Ngày hôm sau, Triệu Duy Trinh dậy sớm đi làm thì gặp ông Triệu.
Ông liếc mắt một cái đã nhìn ra Triệu Duy Trinh không giấu được mặt mày hớn hở, ông ngồi xuống nhìn Triệu Duy Trinh bưng trà mà trêu ghẹo nói: "Ồ? Đây là dỗ được rồi?"
Triệu Duy Trinh sửa lại cà vạt trên cổ, nhìn về phía ông nội ruột: "Cháu mà đi dỗ cậu ấy sao? Buồn cười."
Ông Triệu cúi đầu thưởng thức trà, không hề để ý tới tên cháu khốn nạn của mình. Triệu Duy Trinh ăn xong bữa sáng xong liền đứng dậy: "Cháu đi làm, nếu ông cảm thấy buồn thì bảo quản gia đi gọi Cố Tri Niên dậy tâm sự với ông."
"Đi đi đi đi, ông nội cháu làm gì đến phiên cháu quan tâm?" Ông Triệu không chút khách khí phất tay đuổi người. Triệu Duy Trinh cũng không nói nhiều nữa, chỉ là bắt đầu ngày làm việc với tinh thần sảng khoái.
Cố Tri Niên người đã khiến cho Triệu Duy Trinh đắc ý sau khi tỉnh lại cảm thấy khóe miệng còn chút đau nhức — tên khốn Triệu Duy Trinh, cho một cây sào liền muốn theo lên trên, vừa đấm vừa xoa vừa dụ dỗ Cố Tri Niên cho anh ăn. Bây giờ tỉnh lại, ngay cả cổ họng Cố Tri Niên cũng đau âm ỉ.
Cậu lê cái thân thể mềm nhũn đi tắm rửa. Dưới ánh sáng trong phòng tắm, Cố Tri Niên nhìn thấy thân thể mình đầy dấu vết. Cậu đối diện với vách tường phòng tắm lại lầm bầm một câu "Tên khốn kiếp", lê dép lê đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra khỏi cửa phòng ba bước, Cố Tri Niên lui về phía sau, nhìn thấy khóa cửa đã bị cạy hỏng: "..."
"Niên Niên à, tỉnh rồi sao?" Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của ông Triệu kéo tâm trí Cố Tri Niên trở về. Cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ bước xuống lầu, trịnh trọng xin lỗi ông Triệu: "Xin lỗi ông nội, hôm qua ông đến mà cháu cũng không tiếp đãi ông thật tốt."
Ông Triệu vẫy vẫy tay với Cố Tri Niên, để cậu ngồi bên cạnh: "Niên Niên, cháu trưởng thành rồi, cũng xa cách với ông rồi."
Ông Triệu cảm khái nói, giọng điều này khiến Cố Tri Niên ngây người một lát: "Không có xa cách"
Ông xua tay cắt ngang lời giải thích của Cố Tri Niên: "Ông có nhớ lúc cháu còn nhỏ, thích nhất là đến nhà ông Hai chơi, cũng thích làm bài tập trong thư phòng của ông Hai nữa"
Cố Tri Niên nghiêm túc nhìn khuôn mặt già nua của ông Triệu: "Cháu vẫn còn nhớ."
"Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt Niên Niên nhà chúng ta đã cao lớn và xinh đẹp như vậy, còn thuận lợi gả vào cửa Triệu gia". Khi nói những chuyện kia trên đôi mắt nhiều nếp nắm của ông Triệu ngập tràn sự hiền hòa: "Chỉ là có đôi khi ông Hai nghĩ, có phải ông Hai quá ích kỷ hay không?"
Cố Tri Niên ngẩn ra: "Sao có thể?"
Ông lắc đầu: "Trước kia ông Hai luôn hi vọng và ngỏ lời để Duy Trinh kết hôn với cháu. Dù sao hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tuy rằng xa cách vài năm, nhưng tình cảm giữa đôi trúc mã chắc hẳn sẽ sâu đậm hơn so với những cặp vợ chồng bình thường khác."
