Rượu Anh Đào

Chương 60: Thất bại



Một tuần sau, Cố Tri Niên không nhận được thông báo trúng tuyển vai diễn trong《Tướng Quân Lệnh》. Thay vào đó, cậu thấy bài đăng chính thức của đoàn phim《Tướng Quân Lệnh》trên hot search, thông báo dàn diễn viên của phim.

Cố Tri Niên bấm ngón tay trỏ và bấm vào để xem chi tiết của bài đăng, nhìn thấy tên Kha Văn Thanh nhận vai Trình Uyên, tâm trạng càng thêm u ám.

Cậu có thể chấp nhận thất bại của mình, và cũng sẵn sàng thừa nhận tài năng của mình còn thua kém người khác. Nhưng điều kiện tiên quyết là người đó không phải là Kha Văn Thanh.

Những cuộc đối đầu với Kha Văn Thanh hiện rõ mồn một trước mắt, Cố Tri Niên không nghĩ Kha Văn Thanh có thể diễn xuất ra tấm lòng và khí chất của Trình Uyên.

Cố Tri Niên thừa nhận mình có định kiến ​​với Kha Văn Thanh — có thể Kha Văn Thanh là một người rất chuyên nghiệp trong diễn xuất? Có thể lần đó Hạ Lan Phục thua cậu là vì Từ Dục đã cố tình nương tay?

Điều này càng khiến tâm trạng của Cố Tri Niên thêm buồn bã và chán nản — nếu không có mối quan hệ với Từ Dục và Lâm Kim Điệp, Cố Tri Niên căn bản không có cơ hội. Điều đó có nghĩa là, mọi nỗ lực chứng minh bản thân của Cố Tri Niên đều trở nên vô nghĩa trước hiện thực tàn khốc.

Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, Cố Tri Niên ném điện thoại đi và nhắm mắt lại trong sự chán nản. Giờ phút này, Cố Tri Niên rất nhớ Triệu Duy Trinh.

Nếu Triệu Duy Trinh ở nhà, dù có trêu chọc Cố Tri Niên, cậu vẫn có thể cãi vã và xả hết nỗi bực dọc trong lòng. Chỉ tiếc rằng, Triệu thiếu gia đang bận rộn công việc, đã đi công tác ở Gia Châu bốn ngày trước, giờ có lẽ vẫn đang ngủ say.

Sự chán nản của Cố Tri Niên dường như có sức hút, đến mức quản gia đến gọi cậu đi ăn tối cũng cảm nhận được. Ông nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu phu nhân, cậu không vui sao?"

Cố Tri Niên mở mắt trên ghế sofa, đôi mắt sáng quoắc cho thấy cậu không ngủ. "Chú quản gia—" Cố Tri Niên gọi người quản gia ân cần bên cạnh: "Cháu đã thất bại trong buổi thử vai, vai diễn yêu thích đã bị người khác nhận rồi."

Quản gia mím môi: "Không sao đâu thiếu phu nhân, cậu vẫn còn rất trẻ, sau này sẽ có nhiều cơ hội. Đoàn phim không chọn cậu, đó là mất mát của họ."

Lời an ủi này chỉ làm Cố Tri Niên bớt buồn một chút: "Nhưng cháu thật sự rất thích vai diễn đó. Sau buổi thử vai, biên kịch Kha còn bảo cháu về chuẩn bị kỹ."

Ánh mắt của quản gia thay đổi: "Biên kịch thật sự nói vậy sao?"

Cố Tri Niên ngồi thẳng dậy, gật đầu: "Đúng, trước đó ông ấy còn mời cháu đi ăn một bữa. Ông ấy nói rất coi trọng cháu, còn vỗ tay khen ngợi cháu ngay tại buổi thử vai. Sự công nhận của ông ấy lúc đó không phải là ảo giác của cháu."

Quản gia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Thiếu phu nhân, đạo diễn của đoàn phim lần này so với Từ Dục thì như thế nào?"

Cố Tri Niên tuy không hiểu tại sao quản gia hỏi vậy, nhưng vẫn suy nghĩ và trả lời: "Đạo diễn này cũng là người có kinh nghiệm. Nhưng tác phẩm của ông ấy không đồng đều, có cái từng được đề cử ở liên hoan phim, có cái không nổi bật lắm."

"Tôi hiểu rồi." Quản gia đẩy gọng kính trên sống mũi: "Theo kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi, thiếu phu nhân không thua. Ít nhất trong lòng biên kịch mà thiếu phu nhân nói, thiếu phu nhân mới là người phù hợp nhất cho vai diễn đó."

"Nhưng biên kịch công nhận không đồng nghĩa với việc đạo diễn công nhận, đạo diễn công nhận cũng không đồng nghĩa với việc các nhà đầu tư công nhận. Cho nên sở dĩ thiếu phu nhân không được chọn không phải vì thiếu phu nhân kém tài."

