Việc đi trên thảm đỏ đối với Cố Tri Niên không phải là chuyện nhẹ nhàng. Trong hội trường, các ngôi sao tụ tập đông đúc, hầu hết đều là những người mà Cố Tri Niên chưa từng gặp mặt ngoài đời thực. Không thể trách được, cậu bước vào giới giải trí chưa đến một năm, chỉ có một bộ phim duy nhất, số lần tiếp xúc với những người này gần như là bằng không.
May mắn là những tiền bối này dường như đều có ấn tượng tốt về Cố Tri Niên, có người gặp mặt còn chủ động bắt tay và trò chuyện với cậu.
Khi hoàn tất mọi thủ tục và trở về khách sạn, Cố Tri Niên thậm chí không còn sức để tắm. Cậu nằm nghỉ một lát trên giường, khi lấy lại được chút sức lực mới lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Triệu Duy Trinh, cách nhau khoảng một giờ đồng hồ.
Trong lòng thầm than "Thôi xong", Cố Tri Niên vội vàng gọi lại cho Triệu Duy Trinh, và cướp lời trước khi alpha kịp nói: "Ông xã! Em vừa mới đến khách sạn, lúc nãy bận quá, không có thời gian xem điện thoại, xin lỗi ông xã, nhớ anh lắm!"
Triệu Duy Trinh cười lạnh trong điện thoại, không để ý đến sự nịnh nọt của Cố Tri Niên: "Đã ăn cơm chưa?"
Cố Tri Niên im lặng vì cảm thấy tội lỗi. Alpha ngay lập tức hiểu ý, giọng trầm đe dọa gọi một tiếng "Cố Tri Niên", omega liền cảm thấy mệt mỏi trong nháy mắt bay biến hết.
Cậu bật dậy khỏi giường: "Em sẽ nhờ người của khách sạn mang đồ ăn lên ngay, lát nữa em sẽ gọi lại cho ông xã."
Hứa hẹn xong, Cố Tri Niên còn làm một cái "moa" vào điện thoại rồi mới cúp máy.
Triệu Duy Trinh cất điện thoại bị cúp máy, nhìn về phía nam beta trung niên ngồi đối diện: "Vợ tôi ra ngoài không chăm sóc được bản thân, khiến chú Long cười chê rồi."
Long Bác Vinh cười hiền hòa lắc đầu: "Người trẻ tuổi, có chí hướng là điều tốt."
"Duy Trinh nói vậy thì khách sáo quá." Long Bác Vinh phóng khoáng vẫy tay: "Thế này đi, hôm nay cháu cứ ở lại chỗ chú, ngày mai cùng chú đến hiện trường!"
"Chuyện này..." Alpha lộ vẻ do dự.
"Này—Chúng ta là chú cháu, sao lại tính toán những chuyện này! Cháu chạy xa đến Hải Thành tìm chú, chú không thể để cháu ra ngoài ở khách sạn được. Nếu điều này đến tai Triệu lão gia, danh tiếng của người cháu giỏi giang này của chú còn cần nữa không?"
Nghe Long Bác Vinh nhắc đến ông Triệu, Triệu Duy Trinh cũng không thể từ chối nữa. Sau khi cảm ơn Long Bác Vinh nhiều lần, anh được quản gia trong trang viên dẫn đến một phòng khách mới được dọn dẹp. Quả thật thoải mái hơn khách sạn bên ngoài.
Triệu Duy Trinh vừa cởi áo khoác, đã nhận được ảnh bữa tối Cố Tri Niên gửi đến kèm chú thích "Đã ăn cơm rồi." Alpha lập tức gửi video gọi cho Cố Tri Niên.
Cố Tri Niên không có thói quen vừa ăn vừa gọi điện, nhưng anh thực sự muốn gặp Triệu Duy Trinh, nên vừa ăn vừa nhận cuộc gọi video: "Triệu Duy Trinh?"
"Khi nhận sai thì gọi một tiếng ông xã, giờ không việc gì thì lại gọi tên người ta. Cố Tri Niên, em đúng là đáng bị phạt." Triệu Duy Trinh bình luận chân thật, nhìn chằm chằm vào động tác ăn của Cố Tri Niên — trông như một con sóc nhỏ tích trữ thức ăn, rất đáng yêu. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.
Cố Tri Niên "ừm" một tiếng, đợi nuốt hết thức ăn mới đáp lời: "Em không cố ý, hôm nay vừa xuống máy bay đã gặp nhiều việc, muốn gọi cho anh mà không có thời gian."
Triệu Duy Trinh không thực sự muốn tính toán với Cố Tri Niên, anh giám sát để Cố Tri Niên ăn no rồi hỏi: "Ngày mai nhận giải thưởng phải không?"
Cố Tri Niên gật đầu: "Thật ra em vẫn cảm thấy có chút không thật, đây chỉ là bộ phim đầu tiên trong đời của em."