"Nhưng sau khi cháu thật sự được gả cho Duy Trinh, ông lại cảm thấy có phải ông có chút không tốt hay không?"
Cố Tri Niên vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu, ông đừng nghĩ như vậy."
"Ông không nghĩ như vậy, Niên Niên không nghĩ như vậy sao?" Đôi mắt sáng quắc của ông Triệu nghiêm túc nhìn Cố Tri Niên.
"Cháu đương nhiên không nghĩ như vậy!" Cố Tri Niên giải thích: "Ông Hai, ông đừng quên, là cháu chủ động đề nghị kết hôn với anh Duy Trinh, cũng là anh Duy Trinh đích thân đồng ý, không liên quan gì đến ông với ông nội cháu."
Nếp nhăn giữa lông mày của ông Triệu chưa thể tản đi: "Ông tuy rằng đã già, nhưng không đến mức hồ đồ, sở dĩ cháu đề nghị kết hôn, còn không phải là vì để bịt miệng mấy ông già chúng ta sao?"
"Đương nhiên không phải!" Cố Tri Niên vô thức phản bác, lại thấy ông Triệu không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Tri Niên, ánh mắt có chút sắc bén. Cố Tri Niên cúi đầu né tránh ánh mắt như vậy: "Được, được rồi, có một chút nguyên nhân, nhưng chỉ có một chút."
"Ồ?" Ông tò mò hỏi: "Vậy còn thêm nguyên nhân gì?"
"Còn thêm nguyên nhân, nguyên nhân là..." Cố Tri Niên cúi đầu, bàn tay đặt trên chân xoay xoay.
Ông Triệu có đủ mười phần kiên nhẫn, không thúc giục mà chỉ là thái độ mong chờ Cố Tri Niên trả lời đều lộ ra trong lúc im lặng.
Một lát sau, Cố Tri Niên cắn cắn môi, rốt cục lựa chọn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nguyên nhân là cháu muốn kết hôn với anh Duy Trinh."
Ông Triệu không muốn cho Cố Tri Niên cơ hội để lảng tránh: "Chẳng lẽ không phải vì suy nghĩ cho cảm nhận của chúng ta sao?"
"Không phải đâu!"
"Ồ, vậy là vì cái gì?"
Tay Cố Tri Niên buông xuống đùi nắm thành quyền, sau khi do dự vài giây, Cố Tri Niên vẫn quyết định nói ra sự thật: "Bởi vì, bởi vì cháu thích anh Duy Trinh, cháu muốn sống cùng anh ấy."
Lúc Cố Tri Niên nói lời này, toàn bộ khuôn mặt của cậu đỏ bừng từ trán xuống cổ — đây là lần đầu tiên Cố Tri Niên đem bí mật thích Triệu Duy Trinh nói cho người khác biết, hơn nữa người này là ông Triệu luôn yêu thương Cố Tri Niên từ nhỏ đến lớn.
Ông Triệu im lặng, ánh mắt kiên định đến mức khiến sự dũng cảm của Cố Tri Niên vất vả lắm mới có bị đè xuống. Một lần nữa cậu cúi đầu xuống, lỗ tai đỏ bừng như có thể rỉ máu: "Ông Hai, cháu..."
"Thích là tốt rồi, Niên Niên thích là tốt rồi" Giọng điệu nói chuyện của ông bởi vì kích động mà có chút run rẩy: "Đứa nhỏ ngoan, Niên Niên là đứa nhỏ ngoan. Có thể cưới được Niên Niên là phúc của Duy Trinh"
Cố Tri Niên lại gọi một tiếng "ông Hai", ông liền đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố Tri Niên: "Niên Niên, hãy sống thật tốt với Duy Trinh, nếu nó dám bắt nạt cháu, cháu chỉ cần nói cho ông, ông làm chủ cho cháu."