"Nhà đầu tư?" Cố Tri Niên ngẩn ra: "Ý của chú là..."

Quản gia đưa tay ra hiệu 'suỵt': "Thiếu Phu nhân, tôi chưa hề nói gì, cậu cũng không nghe thấy gì."

Trong giọng nói bí ẩn của quản gia Cố Tri Niên nhìn quanh bốn phía, trong lòng như bừng tỉnh: "Buổi thử vai có bảy giám khảo, nghĩa là tất cả bọn họ đều có thể ảnh hưởng đến việc chọn vai?"

"Thiếu phu nhân thật thông minh." Quản gia giơ ngón cái khen ngợi Cố Tri Niên: "Vì vậy, thiếu phu nhân đừng tự trách mình, hãy tiếp tục cố gắng. Tôi tin rằng sẽ có một ngày tài năng của thiếu phu nhân sẽ mạnh đến mức không ai có thể ngăn cản."

Lời nói của quản gia đã làm giảm đáng kể sự thất vọng và chán nản của Cố Tri Niên. Cậu xoa lấy khuôn mặt mình, hít một hơi sâu: "Được! Cháu sẽ tiếp tục cố gắng, cảm ơn chú quản gia!"

"Không có gì, phu nhân. Bây giờ cậu đi ăn tối nhé?"

Cố Tri Niên gật đầu liên tục, tâm trạng nhẹ nhõm đi ăn tối.

Đêm đó, Cố Tri Niên nhận được cuộc gọi từ Phương Cầm. Có lẽ cũng biết tin Cố Tri Niên không được chọn, giọng nói dịu dàng hơn bình thường: "Không sao đâu, Tri Niên. Em vẫn còn nhiều kịch bản hay trong tay, đừng tự phủ định mình."

Cố Tri Niên mỉm cười: "Em hiểu rồi, chị Cầm"

Phương Cầm nghe thấy giọng của Cố Tri Niên có vẻ nhẹ nhõm, cũng thở phào: "Ngày mai em đến công ty, chúng ta sẽ xem kịch bản khác. Yên tâm, em có ánh hào quang của Hạ Lan Phục, sẽ không để em rảnh rỗi đâu."

Cố Tri Niên đáp "Được" rồi nói chuyện vài câu với Phương Cầm trước khi cúp máy. Ngay sau đó, video call của Triệu Duy Trinh hiện lên. Cố Tri Niên nhận cuộc gọi, nhìn thấy khung cảnh giống phòng họp phía sau — Triệu Duy Trinh đang làm việc? Gọi điện cho mình trong giờ làm việc, Triệu tổng chán làm việc rồi à?

Cố Tri Niên vừa nghĩ vừa nhìn quanh, thành công làm sắc mặt alpha trước màn hình tối sầm lại: "Cậu đang tìm gì vậy?"

Cố Tri Niên trở lại thực tại, dùng ngón tay gõ vào trán Triệu Duy Trinh trong màn hình: "Tìm trai đẹp ngoại quốc."

Triệu Duy Trinh cười lạnh: "Vậy cậu sẽ thất vọng thôi, đối tác của tôi toàn là những ông già qua năm mươi, nói tiếng Anh còn là giọng địa phương."

Cố Tri Niên làm mặt quỷ với Triệu Duy Trinh: "Vậy anh không lo làm việc, gọi điện cho tôi làm gì?"

"Tôi nghe nói có người thử vai thất bại?" Giọng điệu của Triệu Duy Trinh trong điện thoại rất đáng ghét. Lòng biết ơn của Cố Tri Niên đối với quản gia giảm đi một nửa. Cậu đối diện với ánh mắt của Triệu Duy Trinh, buông thõng: "Đúng, tôi thất bại rồi, thì sao? Anh nhất định phải cười nhạo tôi trong giờ làm việc?"

"Ha ha." Triệu Duy Trinh mở miệng cười, nhưng sự cười nhạo rất hời hợt. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

Cố Tri Niên tức giận cúp máy ngay, sau đó Triệu Duy Trinh gọi lại. Cố Tri Niên đợi đến lúc điện thoại sắp tắt mới nhận cuộc gọi, giọng điệu khó chịu: "Cười xong chưa?"

Triệu Duy Trinh nhìn Cố Tri Niên không cảm xúc, một lúc sau mới nói: "Cố Tri Niên, cậu có muốn đến Gia Châu tìm tôi không?"

"..." Cố Tri Niên nhìn Triệu Duy Trinh, nhận ra họ đã gần một tuần không gặp. Cậu bĩu môi, nói ngược lại lòng mình: "Anh có gì đáng để tìm? Hơn nữa, tôi còn có công việc phải làm!"

"Thử vai thất bại rồi còn bận cái gì?" Triệu Duy Trinh không khách sáo nói. Cố Tri Niên làm động tác cắn người với alpha trên màn hình: "Tôi không thể thử vai kịch bản khác sao? Anh đừng khinh thường người khác!"