"Con heo ngốc." Triệu Duy Trinh kịp nói trước khi Cố Tri Niên nổi giận: "Nhiều người thành danh chỉ với một bộ phim, chỉ là một chiếc cúp rách nát thôi. Nếu em thích, sau này người đàn ông của em sẽ bỏ tiền làm vài cái cho em."
Cố Tri Niên không nhịn được cười, cười xong lại làm ra vẻ giận dữ: "Anh có bệnh à? Không được sỉ nhục nghề nghiệp của em như vậy."
"Được, được, được, anh đâu dám xem thường nghề của Cố ảnh đế chứ?" Triệu Duy Trinh rất biết điều: "Ăn no chưa?"
Cố Tri Niên lau miệng, mới chú ý không gian Triệu Duy Trinh đang ở có chút lạ: "Anh không ở nhà à? Đi đâu vậy?"
"Em đoán xem." Triệu Duy Trinh tâm trạng vui vẻ vòng vo với Cố Tri Niên.
"Lại đi công tác à?" Cố Tri Niên đưa tay sờ cổ mình: "Nhưng cũng không giống khách sạn."
"Đi công tác, ở nhà bạn."
Ánh mắt omega lập tức trở nên nghi ngờ: "Bạn? Bạn nào? Là A hay O? Bao nhiêu tuổi?"
Triệu Duy Trinh suýt bị Cố Tri Niên chọc cười: "Anh nói này Cố Thuỷ Thuỷ, em có thể tin tưởng chồng mình một chút được không?"
"Được mà, em đùa thôi." Cố Tri Niên lè lưỡi với Triệu Duy Trinh: "Em nghĩ anh cũng không có gan lén lút sau lưng em."
Lông mày của alpha nhướn cao: "Phải, nếu không anh sợ bị nước mắt của Cố Thuỷ Thuỷ dìm chết."
Cố Tri Niên cười híp mắt, nói chuyện phiếm với Triệu Duy Trinh thêm vài câu rồi nói mình muốn đi tắm. Đang định cúp máy, liền thấy ánh mắt Triệu Duy Trinh tối sầm lại: "Bảo bối, chờ đã—"
"Sao vậy?"
"Đừng tắt video, tắm cho chồng—" Xem.
Yêu cầu vô lễ của alpha còn chưa xong, Cố Tri Niên đã không do dự cúp máy, vui vẻ đi vào phòng tắm. Triệu Duy Trinh cười ngượng ngùng vài tiếng, cũng đi tắm. Sau đó hai người lại gọi điện thoại, nói chuyện không bao lâu, Cố Tri Niên lại buồn ngủ.
Triệu Duy Trinh chụp lại vẻ mặt mệt mỏi không mở nổi mắt của Cố Tri Niên, rồi bình thản bảo Cố Tri Niên đi ngủ. Cố Tri Niên xoay người: "Vậy em tắt máy nhé?"
"Tắt gì? Cứ ngủ vậy đi."
"Vậy anh hôn em một cái." Cố Tri Niên chỉ vào mặt mình.
"Hôn thế nào?"
Cố Tri Niên chu môi trước màn hình: "Moa—như này này."
Alpha mặt lạnh im lặng một lúc, vẫn học theo dáng vẻ của Cố Tri Niên hôn lại, hôn xong không nhịn được chê bai: "Thật ngốc."
Cố Tri Niên dứt khoát cúp máy, vừa cúp Triệu Duy Trinh đã gọi lại: "Sao hẹp hòi vậy?"
"Anh ghét bỏ em." Cố Tri Niên bĩu môi nói.
"Ai nói? Đồ keo kiệt, ngủ đi."
Đồ nhỏ mọn đảo mắt: "Vậy anh hôn em thêm lần nữa."
Alpha lầm bầm một câu "Thật khó chiều", nhưng rất hợp tác chu môi vào màn hình "moa" vài cái. Còn chưa kịp hỏi ông tướng hài lòng chưa, Cố Tri Niên đã cười phá lên: "Hình như thật sự rất ngốc."
Triệu Duy Trinh còn chưa kịp nói, Cố Tri Niên đã láu cá nói: "Em chụp lại rồi, sau này bức ảnh này sẽ là hình nền mới của em, dễ thương quá, anh có muốn xem không?"
Cảm thấy khí tức nguy hiểm, Cố Tri Niên lau nước mắt vì cười: "Em sai rồi, ông xã—"
"Không kịp nữa rồi." Triệu Duy Trinh lạnh lùng nói, nói xong cúp máy. Cố Tri Niên gây hoạ tự chuốc lấy, chân thành hối lỗi, dỗ dành alpha của cậu rất lâu mới dỗ được. Vì chuyện này mà cậu phải đồng ý với alpha nhiều điều kiện có phần biến thái, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc về nhà phải ăn một cây kẹo que, mặc váy nhỏ cho Triệu Duy Trinh xem, hoặc cùng Triệu Duy Trinh chơi trò nhập vai y tá các thứ.
Tóm lại rất biến thái, khiến Cố Tri Niên đỏ mặt ngượng ngùng.