Cố Tri Niên có chút xúc động nắm lấy bàn tay già nua của ông: "Được, cháu tin ông Hai, ông Hai là người thương cháu nhất, từ nhỏ đều đã như vậy rồi."
"Sau này nếu công việc chịu phải ủy khuất, cũng nói cho ông, cháu ở trong mắt ông không khác gì là cháu ruột, là trưởng bối ai mà chấp nhận được khi nhìn cháu của mình chịu ủy khuất?"
Cố Tri Niên khịt khịt cái mũi cay cay: "Ông, cháu sẽ không chịu ủy khuất đâu" Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Nghe được chính miệng Cố Tri Niên thừa nhận thích cháu trai mình, trái tim treo lơ lửng của ông Triệu cũng hoàn toàn yên tâm — Cái gì nhỉ? Cố Tri Niên chính là cháu dâu mà Triệu Diệu Tổ ông đây chọn cho Triệu gia bọn họ, trời sinh một cặp với Triệu Duy Trinh, là ông trời tác hợp.
Cố Tri Niên không biết trong lòng ông Triệu đắc ý như thế nào. Cậu kìm nén nước mắt suýt nữa đã rơi ra, nói chuyện trên trời dưới đất ông Triệu, sau đó còn cùng ông Triệu đánh cờ một lát.
Ông tuổi đã cao, tinh thần cũng không tệ, khi quản gia đến khuyên ông đi ngủ trưa một lát ông còn từ chối. Tuy nhiên người già nên lấy sức khỏe làm đầu, Cố Tri Niên cũng nghiêm túc khuyên ông đi ngủ trước, sau khi tỉnh rồi nói đến chuyện chơi cờ hay không.
Ông còn muốn nói không, sắc mặt Cố Tri Niên liền xụ xuống: "Ông không nghe lời Niên Niên sao?"
"..." Ông lão nghẹn ngào, bất đắc dĩ phải đi ngủ trưa.
Sau khi đỡ ông nằm lên giường, Cố Tri Niên xoa xoa đầu, lên lầu đối diễn một mình.
Đợi đến khi Triệu Duy Trinh tan ca trở về, Cố Tri Niên đang ngồi chơi game với ông Triệu trong phòng khách. Ông Triệu đeo kính lão, miệng lẩm bẩm: "Tên khốn kia, hãy ăn một đao của ông nội ngươi."
"..." Triệu Duy Trinh vừa bước đến cửa phòng khách thì khóe miệng giật giật. Cố Tri Niên ăn một đao, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình lớn phía trước, thao tác tay rất nhanh: "Ông nội, xin lỗi, xem tuyệt chiêu của cháu đây."
Nửa phút sau, trên màn hình trò chơi hiện ra nhân vật của ông Triệu đổ máu ngã xuống đất, tình thế chiến đấu vô cùng bi thảm. Ông Triệu trừng to mắt: "Sao cháu lại có hai tuyệt chiêu?"
Cố Tri Niên cười hì hì: "Bởi vì sở trường nhân vật của cháu chính là lặp lại tuyệt chiêu."
Ông Triệu thiếu chút nữa giận dữ ném điều khiển cầm tay. Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình, không chịu thua nói: "Thêm một ván nữa, ông không tin lại thua tiếp!"
"Được thôi —" Cố Tri Niên miễn cưỡng đồng ý, phía sau hai người truyền đến một tiếng ho khan.
Hai ông cháu đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Duy Trinh đứng cách đó không xa từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Cố Tri Niên trừng mắt, ông Triệu mở miệng trước: "Về rồi à? Trên bàn có cơm, tự ăn đi. Niên Niên, chúng ta tiếp tục."
Triệu thiếu gia bận rộn một ngày đột nhiên cảm thấy không vui, ông Triệu thì anh không động được, nhưng Cố Tri Niên bên cạnh sắp bắt đầu một cuộc quyết đấu mới, Triệu Duy Trinh cảm thấy vẫn rất dễ bắt nạt.