"Đường phố Gia Châu có nhiều trai đẹp lắm." Triệu Duy Trinh đưa ra mồi nhử: "Còn có nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Cậu đến đi, tôi có thể miễn cưỡng dẫn cậu đi chơi."

Cố Tri Niên nhìn vào mắt Triệu Duy Trinh: "Anh chắc chắc là không phải muốn tôi làm cu li miễn phí cho anh chứ?"

"Không đến thì thôi." Lần này đến phiên Triệu Duy Trinh cúp máy.

Cố Tri Niên nghiến răng nhìn điện thoại bị cúp ngang, gọi lại nhưng không ai bắt máy. Cố Tri Niên hận không thể lao vào màn hình cắn Triệu Duy Trinh, nhưng lời của Triệu Duy Trinh như có ma lực, xoay quanh tâm trí Cố Tri Niên suốt đêm.

Sáng hôm sau, Cố Tri Niên với đôi mắt thâm quầng đến công ty tìm Phương Cầm, làm cô giật mình: "Cả đêm không ngủ à?"

"Hả?" Đầu óc Cố Tri Niên có chút lơ mơ, trả lời cũng chậm chạp: "Không có"

Phương Cầm bước đến bên Cố Tri Niên, vòng tay ôm lấy cánh tay Cố Tri Niên: "Tri Niên, chị hiểu cảm giác của em. Nhưng con đường này không thể thuận buồm xuôi gió, em nhất định phải tỉnh táo lại."

Cố Tri Niên chớp mắt: "Thực ra em..."

"Chị biết chấp nhận thất bại là không dễ dàng với em, lỗi là do biên kịch Kha đã hứa hẹn quá nhiều. Nếu không phải ông ấy cho em hy vọng lớn như vậy, em sẽ không có cảm giác thất vọng này. Không sao đâu, Tri Niên, em có thể âm thầm ghét ông ấy."

"Em không phải..." Cố Tri Niên muốn nói gì đó cho biên kịch Kha. Nhưng Phương Cầm lắc đầu: "Lương thiện là điều tốt, nhưng biên kịch Kha chỉ biết vẽ bánh mà không biết thực hiện, không cần xem ông ấy là người tốt."

Sau khi an ủi một loạt, Phương Cầm cuối cùng cũng cho Cố Tri Niên cơ hội nói: "Đúng rồi, vừa rồi em muốn nói gì?"

"..." Cố Tri Niên thở dài, vai rũ xuống: "Thực ra em vẫn thấy tiếc nuối, nhưng chị Cầm, em không trách biên kịch Kha. Mặu dù ông ấy là biên kịch, nhưng không thể quyết định tất cả như đạo diễn Từ. Có lẽ biên kịch Kha cũng có nỗi khổ riêng."

Phương Cầm không kìm được xoa đầu Cố Tri Niên: "Em thật là—"

Thật là cái gì thì Phương Cầm cũng không nói rõ. Cô hi vọng Cố Tri Niên giữ mãi sự tốt bụng và chân thành này, nhưng cũng lo rằng một ngày nào đó Cố Tri Niên sẽ bị tổn thương vì sự mềm yếu của mình.

Nhưng may mắn là phía sau Cố Tri Niên còn có cô, có Lâm Kim Điệp, và người thừa kế Triệu gia không tiếc tiền kia.

"Thôi, đừng nói nữa." Phương Cầm vẫy tay, lấy vài kịch bản: "Này — thực ra thời gian qua em đã nhận được vài lời mời thử vai, nhưng lúc đó chị nghĩ em đang chuẩn bị cho vai Trình Uyên, nên không nói."

"Những kịch bản này vẫn đang chờ em phản hồi, em xem qua nhé?"

Cố Tri Niên nhận lấy kịch bản, nhưng đầu óc chỉ nghĩ đến Triệu Duy Trinh. Cậu nhớ Triệu Duy Trinh, rất nhớ.

Cố Tri Niên không thể cân nhắc giữa Triệu Duy Trinh và công việc cái nào quan trọng hơn, nhưng lúc này, cậu khao khát được gặp Triệu Duy Trinh hơn.

Một lát sau, Cố Tri Niên cắn môi: "Chị Cầm, thật ra em muốn xin chị nghỉ phép."

"Nghỉ phép?" Phương Cầm ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao?"

"Chồng em, anh ấy đi Gia Châu, không biết khi nào về. Em muốn, em muốn..."

Phương Cầm không có ấn tượng tốt về Triệu Duy Trinh, nhưng cô rất công nhận tình cảm vợ chồng của hai người. Nghe Cố Tri Niên nói, Phương Cầm hiểu ngay cậu muốn gì: "Em muốn nghỉ mấy ngày?"

"Ba đến năm ngày." Cố Tri Niên cúi đầu nói.

Phương Cầm nhìn vào đỉnh đầu của Cố Tri Niên, sau đó mỉm cười: "Được, chị đồng ý."

Hết chương 60.