu tiên sinh, tôi là Phương Cầm người đại diện của Tri Niên. Hôm nay đoàn làm phim đóng máy, Tri Niên uống say, bây giờ cậu có tiện tới đón cậu ấy không?"

Triệu Duy Trinh trầm mặc một lát: "Ừ, cho tôi địa chỉ."

Sau khi Phương Cầm báo địa chỉ và cúp điện thoại, cô vẫn luôn bên cạnh Cố Tri Niên cho đến khi Triệu Duy Trinh đến phòng riêng.

Lần trước Triệu đại thiếu gia đã từng gặp mặt với những người trong đoàn phim, lần này anh tới nhưng cũng không có ý định chào hỏi. Anh lạnh mặt đi thẳng đến bên cạnh Cố Tri Niên, nhìn Cố Tri Niên say khướt, quả thực muốn cởi quần Cố Tri Niên ra đánh vào mông cậu cho hả giận —

Tửu lượng kém còn dám tham gia tiệc tùng đóng máy, đúng là ngứa đòn rồi.

Trong đầu Alpha ngập tràn những suy nghĩ lộn xộn, khuôn mặt lại vô cùng bình thản. Anh khẽ gật đầu với Phương Cầm đang canh bên cạnh Cố Tri Niên: "Tôi đưa cậu ấy đi."

Phương Cầm gật đầu, Triệu Duy Trinh liền ôm Cố Tri Niên đang say khướt rời khỏi phòng riêng, toàn bộ quá trình không giao tiếp với bất kể ai, bao gồm cả Từ Dục.

Sau khi ra khỏi phòng riêng, Cố Tri Niên mở mắt, nhìn không rõ lắm. Cậu ôm cổ Triệu Duy Trinh cười với Triệu Duy Trinh: "Triệu Duy Trinh, anh tới đón tôi rồi!

Bước chân Triệu Duy Trinh dừng lại. Anh cúi đầu nhìn Cố Tri Niên: "Sau này không được uống rượu nữa."

"Ừ—" Cố Chí Niệm nép vào trong ngực Triệu Duy Trân, chớp chớp đôi mắt ngấn nước: "Vậy anh hôn tôi đi, anh hôn tôi, tôi sẽ nghe lời."

"..." Triệu Duy Trinh cúi đầu hôn lên trán Cố Tri Niên một cái: "Yên lặng một chút, Cố Tri Niên."

Cố Tri Niên say rượu không chấp nhận: "Muốn hôn môi."

"Không cho cậu hôn." Triệu Duy Trinh mỉm cười nói xong, ôm Cố Tri Niên đến bên cạnh xe. Anh đang chuẩn bị mở cửa nhét Cố Tri Niên vào trong xe, người trong lòng lại đột nhiên vùng vẫy. Omega nhảy xuống đất, tay vẫn ôm lấy cổ Triệu Duy Trinh không buông. Cậu chu đôi môi hồng hào đầy đặn: "Hôn một cái đi?"

Triệu Duy Trinh vô cùng lạnh lùng mà nói "Không", vừa dứt lời, Cố Tri Niên liền hừ nhẹ một tiếng, kiễng chân lên hôn miệng Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh "bị ép" trao nhau nụ hôn với kẻ đang say xỉn Cố Tri Niên, miệng Cố Tri Niên ướt đẫm sau nụ hôn.

Sau khi Omega đẩy Triệu Duy Trinh ra bởi vì đầu lưỡi tê dại, Alpha mới rời khỏi môi Cố Tri Niên: "Hài lòng chưa?"

Cố Tri Niên cúi đầu tựa vào vai Triệu Duy Trinh, nhắm mắt lại: "Miễn cưỡng hài lòng."

Triệu Duy Trinh siết chặt eo của Cố Tri Niên, đưa người về nhà.

Sau khi họ rời đi, một Omega đeo kính râm xuất hiện ở góc bãi đậu xe. Trên tay hắn cầm một cái điện thoại còn đang ở chế độ quay chụp, bên trong hoàn toàn ghi lại toàn bộ quá trình thân mật giữa Cố Tri Niên và Triệu Duy Trinh.

Omega nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe màu đen vừa rời đi, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm có chút điên cuồng vì ghen tị.