Vì thế anh bước nhanh đến bên cạnh Cố Tri Niên, giật lấy điều khiển cầm tay của Cố Tri Niên, cũng ném điều khiển ra xa trong tiếng "Ê" của Cố Tri Niên. Ngay sau đó, Alpha đứng trước mặt ông nội, ôm Cố Tri Niên lên như ôm đứa bé.
"Ông tự chơi đi, Cố Tri Niên phải ăn cơm với cháu." Triệu Duy Trinh nói với ông Triệu xong liền ôm Cố Tri Niên đang không mấy tình nguyện đi đến bên bàn ăn.
Trên đường chân Cố Tri Niên vung lên đung đưa: "Triệu Duy Trinh anh làm gì vậy!"
Triệu Duy Trinh ghé sát tai Cố Tri Niên: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi hôn cậu trước mặt ông nội."
"Đồ vô sỉ." Cố Tri Niên không nói nổi, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Triệu Duy Trinh. Quản gia bưng thức ăn đi hâm nóng, trong lúc chờ đợi Triệu Duy Trinh nới lỏng cà vạt: "Mấy giờ cậu tỉnh dậy?"
"Liên quan gì đến anh?" Cố Tri Niên tức giận nói, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào phòng khách — ông Triệu thật xấu xa, cũng không chịu tới cứu mình!
Ông già xấu xa đang cầm qua hai cái điều khiển cầm tay, tự chơi một mình nhưng lại rất thích thú, không thể tự kiềm chế.
"Sao lại không liên quan đến tôi?" Triệu Duy Trinh đưa tay khoác lên vai Cố Tri Niên, đối với Cố Tri Niên mà nói cánh tay này có sức nặng ngàn cân, ép Cố Tri Niên không thể động đậy: "Ông đến nhà chúng ta còn chưa tới hai ngày, bản tính lười biếng của cậu đã lộ ra, Cố Tri Niên, cậu có thấy mất mặt hay không?"
Sau khi giảng một bài một cách đàng hoàng, Triệu Duy Trinh còn đưa tay nhéo nhéo gò má Cố Tri Niên, sức lực không nặng, nhưng lại cho khuôn mặt thanh tú thêm hai dấu tay.
Cố Tri hừ một tiếng: "Ông nói chúng ta là người một nhà, ở trước mặt người nhà còn phải che giấu sao? Huống chi tôi dậy muộn là trách nhiệm của một mình tôi sao? Còn không phải bởi vì anh —"
Cố Tri Niên nói được một nửa thì im lặng. Triệu Duy Trinh nhướng mày: "Bởi vì tôi cái gì?"
Omega giương mắt trừng Triệu Duy Trinh, nhưng trong mắt cậu lại dường như còn mang theo chút xấu hổ, làm cho người khác nhìn vào đặc biệt ngứa ngáy. Triệu Duy Trinh lại nhéo má Cố Tri Niên: "Bởi vì tôi cái gì?"
Cố Tri Niên xấu hổ kéo tay Triệu Duy Trinh ra, không chút khách khí há miệng cắn một miếng vào miệng alpha: "Bởi vì anh là Teddy chuyển thế, tối nào cũng lăn qua lăn lại!"
Cảm giác đau đớn truyền đến từ miệng và lời nói của Cố Tri Niên khiến Triệu Duy Trinh híp híp mắt. Một giây sau, anh lại gần bên tai Cố Tri Niên, giọng nói trầm xuống, rất nhỏ: "Tôi là Teddy chuyển thế, còn cậu bị Teddy làm cho gào khóc."
"Triệu Duy Trinh!" Cố Tri Niên cao giọng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như tôm luộc, cũng không biết là vì xấu hổ hay là tức giận.
Trong phòng khách ông Triệu nghe thấy động tĩnh này của Cố Tri Niên, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn — vợ chồng nhỏ thật xứng đôi! Bà nội Triệu Duy Trinh nếu biết, không chừng cũng sẽ cười không ngậm miệng lại được.